Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 43: Em Thời Xót Anh

9:54 chiều – 28/05/2024

Nửa tháng sau đó luôn chuẩn bị cho kì thi cuối kì sắp tới, ngày nào bài tập cũng nhiều đến mức làm không xuể, trong phòng học mọi người không ngừng than khổ, nhưng lại không còn cách nào khác, than khổ xong rồi cũng chỉ có thể tiếp tục miệt mài làm bài tập.

Ngay cả Tieba của trường vốn luôn tưng bừng cũng bị lây nhiễm sự chán nản, tất cả đều bước vào thời kì ngủ đông.

Nháy mắt thời gian đã trôi qua, đến kì thi cuối kì, phải thi ba ngày, thi xong là nghỉ đông.

Xếp chỗ ngồi dựa theo xếp hạng mỗi kì thi, vẫn là Thời Niệm Niệm đứng thứ nhất, Giang Vọng đứng thứ hai như thường lệ.

Lần này giới hạn thi ngữ văn rất rộng, còn có thể thêm cả tác phẩm của khối mười vào thi, trước đó Thời Niệm Niệm bị nhầm giới hạn, hai ngày trước mới biết được, mười phút trước khi vào thi vẫn còn đang học thuộc tác phẩm.

Cô đang cụp mắt nghiêm túc đọc sách giáo khoa thì khuôn mặt chợt nóng lên.

Chàng trai đứng bên cạnh bàn cô, tay cầm một cái túi chườm nóng nhỏ, duỗi tay dài ra dán bên má cô, anh vừa mới đi rót nước ấm lần nữa.

Thời Niệm Niệm sợ lạnh, mùa đông tay rất dễ bị lạnh, đây là điều mà Giang Vọng mới phát hiện được gần đây.

“Có ấm không?” Anh hỏi.

Cô cười: “Ừm.”

“Không mang theo găng tay à?”

“Phải viết chữ mà.” Cô lại hỏi, “Anh đã thuộc chưa?”

“Chưa.” Giang Vọng lười biếng nói, “Dựa vào may mắn thôi.”

So với thành tích môn khoa học tự nhiên thì ngữ văn của anh quả thật không tốt, sau đó Thời Niệm Niệm xem qua bài thi của anh, bài điền chỗ trống thơ cổ kia cứ một gạch là anh bị trừ 0,5 điểm.

Cô lấy một quyển sách ngữ văn khác ở trên bàn đặt trước mặt anh, giục: “Mau học thuộc đi.”

Giang Vọng lật đại, tiện miệng nói: “Không sợ anh vượt qua em à?”

“Không sao mà.”

Giang Vọng cong môi.

Ngày thi đầu tiên kết thúc.

Ba ngày thi cuối kì không cần phải ở lại trường học tiết tự học buổi tối, lúc về đến nhà thì dì giúp việc vừa mới nấu cơm chiều xong, lúc đẩy cửa đi vào thì lập tức ngửi được mùi đồ ăn bay bốn phía.

“Thế nào rồi, thi có tốt không?” Mợ thấy cô đi vào thì hỏi.

“Khá tốt ạ.”

Đề thi cuối kì là đề thi chung của cả thành phố, đề bài không khó, so với kì thi tháng của trường Trung học Số 1 thì đơn giản hơn rất nhiều, sau khi thi xong thì tiếng gào khóc thảm thiết cũng ít hơn nhiều.

“Dù sao thì bất kể là thi cái gì Niệm Niệm của chúng ta chắc chắn đều có thể làm rất tốt.” Mợ cười nói, “Rửa tay trước đi rồi ăn cơm, phải tẩm bổ.”

“Dạ.”

Thời Niệm Niệm vào phòng ngủ cất cặp, không để ý tới mợ đang vuốt mặt, nhanh chóng lấy quyển tạp chí trên bàn nhét xuống dưới một chồng tạp chí bên cạnh.

Trên bàn cơm cậu và mợ trò chuyện, sắc mặt rất nặng nề, Thời Niệm Niệm không hiểu, chỉ cho là chuyện công ty của cậu, nên cũng không hỏi nhiều.

Cơm nước xong thì về phòng ngủ, cô lấy sách ra, hạ quyết tâm tiếp tục ôn tập để ngày mai đi thi.

Đọc chưa được một lúc thì di động lập tức vang lên.

