Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư Chương 41: Ông Đây Đối Xử Tốt Với Em Như Thế…

Chương 41: Ông Đây Đối Xử Tốt Với Em Như Thế…

9:51 chiều – 28/05/2024

Ngày hôm sau Thời Niệm Niệm bị tiếng chuông di động đánh thức.

Vừa nghe máy thì vang lên giọng của Khương Linh.

“Aaaaa Niệm Niệm! Cậu đoán xem mình mơ thấy gì!!! Mình mơ thấy mình và cậu cùng đến nhà Giang Vọng đó!!” Ở đầu bên kia cô nàng la lên.

Thời Niệm Niệm vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi đôi mắt ngồi dậy từ trên giường: “Cậu tỉnh, tỉnh rượu rồi à?”

“Tỉnh rồi, đầu mình chẳng còn choáng váng tý nào nữa.” Khương Linh nói được một nửa mới cảm thấy bất thường, “Chờ chút, đó không phải là giấc mơ của mình, mình đã vào nhà đại ca Giang thật đấy à?”

Thời Niệm Niệm buồn cười, “Ừ” một tiếng.

“Hôm qua Giang Vọng tới cùng cậu à?”

“Ừ.”

“Không phải chứ.” Khương Linh nhíu mày, “Sao Giang Vọng lại tới cùng cậu được.”

Thời Niệm Niệm hơi dừng, đầu gối cong lên, bàn tay dán mặt, nhỏ giọng nói: “Mình và anh ấy, bên nhau rồi.”

“Hả!?? Bên nhau?!” Khương Linh kinh ngạc, “Chuyện từ lúc nào thế?”

“Thì, hôm tiệc tối Nguyên Đán đó.”

Khương Linh vẫn còn đang trong nỗi khiếp sợ chưa phản ứng lại được, qua một lúc lâu thì mới cười: “Được đấy bạn Niệm Niệm, một cục cưng ngoan ngoãn như cậu lại im ỉm dẫn đầu ‘thoát nhóm’*.”

(*) Nguyên văn convert là “không đánh báo cáo dẫn đầu thoát đoàn”: hiểu nôm na là rời đi mà chẳng thèm đánh tiếng trước, lại còn là người tiên phong.

Chớp mắt kì nghỉ Nguyên Đán đã kết thúc.

Hai ngày sau Thời Niệm Niệm không ra ngoài với Giang Vọng nữa mà ở nhà làm cho xong bài tập, rồi lại ôn tập chuẩn bị cho kì thi cuối kì.

Vừa tới trường thì đã bị Khương Linh lôi kéo hỏi một hồi: “Thế nào thế nào, các cậu nắm tay chưa?”

Trong lòng Thời Niệm Niệm tự nhủ đâu chỉ có nắm tay thôi đâu.

Cô tránh né không trả lời, chỉ hỏi: “Thầy Hứa…?”

Khương Linh nhìn xung quanh, ngoảnh về phía sau nhoài người lên bàn cô: “Mình đã hỏi thăm một đàn em nữ khối 10 rồi, anh ấy từ bỏ tư cách tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, muốn sang Anh du học.”

“Bao lâu vậy?”

“Không biết, nhưng mà theo mình tra thì, hình như ở trường đó là hai năm.”

“Vậy cậu có còn thích, thầy ấy không?”

“Thích chứ.” Khương Linh không do dự, đập bàn một cái, nói: “Mình đã nghĩ kĩ rồi, dù sao anh ấy không đi dạy cũng có chỗ tốt, mình phải chuẩn bị tỏ tình với anh ấy!”

“Hả?”

Khương Linh cười véo mặt cô: “Cậu cũng có bạn trai rồi, mình cũng không thể bị tụt lại phía sau nhiều thế được.”

“Suỵt.” Cô dựng thẳng ngón trỏ lên đặt bên môi, “Đừng có, có nói với những người khác đó.”

Khương Linh chớp mắt: “Cậu không định để những người khác biết à?”

“Ừ.” Cô vẫn không quen trở thành trung tâm của đám đông.

