Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 3

5:09 sáng – 21/05/2024

Hồ bơi buổi sáng yên lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng bọt nước vang vọng.

Huấn luyện viên Trương vòng tay đứng bên cạnh, hỏi Vương Bằng Bồng: “Em nghĩ ai sẽ thắng?”

Vương Bằng Bồng chăm chú nhìn bóng lưng của hai người, cằm đôi run rẩy, phun ra một câu: “… Nhanh quá trời.”

Nếu như nói bơi tự do của Tô Liệu là “chuẩn mực” thì kiểu bơi của Du Vũ chính là “đẹp”. Nhịp điệu đạp chân của cậu không quá ổn định, cơ thể thả lỏng trong nước, nhưng tốc độ lại không kém hơn chút nào. Đặc biệt là động tác lướt nước — rất khó để Vương Bằng Bồng diễn tả nó bằng ngôn ngữ chuyên nghiệp — Tóm lại là từ trước đến giờ, cậu ta chưa từng thấy ai lướt nước đẹp như vậy.

Sau khi xuống nước, Du Vũ một đường dẫn trước. Lần xoay người đầu tiên thì bị Tô Liệu đuổi kịp, đến lần thứ hai đã bị anh vượt mặt. Chẳng ngờ đến 50m cuối cùng, Du Vũ đột ngột tăng tốc.

Hai người một trước một sau về đích, Trương Diễm Minh bấm giây: “Du Vũ 1 phút 58 giây 47, Tô Liệu 1 phút 59 giây 31.”

Du Vũ kéo mũ bơi và kính bơi, năm ngón tay cắm vào chân tóc vuốt ra sau, liếc mắt nhìn Tô Liệu: “Hai thắng một*. Cậu không nhanh bằng lần trước.”

* Ý ẻm là ẻm thắng anh hai lần, còn anh mới thắng có một lần thôi. Tổng cộng lại thì ẻm mới là người chiến thắng =))

Tô Liệu không nhịn được phản bác: “Mới sáng sớm bảy giờ tôi đã bắt đầu luyện rồi, bây giờ cậu lại muốn so với người vừa bơi xong 5000m?”

Du Vũ cười nhạo: “Được, vậy lần sau chờ ngài nghỉ ngơi cho tốt.”

Trương Diễm Minh đào được hai hạt giống tốt, trong lòng vui vẻ liên hồi, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nổi giận, đanh giọng dạy bảo: “Ồn ào cái gì? Sau này đều chung một đội, không lẽ một lời không hợp thì lao vào đánh nhau à?!” Bà ngồi xổm xuống: “Hai đứa nói xem có hiểu thế nào là tinh thần thể thao không?”

Hai người ngâm mình trong nước, đồng thời mở miệng.

Tô Liệu: “Thi đấu số một, hữu nghị số hai.”

Du Vũ: “Thắng làm vua, thua làm giặc.”

Hai người quay qua đọ mắt, trong không khí dường như lóe lên một dòng điện, Tô Liệu lập tức đổi giọng: “Không cần hữu nghị cũng được.”

“Học lớp mấy rồi? Đến Olympic cũng đề cao tinh thần đoàn kết, hai đứa có thể nào –”

Không chờ Trương Diễm Minh nói xong, Du Vũ đã bám vào thành hồ bơi, “rào” một tiếng leo lên bờ: “Đến giờ rồi, em phải đến lớp 7 điểm danh.”

Tô Liệu nghe thế cũng nhanh chóng leo lên: “Vậy cậu chờ tôi với!”

Du Vũ quay đầu, khó hiểu nhìn anh.

Trương Diễm Minh đau hết cả đầu, xoa mi tâm: “Thì là cô thấy hai đứa từng thi đấu chung, tưởng quan hệ không tệ, cố ý xin cho cả hai chung lớp…”

Du Vũ: “…”

Cậu không thích cái trường này lắm, càng không thích người bạn cùng lớp đầu tiên cậu gặp.

Nhưng không lâu sau, Du Vũ phát hiện ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn. Một vấn đề nghiệt ngã mà cậu không muốn tả chi tiết nhưng vẫn phải đối mặt — cậu xỏ quần bơi đi học, nhưng quên cầm theo quần lót.

Dù sao trước khi đụng phải Tô Liệu, kế hoạch của cậu hôm nay cũng không có “xuống nước”, còn mặc quần bơi chỉ là một thói quen của cậu.

Đừng hỏi. Chính là nhất thời kích động.

Ngày khai giảng cấp ba đầu tiên, tên nhóc họ Du đứng chết dí trong phòng thay đồ, trầm tư suy nghĩ: “Mặc? Không mặc?”

“Reng –” Tiếng chuông vào lớp lại càng khiến Du Vũ sầu não.

Tô Liệu đã thay đồ xong, hô to vào buồng tắm: “Chín rưỡi rồi, tôi hỏi ngài có vấn đề gì sao? Tắm chưa xong à?”

Anh không nghĩ nhiều xông thẳng vào buồng tắm, thấy Du Vũ hạ thân quàng khăn tắm, ra sức xoay xoay quần bơi nhỏ trong tay. Du Vũ mặt không cảm xúc, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Có máy sấy tóc không?”

Tô Liệu cau mày: “Sấy làm gì? Nắng vỡ đầu như thế này đến phòng học tóc tự khô à. Tin tôi đi.”

Du Vũ sượng trân giơ tay, lắc lư chiếc quần bơi.

Tô Liệu ngẩn người, ánh mắt từ quần bơi trong tay cậu rơi xuống nửa người dưới bị che khuất, lúc này mới vỡ lẽ. Tô Liệu ngửa mặt lên trời cười khằng khặc, vội vàng biện hộ: “Khụ. Xin lỗi, tôi không có cười.”

Du Vũ: “…”

“Cậu chờ một chút, trong tủ đồ của tôi có.”

Một lúc sau, Tô Liệu đưa cho cậu một chiếc máy sấy nhỏ màu hồng phấn, trên vỏ máy còn gắn một cặp tai Hello Kitty.

Du Vũ: “…” Vị bạn học này có vẻ yêu màu hồng ghét sự giả dối đúng không?

Quần bơi thường làm từ chất liệu dễ khô, rất nhanh đã y như mới.

Du Vũ trả máy sấy tóc: “Cảm ơn.”

Tô Liệu hào phóng xua tay: “Cho cậu đấy, lỡ đâu bữa sau lại quên đem thì sao?”

Du Vũ thành khẩn bảo đảm: “… Sẽ không.”

Tô Liệu thở dài: “Ý của tôi là, tôi là người có chút khiết phích, không định dùng máy sấy từng sấy đũng quần của cậu để sấy tóc. Cậu giữ đi.”

Du Vũ: “…”

Bắt người tay ngắn.²

² Cả câu là “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Tôi nhịn.

“Nhanh lên, đừng lề mề nữa.” Tô Liệu quay đầu nhắc nhở, “Đừng nói tôi không cảnh báo trước, giáo viên chủ nhiệp lớp chúng ta là Diệp Tĩnh, nổi danh là mẫu dạ xoa của Nhị trung. Chín rưỡi cô sẽ bắt đầu sửa bài thi.”

Du Vũ cảm thấy khó hiểu: “… Sửa bài thi?”

Không phải hôm nay mới phát sách giáo khoa sao, bài thi ở đâu ra?

“Há, thật ra tụi này đã nhận lớp từ ngày 11 tháng 8 rồi. Cô Trương nói với tôi cậy chưa hoàn thành thủ tục vì lúc trước không định cư ở Ninh Cảng?” Tô Liệu giải thích, “Ngày 12 bắt đầu kì quân sự, đến 19 thì kết thúc. Thông báo trước khi vào học ghi rõ, hôm nay phát đồng phục và sách giáo khoa, chín rưỡi bắt đầu sửa đề đến hết hôm sau. Ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng. Hình như mấy cái đấy cậu đều bỏ lỡ cả.”

Du Vũ: “…” Lỡ rất nhiều.

Hai người rời khỏi nhà thi đấu, ánh nắng trắng xóa rọi trên mặt đường xi măng, Tô Liệu đột nhiên nhanh chân chạy ra ngoài: “Đua không — xem ai đến lớp trước!”

Du Vũ vội vàng đuổi theo: “…” Quỷ ấu trĩ.

