Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư Chương 23: Mày Dám Động Vào Cô Ấy, Tao Liền Dám Giết Mày

Chương 23: Mày Dám Động Vào Cô Ấy, Tao Liền Dám Giết Mày

8:57 chiều – 28/05/2024

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Ở bệnh viện.

Khi Hứa Ninh Thanh dẫn theo Thời Niệm Niệm đi ra từ phòng làm việc của bác sĩ thì ở phía sau vị bác sĩ kia đang hỏi Giang Vọng: “Trước kia đầu gối của cậu có một vết thương cũ phải không?”

Giang Vọng gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Hứa Ninh Thanh đóng cửa phòng khám lại, ngăn cách âm thanh bên trong.

Hứa Ninh Thanh không ngờ được rằng trận bóng này lại có thể chơi đến mức nghiêm trọng như vậy, sau đó nhìn thấy vẻ mặt Giang Vọng khi ấn vào đầu gối thì đã thầm thấy không ổn, vì thế vội vã đưa người đến bệnh viện.

Khoa chỉnh hình ở tầng ba, hai người bọn họ ngồi bên ngoài hành lang, lúc này bệnh viện trung ương khá vắng, có thể nhìn thấy những người bệnh tới lui ở tầng một, rất nhiều trong số đó là các hộ gia đình mang theo con nhỏ.

Gần đây virus cúm A lại bùng phát, hơn nữa đang độ chuyển mùa, người cảm cúm lên cơn sốt rất nhiều, hôm qua nhà trường vừa mới đăng bài tuyên truyền thông báo mọi người dịp này phải chú ý tình trạng sức khoẻ của mình, một khi không thoải mái ở đâu thì phải báo cho giáo viên ngay lập tức.

Một vài lớp có người xuất hiện tình trạng lên cơn sốt thì lập tức được đưa đến bệnh viện hoặc đưa về nhà.

Ầm ĩ đến mức khiến lòng người hoảng hốt.

Hứa Ninh Thanh đến quầy tiếp tân ở bên cạnh lấy một cái khẩu trang đưa cho Thời Niệm Niệm.

Cô đeo lên, vén tóc ra sau tai.

Cô quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, nhớ tới lần gặp được Giang Vọng ở bệnh viện ngày đó, lúc đó cô không nghĩ đến việc có phải vì chuyện gì đó nên anh mới phải tới bệnh viện hay không.

Cô ngẩng đầu, hỏi Hứa Ninh Thanh: “Trước đây đầu gối, của anh ấy…từng bị thương sao ạ?”

Hứa Ninh Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, ngón cái và ngón giữa đè trán, ấn lên huyệt thái dương, không giấu cô.

“Trước kia Giang Vọng cậu ấy, là vận động viên, bơi lội chuyên nghiệp.”

Thời Niệm Niệm ngẩn người, trong trường có rất nhiều lời đồn hoặc thật hoặc giả như vậy về anh, nhưng trước giờ cô lại chưa từng nghe đến chuyện này, ngay cả Khương Linh líu lo bên tai cô cả ngày cũng chưa từng nhắc tới.

“Chưa từng nghe tới phải không.” Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, “Việc này có rất ít người biết, tính cách cậu ấy cô độc như vậy làm sao mà nhắc đến chuyện này với em được, cũng rất biết che giấu, không tới trường thì mọi người đều nghĩ cậu ấy trốn học, nhưng thật ra hầu hết thời gian đều dùng để huấn luyện.”

Thời Niệm Niệm gật đầu hai cái: “…Bây giờ anh ấy, cũng thường xuyên đi muộn.”

“Bây giờ thì đúng là trốn học thật.” Hứa Ninh Thanh nhấp môi cười, đầu ngửa ra sau, dựa vào tường, “Tai cậu ấy xảy ra vấn đề, cái này chắc là em cũng biết, không thể tiếp tục được nữa, hơn nữa trước kia cường độ huấn luyện rất cao, vết thương cũ trên người rất nhiều.”