“Nếu mình mà có người bạn trai như vậy thì chắc chắn sẽ thông báo cho cả thế giới, cậu không biết chứ trong trường có nhiều nữ sinh thích Giang Vọng lắm đấy, chỉ là mọi người không dám nói ra mà thôi.” Khương Linh nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Nhưng mà mình cảm thấy cậu cũng không giấu được đâu, đại ca yêu đương chắc chắn cũng sẽ rầm rộ lắm.”

“…”

Giang Vọng vẫn đi vào phòng học cùng lúc với tiếng chuông tự học sáng sớm, thoạt nhìn ngủ không được ngon, ngọn tóc cũng không vào nếp, một vai vác cặp đi vào phòng học từ cửa sau.

Thời Niệm Niệm nhìn thoáng qua rồi lập tức quay lại.

Lúc trước trái lại còn ổn, nhưng sau khi xác định quan hệ mà còn ngồi cùng một chỗ trong phòng học như vậy thì càng thêm cảm thấy vừa chột dạ vừa xấu hổ.

Giang Vọng ném cặp sách lên ghế rồi ngồi xuống, giơ tay khẽ xoa mái tóc Thời Niệm Niệm, thân mật lại gần: “Tiết tự học sáng nay làm gì vậy?”

“Viết, thơ cổ.” Thời Niệm Niệm mở sách ngữ văn ra cho anh xem.

Giang Vọng cũng lười phải tìm sách của mình, dứt khoát dịch quyển sách của cô đến giữa bàn luôn, vai kề vai với cô, giọng uể oải: “Bài tứ tuyệt này à?”

“Ừ.”

Xung quanh có mấy người nhìn sang bọn họ, nhưng lại không bàn tán cái gì, chỉ là có tật giật mình, chỉ những ánh mắt đó thôi cũng khiến Thời Niệm Niệm cảm thấy mất tự nhiên.

Cô đẩy anh, cúi đầu nói: “Anh đừng gần, gần em như vậy.”

“Hửm?” Giang Vọng không nhúc nhích, đôi mắt vốn đang buồn ngủ hơi mở ra, “Để làm gì?”

“Nhiều người nhìn đó.” Cô nhỏ giọng.

Giang Vọng nghiêng đầu, lướt mắt nhìn xung quanh một cái, hai người vốn đang nhìn ăn ý nhao nhao quay đầu lên.

“Bây giờ không có ai nhìn nữa rồi.”

“…”

“Không phải.” Cô có ý muốn thuyết giáo Giang Vọng, “Dáng vẻ này của anh, sẽ khiến mọi người cảm thấy, quan hệ của chúng ta khang khác.”

“Vốn dĩ đã khác rồi mà.” Anh cười, lí lẽ hùng hồn.

Đôi tay anh đan vào nhau nằm bò trên bàn, nghiêng mặt nhìn Thời Niệm Niệm, qua một lát thì hỏi, “Có phải em nói năng khá hơn trước đây nhiều rồi không?”

“À? Gần đây, hình như là vậy.”

Cái này thật ra Thời Niệm Niệm cũng đã tự nhận ra được, cô có thói quen tự luyện tập vào buổi sáng, đọc tiếng Anh hoặc là đọc thuộc lòng bài văn, gần đây quả thực nói trôi chảy hơn trước kia rất nhiều.

Giang Vọng nhếch môi: “Tốt lắm.”

Thật ra Thời Niệm Niệm có nói lắp hay không với anh cũng chẳng quan trọng, từ lúc bắt đầu anh đã cảm thấy rất đáng yêu, chẳng qua sau này lại phát hiện vì tật nói lắp nên cô nhóc này không thích nói chuyện.

Anh thích nghe cô nói.

Hai tiết sau là nghi thức chào cờ thứ hai, chuông tan học vừa vang lên, mọi người lập tức ra bên ngoài hành lang phòng học xếp hàng đến sân thể dục.

Thái Dục Tài đã chờ ở cửa, liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm một cái, rồi lại nhìn sang Giang Vọng xếp ở sau, chỉ tay nói: “Giang Vọng, em mặc đồng phục vào đi, lát nữa phải khen thưởng.”

“Khen thưởng gì vậy ạ?” Một người ở bên cạnh hỏi.

