Diêm Chính đã sớm làm “công tác tư tưởng” cho Du Vũ, nói trong giai đoạn huấn luyện EN1, thân thể của cậu sẽ có sự thay đổi, ví dụ như khi vận động hiếu khí, năng lượng cung cấp từ đường của cơ có thể giảm, còn năng lượng từ chất béo sẽ tăng lên. Cụ thể là gì thì Du Vũ không rõ, cậu chỉ biết sau khi luyện tập một thời gian, cơ bắp trên người không có chỗ nào là không đau nhức, tùy tiện co duỗi vài lần cũng khiến cậu đau đến mức nhíu mày. Khá lắm. Giờ nghỉ trưa hôm đó, bình nước trong lớp đã cạn, đúng lúc Du Vũ định đứng dậy ra ngoài, chợt có một nữ sinh gọi cậu: “Cái kia, bình này hết nước rồi, phiền cậu giúp tớ đổi bình mới được không học sinh thể dục?” Nhóm Du Vũ ngồi gần chỗ uống nước nhất. Không khéo, trước khi cậu và Tô Liệu đấm đá xem ai mới là người phải thay bình, nhiệm vụ ấy đã rơi lên người cậu. Du Vũ trầm mặc gật đầu, duỗi tay thử, thiếu chút nữa đau nhức đến trào nước mắt sinh lí.” Đệt. Tô Liệu vốn đang vùi đầu làm bài, giành giật từng giây nắm chặt giờ nghỉ để làm bài tập, lúc này tạm dừng bút, nghiêng đầu qua, lười biếng nói: “Đừng cả ngày ‘Học sinh thể dục’ thế, ‘Học sinh thể dục’ tụi tôi cũng có tên, đúng không anh Vũ?” Du Vũ hơi ngạc nhiên nhìn Tô Liệu. Trong lớp bảy có bốn học sinh dự thính, thêm một học sinh thể dục là cậu. Giáo viên dạy toán lớp họ là một bà lão tóc bạc đã về hưu được mời về trường, khai giảng 2 tháng vẫn chưa nhớ tên học sinh, mỗi lần gọi Du Vũ đều gọi là “Học sinh thể dục”, lâu dần nhiều bạn học cũng kêu theo. Mới đầu, cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng sau này đã quen. Cậu không ngờ Tô Liệu sẽ chủ động lên tiếng giùm cậu.Bạn học nữ nọ rõ ràng hơi ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng, anh Vũ ơi, cảm ơn anh Vũ.” Du Vũ thay một bình nước mới, tiếng “ùng ục” của bọt khí bốc lên: “Không có gì.” Nữ sinh lấy được nước, nhanh chóng rời đi.Du Vũ và Tô Liệu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút hơi cảm động. Nhưng cảm động không kéo nổi mười giây, họ Tô xoay bút, ánh mắt rơi xuống tờ đề trên tay cậu: “Cậu đến văn phòng hả?” Du Vũ gật đầu. Cậu đến nộp bài tập. Tô Liệu rút dưới ngăn bàn một tờ đơn đăng kí: “Đúng lúc ghê.” “Nào nào, học sinh thể dục ——” Tô Liệu nhếch miệng trêu chọc, cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối, “Giúp tôi đưa cái này cho thầy Trần dạy lý.” Du Vũ dựng thẳng ngón giữa: “Mới vừa rồi còn ra mặt giúp tôi.” “Uầy —— người khác nhờ cậu với tôi nhờ cậu, có thể giống nhau à?” Tô Liệu chớp chớp mắt, “Hai chúng ta là quan hệ gì chứ?” Du Vũ lạnh lùng: “Bạn học bình thường.” Cố tình nhấn mạng hai chữ “bình thường”. Tô Liệu cười nhạo một tiếng, đứng dậy, một tay cầm đơn đăng kí, tay kia ấn vai Du Vũ: “Vậy vị bạn học bình thường tôi đây đến văn phòng với cậu một chuyến.” Hai người một trước một sau ra khỏi lớp. Năm nay trời thu đến trễ, gần sang đông mới cảm nhận được chút hương vị mùa thu. Hai bên đường từ tòa dạy học đến văn phòng trồng đầy ngô đồng. Du Vũ chợt nhận ra, những chiếc lá xanh dường như đã chuyển vàng sau một đêm, dưới ánh mặt trời như phát sáng rực rỡ. Du Vũ hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy cuộc sống cấp ba của mình giống như thời tiết lúc này vậy, cuối cùng cũng trở nên tươi sáng hơn. —— “Đừng cả ngày ‘Học sinh thể