Trong chốc lát Thời Niệm Niệm cũng không biết phải nói gì.

Chỉ là bỗng nhiên lại nghĩ đến người thiếu niên mang trên mình sự lạnh nhạt và tàn nhẫn không thể xoá mờ.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, khi ấy đôi mắt anh nhạt nhẽo chẳng chứa bất kì cảm xúc gì, vừa đen vừa trầm, không đoán ra nổi.

Hứa Ninh Thanh kể rất nhiều chuyện của Giang Vọng, thật ra anh bắt đầu học bơi rất muộn, lúc đó thi lên cấp 2 có một bài kiểm tra bơi lội, đến năm lớp tám thì được một vị huấn luyện viên bơi lội phát hiện ra.

Giang Vọng thật sự rất có tài năng, một đường thuận lợi suôn sẻ, đến năm lớp mười một thì vào đội tuyển tỉnh, sau đó lại có đội huấn luyện cấp quốc gia tới tuyển chọn người tài.

Trước kia có lần Giang Vọng cũng phát huy rất tốt, anh vốn rất càn quấy bướng bỉnh từ trong xương, đối mặt với loại thi đấu mang tính tuyển chọn này cũng chẳng hề luống cuống chút nào.

Đội huấn luyện cấp quốc gia rất hài lòng với anh, có ý định để anh vào đội tuyển quốc gia huấn luyện cùng cả đội.

Sau đó nữa, thì tai anh xảy ra vấn đề.

Đội huấn luyện quốc gia lại tiến hành kiểm tra anh lần nữa, không đạt đến yêu cầu, lời bảo đảm bằng miệng trước kia cũng lật lọng.

Ban đầu thính lực bị tổn thương còn nặng hơn cả bây giờ, giờ dù sao thì cũng đã hồi phục được một chút.

Thời Niệm Niệm nghe xong thì lập tức phát hiện ra điểm không hợp lý, mọi người đều cho rằng tai của Giang Vọng xảy ra chuyện do sự cố lần đó (lần đâm người), nhưng theo lời của Hứa Ninh Thanh thì hẳn là đã có vấn đề từ trước rồi.

“Tai anh ấy…bị thương, như thế nào vậy ạ?”

Hứa Ninh Thanh còn chưa nói gì thì cửa đã được kéo ra từ bên trong, Giang Vọng đi ra.

“Sao rồi?” Hứa Ninh Thanh đứng lên hỏi.

Quần đồng phục của Giang Vọng cuộn lên đầu gối, cẳng chân thon gầy mạnh mẽ, quấn một lớp băng gạc, toả ra mùi thuốc thoang thoảng.

“Không sao, không còn đau nữa rồi.” Anh đi tới, bước chân vẫn vững vàng, “Đi thôi.”

Từ nhỏ tới lớn thành tích của Thời Niệm Niệm vẫn luôn không tệ, bởi vì tật nói lắp mà cô không hay nói lắm, là người hướng nội, trước đây cũng không có người bạn nào như Khương Linh, một mình không có gì làm nên cũng chỉ có thể học thật giỏi.

Cũng có mục tiêu của mình, cô muốn thi vào đại học B, nhưng nguyên nhân cũng chỉ là bởi vì đại học B là đại học tốt nhất.

Còn về việc học chuyên ngành gì, sau này làm công việc gì, cô không biết.

Dường như cô chẳng có bất kì khát vọng gì, không xác định được bản thân thực sự muốn làm gì.

Thời Niệm Niệm nằm trên giường, lời nói vừa nãy của Hứa Ninh Thanh cứ quanh quẩn bên tai.

Cô không thể tưởng tượng được Giang Vọng của thời điểm ấy, chắc là cũng chỉ mới 16 17 tuổi, cảm giác khi vốn được chọn vào đội tuyển quốc gia với tương lai rộng mở ngay trước mắt, nhưng trong một khoảnh khắc tất cả đều tan biến, là cảm giác như thế nào đây.