Thái Dục Tài cười rất vui vẻ: “Cuộc thi vật lí lần trước đó! Có điểm rồi!”

Giang Vọng về phòng học cầm đồng phục, cầu thang khu dạy học bị các lớp lấp kín chật như nêm cối, anh đứng phía sau, chờ đến sân thể dục, không đến một lát Vương Kiến Bình cũng đã cầm microphone đứng trên bục phát biểu.

Nói lời cổ vũ trước khi thi cuối kì một hồi lâu, đến khi mọi người đứng giữa trời đông giá rét gió lạnh ở phía dưới cũng sắp ngủ tới nơi rồi thì rốt cuộc mới đến khâu trao giải cuộc thi vật lí.

“Tháng trước trong cuộc thi vật lí trường chúng ta cử 24 bạn học sinh tham gia, không ngờ lại đạt được thành tích không tệ chút nào!” Vương Kiến Bình dõng dạc nói một câu.

Phía dưới vẫn là một khoảng lặng, không ai dậy nổi hứng thú.

“Đầu tiên xin chúc mừng hai bạn học sinh đạt giải nhất, xin mời bạn học sinh được gọi tên lên bục nhận thưởng, lớp 11-3, Giang Vọng!”

Lời này vừa nói ra, phía dưới yên tĩnh một giây rồi cuối cùng nổ tung thành những tiếng bàn tán kích động.

Vương Kiến Bình ho khan một tiếng: “Còn có một bạn học sinh đạt giải nhất nữa, cũng là lớp 11-3, bạn Thời Niệm Niệm!”

“ĐM, hai người này trâu bò quá rồi!”

“Cái kiểu ‘show tình cảm’ như vậy đời này mình cũng không bao giờ có được!”

“Thật ra sau khi nhìn hai người này nhiều rồi thì thật sự có cảm giác couple lắm luôn, mình đã từ couple Vọng-Thanh trèo tường sang couple ý nghĩ xằng bậy rồi!”

“Cậu không biết chứ đàn anh Hứa Ninh Thanh chính là anh trai của học thần cậu ấy đấy, lần trước mình còn nhìn thấy Hứa Ninh Thanh tới đón cậu ấy, cho nên trên thực tế couple Vọng-Thanh là couple anh vợ-em rể đó.”

“ĐM?! Vậy Vọng-Thanh của mình tan vỡ rồi sao?”

Thời Niệm Niệm ra khỏi hàng ngũ đi lên bục nhận thưởng, giơ ngang tay nhận bằng từ tay Vương Kiến Bình, Giang Vọng theo sau cô, cũng cầm tấm bằng.

“Sang bên kia cầm bằng chụp một tấm ảnh đi.” Vương Kiến Bình nói.

Lần này đạt giải nhất cuộc thi vật lí chỉ có hai người bọn họ, đương nhiên chụp ảnh cũng chỉ có hai người.

Thời Niệm Niệm cầm bằng, nhìn về phía máy ảnh, Giang Vọng đứng bên cạnh cô.

Áo khoác đồng phục giống nhau, như là thay cho đồ đôi, hôm nay ánh sáng rất đẹp, chói lọi phất trên mặt hai người.

Hiệu suất của nhà trường rất cao, sau khi kết thúc trao giải không lâu thì đã treo biểu ngữ đỏ rực lên.

Thời Niệm Niệm và Khương Linh ăn cơm trưa xong về phòng học, lúc đi đến trước khu dạy học thì thấy trên nóc treo ngang một loạt biểu ngữ, một hàng chữ cực dài.

“Nhiệt liệt chúc mừng 18 bạn học sinh trường chúng ta đạt được thành tích vượt trội trong cuộc thi vật lí toàn quốc, trong đó bạn Giang Vọng và bạn Thời Niệm Niệm đạt được giải nhất!”

“….”

Khương Linh cười gập cả người: “Hiệu suất này của trường chúng ta! Đúng thật là!”

Trước bảng thông báo có một nhóm người vây quanh.

Khương Linh kéo tay Thời Niệm Niệm hưng phấn chen vào nhìn, ngón tay chỉ vào rồi hưng phấn quay đầu lại: “Niệm Niệm, cậu xem này!”