dục’ thế, ‘Học sinh thể dục’ tụi tôi cũng có tên, đúng không anh Vũ?” Du Vũ âm thầm nhớ lại câu nói này, lồng ngực “thình thịch” vang như trống, cậu vịn vào tay cầm, một hơi nhảy nốt năm bậc thang cuối. Tô Liệu cũng nhảy xuống, xém nữa đã va cằm vào đầu cậu: “Chết tiệt.” Hai tay anh rất tự nhiên khoát lên vai Du Vũ làm điểm tựa, tiện tay bóp phần lưng đối phương: “Ồ? Sao mấy nay tôi thấy cậu gầy đi?” Du Vũ chỉ cảm hai vai tê rần, không nhịn được nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa đánh trả: “Tôi —— đm, cậu đừng đụng tôi!” “Đau?” Tô Liệu nhạy bén nhíu mày, “Không phải chứ? Cậu có tập thêm giãn cơ chưa?”Du Vũ không nhịn được hất tay của anh ra: “Biết rồi, còn cần cậu nhắc?” “Thôi, để tôi xoa bóp cho.” Tô Liệu đi phía sau, duỗi “móng vuốt”, nhưng tay còn chưa chạm đến cổ đối phương, Du Vũ đã vùng mình chạy đi. Tô Liệu cười to: “Tôi học nghề ở chỗ thầy vật lý trị liệu của tỉnh đấy, người ngoài thu phí 680 một giờ, tôi miễn phí cho cậu luôn!” Du Vũ chạy ra xa, mới quay đầu lại cười mắng: “Cậu đưa tôi 680 tôi sẽ suy nghĩ lại.” Trên đường nổi gió, hai hàng ngô đồng bên đường kêu “sàn sạt”, Du Vũ lại ngửi thấy hương hoa quế ngâm trong nước ngào ngạt. Cậu nhìn Tô Liêu chậm rãi đi tới, đồng phục mùa thu chưa kéo khóa, khoác hờ hững trên bả vai. Anh đút hai tay vào túi quần, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt vô cùng trong trẻo. Khi cơn gió xào xạc thổi đến, từng phiến lá ngô sau lưng anh đung đưa rồi rơi xuống như một cơn mưa vàng rực rỡ. Du Vũ chớp mắt, cậu không nói rõ được tại sao, nhưng cảnh tượng đó đã khắc sâu vào tâm trí cậu như một bức ảnh. Không vì lý do gì. Rất nhiều năm sau, mỗi khi cậu hồi tưởng về thời gian ở Nhị Trung Ninh Hải, điều đầu tiên cậu nhớ đến không phải là bể bơi, cũng không phải điêu khắc hoa văn kì công ở cửa thư viện, mà là con đường nhỏ là ngô nay đầy trời, và thiếu niên đang chậm rãi bước về phía cậu. Tỉ lệ vai của Tô Liệu vô cùng đẹp, đôi chân dài thẳng tắp, có lẽ là người duy nhất mặc đồng phục “sữa canxi AD” của Nhị Trung mà vẫn thời thượng. (*) Cho ai không nhớ, Du Vũ từng ví đồng phục trường mình màu xanh lá như hộp sữa canxi AD* Từ khi cùng Diêm Chính huấn luyện bơi cự li dài, Du Vũ cảm thấy thời gian như được “tua nhanh”. Rõ ràng cậu vừa kiệt sức ngoi lên từ hồ bơi, mở mắt ra đã nghênh đón một ngày tập luyện mới. Cậu bắt đầu dính gối liền ngủ, lên lớp thi thoảng sẽ ngủ gật, nhìn thấy đồ ăn sẽ không chần chờ ăn ngay, không để vụt mất cơ hội hấp thu protein nào. Chớp mắt đã là tháng mười một, thi giữa kì cũng đến.Hệ thống giáo dục những năm gần đây có sự cải cách, các trường không còn công khai bảng điểm của học sinh mà chuyển sang “riêng tư” hóa. Mỗi lần thi xong, mọi người chia nhóm lần lượt đến gặp giáo viên chủ nhiệm để nhận “trang giấy trắng” ghi nhận thành tích. Mục đích của trường là để giảm bớt áp lực cạnh tranh giữa các em học sinh với nhau, nhưng xếp hạng thành tích vĩnh viễn là đề tài bát quái được quan tâm số một Nhị Trung. Tin tức rất nhanh đã truyền đi khắp nơi, hạng nhất lớp bảy lần này không phải Tô Liệu. “Ha,” Du Vũ xoay người, chống khuỷu tay trên bàn đối phương, không hề che giấu nét mặt cười trên sự đau khổ của người khác, “Học thần cũng sẽ thi không tốt à.” “Đúng vậy, học thần cũng có