Một thiếu niên hăng hái khí phách, nhận lấy toàn bộ tiếng hò reo của toàn trường trong đại hội thể thao như thế.

Cô cảm thấy không đành lòng.

Tay Thời Niệm Niệm nắm quai cốc đưa ra, dụi dụi đôi mắt, đứng dậy tắt đèn ngủ đầu giường.

Không thể tiếp tục nghĩ nữa, ngày mai còn phải đi học.

Vừa muốn ngủ thì di động đặt dưới gối đầu bỗng rung lên.

Thời Niệm Niệm bị ánh sáng rọi vào không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng ấn phím nghe, đặt bên tai, ậm ờ “Alo” một tiếng.

Đầu bên kia vang lên tiếng cười khàn khàn: “Em ngủ rồi à?”

Thời Niệm Niệm vốn đang buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo, nhìn chuỗi số không có ghi chú trên màn hình di động kia: “Giang Vọng?”

“À.”

Cô ngồi dậy, bình tĩnh hỏi: “Muộn vậy rồi, anh, anh gọi điện thoại cho tôi…làm gì?”

“Nhớ em đó.”

“…”

Cô không trả lời, Giang Vọng lại nói, “Mới 10 giờ mà em đã ngủ rồi hả?”

Cô “Ừm” một tiếng, có lẽ là vì thế nên tiếng nói rất nhỏ nhẹ, nghe đến mức khiến lòng người cũng phải ngứa ngáy, nhẹ nhàng như một sợi lông vũ.

Giang Vọng vừa mới tắm xong, đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ, có thể nhìn xuống cảnh đêm nơi thành phố, anh khẽ giọng hỏi: “Hôm nay tôi chơi hay không?”

“Chân của anh cũng, đã vậy rồi.”

“Hỏi em đó.” Anh kiên trì, “Chơi có hay không?”

“Giang Vọng.” Cô gọi tên anh.

“Ừ?”

“Tôi cảm thấy…anh,” Khi cô mở miệng giọng điệu vừa dịu dàng vừa từ tốn, bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cắn môi dưới, nói, “Anh rất giỏi.”

Giang Vọng không nói gì, anh cảm thấy như có một chỗ được giấu kín nào đó trong lồng ngực mình bị nắm lấy.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, một lúc lâu sau lại cà lơ phất phơ cười rộ lên.

Anh dựa vào cửa sổ phía trước, cười nói: “Người bạn nhỏ à, vậy là bị em phát hiện ra cả rồi.”

Hôm sau trời vừa sáng là đã có thể thấy được nhiệt độ giảm xuống, sắc trời cũng âm u.

Thời Niệm Niệm lấy thêm một cái áo lông có mũ mặc ngoài đồng phục, sau khi đi giày vào lại cảm thấy chân hơi lạnh, vì thế lại đổi một đôi tất dày hơn.

“Niệm Niệm, cái cốc ở trường cháu không phải là cốc giữ nhiệt đúng không?” Mợ hỏi.

“Dạ.”

“Cháu đợi đã, hôm qua có người tặng cho mợ một bộ, trời lạnh vẫn nên dùng cốc giữ nhiệt cho tiện.” Mợ nói xong, lau bàn tay ướt, đi vào căn phòng chứa đồ tìm một cái cốc đưa cho cô.

Thời Niệm Niệm cười nhận lấy, nói cảm ơn rồi lại nói thêm câu tạm biệt, đeo cặp đẩy cửa ra ngoài.

Đến phòng học, mọi người cũng đã đổi sang quần áo dày hết cả.

Mùa thu nhiệt độ giảm rất nhanh, nếu mấy ngày hôm trước còn giống như mùa hè thì nay đã lập tức chuyển sang mùa đông.

Thời Niệm Niệm đặt bánh bao chiên và sữa đậu nành mua ở quán bán đồ ăn sáng chỗ giao lộ trường học lên bàn, ngón trỏ chọc chọc Khương Linh: “Mình đi lấy nước, cậu…có muốn không?”