Ngoại trừ lớp 12 có tòa học riêng, lớp 10 và 11 học xen kẽ với nhau. Tô Liệu chỉ vào tòa nhà hình chữ “E” trước mặt: “Tụi mình học ở đó!”

Du Vũ không nghĩ nhiều, tăng tốc vượt lên, ai ngờ Tô Liệu giữa chừng chuyển hướng cái “vèo”: “Ha ha ha — bên này!”

Du Vũ: “…”

Hai người một trước một sau chạy trên hành lang yên tĩnh. Khi đến trước cửa lớp bảy đã lố mất 15 phút sửa đề. Trước khi vào lớp, Tô Liệu còn xoay người giơ chữ “V” với cậu, nhỏ giọng nói: “2:2 rồi nha.”

Du Vũ: “…” Cha nội này e rằng thật sự có bệnh.

Đứng trước cửa lớp, Du Vũ thấp thỏm nhìn vào bên trong.

Trên bục giảng, một giáo viên nữ trông rất nghiêm nghị, mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc tai gọn gàng, đeo một chiếc gọng kim loại vàng. Cô gõ ngón tay lên bàn: “…Đã sửa xong phần nghe. Nói chung lớp mình chủ yếu mất điểm ở phần nghe. Sau này lớp trưởng sẽ phát VOA³ trong giờ tự học buổi sáng. Nhắc lại lần nữa, đừng để cô nhìn thấy các em đi trễ. Trễ thì đứng luôn ở ngoài đi, đừng có vào.”

³ Tiếng Anh Học, trước đây được gọi là Tiếng Anh Đặc biệt, là một phiên bản ngôn ngữ tự nhiên bị kiểm soát của tiếng Anh được sử dụng lần đầu tiên vào ngày 19 tháng 10 năm 1959, và vẫn được trình chiếu hàng ngày bởi đài phát thanh truyền hình Hoa Kỳ VOA.

Đúng lúc này, Tô Liệu gõ cửa hô to: “Báo cáo”.

Du Vũ: “…”

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Diệp Tĩnh đẩy mắt kính, ném ánh nhìn sắc như dao về phía hai người, “Cô Trương chỉ xin cô thêm mười lăm phút, từ khu thể dục về đây không lẽ lại tốn thêm mười lăm phút nữa? Tô Liệu, hai em đi dạo ở đâu mới về?”

Trong lòng Du Vũ căng thẳng, chỉ lo khứa này vạ mồm phanh phui “hiện trường lật xe” trong phòng thay đồ. Không ngờ Tô Liệu lại cười rộ lên, hai mắt cong cong: “Xin lỗi cô Diệp, em dẫn bạn học mới đi tham quan khu thể dục mà bị lạc đường.”

Cả lớp cười phá lên.

“Thật đấy ạ!” Tô Liệu nhỏ bé đáng thương, “Khu thể dục mới xây phải gọi là siêu to khổng lồ!”

Diệp Tĩnh cầm đề thi trên bàn nhét vào tay Tô Liệu, khẽ mắng: “Đừng tưởng em thi được 148 điểm thì có thể lên mặt. Cô từng chứng kiến nhiều học sinh tụt hạng khi lên cấp ba rồi. Về chỗ đi.”

Tô Liệu nhận lấy bài thi, không nhiều lời vội vàng chạy về chỗ.

Diệp Tĩnh lúc này mới hắng giọng, giới thiệu lớp mình có học sinh mới, là học sinh thể thao, để bạn tự giới thiệu về mình.

Du Vũ lén thở phào, nhưng lại căng thẳng trở lại. Cậu cứng đờ nhìn lướt suốt dưới, chữ quý như vàng: “Tôi tên Du Vũ, đến từ Hoa Khê.”

Hơn năm mươi cặp mắt đổ dồn lên người cậu, phòng học yên tĩnh như không khí phòng thi. Cảm giác lúng túng và sốt ruột dâng trào như lửa đốt, mãi đến tận khi Tô Liệu ngồi dưới dẫn đầu vỗ tay “bôm bốp”, trong lớp mới lục tục vang lên tiếng vỗ tay.

Lần đầu tiên Du Vũ cảm thấy vị bạn học này còn tử tế giống con người.

