Du Vũ vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi, mãi đến tám giờ mới hoàn toàn tỉnh táo. Mặt trời buổi sáng mùa đông dường như rực rỡ lạ thường, ánh vàng đổ lên tấm rèm màu xanh nhạt, phòng ngủ xa lạ lọt vào tầm mắt. Giường rất rộng rãi, xung quanh toàn là sách, xếp ngay ngắn chỉnh tề, trên giá sách trưng bày đủ loại huy chương và mô hình người máy…Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? Hình ảnh Tô Liệu hằn học đánh thức cậu vào buổi sáng tái diễn trong đầu, Du Vũ đưa tay sờ soạng xung quanh, không thấy điện thoại đâu, nhưng cậu chợt để ý đồng hồ điện tử ở đầu giường hiển thị —— 08:29 AM khiến cậu lạnh gáy, cuống cuồng bật dậy như cá chép nhảy. Từ Nhị Trung đến trường thể thao ít nhất cũng mất nửa tiếng, Du Vũ không màng chân trần, lao ra cửa như ruồi mất đầu. “Điện thoại của mình đâu?” “Tô Liệu cố ý?” “Con mẹ nó cậu có ta có phải người không vậy?” Tô Liệu đang ngồi ở trên sofa đọc sách, ánh nắng lọt vào cửa sổ phòng khách rơi trên người anh. Nam sinh lười biếng ngẩng đầu lên, tháo tai nghe vắt lên cổ, dựa người về sau, đôi chân dài thong thả gác trên bàn: “Ghê, cuối cùng cũng dậy rồi.” “Đm cậu —— ” Du Vũ chưa mắng xong, điện thoại bay một đường parabol rơi vào ngực cậu. “Đừng lo, tôi đã xin phép lão Diêm rồi.” Du Vũ mơ màng chụp lấy điện thoại, qua mấy giây mới hoàn hồn: “Cậu xin phép? Diêm —— lão Diêm nói thế nào?” Tô Liệu buồn cười nhìn cậu: “Ổng đồng ý rồi, nói cậu sắp xếp chiều đến cũng được.” “À, Tốt.” “Tốt.” Du Vũ lẩm bẩm lặp lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu xoa đôi mắt, ngồi xuống bên cạnh Tô Liệu: “Cậu lấy lí do gì thế?” “Ăn ngay nói thật chứ sao.” Tô Liệu cười nhạo, “Tôi bảo hôm qua cậu đến nhà tôi chơi đến tận khuya, sáng sớm nằm úp sấp trên giường tôi rên rỉ không đi được.” Du Vũ: “…Cậu có thể đừng dùng mấy tính từ kì quái đó được không?” “Thứ nhất, ‘rên rỉ” là từ tượng thanh, không phải tính từ.” Tô Liệu cầm máy đọc sách khẽ vuốt má Du Vũ, “Thứ hai, cậu đúng là rên rỉ trên giường tôi đấy, tôi có ghi âm lại, không tin chút nữa bật cho cậu nghe.” Du Vũ: “……” Quỷ tha ma bắt. Tô Liệu đứng dậy đi vào bếp: “Đã bao nhiêu năm cậu không ngủ rồi đấy? Không biết còn tưởng cậu xỉn quắc cần câu.” “Thì… hơi mệt.” Du Vũ nhắm mắt lại, nặn sống mũi. Một lúc sau, cậu dựa vào lưng sofa, thở dài: “Nói chung là rất mệt, ngủ cỡ nào cũng không đủ.” Hai ngày trước cậu tranh thủ về thăm họ hàng ở Hoa Khê, cứ bốn, năm giờ sáng đã phải ra ngoài, bận rộn đủ chuyện. Tô Liệu đứng sau quầy bar phòng bếp, ngẩng đầu lên, hiếm khi không đả kích cậu, chỉ giơ cốc trong tay: “Cà phê không?” Du Vũ lắc đầu, khom lưng lôi từ trong cặp sách một túi zip chống thấm: “Tôi đi tắm cái đã.” Nhân lúc đánh răng, cậu vội kiểm tra những tin nhắn nhỡ trên điện thoại. Từ tối hôm qua đến sáng nay, mẹ liên tục gọi cho cậu ba cuộc, còn gửi weixin. Mẹ: Vũ Vũ, đến giờ rồi, con còn chưa dậy sao? Mẹ: Gọi cho con không bắt máy, điện thoại bàn cũng không liên lạc được? Con đang ở đâu vậy? Mẹ: Ngày mai Ninh Cảng có nắng to, nhớ đem chăn ra phơi nhé con? Mẹ: Khi nào dậy nhắn lại cho mẹ. Vừa nãy khi Tô Liệu nhắn cho Diêm Chính, cũng tiện tay trả lời mẹ Du Vũ. Cá voi sát thủ: Con mới dậy, tối hôm qua sang nhà bạn chơi. Mẹ: Bạn nào thế con? Không phải con phải đi huấn luyện sao? Cá voi sát thủ: Tô Liệu, hạng nhất lớp con. Cá voi sát thủ: [Ảnh tập thể đội bơi Nhị Trung.jpg] Cá voi sát thủ: Cái người đẹp trai nhất ấy. Du Vũ đang súc miệng, thiếu chút nữa đã phun nước lên gương. Mẹ: Tết nhất có làm phiền họ không, đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện thế? Cá voi sát thủ: Không phiền, cậu ấy là bạn tốt nhất của con. Mẹ: Mấy ngày nay rảnh rỗi, nhớ đem chăn ra phơi nắng.Du Vũ cười khẩy. Vệ sinh xong xuôi, cậu “dí” màn hình điện thoại trước mặt Tô Liệu, mạnh mẽ lên án: “Bạn tốt nhất, cậu, có, cần, mặt, mũi, nữa không?” “Không cần.” Tô Liệu thuận thế nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào bếp, “Ăn sáng trước đi, đói chết tôi rồi mà cậu cứ ngủ như heo vậy.” Du Vũ bây giờ mới nhận ra Tô Liệu đã chuẩn bị xong bữa sáng. Chính giữa bàn ăn hình vuông màu trắng là một đĩa trứng bác với phô mai và thịt xông khói, thịt xông khói được chiên vừa phải, phô mai vàng óng ánh phết trên mặt trứng, bên cạnh còn có một đĩa hoa quả, bày chuối thái lát, cam và nho khô.Tô Liệu đưa một bát cháo yến mạch đầy ắp: “Vụn dừa, bơ hạnh nhân, bột yến mạch giòn, việt quất với mạn việt quất*, yên tâm không có đường đâu.” Sau đó, lại rót thêm một ly sữa bò. (*) Mạn việt quất hay Nam việt quất, là một loài cây bụi thấp xanh quanh năm, cũng có thể mọc theo dạng dây bò trên đất, thuộc chi Việt quất.Du Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn bữa sáng phong phú như vậy, cậu miễn cưỡng tạm thời để Tô Liệu thăng cấp thành “bạn tốt nhất”. Chỉ một ngày. Cậu kéo ghế ra: “Cảm ơn.” Du Vũ cẩn thận dùng thìa khuấy đều cháo, chợt thấy dưới đuôi thìa vẽ đầu mèo hello kitty. Nói thật cậu vẫn luôn không thích cháo yến mạch, toàn phải ăn kèm với cải muối. Nhưng không ngờ yến mạch trộn với những nguyên liệu khác ăn rất ngon, húp một miếng chua chua ngọt ngọt, vô cùng hài lòng. “Mùi vị thế nào?” Du Vũ liếm khóe miệng: “Lợi hại, không nghĩ đến cậu sống dưỡng sinh thế này.” “Không có.” Tô Liệu bật cười thành tiếng, cầm đũa gắp cho mình một ít trứng bác, “Ngài ăn gì cũng được, tôi không dám quấy rầy nữa.” Giọng điệu Tô Liệu có vẻ khó chịu, nhưng Du Vũ nhìn ra được, tâm trạng của anh bây giờ rất tốt, đuôi mắt cong như vầng trăng nhỏ. Ánh sáng trong căn hộ nhỏ của Tô Liệu rất tốt, hai ô cửa kính sát đất, từ nhà bếp đến phòng khách tràn