Người ở xung quanh nghe thấy cái tên Niệm Niệm thì đều ngừng tiếng bàn tán, còn tự giác tránh ra thành một cái đường để Thời Niệm Niệm có thể chen lên phía trước nhất.

Trên mục thông báo đã dán danh sách đạt giải cuộc thi vật lí lần đó lên, còn có hai tấm ảnh chụp nhận thưởng.

Một tấm là cô và Giang Vọng hai người chụp chung, cầm tấm bằng đạt giải màu đỏ trước ngực.

Một tấm khác là 18 bạn học sinh đạt giải chụp ảnh tập thể.

Tấm ảnh hai người chụp chung kia lại còn chụp khá đẹp.

Chàng trai bị ánh mặt trời rọi xuống hơi nhíu mày, thoạt nhìn có chút mất kiên nhẫn, tay áo đồng phục cuốn lên giữa, lộ ra một đoạn cánh tay, ngón tay với đốt xương thon dài cầm tấm bằng đạt giải, thoạt nhìn kiêu ngạo lại tuỳ tiện.

Khương Linh nghiêng đầu nhìn một lát, nói: “Trình chụp ảnh lần này được đấy, đẹp thật đó.”

Thời Niệm Niệm: “Ừ.”

“Mình đây chụp một tấm.” Khương Linh khẽ meo meo lấy di động ra, chụp một tấm ảnh, đến khi kéo Thời Niệm Niệm ra khỏi đám người thì mới nhỏ giọng hỏi, “Lát nữa mình chia sẻ cho cậu nhé?”

Cô cười nói “Được”.

Lúc đến phòng học thì mọi người đều đang ngồi tại chỗ, sắp tới kì thi cuối kì, mọi người đã sớm bắt đầu lật đề thi.

Khương Linh hỏi: “Bạn trai cậu đâu?”

Giọng cô ấy nghe rất khẽ, nhưng xưng hô này vẫn khiến tai Thời Niệm Niệm nóng lên.

“Anh ấy có việc, đi trước rồi.”

“Niệm Niệm, cậu cần phải chú ý hơn, người như Giang Vọng có rất nhiều người ngấp nghé, cậu phải hình thành một đôi mắt có thể nhìn thấu bản chất.”

Cô ấy dựng hai ngón tay chỉ chỉ đôi mắt, “Bắt được mấy con nhóc hèn hạ không có ý tốt vây quanh Giang Vọng!”

“…”

Thời Niệm Niệm cảm thấy cô ấy nói cường điệu quá rồi.

Buổi chiều Giang Vọng không tới trường là vì phải huấn luyện, hơn nữa trước đây anh cũng đã từng dự tiết học của khối 11, với tốc độ nắm kiến thức và năng lực của anh thật ra có tới trường hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Vì trời mưa nên môn thể tiết ba buổi chiều đổi thành học trong nhà, cán sự thể dục cầm các loại cờ ca-rô, cờ nhảy, cờ ngựa đưa cho mọi người tự mình chọn để chơi.

Trong phòng học một nửa số người làm bài tập, một nửa là chơi cờ.

Thời Niệm Niệm làm xong đề cuối cùng trong đề thi môn vật lí tổng hợp, lấy di động trong bàn học ra, nghĩ nghĩ, rồi chia sẻ tấm ảnh chụp chung mà ban ngày Khương Linh chụp kia cho anh.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút trôi qua.

Giang Vọng không trả lời.

Cô nhìn chằm chằm màn hình di động một lát, không trả lời, cô có chút nản lòng, cằm đập hai cái lên bàn, lại lấy sách bài tập tiếng Anh ra bắt đầu làm.

Chờ đến khi sắp hết tiết thể dục thì Khương Linh vốn đang chơi cờ ngựa với bạn cùng bàn đột nhiên xoay người lại.

“Niệm Niệm!” Cô ấy đặt điện thoại di động lên bàn cô, “Cậu mau xem cái này đi!”

[Sốc!! Vừa nãy chủ lầu ra ngoài lấy cơm hộp có đi qua bảng thông báo, ảnh chụp của đại ca Giang và thánh học trên đó không thấy nữa?!!]