Cô ngẩn người nhìn cuộc gọi hiển thị-Mẹ.

Từ sau lần trước khi mẹ đưa em trai đến khám bệnh thì bọn họ không còn liên lạc qua điện thoại nữa.

Cũng đã vài tháng rồi.

Cô tiếp: “Alo, mẹ ạ.”

“Niệm Niệm à, qua khoảng thời gian nữa có lẽ mẹ và em trai sẽ sang tìm con một chuyến.”

“Khám bệnh sao ạ?” Cô hỏi.

Người phụ nữ do dự nói: “Xem như vậy đi, cũng là qua thăm con, dù sao thì cũng sắp đến Tết rồi.”

Thời Niệm Niệm sững sờ một lát, rồi cười rộ lên: “Dạ, khi nào thì mọi người…đến vậy ạ?”

“Vẫn chưa chắc chắn được, đoán chừng là chờ đến khi con được nghỉ đông.”

“Ngày kia con…được nghỉ đông rồi ạ.”

“Ừ, chắc là khoảng tầm đó.”

Hứa Ninh Thanh cũng đang tới gần kì thi cuối kì đầu tiên ở đại học, sau khi lên đại học thì hắn không còn chơi bời như hồi cấp ba nữa, hơn nữa còn cả việc ở hội học sinh, suốt ngày bận bịu không thôi.

Khi ra khỏi toà nhà của học viện thì nhận được điện thoại của Phạm Mạnh Minh.

“Không rảnh, cậu chơi một mình đi.” Hắn vừa nghe điện thoại đã lười biếng nói.

“Không phải em.” Phạm Mạnh Minh thở hổn hển, âm thanh ồn ào ầm ĩ truyền tới, còn kèm theo mấy tiếng chửi bậy, “Là anh Vọng, mẹ nó gặp được Cao Thịnh.”

Hắn ngừng cười, hỏi: “Ở đâu?”

Phạm Mạnh Minh đọc một địa chỉ, lại nói: “Em thấy cảm xúc của anh Vọng rất không ổn định, hay là anh gọi em gái anh qua đây xem?”

“Một con nhóc thì qua đấy làm cái quái gì?” Hứa Ninh Thanh cau mày mắng một câu, do dự hai giây, rồi vẫn hỏi: “Cậu ở bên kia không đánh nhau đấy chứ?”

“Không, tên kia còn định báo cảnh sát đấy.”

“Được rồi, cậu trông chừng cậu ấy, tôi đi đón Thời Niệm Niệm đến.”

Hứa Ninh Thanh được xem là người có quan hệ tốt nhất với Giang Vọng, nhưng đối với chuyện lần đó cũng không biết nhiều lắm, với tính cách của Giang Vọng thì sẽ không chủ động nói với hắn, chuyện như vậy, Hứa Ninh Thanh cũng lười hỏi tới.

Chỉ suy nghĩ một chút về cái chết của mẹ Giang Vọng, sau đó lại móc nối với Cao Thịnh, thì cũng có thể đoán được đại khái.

Gia đình nào cũng có vấn đề riêng.

Lúc hắn chạy về tới nhà thì trời đã sớm tối, Thời Niệm Niệm vừa mới cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm thì thấy hắn vội vã đẩy cửa vào.

“Sao vậy ạ?” Cô ngẩn người.

“Là Giang Vọng.”

Hứa Ninh Thanh tóm tắt sự việc cho cô.

Thời Niệm Niệm nghe thấy cái tên ‘Cao Thịnh’ thì cánh tay lập tức nổi một tầng da gà trong nháy mắt.

Khuôn mặt Giang Vọng lạnh lùng hung tợn ném Cao Thịnh vào lan can, dáng vẻ vừa lạnh nhạt vừa tàn nhẫn hiện rõ trước mắt.

Chàng trai ngồi trên khán đài của sân thể dục, nhẹ nhàng bâng quơ tiết lộ câu chuyện cũ đáng sợ được ghép lại từ những mẩu chuyện nhỏ rời rạc trước mặt cô vào buổi tối hôm đó cũng gần ngay trước mắt.

Lúc chạy tới thì thấy Giang Vọng đang ngồi cạnh bồn hoa.