ngập nắng ấm buổi sáng. Chỉ là, một người ngồi dưới ánh mặt trời, cũng sẽ cảm thấy cô đơn.Du Vũ chần chừ hỏi: “Mấy hôm nay cậu không đi chúc tết người thân à?” “Ba tôi ở Mỹ, hai ngày trước có cùng gia đình dì nhỏ ăn cơm.” Tô Liệu nhún vai, “Gặp mặt, nói tới nói lui có mấy câu, nghe đã thấy phiền.” Du Vũ thấu hiểu gật gù. “Cậu thì sao? Khi nào mẹ cậu lên lại?” “Chắc phải mười lăm.” “Trễ thế.” “Ừm, ông nội tôi.” Du Vũ gật đầu, “Hàng xóm nói trí nhớ ông dạo này không tốt, hở tí là quên trước quên sau, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm lung tung, mẹ tôi muốn đưa ông đi khám.” Tô Liệu khẽ nhíu mày: “Đến Ninh Cảng khám chứ, trong trấn có trạm xá nào tốt bằng bệnh viện?” “Đừng nói nữa,” Du Vũ đau đầu xoa mi tâm, “Ông ấy đòi ngồi canh đảo Vọng Tiên không chịu đi, haiz, đảo Vọng Tiên chỗ chúng tôi là một hòn đảo nhỏ. Mẹ tôi muốn đưa ông về trấn ở, ngày thường cũng tiện chăm sóc ông, ông lớn tuổi rồi bướng bỉnh, sống chết không đồng ý.” Tô Liệu “À” một tiếng. Hai người quét sạch đồ ăn trên bàn, Du Vũ chỉ hận không thể liếm sạch đĩa trứng bác phô mai. “Nhớ giặt ga giường, chăn với vỏ gối của tôi.” Du Vũ sững sờ: “Hả?” Đâu ra cái công đoạn giặt ủi này vậy? Tô Liệu chậm rãi nâng khóe mắt: “Hôm qua cậu không tắm không rửa, quần áo cũng không thay, như người cao su bò lên giường tôi, cậu có hỏi qua cảm nhận của tôi chưa?” Du Vũ: “…” Cọ giường người ta cả buổi tối, còn cọ cả bữa sáng, trong lòng Du Vũ cũng thấy có lỗi: “Được, tôi giặt cho cậu.” Tô Liệu mỉm cười hài lòng, chỉ lên bàn, cố ý sai khiến: “Rửa bát nữa nè.” Du Vũ trừng mắt, nhưng vẫn lưu loát dọn dẹp. Căn hộ của Tô Liệu rất ấm áp, đến nỗi Du Vũ đổ một tầng mồ hôi mỏng khi làm việc nhà. Đến khi đã hết bận, cậu đi ra phòng khách, thấy Tô Liệu vẫn ngồi trên sofa đọc sách. Ánh nắng nhảy múa trên người anh, tóc mái lộn xộn trên trán hơi ngả nâu sau nhiều lần ngâm mình trong hồ bơi. “Cậu đọc gì vậy?” Tô Liệu nghiêng màn hình cho cậu dễ nhìn: “Shaun White.” “Là sao? Cậu có thể nói tiếng Trung không? Cảm ơn.” “Tên người thôi, hắn là Shaun White, ” Tô Liệu giải thích, “Bút ký của nhà vô địch trượt tuyết Olympic.” Khi đó Du Vũ cũng không để ý lắm, chỉ “ồ” lên: “Cậu có hứng thú với trượt tuyết?” “Không, là tôi có hứng thú với người này.” Du Vũ xếp xong đồ đạc của mình: “Phơi ga giường và chăn rồi. Đi đây anh Liệu.” Tô Liệu đóng máy đọc sách, tiễn cậu ra cửa. Anh nghiêng ngả dựa người lên khung cửa, cười nói: “Mấy bữa nay trong nhà không có gì ăn thì tới nhà tôi ăn sáng nhé.” Du Vũ cảnh giác nhìn Tô Liệu: “Tốt vậy?” Tô Liệu cười hiền lành: “Đúng rồi, tôi tốt vậy đó.” * Du Vũ về nhà làm xong chuyện mẹ dặn, buổi trưa bắt xe đến trường thể thao. Hầu hết thiếu niên tham gia đào tạo chuyên nghiệp đều không về ăn tết, hồ bơi vẫn náo nhiệt như trước, không hề có chút