Ngay khi Hà Mật Khuê vừa hé môi định mắng Kiều Dưỡng thiếu đứng đắn, bỗng nhiên trưởng đoàn từ trong vội chạy đến tìm anh. “Bác sĩ Kiều, cậu cùng Vĩ Hào sắp xếp trở về ngay, hiện tại hai bệnh viện lớn vừa tiếp nhận ca tai nạn liên hoàn có số thương vong cao, bác sĩ từ bệnh viện khác đến hỗ trợ không đủ người. Phi cơ của bệnh viện chúng ta sẽ đến trong hai mươi phút nữa, cậu tranh thủ một chút.” Kiều Dương trầm ngâm vài phút, lúc nhìn qua chỉ còn thấy được ánh mắt hoang mang sợ sệt của Hà Mật Khuê. Tình hình bây giờ, cứu người là quan trọng nhất, chuyện yêu đương hẹn hò chỉ đành dời lại. “Em về phòng thu dọn quần áo giúp anh.” Hà Mật Khuê chần chừ hai giây, sau đó vội gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy một mạch đến phòng nghỉ của Kiều Dương xếp đồ cho anh. Kiều Dương bên ngoài thở dài một hơi, bình tĩnh dọn dụng cụ khám bệnh vào thùng y tế cá nhân. Đồ đạc bày ra trong phòng Kiều Dương chủ yếu là quần áo đã giặt phơi và vật dụng cá nhân thường dùng, Hà Mật Khuê chỉ mất mười phút để cất tất cả vào hành lý của anh. Hà Mật Khuê vừa dọn xong, cùng lúc Kiều Dương từ ngoài vào. Anh bỗng đi đến mở hành lý ra lại, lục tìm dưới chồng áo ra một chiếc áo sơ mi đen. Giữa lúc Hà Mật Khuê ngơ ngác khó hiểu, Kiều Dương chợt nhét áo sơ mi đen của anh vào tay cô, tay nắm tay không buông, nghiêm túc nhắn nhủ: “Đợi khi nào em trở về, anh sẽ tiếp tục chăm sóc em.” Khi nãy ngoài sân nghe lời trưởng đoàn nói, cảm xúc trong lòng Hà Mật Khuê đã vô cùng rối loạn. Giờ đây, hiểu được ý tứ của Kiều Dương, cảm xúc kiềm nén trong cô liền hoá thành nước mắt trào ra. Ngày xuất phát, Kiều Dương đã hứa chăm sóc Hà Mật Khuê, nhưng chuyển đi còn chưa kết thúc, anh đã phải bỏ lại cô để trở về trước cứu người. Hà Mật Khuê không trách anh thất hứa, cũng không trách anh ưu tiên lo cho người khác. Cô chỉ xúc động vì bản thân mình được Kiều Dương để trong lòng. Hôm nay cô nhường chồng chưa cưới của mình cho nhiều người khác, chỉ mong mọi thứ đều bình yên, và chỉ mong áp lực đừng đè nặng trên vai anh. Kiều Dương lướt ngón cái trên mặt Hà Mật Khuê lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Anh trầm ngâm nhìn cô một hồi, bất chợt khom người đặt môi mình lên môi cô. Chỉ là một nụ hôn dịu dàng thoáng qua nhưng cảm giác để lại thấu tận tâm can. Hà Mật Khuê nhìn thấy cái cong môi bất khả kháng của Kiều Dương liền thêm xót xa. Anh vừa xoay người định đóng hành lý, Hà Mật Khuê bất ngờ nhào tới đẩy anh ngồi xuống giường được ghép bằng mặt bàn. Sự việc diễn ra quá đột ngột, Kiều Dương còn chưa hiểu hành động của Hà Mật Khuê thì đã bị cô cưỡng hôn. Hai tay của Hà Mật Khuê vòng cổ ôm chặt lấy Kiều Dương, nụ hôn từng chút vụng về. Sau vài giây ngỡ ngàng, cánh tay chắc chắn của anh cũng tự động vòng lấy ôm chặt người cô, thuận ý đáp lại. “Kiều… Á! Hỏng mắt tôi rồi!” Tiếng hét Vĩ Hào vang ầm lên ngoài cửa, toàn thân Hà Mật Khuê lập tức cứng đờ, hai mắt mở to không chớp. Quan sát dáng vẻ như làm chuyện xấu bị bắt quả tang của Hà Mật Khuê, tiếng cười khe khẽ của Kiều Dương vang lên kề sát bên môi cô. Hai ngày sau kể từ hôm Kiều Dương cùng Vĩ Hào phải về gấp, đoàn khám bệnh thiện nguyện cũng hoàn thành nhiệm vụ sắp xếp trở về. Suốt hai ngày nay vẫn chưa nhận được tin tức từ Kiều Dương, lòng dạ Hà Mật Khuê luôn trong trạng thái bồn chồn. Hơn nửa ngày dài di chuyển, khi ánh nắng dần tắt thì cũng là lúc xe dừng lại trong sân bệnh viện. Hà Mật Khuê vừa hồi hộp lại vừa mong chờ, đâu đó sâu tận trong tim hy vọng sẽ không phải gặp bộ dạng mệt mỏi của Kiều Dương, vì như thế đồng nghĩa với việc anh đã rất vất vả trong những ngày qua. Ngay khi Hà Mật Khuê vừa bước xuống xe, Kiều Dương đã từ trong sảnh bệnh viện đi ra. Anh càng đến gần, cô lại càng thấy rõ gương mặt phờ phạc cùng đôi mắt sâu thâm quầng của anh.