Lầu 1: Rốt cuộc là thiếu hụt nhân tính, hay là đạo đức bị chôn vùi vậy, trong trường trung học Số 1 của bọn mình rốt cuộc ai mới là tên trộm ảnh chụp đây?!!! Nhưng mà lúc giữa trưa tôi còn nhìn thấy thánh học và bạn thân của cô ấy cũng đến bảng thông báo xem mà, có phải là thánh học không? Hình tượng* thánh học sụp đổ rồi sao?”

(*) Nguyên văn là “人设“nôm na là “Cài đặt nhân vật”: Ở đây có thể hiểu giống như người đó có sẵn một hình tượng, giống như được lập trình bằng máy, nên nếu người đó mà làm việc gì trái với hình tượng mình xây dựng, làm chuyện mà không ai ngờ được người đó sẽ làm thì hình tượng sụp đổ, theo mình hiểu thì là thế, nếu có sai sót hay góp ý nhé:3.

Thời Niệm Niệm: “…”

Khương Linh nổi giận nói: “Chắc chắn là một con nhóc fangirl nào đó của Giang Vọng lấy đi, ghét thật đấy! Thế mà lại dám ngấp nghé bạn trai của Niệm Niệm nhà chúng ta!”

Lầu 2: Tôi cảm thấy thánh học không giống loại người đi trộm ảnh đâu, có lẽ là một nữ sinh nào đó trong trường thích Giang Vọng lấy đi thôi.

Khương Linh đập bàn một cái: “Cậu xem! Cô ấy cũng nghĩ giống mình đấy!”

Lầu 3: Trước kia tôi đây học cùng lớp bồi dưỡng vật lí với hai vị thánh học, nói thật thì Thời Niệm Niệm không cần trộm ảnh đâu, nếu cậu ấy muốn, Giang Vọng chắc chắn sẽ cho cậu ấy chụp đủ, đại ca đừng có cưng chiều cô nhóc ngồi cùng bàn này vậy chứ huhu!

Lầu 4: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cảm thấy đồng chí lầu ba nói rất đúng! Từ đầu đến cuối tôi luôn tin chắc rằng con đường theo đuổi vợ của đại ca dài thênh thang, chắc là chưa theo đuổi được thánh học của chúng ta đâu.

Lầu 5: Nhưng mà nói thật thì Giang Vọng trong bức ảnh kia đẹp trai thật đấyyyyyyyyy!!! Ban ngày tôi mới vừa nói đùa với bạn của tôi là muốn đi trộm nó, thế mà mới đó đã có người ra tay rồi!!!

Lầu 6: Nói đến chuyện này chắc nhà trường xem camera là sẽ biết nhỉ?

Lầu 7: Muốn trộm nhưng bị hớt tay trên +1

Lầu 39: Tốc độ của chủ lầu nhanh thật đấy, tôi vừa mới chuẩn bị đăng bài thì đã nhìn thấy có người đăng rồi, là một người chứng kiến toàn bộ quá trình trộm ảnh, chờ tôi uống miếng nước rồi sẽ bật mí.

Lầu 40: Aaaaaa ở phía trước có bán hạt dưa nước khoáng bánh mì, ngồi chờ anh trai lầu 39 bật mí!!

Lầu 41: Cho tôi một túi bánh mì pan pan.

Lầu 42: Tôi muốn hạt dưa! nhổ vỏ hạt dưa răng rắc chờ bật mí!!!

Lầu 79: Tôi uống nước quay lại rồi đây, mọi người xây lầu nhanh thật đấy!!!

Lầu 80: Đừng đứng đựng đưng* nói nhảm nữa! Mau! Bóc! Đi!

(*) Đoạn này lầu 80 đang nói từ bíe-đừng bằng bốn thanh điệu trong tiếng trung kiểu đang nói lái ý. (tra gg để hiểu hơn về thanh điệu) =)))

Lầu 81: [Hình ảnh]

Khương Linh click mở hình ảnh xem: “Vch?*”

(*) Nguyên văn convert là “ngoạ tào”: một câu chửi trong tiếng trung, theo như mình tra thì có thể tương tự như “đm, vl, mẹ kiếp,…” gì đó nhưng suy nghĩ đến hình tượng thiếu nữ của KL không được phù hợp với mấy từ thô tục quá nên mình để từ nhẹ nhàng nhé =))))

Tấm hình chụp quá trình tên trộm lấy ảnh chụp trên bảng thông báo rất rõ ràng trôi chảy, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không thể chối cãi.