Khương Linh đang chép lại bài tập còn lại ngày hôm qua, hạ bút thành văn, cực kì nghiêm túc, đầu cũng không ngẩng cầm cái cốc đưa qua: “Cảm ơn nhé!”

Cô cho nước nóng vào bình giữ nhiệt trước, rồi lại rót hai cốc nước nóng về phòng học.

Cuối cùng Khương Linh cũng chép xong bài tập vật lí, trước bàn cô ấy chính là đại diện môn vật lí, Khương Linh đập “bộp” quyển vở một cái lên cái bàn phía trước rồi xoay người ra sau nói chuyện với Thời Niệm Niệm.

“Hôm qua chân Giang Vọng không sao chứ, lúc đó mình thấy có vẻ rất nghiêm trọng.”

“Ừ, rất…nghiêm trọng, phải bó thuốc, thuốc.”

“Bó thuốc thuốc.” Khương Linh cười nhại lại cô, “Mình cảm thấy cái tật này của cậu có đôi lúc nói chuyện rất là cưng đó, vậy có phải mấy ngày này anh ta sẽ không đến trường không?”

Thời Niệm Niệm lắc đầu: “Mình cũng…không biết.”

Khương Linh quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh một cái, ghé lại gần khẽ giọng hỏi: “Niệm Niệm, cậu và Giang Vọng sẽ ở bên nhau hả?”

“Á?” Cô hoảng sợ, trước giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, “Bọn mình…còn đang đi học mà.”

“Chuyện này có gì đâu.” Khương Linh bĩu môi, cằm đè lên tay đặt trên lưng ghế, đè tiếng nói: “Lần trước hôm sinh nhật không phải là Từ Phỉ và Trần Thư Thư cũng nói rõ ra rồi đó sao, hôm qua lúc tan học mình nhìn thấy bọn họ tay nắm tay đi với nhau nữa kìa, chắc chắn đã bên nhau rồi.”

Mắt Thời Niệm Niệm nhìn sang bên cạnh, Từ Phỉ đang đứng cạnh bàn Trần Thư Thư tán gẫu.

“Nào nào nào, các em!” Thái Dục Tài đi vào lớp, “Nhân lúc tiết tự học sớm còn chưa bắt đầu, thầy muốn nói cái này!”

Thời Niệm Niệm vặn nắp chai sữa đậu nành ra uống mấy ngụm, rồi lại vặn chặt đặt bên cạnh bàn.

“Gần đây dịch cúm A rất nghiêm trọng, các em chú ý giữ ấm, thầy và thầy thể dục của các em đã bàn bạc rồi, đến giờ vào học thì dẫn các em đi chạy bộ, rèn luyện thân thể!”

Lời này vừa được nói ra, mọi người trong phòng học lập tức oán giận ầm ĩ.

Thái Dục Tài gõ gõ bảng đen: “Than vãn cái gì! Than vãn cái gì hả! Khối 12 đã có hai lớp xuất hiện mười mấy tình trạng lên cơn sốt rồi, vừa nãy nhà trường vừa thông báo xuống để lớp mấy em ấy nghỉ về nhà hết đấy!”

“Oaaaa!”

“Em cũng muốn nghỉ!”

“Thầy à, em bỗng cảm thấy hình như mình lên cơn sốt rồi, em phải về nhà!”

“…”

Thái Dục Tài lại dùng sức gõ gõ bảng đen, trong phòng học vẫn toàn là tiếng ồn ào, chẳng bị uy hiếp tý nào, thế nhưng lại khiến cho thầy chủ nhiệm học tập Vương Kiến Bình qua đây.

Khuôn mặt mập mạp của thầy chủ nhiệm học tập xuất hiện ở cửa, tức giận đá một cước vào cửa.

