Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đam Mỹ Cắt Sóng Chương 33

Chương 33

5:39 sáng – 21/05/2024

Tô Liệu nhấp môi, không nhịn được quay đầu đi, cả khuôn mặt nhăn nhó.

“Đừng trốn,” Du Vũ bị biểu cảm của anh chọc cười, “Uống cái này rất hiệu quả, tin tôi đi.”

Tô Liệu cắn răng nhận bát từ trong tay cậu, tuy vẻ mặt trăm phần miễn cưỡng, nhưng vẫn nín thở uống từng ngụm canh nóng hổi, nước gừng hầm hập trượt xuống thực quản, tay chân anh cuối cùng cũng ấm dần.

“Buổi tối muốn ăn gì? Mua cháo cho cậu nhé?”

Tô Liệu nhìn qua có chút kháng cự, vén chăn muốn xuống giường: “Cảm ơn, tôi khỏe rồi. Trời cũng tối rồi, cậu về nhà trước đi, không phải hôm qua cô lên lại rồi à?”

Du Vũ ấn người về trên giường, có chút bực mình.

“Cậu không biết chỗ này rất quý giá sao?” Cậu đưa tay chọt lên trán anh, “Đầu óc tốt như vậy, lỡ bị sốt hỏng thì sao bây giờ?”

Tô Liệu giãy dụa: “Tôi chưa phơi quần bơi với khăn tắm.”

“Tôi phơi cho cậu rồi.”

“Tôi ——” Trong phút chốc Tô Liệu không tìm được lí do nào khác, khựng lại.

“Nằm.” Du Vũ đứng dậy, lấy một chiếc khăn lạnh, gấp lại rồi đắp lên trán Tô Liệu, “Trước hết hạ nhiệt vật lý, chốc nữa ăn cháo xong hẵng uống thuốc, tôi bảo với mẹ, hôm nay không về.”

Tô Liệu ngây ngốc nhìn cậu chằm chằm, mở miệng nhưng lại không nói thành tiếng: “…”

Anh giấu bàn tay siết chặt dưới lớp chăn: “…Đừng cảm thấy có lỗi, cậu không có ép tôi xuống nước.”

Nói không áy náy là không thể nào.

Thế nhưng ——

Mặt mày Du Vũ giãn ra, cách chăn xoa bóp tay Tô Liệu: “Không phải áy náy.”

Tô Liệu bĩu môi: “Không còn việc gì thì cậu về được rồi.”

Du Vũ buồn bực nhíu mày, lẩm bẩm: “Cậu cứ muốn đuổi tôi vậy à? Nếu không phải cậu bị bệnh, còn lâu tôi mới đối xử với cậu thế.”

Tô Liệu: “…”

“Cái này gọi là đặc quyền của người bệnh,” Du Vũ vỗ vỗ mặt anh, “Tôi khuyên cậu quý trọng một chút.”

Tô Liệu nhất thời im lặng: “… Bị bệnh cũng có đặc quyền.”

“Ừm, hồi nhỏ lúc tôi bị bệnh, mẹ mới nấu cơm thịt kho cho tôi.” Du Vũ nghiêm túc gật đầu, “Cơm thịt kho mẹ tôi nấu rất ngon, hôm nào bảo bà làm cho cậu một phần.”

Tô Liệu tứ chi cứng ngắc nằm trên giường, trừng Du Vũ: “…”

Du Vũ phát hiện, Tô Liệu chăm sóc người khác rất thành thục, nhưng khi đến lượt mình được chăm sóc, tay chân lại luống cuống không biết để đâu, trông bộ dạng xoắn xuýt vừa buồn cười vừa thấy đau lòng. Cậu dọn dẹp nhà cửa xong liền đến Ninh đại mua cháo, sợ Tô Liệu sinh bệnh nhạt miệng, còn mua thêm một gói củ cải muối nhỏ.

Đầu óc Tô Liệu vẫn còn hơi choáng, ăn cháo, uống thuốc xong thì mơ màng chìm vào giấc ngủ. Giữa chừng anh tỉnh giấc hai lần, phát hiện lúc nào trên đầu giường cũng đặt ly nước ấm, không quá nóng, cũng không quá lạnh. Khăn ướt trên trán nóng lên cũng sẽ thay thường xuyên —— trong lòng từ từ bị cảm giác hạnh phúc nhỏ bé lấp kín, mềm mại như được mèo con vuốt ve.

Kỳ thực, bệnh tật là một vấn đề nhạy cảm với Tô Liệu.