Nhưng mà gương mặt kia thật sự quá quen thuộc.

Chính là Giang Vọng.

Lầu 82: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha xswl (xiao si wo le-cười chết tôi rồi), thì ra anh ta là cái kiểu đại ca này hả?”

Lầu 83: Đây là thứ tình yêu tuyệt vời gì thế này???

Lầu 84: Ha ha ha ha ha ha ha ha trời má tôi thừa nhận tôi thật sự rất hâm mộ thánh học họ Thời đó!

Cùng lúc đó, Giang Vọng vừa mới huấn luyện xong một bài, hoàn toàn không biết bài đăng về anh trên tieba của trường đã hot lần nữa.

Thật ra lúc anh lấy tấm ảnh rất thản nhiên, cũng không lo bị người khác nhìn thấy hay phát hiện, nhưng mà bị chủ lầu kia đùa giỡn ngược lại giống như là hành động lén lút.

Sau khi kết thúc huấn luyện anh ăn qua loa cơm chiều rồi về trường.

Lúc đến phòng học thì tiết tự học buổi tối đã bắt đầu rồi, nhưng anh vừa vào phòng học thì ánh mắt của mọi người phía dưới đều đồng loạt nhìn sang, rồi lại vang lên một loạt tiếng nín cười nhưng không dám cười.

“…”

Anh đến chỗ ngồi ngồi xuống, Khương Linh ngồi nghiêng trước bàn đã nhịn đến mức nằm bò ra bàn, dáng vẻ sắp ngạt thở đến nơi.

“Chiều nay lúc anh không ở đây đã có chuyện gì hả?” Giang Vọng nghiêng đầu hỏi Thời Niệm Niệm.

Thời Niệm Niệm nhìn anh một cái vẻ một lời khó nói hết, viết tóm tắt chuyện tieba hồi chiều vào giấy nháp cho anh xem.

Giang Vọng: “…”

Được rồi.

Anh lấy bức ảnh trong túi ra đưa cho cô xem.

Thời Niệm Niệm buồn cười cong khoé môi: “Anh lấy cái này…làm gì vậy?”

“Đẹp mà.” Anh trả lời như đúng rồi, chẳng thấy ngượng bởi chuyện trên tieba chút nào, dựa vào ghế, dựng thẳng ảnh lên nhìn một lát, rồi lại cất đi.

“Hồi chiều em, có nhắn tin cho anh.” Thời Niệm Niệm nói.

“Hửm?” Giang Vọng nhướng mày, “Nhắn gì vậy, di động của anh hết pin, không phát hiện ra.”

Cô lấy di động ra cho anh xem.

Thật ra sau khi bọn họ bên nhau thì chưa từng nói chuyện, trước đây càng ít hơn, lịch sử trò chuyện đoán chừng cũng chẳng có bao nhiêu.

Tin nhắn mới nhất là tấm ảnh Thời Niệm Niệm gửi kia, là Khương Linh chụp.

Ánh mắt Giang Vọng di chuyển, đầu lưỡi chọc hàm trên, a một hơi.

Là dáng vẻ khi anh tức giận.

Thời Niệm Niệm sửng sốt, hỏi anh: “Sao vậy?”

Anh im lặng một hồi lâu, tức đến mức bật cười thành tiếng: “Ông đây đối xử tốt với em như thế, mà em lại vô lương tâm vậy à?”

Thời Niệm Niệm không thể hiểu nổi nhìn về phía di động lần nữa, lúc nhìn tới ghi chú trên đầu thì mới biết được nguyên nhân Giang Vọng tức giận.

Lớp 11-3, Giang Vọng, nam…

Tác giả có lời muốn nói: Cảnh tượng đẫm máu…?

Để xem em gái ngọt ngào dỗ dành bạn trai thế nào đây.

Hết chương 41.