“Ồn ào cái gì mà ồn ào!” Ông gầm lên, “Chỉnh đốn lại đi! Chỉ có lớp mấy cô cậu là ồn nhất! Thảo nào thành tích lại kém nhất!”

Có người ở dưới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai người đứng đầu đều thuộc lớp bọn em đấy!”

Lông mày Vương Kiến Bình dựng đứng lên: “Hai người đứng đầu đều thuộc lớp mấy cô cậu, nhưng điểm trung bình của mấy cô cậu lại đứng nhất từ dưới lên, vậy không phải càng nói rõ rằng thành tích lớp mấy cô cậu kém sao hả?”

Điểm trung bình của lớp ba đúng là thấp, nhưng mà không liên quan gì đến đại đa số mọi người, chủ yếu vẫn là do đám người Trình Kỳ, Lộ Trà kia, hầu như đều ăn một đống con 0 hết, đương nhiên sẽ kéo điểm xuống.

Thái Dục Tài mở miệng thở gấp: “Thầy Vương, chuyện này…”

Vừa rồi lời nói của học sinh kia nhắc nhở ông ta, Vương Kiến Bình nhìn lướt qua phòng học: “Giang Vọng đâu? Sao cậu ta lại chưa đến học?”

“Hôm qua bạn Giang Vọng thi đấu bóng rổ bị thương ở chân.” Thái Dục Tài giải thích, “Cho nên…”

Giọng nói nhỏ xuống, một tiếng nói uể oải vang lên ở cửa: “Báo cáo.”

Vóc dáng anh cao lớn, đứng sau lưng Vương Kiến Bình, chắn đi ánh sáng mặt trời vốn dừng phía sau ông ta, ánh sáng tối sầm xuống.

Vương Kiến Bình quay lại ngẩng đầu, Giang Vọng cụp mắt liếc ông ta.

Tư thế kì lạ, trong phòng học đã có rất nhiều người không nhịn cười nổi.

Vương Kiến Bình dịch sang bên cạnh một bước để anh vào phòng học, khí thế ban đầu cũng yếu đi, vỗ hai cái lên vai anh: “Đừng đi muộn! Bây giờ em chính là hạt giống tốt mà nhà trường chú trọng bồi dưỡng đó!”

Giang Vọng “Chậc” một tiếng, cũng không để ý tới, nghiêng người vào phòng học.

Bước chân rất vững vàng, không nhìn ra được là hôm qua chân xảy ra vấn đề gì, phía dưới áo khoác đồng phục không phải là quần đồng phục mà là một cái quần thể thao màu đen, khiến cho đôi chân nhìn có vẻ vừa thẳng vừa dài.

Tay còn xách theo một túi đồ ăn sáng.

Thời Niệm Niệm nhìn anh một cái, rồi lại cụp mắt nhìn bánh bao chiên và sữa đậu nành trong tay mình.

Giống nhau.

Giang Vọng đến bên chỗ ngồi, cũng thấy được đồ ăn sáng trong tay cô, im lặng nhếch khoé miệng.

“Giang Vọng! Chân em không sao chứ hả?” Thái Dục Tài hỏi.

Giang Vọng ngồi xuống, “Ừm” một tiếng.

Vương Kiến Bình lại răn dạy vài câu rồi đi mất, giọng điệu Thái Dục Tài chậm rãi nói: “Nếu các em cảm thấy cơ thể không thoải mái thì lập tức tới tìm thầy, tuyệt đối không được tự mình chịu đựng, sau giữa trưa cơm nước xong thì mọi người tổng vệ sinh!”

Thái Dục Tài đi ra đóng cửa phòng học lại, tiếp tục nói: “Thầy có mua mấy túi dấm, giữa trưa thì rải lên đất khử trùng!”

Giữa trưa mọi người cơm nước xong, còn chưa đi đến phòng học thì đã ngửi được một mùi kì lạ, chỉ thiếu điều không nôn hết đồ ăn từ đêm qua ra nữa thôi.