thể thi không tốt.” Tô Liệu thở dài, thành khẩn nói, “Học thần thi tệ cũng chỉ mất 36 điểm, còn khiến người thứ nhất từ dưới đếm lên bận tâm à?” Du Vũ: “… Tôi xếp 18 từ dưới đếm lên, cảm ơn.” “Làm tròn cũng gần giống vậy thôi.” Tô Liệu phất tay. Du Vũ vừa bước khỏi văn phòng của Diệp Tĩnh, trùng hợp nhìn thấy ở phòng đối diện, giáo viên ngữ văn đang phê bình Tô Liệu: “Em bị trừ điểm có oan hay không? Trước đây văn đều được 57, 58 điểm. Lần này rớt xuống hẳn 42. Cô còn xót giùm em!” Du Vũ lặng lẽ dừng bước, dựng tai nhỏ lên nghe. Ra là thi không tốt Ngữ văn? Giáo viên Ngữ văn tận tình khuyên nhủ: “Khác biệt cũng phải nhìn thời điểm, thi giữa kì phải biết chọn cách an toàn. Nếu gặp thầy cô đánh giá cao em, điểm của em đương nhiên sẽ cao, nhưng nếu gặp giáo viên khác, bị trừ điểm sẽ rất đáng tiếc. Cô giúp em hỏi thăm, bài của em lần này do một nữ giáo viên trường trung học 13 chấm, đang mang thai, cô ấy không thể chấp nhận những thứ em viết.” Du Vũ nghĩ thầm, thi văn đợt này, trong phần đọc hiểu của bọn họ có đoạn văn ngắn mô tả một bộ phim tài liệu y tế —— người mẹ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư khi mang thai, nhưng cô ấy đã từ bỏ việc điều trị để sinh ra đứa trẻ, sau khi đứa trẻ chào đời thì cô cũng trút hơi thở cuối. Đề chỉ yêu cầu viết đoạn văn 800 chữ, không giới hạn chủ đề. Cậu thu lại lỗ tai, không nhịn được tò mò, rốt cuộc Tô Liệu đã viết gì “khác thường”? Giáo viên Ngữ văn đưa ra yêu cầu, hi vọng Tô Liệu viết lại đoạn văn mới trong tuần này. Đúng lúc, hai giáo viên ngữ văn khác đang đi tới, Du Vũ không tiện tiếp tục nghe lén, đành bỏ đi. Nhưng cậu vẫn kịp nghe thấy Tô Liệu nói —— nếu phải viết lần nữa, em cũng sẽ viết như vậy. Nghe đến đấy, đáy lòng Du Vũ càng hiếu kỳ hơn. Mặt trời mọc ở đằng tây, Tô Liệu thế mà lại tranh luận với giáo viên? Du Vũ về lớp trước, giờ tự học buổi trưa đã sớm kết thúc, Tô Liệu cầm bài thi ngữ văn của mình về, Du Vũ cố ý duỗi một chân dài cản anh: “Học thần, cho tôi mượn bài thi xem một chút.” Hiển nhiên tâm trạng học thần không quá tốt, anh gạt vở bài tập xuống đất. Chờ Du Vũ khom lưng nhặt vở lên, Tô Liệu đã đem bài thi ngữ văn gấp lại, nhét sâu vào hộc bàn. Du Vũ: “…” Cái gì đó. Buổi chiều huấn luyện xong, Tô Liêu mở ngăn tủ lấy khăn tắm và đồ dùng vệ sinh, vào buồng tắm rửa. Bình thường Tô Liệu không vội vàng, phải mất mấy phút, lúc này tủ đồ của anh thậm chí còn không khóa. Du Vũ vô tình nhìn vào tủ quần áo, chợt thấy khóa cặp của Tô Liệu hé mở, một góc màu xanh của tập đựng bài kiểm tra lời ra. Du Vũ hơi rung động. Có lúc, cậu sẽ cảm thấy Tô Liệu mà mình quen —— dương quang, tự tin, nhàn nhã —— chỉ là một lớp ngụy trang tinh xảo. Bởi vì cậu vẫn cảm thấy, Tô Liệu quá “Hoàn hảo”, “Hoàn hảo” đến mức khiến cậu nhận ra có gì đó không đúng. Chuyện này dường như chứnv thực cho trực giác của cậu. Tâm hồn nổi loạn nào ẩn dưới lớp vỏ bọc hoàn mỹ ấy? Du Vũ biết rất rõ “Làm vậy là không đúng”, nhưng tay đã thò vào, lén lút lấy tờ bài thi. Chữ Tô Liệu rất dễ nhìn, Du Vũ đọc nhanh như gió, quét xong một đoạn văn dài, trong đầu nổ “ầm” một tiếng, có chút sững sờ. Cậu còn chưa sắp xếp lượng tin tức, phía sau đột nhiên vang đến âm thanh lạnh lùng của Tô Liệu: “Du Vũ, lấy bài trong cặp người khác không phải là thói quen tốt.”