Diệp Tĩnh khẽ mỉm cười, đưa cho cậu một tờ đề mới tinh: “Lớp bảy hoan nghênh em.” Cô nhìn lướt qua chỗ trống trong lớp, chỉ về phía Tô Liệu ở cuối: “Em cao, ngồi đấy nhé.”

Du Vũ như được ân xá, nhanh chóng bước xuống. Theo dư quang, cậu nhìn thấy hai nữ sinh cứ nhìn mình chằm chằm, rồi châu đầu ghé tai, lát sau lại che miệng cười lén.

Cậu cúi đầu, bước nhanh đến hàng ghế cuối, đột nhiên Tô Liệu lại dở chứng, ôm đồ đạc của mình, “lách ca lách cách” đổi chỗ với cậu. Du Vũ khó hiểu nhìn anh, Tô Liệu làm động tác gộp ngón trỏ và ngón giữa đặt trên trán, tỏ ý “Tôi cao hơn đằng ấy.”

Du Vũ: “…”

Du Vũ ghét nhất bị người khác so đo chiều cao. Thật ra trong nhóm nam sinh, Du Vũ 1m81 cao nhất trường lúc ấy đã xem như không tệ, nhưng so với một vận động viên bơi lội, chiều cao của cậu quả thật không có gì nổi bật. Cũng may sải tay cậu dài, hiệu suất quạt tay cao.

Thấy bạn học trong lớp đều len lén nhìn, Du Vũ không tiện cãi cọ, trực tiếp ngồi xuống, âm thầm tuyên bố — mỗi ngày sẽ uống thêm một ly sữa bò.

Chờ hết thảy đều dàn xếp ổn thỏa, Du Vũ không nhịn được bắt đầu hoài nghi hôm nay ra đường cậu có bước lộn chân hay không.

Cậu cứ nghĩ khai giảng chỉ cần đến báo danh với nhận một vài thứ, trong cặp rỗng tuếch, tất nhiên ngay cả một cây bút chì cũng không có mà xài. Lẽ ra cậu có mang theo, nhưng trước khi ra cửa cãi nhau với mẹ nên quên bén.

Diệp Tĩnh bắt đầu sửa phần điền vào chỗ trống.

Du Vũ rất chột dạ. Trên tay không có nổi một cây bút chì, không cho giáo viên chút mặt mũi nào? Cậu buồn bực gãi đầu, lén nhìn bạn học nữ thắt bím trước mặt, xoắn xuýt một lúc vẫn quay đầu hỏi mượn Tô Liệu.

Mới nãy quên mang quần, giờ thì quên mang bút.

Cậu nghĩ người ta ngu, người ta cũng cho rằng cậu dốt.

Du Vũ hít sâu một hơi, cắn răng quay xuống hỏi: “Cậu còn bút không?”

Khóe mắt Tô Liệu cong cong, cười mà không cười: “Tôi có. Cậu có não không?”

Du Vũ đảo mắt, quay lên. Một giây sau, cậu cảm thấy bả vai bị chọt một cái.

Du Vũ lại quay xuống, chỉ thấy trong tay Tô Liệu cầm ba cây bút lòe loẹt, ngả ngớn hỏi: “Cậu thích thỏ Stella, Hello Kitty, hay là công chúa Disney?”

Toàn là loại bút gắn đồ chơi nhựa trên nắp.

Du Vũ ló đầu liếc hộp bút của Tô Liệu, nỗ lực tìm lấy một cây bút đen đơn giản, nhưng chỉ thấy một cục tẩy hình gấu.

Không hiểu lắm, nhưng rất chấn động.

Cậu nhìn Tô Liệu như gặp quỷ, tiện tay nhận em công chúa Disney.

Nhưng Du Vũ chẳng còn thời gian để quan tâm chuyện bút viết nữa. Vì bài thi có đến một phần ba từ đơn cậu không hiểu.

Thành tích của Du Vũ ở Hoa Khê khá ổn. Học sinh bình thường, học tập bình thường, thành tích trên trung bình, có thể thi đậu trường cấp ba tốt nhất tại địa phương. Đương nhiên trường cấp ba tốt nhất ở chỗ cậu không thể so được với trường trọng điểm.