Mọi người nhăn mày bóp mũi đi vào phòng học thì nhìn thấy làn khói nóng bốc lên từ chỗ bục giảng.

“…”

“…”

“…Chuyện gì thế này?”

“Ai, mấy em đã về rồi!” Là tiếng Thái Dục Tài.

Mọi người còn chưa phản ứng lại được thì một có cái đầu ngẩng lên khỏi bục giảng, Thái Dục Tài một đầu đầy mồ hôi, còn cầm theo cái quạt mo mà mấy ông lão bà lão thường dùng để quạt mát vào mùa hè.

“Lão Thái, thầy đây là làm gì thế?” Hoàng Hạo hỏi.

“Đun dấm đó.” Thái Dục Tài vui rạo rực nói.

“Thảo nào lại có cái mùi gì đó.” Nhưng người khác bóp mũi đi vào phòng học.

“Khử trùng đó!” Thái Dục Tài ngồi xổm cạnh cái bàn trên bục giảng, trông cái nồi inox dùng để nấu nước đang không ngừng bốc lên mùi giấm chua.

Rất nhanh thì đèn tắt, nước đun xong.

Cả phòng học bị một mùi dấm đậm đặc bao trùm.

Đun nước dấm này không giống như bình thường, đậm đặc hơn, còn có một thứ mùi kì quái khó có thể hình dung nổi.

Mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Thái Dục Tài đã nhấc cái nồi đun nước lên, tưới xuống lối đi nhỏ dọc theo dãy bàn học, mùi càng nồng hơn.

Khương Linh tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Thầy Thái à!! Thầy đang làm cái gì thế hả!!!”

“Vậy mới hoàn toàn khử trùng hết được!” Thái Dục Tài vẫy vẫy tay, chỉ tên cán sự lao động, “Em sắp xếp chút đi, lấy cái kia, san đều dấm trên đất ra.”

Thế cho nên khi những học sinh ở lớp khác đi qua cửa lớp ba thì đều cho rằng bọn họ đang tiến hành hoạt động bí mật gì đó.

Giữa trưa đám người Trình Kỳ ngửi thấy cái mùi kia thì lập tức hùng hùng hổ hổ đi mất.

Lực sát thương của “sàn dấm” thật sự quá lớn, có mấy người kéo cây lau nhà đến mức hỏng luôn.

Chỗ lấy cây lau nhà ở toà nhà chứa dụng cụ trước khu dạy học, Thời Niệm Niệm được phân công nhiệm vụ đi lấy cây lau nhà mới một mình.

Lý Lộc của lớp chín ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, chỗ mũi có một khối máu tím bầm rõ ràng, miệng ngậm cọng cỏ, lắc qua lắc lại: “Lớp mấy chị đang làm cái gì vậy, ai không biết còn tưởng rằng đang nấu phân đó.”

Trình Kỳ chẳng chút để ý cười nhạo: “Khử trùng, mùi dấm.”

Khuỷu tay nữ sinh bên cạnh nhẹ nhàng chọc Trình Kỳ, hất cằm sang bên kia: “Chị Kỳ, chị xem.”

Trình Kỳ chậm rãi nhướng mày, liếm đôi môi đỏ, nghiêng đầu nhìn Lý Lộc: “Vết thương trên mũi cậu là  Giang Vọng đánh đúng không?”

“Fuck, làm sao?” Lý Lộc nhíu mày, không thoải mái lắm.

“Biết người kia là ai không?” Trình Kỳ chỉ vào nữ sinh ở đối diện.

Lý Lộc chưa thấy mấy thứ trên Tieba kia: “Ai thế? Xinh đẹp thật đấy.”

“Người Giang Vọng thích.” Trình Kỳ nói.

Lý Lộc ngẩn người, cười hỏi: “Chị Kỳ, không phải là chị thích Giang Vọng sao hả?”

“Đúng vậy.” Cô ta cười, khẽ nắm chặt đầu ngón tay, quay đầu đi, “Cho nên cậu giúp tôi cho nó chút bài học nhỏ.”