Đã lâu rồi cô không nhìn thấy một Giang Vọng nổi giận thực sự, Giang Vọng trong mắt cô ngày thường lười biếng tản mạn, cà lơ phất phơ, nhưng mà rất nghiêm túc huấn luyện, thành tích cũng rất tốt, lộ ra sự bỡn cợt ngạo mạn, mang dáng vẻ của một chàng trai trưởng thành, lại còn là một chàng trai trưởng thành cực kì xuất sắc.

Nhưng bây giờ Giang Vọng ngồi ở nơi đó, môi mím thẳng, xương mày mạnh mẽ, đôi mắt đen láy lạnh như băng, lộ ra khí thế khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Trong nháy mắt đó, Thời Niệm Niệm cảm nhận được những nỗi đau khổ bị cố ý làm phai nhạt trong lời tự thuật của anh.

Khoảng thời gian đấu tranh khi mất đi mẹ, mất đi thính lực, và nửa năm trong tù kia, đều thực sự viết hết vào mắt anh, hình thành nên sự lạnh nhạt mà phần đông con trai tuổi này không thể lĩnh hội được.

Cô xuống xe chạy tới, đứng trước mặt anh, khẽ giọng gọi tên anh: “Giang Vọng.”

Anh ngẩng đầu, bởi vì tức giận nên đáy mắt thiêu đốt đỏ lên, chấn động lòng người, lúc nhìn thấy cô thì mới chợt tắt, lúc lên tiếng giọng nói cũng khàn đi.

“Sao em lại tới đây?”

Cô không trả lời câu hỏi này, ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Có bị thương không?”

“Không.” Anh đưa tay dụi mắt, giọng nói để lộ sự mệt mỏi cùng cực.

Chuyện lần này thật sự là không thể trách Giang Vọng, việc này cũng không phải do anh khơi mào, mà là Cao Thịnh cố ý tới kiếm chuyện, còn gọi một đám người tới chặn đường Giang Vọng, cuối cùng ngược lại cả đám bọn họ bị thương.

Hứa Ninh Thanh phát huy khí chất cậu ấm ăn chơi trác táng của mình cực kì hoàn mĩ, đi thẳng đến trước mặt Cao Thịnh, lại gần chào hỏi gã: “Hi.”

Cao Thịnh nhìn hắn.

Hứa Ninh Thanh nhướng mày: “Nghe nói mày còn định báo cảnh sát nữa hả?”

Hắn lấy điện thoại ra, ấn ba con số đưa sang: “Trong tiệm bên cạnh kia có camera, ai gây chuyện chỉ cần nhìn là biết, có gọi nữa không?”

Cuối cùng việc này giải quyết rất nhanh.

Cũng có thể nói là căn bản chưa giải quyết đã xong.

Sắc trời càng thêm ảm đạm.

Giang Vọng đứng dậy, liếc mắt nhìn Hứa Ninh Thanh một cái, nghiêng người về phía Thời Niệm Niệm: “Lát nữa tôi đưa cô ấy về.”

“…”

Đây là lệnh đuổi khách, Hứa Ninh Thanh cũng phục rồi.

Hai người cũng không có chỗ nào muốn đi, nên đi dạo trên phố.

Trên mặt đất ẩm ướt, đèn đường rọi xuống vũng nước tạo ra những tia sáng trong suốt, một cơn gió thổi tới, mang theo hơi lạnh, Thời Niệm Niệm giơ tay, kéo khoá lên trên.

Đều là sự trầm mặc.

Một hồi lâu sau, Giang Vọng lên tiếng: “Vừa nãy, đã doạ em rồi phải không?”

“Ừ.” Cô cúi xuống gật đầu, lúc anh trai về nhà nói cho cô thì thật sự đã bị doạ.

“Anh không muốn đánh nhau.” Giang Vọng nói.

Thời Niệm Niệm quay đầu đi, nhìn về phía cửa sổ của một tiệm bán đồ ngọt ở bên cạnh, vẻ mặt rất chăm chú, cũng không biết có nghe thấy câu nói vừa nãy của Giang Vọng hay không.

Cô mua hai cốc sữa bò, đưa cho Giang Vọng một cốc.

Đôi tay cầm cho ấm, sau khi uống một ngụm thì mới dừng ở ven đường từ tốn lên tiếng: “Giang Vọng, ngày mai còn phải…đi thi nữa.”

“Ừ, anh đưa em về.” Anh nói, đến dắt tay cô.

Thời Niệm Niệm nắm lại, lại đứng không nhúc nhích, Giang Vọng lại ngước mắt lên nhìn cô.