Du Vũ từ nhỏ đã nuôi ước mơ trở thành một nhà bảo tồn san hô — Chăm san hô, nuôi cá, còn có thể vừa nhận lương vừa quan sát sinh vật biển. Mọi thứ đến từ đại dương đều có sức hút kì lạ với cậu.

Cậu chưa từng tưởng tượng mình sẽ đến thành phố trọng điểm.

Chờ đến khi Du Vũ tỉnh mộng, không biết Diệp Tĩnh đã giảng đến bài nào rồi, cậu đành vẽ lên bài thi một chú cá voi sát thủ nhỏ.

*

Giờ nghỉ trưa, Diệp Tĩnh gọi Du Vũ đến văn phòng một chuyến.

Trên hành lang tòa giáo viên, cậu vô tình gặp cảnh một nữ giáo viên đang phàn nàn với một giáo viên khác, nói lớp cô đã có đến bốn học sinh mượn⁴, kết quả trường còn xếp cho cô hai học sinh thể dục. Cô lo lắng những em học sinh không qua thi cử sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp, trong lời nói tràn đầy ghét bỏ.

⁴ Raw: 借读生了 Thiệt lòng là mình cũng không biết nên dùng từ gì để thay vào nữa nên tạm thời để theo gg dịch là học sinh mượn vậy ???? Đại loại học sinh mượn là những người có tư cách ở 1 trường khác chuyển qua trường này học và phải đóng một khoản tiền nhiều hơn so với học sinh chính quy thông thường. Nếu sau này tham gia kì thi đại học thì phải về lại trường ban đầu để thi. Thường thì bên Trung không thích học sinh mượn vì có nhiều người lợi dụng mối quan hệ và tiền bạc để chuyển sang học những trường trọng điểm (dù điểm thi không đủ). Nhưng hình như việc này là hợp pháp ấy mọi người.

Du Vũ chuyên tâm nhìn mặt đất, bước đều bước, hận không thể đem cằm dán vào ngực.

Văn phòng giáo viên ở Nhị trung chia theo môn, tổ tiếng anh nằm ở tầng hai. Diệp Tĩnh không còn “nghiêm” như khi đứng lớp, nhỏ nhẹ hỏi: “Buổi sáng sửa đề có khó lắm không?”

Du Vũ thành thật khai báo: “Một chút ạ.”

Diệp Tĩnh phì cười: “Cô đã mang bài thi bổ sung của em cho các giáo viên bộ môn coi, nền tảng của em không tệ, nhưng thiệt thòi ở chỗ có những kiến thức được dạy ở Ninh Cảng mà em chưa từng được giảng ở Hoa Khê. Nhưng cô nghĩ em cố gắng là có thể theo kịp.”

Du Vũ chết lặng gật gật đầu.

“Có lẽ nhiều người cho rằng học sinh thể dục chỉ cần quan tâm thành tích thi đấu tốt là được.” Diệp Tĩnh lắc đầu, ung dung thong thả, “Cô lại nghĩ nếu em đã có một cơ hội học tập ở Nhị Trung thì phải tận dụng cho tốt. Cố gắng nỗ lực, tương lai sẽ có thêm lựa chọn. Đúng không?”

Du Vũ tiếp tục gật đầu.

“Nghe cô Trương kể em với Tô Liệu là bạn tốt trước khi đến Nhị Trung,” Diệp Tĩnh mỉm cười, “Nên cô cố ý xếp hai em cùng bàn. Tô Liệu học khá giỏi, em có vấn đề gì thì cứ hỏi em ấy.”

Du Vũ lúc này mới chú ý đến tờ danh sách trơ trọi trên bàn Diệp Tĩnh, tên cậu nằm ở cuối cùng, số 57. Nhị trung không có “lớp chọn”, học sinh phân bổ đều, sĩ số của lớp được sắp xếp dựa trên điểm thi cấp 3. Vị trí đầu tiên trong danh sách lớp bảy cũng chính là người có xếp hạng nhất của lớp.

Vị trí đó bất ngờ ghi tên Tô Liệu.

– – Cậu ta không phải học sinh thể dục à? Vẫn vượt qua kì thi sao?

Du Vũ nín thinh, cứng ngắc gật đầu, lòng nói, là bạn tốt dữ chưa.