Anh vô cùng ghét bị bệnh. Có lẽ vì từ khi vừa sinh ra đã nhiều lần phải vào ICU, mỗi lần anh bị ốm, người nhà đều sẽ rất căng thẳng, giống như anh là một thứ đồ sứ, đụng vào sẽ vỡ tan, kéo theo biết bao lời la rầy và trách cứ.

“Trời lạnh thế này sao con biết mặc thêm áo khoác?”

“Chẳng nhẽ lại do lần trước đến rạp phim với bạn bè? Dì đã bảo chỗ đấy không khí không tốt, dễ lây bệnh lắm, lần sau đừng đi nữa.”

“Có phải con lại quên uống canh sâm dì hầm cho rồi không?”

Như thể cậu bị ốm vì đã “làm sai” điều gì đấy.

Để tránh ốm vặt lần nữa, người trong nhà còn đặt ra một số quy định cho anh, tỷ như như ép anh uống hết mấy loại “canh tốt cho sức khỏe” cực kỳ khó uống, hạn chế anh đi chơi với các bạn cùng lớp, những việc như ngủ muộn, ăn vặt, hoặc tất cả những thứ mà một đứa trẻ thường làm, dì nhỏ nói: “Nếu mẹ con biết con không quý trọng thân thể của mình như vậy thì sẽ đau lòng biết bao?”

Đòn sát thương.

Chiếc lồng nhân danh tình yêu đó khiến Tô Liệu cảm thấy kiệt sức. Sự khó chịu về thể xác chỉ là thứ yếu, có lúc anh thà nằm ở nơi hỏa táng, còn hơn phải chịu đựng sự “dằn vặt tinh thần” này. Cho nên, nếu vẫn nhịn được thì phải nhịn, nhịn được thì anh sẽ không làm phiền người khác.

Đây là lần đầu tiên Tô Liệu biết rằng bị bệnh cũng có “đặc quyền”. Cảm giác đó khiến anh cảm thấy rất mới mẻ, như thể bị ốm không còn là điều quá tệ nữa.

Tô Liệu hạ sốt ngay trong đêm.

Không biết ngoài cửa sổ mưa đã rơi từ lúc nào, rơi trên mái nhà, trên lá cây, trên mặt đất…Âm thanh “tí tách” như một bàn tay vô hình, dịu dàng chạm vào giấc mơ của anh, như gió thoảng qua mặt hồ lấp lánh, như những con sóng hôn lên bãi cát ẩm nước biển. Tô Liệu ôm chăng trở mình, cả đêm đầu óc lâng lâng, tựa như đang ở dưới đáy biển, theo thủy triều lên xuống chập trùng. Trong giấc mộng tăm tối, nhân ngư kéo theo chiếc đuôi đen vàng óng ả, bơi về phía anh từ nơi bầu trời vỡ nát ——

Tiếng sấm rền từ xa xôi truyền đến, Tô Liệu bỗng nhiên tỉnh giấc.

Chiếc đèn ngủ hình mặt trăng nằm lặng lẽ trên giá sách, tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng, có một phi hành gia vắt vẻo trên đó, đồng hồ ở đầu giường hiển thị 02:48AM. Tô Liệu yên lặng mở to mắt trong bóng tối, quay đầu nhìn dáng vẻ người bên cạnh, đột nhiên thở gấp. Anh lặng lẽ trở người, tiến lại gần hơn một chút.

Ánh mắt Tô Liệu khắc họa gương mặt Du Vũ kĩ càng, đường nét dần dần chồng lên nhân ngư trong giấc mơ. Hít sâu, mùi chăn gối quen thuộc nay lọt vào hơi thở xa lạ —— Tô Liệu không biết là mùi hương gì, nhưng nó khiến anh nhớ đến ánh nắng ấm áp và hạt dẻ, mùi thơm ngát khi bước vào rừng lá thông.

Anh gần như tham lam hít lấy một hơi nữa, đột nhiên lông mày của Du Vũ khẽ giật. Trái tim Tô Liệu đập thình thịch, vội vàng nín thở.

Không biết là vì tiếng sấm hay vì động tác của Tô Liệu, Du Vũ cũng tỉnh rồi. Ngay khi cậu mở mắt ra, Tô Liệu chột dạ nhắm chặt mắt. Anh có thể cảm nhận được hơi nóng hầm hập cẩn thận tiến về phía mình, Du Vũ hình như sợ mình quấy rầy Tô Liệu nên không dám cử động quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng áp trán mình lên trán anh.

Du Vũ xác nhận Tô Liệu không còn sốt rồi lôi chăn đắp lên sát cổ anh, quấn chặt, sau đó mới khẽ nhích ra.