Cô gái vừa bình tĩnh vừa dịu dàng đứng trên bậc thang, vừa lúc có thể nhìn thẳng vào anh, móng tay màu hồng nhạt cầm cốc sữa bò, gió thổi qua, mái tóc đen phất qua mặt.

Tựa như chiếc lông vũ quét qua đầu quả tim, trêu chọc lòng người, ngứa ngáy.

“Sau này đừng, như vậy nữa.” Cô chậm chạp nói, “Em sẽ lo lắng.”

Anh dừng hai giây, cũng chưa giải thích gì, giọng nặng nề, “Được.”

Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng nhảy xuống bậc thang, đi sóng vai với anh về nhà.

Giang Vọng phát hiện, khi ở bên Thời Niệm Niệm, trái tim có thể trở nên rất tĩnh lặng, đó là lí do vì sao sự bực bội tan biến.

Rất kì diệu, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đáy lòng vừa bập bềnh lại bực bội của anh lập tức bình tĩnh lại.

“Anh có muốn nói với em một vài,” Cô nhìn anh hỏi, “chuyện trước kia không?”

Không phải là những chuyện khó xử mà anh có thể nói với em, mà là những chuyện càng khó có thể nói ra hơn được chôn sâu dưới đáy lòng, những chuyện chân chính để lại vết thương nơi đáy lòng anh.

Giang Vọng là một người thông minh, rất nhanh đã phản ứng được Thời Niệm Niệm đang chỉ chuyện gì, nói cách khác, là những chuyện đó.

Anh mỉm cười: “Không nhìn ra được là em cũng nhiều chuyện thật đấy.”

Thời Niệm Niệm nhấp môi, không nói gì.

Đi qua con phố đi bộ sôi nổi này thì yên tĩnh hơn rất nhiều, có thanh niên đạp xe đạp đi lướt qua trên con phố vắng vẻ, tiếng chuông lanh lảnh vang lên.

Giang Vọng thở dài: “Có nhiều chuyện lắm, để anh nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu… Lúc anh vào tù thì vừa tròn 18 tuổi, bị giam cùng một chỗ với những con người hỗn tạp trong xã hội đó.”

“Hơn nữa, khả năng đánh nhau của anh bây giờ có hơn nửa là học được ở nơi đó.” Anh cười vẻ không sao cả, “Ma mới vừa vào thì phải lập quy tắc, dù sao khoảng thời gian đó vượt qua rất khó khăn, thật ra cũng không bị đánh, tóm lại thì cũng chẳng bị đánh lần nào.”

“Chắc chắn là em không thể tưởng tượng nổi người ở chỗ đó là cái dạng gì.”

Giang Vọng giơ tay, xoa mái tóc cô, giọng điệu như đang thở dài.

Thời Niệm Niệm im lặng nín thở, cảm thấy đôi mắt cay cay: “Là cái dạng gì?”

Sa đoạ, hỗn loạn, chết lặng, uể oải không có tinh thần, hơi thở chết chóc nặng nề.

Căn bản khó mà tưởng tượng nổi, sao trên thế giới này lại có một nhóm người như vậy, xấu xa đến mức khó mà hình dung nổi.

Có đôi lúc Giang Vọng nhớ lại thì cả người đều vô thức cảm thấy ớn lạnh.

Không phải là sợ hãi, cũng chưa nói tới sợ hãi, mà là sự mịt mờ và lúng túng khi bạn bị đặt vào một hoàn cảnh như vậy, những người đó tụ tập lại xây lên một bức tường đen, chắn trước mặt bạn, khiến bạn hoàn toàn không nhìn thấy được con đường phía trước và những niềm hi vọng của mình.

Trước đây anh cũng được xem như là có một cuộc đời và tài năng khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Loại cảm giác này giống như là ngã thẳng từ trên mây xuống vũng bùn, căn bản là không đứng dậy nổi, trơ mắt nhìn bản thân dần lún xuống mà không cách nào vùng vẫy.

Rất bất lực.

Một chàng trai 18 tuổi bộc lộ tài năng, ngạo mạn ương bướng.

“Thật ra lúc ở trong đó anh cũng rất hối hận sao lại khiến cho người kia bị thương đến mức đó.” Anh mỉm cười nói.