Lý Lộc nhất thời không phản ứng.

Đôi mắt cáo của Trình Kỳ chớp chớp: “Sao nào, không dám hả?”

Thời Niệm Niệm đăng kí cho lớp xong, cầm một cây lau nhà mới ra khỏi văn phòng, còn chưa đi được mấy bước thì chuôi cây lau nhà bị người ở phía sau giữ chặt, dùng sức rất mạnh.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Lý Lộc.

Mà ở phía sau cậu ta còn có đám người Trình Kỳ, Lộ Trà đang đứng.

Cô im lặng siết chặt nắm đấm: “Cậu…làm gì thế?”

“Làm quen chút đi, cô bé đáng yêu.” Lý Lộc nhếch môi.

“…”

Trình Kỳ bước một bước lại gần, vóc dáng của cô ta cao, cúi người đến gần mặt cô, nắm mạnh lấy xương cằm cô, dùng sức mạnh đến nỗi xương cốt cô cũng đau đớn.

“Dạo này mày rất nổi tiếng đấy.” Cô ta nói.

Giang Vọng dùng cơm ở bên ngoài xong thì đến dãy phòng y tế đổi thuốc, lúc về phòng học thì tiết tự học buổi trưa đã qua một nửa, khi đến chỗ ngoặt ở hành lang thì bị Từ Phỉ đụng trúng một cái.

“Ôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Từ Phỉ không thấy rõ người nọ, nói xin lỗi liên tục.

“Không sao.”

“Anh Vọng?” Từ Phỉ tóm lấy cánh tay anh, thở gấp nói, “Vừa nãy, vừa nãy em ở cửa sổ trên tầng, nhìn thấy Thời Niệm Niệm bị đám người Trình Kỳ và Lý Lộc kéo đi mất!”

Giang Vọng ngẩn ra, không rảnh lo đầu gối đang bị thương, lập tức chạy xuống.

Thiếu nữ bị người cười vang đẩy mạnh vào hồ nước trong trường học, nước không lún quá chân, chiếc quần đồng phục to rộng dính trên đùi, còn có một đoá sen đã héo dính trên tóc cô, nhếch nhác không chịu nổi.

Gió bây giờ rất lạnh, một trận thổi qua lạnh đến thấu xương.

Cả người cô run rẩy, đôi môi trở nên trắng bệch.

Giày bị ngấm nước hết cả, cố sức đến bên cạnh hồ, muốn bò lên, nhưng Lý Lộc lại canh bên cạnh, cô chạy đến chỗ nào thì cậu ta liền chặn chỗ đó.

Chính là không cho cô đi lên.

Khi Giang Vọng chạy xuống thì nhìn thấy Thời Niệm Niệm đang đứng trong hồ, xung quanh là tiếng cười chói tai bén nhọn.

Mỗi một âm thanh đều khiến cho anh không đè nén nổi cơn tức.

Cán cây lau nhà đã bị bẻ gãy ném ở một bên, Giang Vọng bước qua nhặt lên, ước lượng trong tay một chút, vẻ mặt lạnh lùng cũng không giấu nổi sự tức giận hung hãn.

Cây gậy ma sát trên đất tạo ra tiếng vang chói tai, anh chẳng nói chẳng rằng, vung mạnh tay đánh thẳng về phía người kia.

Động tác của mọi người ở đây đều dừng lại.

Lý Lộc che lại cái trán, có chất lỏng nóng ấm chảy ra.

Từ thái dương đến da đầu bị rạch ra một vết cắt sắc bén.

Giang Vọng như chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, cụp mắt nhìn cậu ta, nâng cây gậy trong tay lên lần nữa.

“Giang Vọng!” Thời Niệm Niệm kêu một tiếng.

Tựa như bật một cái chốt bí mật nào đó trong cơ thể anh lên, gió quét qua, sự kích động đánh mất lí trí bị thổi tan.