không khí của một kì nghỉ dài. Diêm Chính quả thật không tức giận, chỉ dùng miếng phao vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Ngủ đã rồi hả, mấy giờ dậy?” Du Vũ cứng nhắc đáp: “Tám giờ rưỡi.” Diêm Chính không khỏi thắc mắc: “Thế cả buổi sáng em làm gì?” “Giặt ga giường cho Tô Liệu.” Vẻ mặt Diêm Chính xấu đi, ông rít ra một câu: “Không lẽ hôm qua hai đứa bây lén lút uống rượu?!” Du Vũ bối rối: “Không không. Thầy ơi, em không có uống rượu.” Sắc mặt Diêm Chính dịu đi một ít, một tay nặng nề đè vai Du Vũ, “Vậy được. Em phải nhớ nhất định không thể uống rượu. Người trẻ tuổi phải biết kiềm chế!”Du Vũ: “?” Không chờ cậu tiếp lời, Diêm Chính đạp cậu xuống nước: “Khởi động đi rồi bơi 1500m.” Sau khi Du Vũ xuống nước, Diêm Chính bụng đầy nghi ngờ nhìn tin nhắn của Tô Liệu sáng nay: “Thầy Diêm, nhà Du Vũ không có ai, hôm qua ngủ ở chỗ em. Xe cậu ấy về trễ, đến nơi đã quá nửa đêm. Em thấy cậu ấy mệt lắm, buổi sáng cho cậu ấy ngủ thêm một chút nhé.” Ông cất điện thoại vào túi, đáy lòng mắng thầm “Hai thằng quỷ”. Sau khi hoàn thành bơi tăng tốc 1500m, Du Vũ vô cùng mong chờ trồi lên mặt nước. Diêm Chính bấm thời gian, lắc đầu một cái: “15 phút 37 giây 42.” Du Vũ bĩu môi, hiển nhiên có chút thất vọng. Bơi 1000m trong hai tiếng, cậu không thường đo tốc độ của mình khi bơi. Nhưng thành tích 1500m của cậu đã hai ba tuần không tiến triển. Trước đó, khoảng thời gian Du Vũ điên cuồng bổ sung protein, thành tích của cậu lên như diều gặp gió, trực tiếp đột phá cấp kiện tướng. Tốc độ 10000m tiến bộ nhanh chóng, ngay cả 1500m cũng có thể một chín một mười với tuyển thủ chuyên nghiệp của Đại hội thể thao toàn quốc. Khi ấy, cơ thể cậu mỗi tuần đều có biến hóa, tốc độ mỗi tuần một lên, thậm chí có thể tự phá kỉ lục của chính mình. Có lúc Du Vũ còn thật sự hoài nghi, không chừng cậu thật sự là thiên tài bơi lội. Nhưng tốc độ tiến bộ ấy đột nhiên khựng lại cách đây hai, ba tuần. Nhiều lần đối mặt với thành tích không mấy xê chuyển, Du Vũ khó tránh khỏi có chút nôn nóng: “Sao mãi vẫn chưa chạm đến 15 phút rưỡi.” “Làm sao vậy, đầu tháng hai em vẫn còn bơi 15 phút 40 giấy đấy, thằng nhóc nhà em muốn một bước lên mây à?” Diêm Chính ngồi xổm ở mép bể bơi, thong thả không vội vã, “Giai đoạn khi trước của em giống như tiền lãi, người mới nào vừa tiếp xúc với hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp đều thế. Thành tích lên ‘Xoẹt xoẹt’ như cưỡi tên lửa, mà kì lãi qua rồi sẽ không còn dễ như vậy nữa.” Nói rồi, Diêm Chính ngẩng đầu lên, bắt chuyện với một vận động viên phía sau: “Chà, tiểu Đào đã về rồi à!” Đối phương gật đầu với Diêm Chính, lạnh lùng đi tới. Diêm Chính quay sang nói với Du Vũ: “Đào Trạch Ba, vừa trở về từ tuyển quốc gia, cùng chung hạng mục với em, bữa nào rảnh thì lại làm thân với đành của em một chút đi.”