Thời Niệm Niệm có cảm giác cái gáy của mình dâng lên sự lạnh lẽo, không cách nào hình dung được rằng Giang Vọng đã ở cái chỗ đó nửa năm.

“Ngày anh ra tù đó, em có nhìn thấy.” Cô nói.

Giang Vọng kinh ngạc: “Hửm?”

“Đúng lúc em về nhà sau tiết tự học tối.”

Anh cười mắng một tiếng: “Khéo thế.”

Vừa đi vừa nói chuyện thì đã gần đến cổng tiểu khu, hôm nay Giang Vọng không bám dính muốn đưa cô đến cửa nhà nữa, đến chỗ bảo vệ thì dừng bước, niết tay cô: “Em vào đi.”

“Ừ.”

Cô đã uống hết cốc sữa bò trong tay, Giang Vọng tiện tay lấy cái cốc rỗng của cô sang.

Ôm cả một đường, lòng bàn tay vẫn còn ấm, Thời Niệm Niệm chà xát tay, kiễng mũi chân lên, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên má anh.

Có hơi nóng.

Giang Vọng dừng lại, ngước mắt.

“Có ấm không?”

Cô hỏi.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống: “Có.”

“Giang Vọng.”

“…”

Cô không dám nhìn anh, cụp mắt, hít sâu một hơi, nói trôi chảy: “Sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”

Giang Vọng lập tức nở nụ cười, học theo Phạm Mạnh Minh gọi cô.

“Được.” Anh cười, “Em Thời xót anh.”

Vào đêm đông gió Bắc thổi phần phật, không tiếp tục kì kèo thêm nữa, Thời Niệm Niệm lập tức chuẩn bị về nhà, chưa đi được mấy bước thì lại bị Giang Vọng gọi lại.

Cô quay đầu lại: “Sao vậy ạ?”

“Quên nói với em chuyện này, qua mấy ngày nữa, có lẽ anh sẽ phải phẫu thuật.” Anh nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

Thời Niệm Niệm sửng sốt: “Phẫu thuật gì?”

Anh nghiêng tai.

“Tai ư?”

“Ừ.”

Hôm nay Giang Vọng cũng mới nhận được báo cáo kiểm tra, nói đầy đủ về tính khả thi khi làm phẫu thuật, đương nhiên cũng có tồn tại rủi ro, kiểm tra cụ thể không rõ ràng lắm, phải trong quá trình phẫu thuật mới biết được.

Cũng may vị bác sĩ kia đã từng xử lí rất nhiều ca bệnh như vậy, tình huống xấu nhất cũng chỉ là phát hiện tỉ lệ rủi ro khi phẫu thuật quá lớn thì dừng lại, kịp thời ngăn sự tổn hại, cũng xem như đã giảm mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất.

Lúc anh đi làm kiểm tra thì không nói với Thời Niệm Niệm, cũng không nói với bất kì ai, ngay cả bản thân cũng không dám ôm hy vọng.

Cũng may là đã có kết quả kiểm tra chắc chắn.

Ánh mắt Thời Niệm Niệm sáng lên: “Có thể lành sao?”

“Phẫu thuật thành công là được rồi.”

“Vậy có phải anh sẽ bơi, càng ngày càng tốt hơn không?”

Giang Vọng cong môi: “Ừ, lần tới cho em một tấm huy chương.”

Thời Niệm Niệm cũng nở nụ cười, khoé môi khẽ nhếch, đôi mắt sáng lên, xinh đẹp không thôi.

Đây có lẽ là tin tức tốt duy nhất khiến người ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong đêm nay, Thời Niệm Niệm khẽ thở gấp, như bị trúng độc mà tới gần anh lần nữa.

Cô không thể nào mặt dày ôm lấy anh, chỉ đi lên trước, hai cánh tay rũ xuống khẽ đánh vào ngực anh, tiếng hít thở chậm lại không thể kìm nén.

Mọi hành động của cô đều rơi hết vào ánh mắt Giang Vọng, nét cười nhuốm đượm đồng tử.

Anh hỏi: “Muốn ôm à?”

Cô “Ừ” một tiếng rất nhỏ.

Đây có lẽ là lúc cô không nhịn được muốn gần gũi người khác hiếm thấy.

Giang Vọng nở nụ cười mập mờ, cúi người, ôm cô vào lòng, cằm đặt trên vai cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái Thời: Ôm một cái =w=.

Hết chương 43.