Giang Vọng nghiêng đầu, nhìn Thời Niệm Niệm đứng trong hồ.

Anh chậm rãi hít một hơi, nhắm mắt, ném cây gậy dính máu đi, khom lưng kéo người ra khỏi hồ nước.

Từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn bình tĩnh, anh cởi áo khoác ra, dùng hai tay áo buộc lại thành một cái nút bên eo Thời Niệm Niệm.

Lý Lộc lấy áo đè chặt miệng vết thương trên đỉnh đầu, ngón tay dính máu tươi chỉ vào Giang Vọng: “Đến đi, có bản lĩnh thì anh đánh thêm một gậy nữa đi.”

“Gấp cái gì.” Giang Vọng kéo Thời Niệm Niệm ra sau lưng, anh mặc một cái áo hoodie trắng, khẽ giọng nói. “Mày dám động vào cô ấy, tao liền dám giết mày.”

Tiếng nói lạnh lùng tới cực điểm.

Hồi còn nhỏ Giang Vọng nhìn thấy Giang Thân đánh đập mẹ mình, sau này lại bị Giang Thân đánh đập, bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, anh đã không chịu để bị đánh.

Anh sẽ đánh trả.

Hơn nữa một khi đã đánh trả thì sẽ không để cho người khác có bất cứ một cơ hội phản kháng nào.

Ánh mắt anh dừng trên người Trình Kỳ, đuôi mắt sắc bén khoá chặt.

Anh cúi người, nhặt cây gậy kia lên lần nữa, đẩy Thời Niệm Niệm qua, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi mấy cô ấy đối xử với em thế nào thì bây giờ em cứ bắt nạt lại như thế.”

Trình Kỳ khó tin trợn to mắt: “Giang Vọng!”

Anh không phản ứng, chỉ mất kiến nhẫn nhíu mày.

Từ Phỉ đã sớm chạy theo tới, kết quả nhìn thấy một màn Giang Vọng mất đi lí trí mà đánh người đến chảy máu kia, cũng nhắc nhở cậu ta lần nữa, rằng tin đồn trước kia cũng không phải là giả.

Cậu ta sững sờ đứng tại chỗ, không dám động đậy.

Thời Niệm Niệm cũng không nhúc nhích.

Cô nhếch nhác, run rẩy, đứng ở nơi kia.

Không phải là cô sẽ không phản kháng.

Cô cũng đã từng phản khác, nhưng không so được với mấy cô ấy người đông thế mạnh, cuối cùng vẫn bị đẩy mạnh vào hồ.

Nhưng cô không muốn đứng núp sau người Giang Vọng, rồi lại đứng ở vị trí như đám người Trình Kỳ, bắt nạt ngược trở lại, giống như mấy cô ấy.

Cô không muốn như thế.

Cô không tiến lên mà quay đầu lại nhìn về phía Giang Vọng.

Đáy mắt thiếu nữ đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn về phía anh, cái cổ vừa mảnh khảnh vừa yếu ớt.

Cô khe khẽ run, im lặng cắn môi dưới, bọt nước chảy từ đuôi tóc chảy xuống, thấm ướt một mảng lớn sau chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh.

Hô hấp Giang Vọng cứng lại.

Mình đang làm cái chuyện rách nát gì thế này.

Anh nghiêng đầu nhìn Từ Phỉ: “Đưa đồng phục của cậu cho tôi.”

“A, à.” Từ Phỉ vội cởi đồng phục ra.

Giang Vọng lấy đồng phục của cậu ta khoác lên vai Thời Niệm Niệm, hơi cúi người, luồn qua đầu gối cô, bế thẳng cô lên.

Sự tàn nhẫn trên người anh vẫn chưa biến mất, đè ép người khác.

Rồi lại dịu dàng nói: “Đừng sợ.”

Tác giả có lời muốn nói: Được rồi Trình Kỳ sắp xuống sân khấu rồi đó.