Tô Liệu nhắm hai mắt, vờ cử động như đang nằm mơ, anh cố ý xoay người, một tay ôm lấy người Du Vũ, xoa xoa gối, vùi cằm vào bả vai Du Vũ, làm bộ mình đang ngủ rất say. . Đam Mỹ Cổ Đại

Dù sao cũng là Du Vũ nói, bị bệnh thì có thể “Muốn làm gì thì làm”.

Du Vũ: “…” Trước đây sao mình không biết tướng ngủ người này xấu thế nhỉ?

Thôi, người bệnh là lớn nhất. Du Vũ cũng không nhúc nhích, mặc cho người ta ôm rồi cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sau khi hô hấp của cậu đều đều, Tô Liệu lại mở mắt, đôi mắt trong bóng tối sáng rực. Ngoài ô cửa vẫn có tiếng tí tách, tâm tư hỗn loạn như cỏ mọc sau mưa, trong nháy mắt, trở thành núi non trùng điệp.

Cơn sốt của Tô Liệu tới nhanh đi cũng nhanh, sáng hôm sau đã khôi phục nhanh chóng. Khỏe rồi, Tô Liệu nói nhiều hơn hẳn, anh ôm gối nằm lì ở trên giường, ánh mắt mong chờ nhìn Du Vũ: “Bé áo bông, tôi muốn uống sữa đậu nành, đậu hũ mặn Tiền Ký, trứng luộc nước trà với cả bánh bao thị bò ngũ vị Baozi. À đúng rồi, đậu hủ mặn phải thêm tôm khô, cải muối, ớt, hành lá, không lấy rau mùi.”

Nói rồi lại tiếp tục co quắp trên giường, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

Du Vũ lại đo nhiệt độ, nhìn xuống 36,7°C thì cười lạnh nói: “Bé áo bông lọt gió, cậu xuống lầu tự mua đi.”

Tô Liệu: “…”

“Này —— Bệnh nhân có đặc quyền”

Du Vũ giơ cặp nhiệt độ: “Hết giờ rồi.”

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, lần đầu tiên Tô Liệu hi vọng mình bệnh lâu hơn một chút.

Hôm ấy trước khi về, Du Vũ cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi ra câu mà cậu luôn kìm nén trong lòng: “Này, có phải là ai kêu cậu nhảy xuống biển vào mùa đông cậu cũng đồng ý không?”

Tô Liệu hơi nhướn mi, thản nhiên cười: “Đúng, chỉ cần đối phương tội nghiệp năn nỉ tôi. Chà, tôi đây nhẹ dạ cả tin, đủ đáng thương tôi nhất định sẽ mềm lòng.”

Du Vũ: “……”

Trước khi đóng cửa, cậu giơ ngón giữa vào trong nhà.

Tô Liệu bật cười.

Anh dọn dẹp một chút, đi ngang qua kệ sách, chợt dừng lại lấy cuốn sách “The Kite Runner” từ trên kệ. Trong cuốn sách này, có một câu mà anh đặc biệt tâm đắc.

“For you, a thousand times over. ”

Vì người, một nghìn lần.

*

Một hồi sấm và mưa xuân, nhiệt độ ở Ninh Cảng chậm rãi tăng trở lại.

Du Vũ đã tìm lại được nhịp điệu của mình trong quá trình luyện tập. Dù là tập luyện dưới nước hay phụ trọng trên cạn, Du Vũ dần từ bỏ việc mù quáng theo đuổi tốc độ, tần suất và trọng lượng tạ mà chuyển sang cảm nhận sức mạnh, để cho cơ bắp thư giãn. Cậu dường như có thể nghe thấy âm thanh các tế bào thần kinh của mình đang phát triển — cậu bắt đầu cảm nhận từng lớp cơ trên cơ thể mình mạnh hơn, học cách kiểm soát chúng, như một cuộc đối thoại giữa não và cơ thể.

Du Vũ không còn nhờ Diêm Chính giúp cậu đo tốc độ nữa, cho đến khi Diêm Chính đem tờ thông tin đăng ký vận động viên chuyên nghiệp đến trước mặt cậu: “Điền vào tờ này trước đi, sau khi đăng ký em mới được thêm vào nhóm chuyên nghiệp của giải cự li dài toàn quốc.”

“Năm nay em có thể tham gia sao?” Du Vũ sững sờ, “Chúng ta còn chưa bắt đầu giai đoạn hai?”

Diêm Chính cầm tờ đơn gõ lên đầu cậu: “Quỷ sứ, từ lúc em không còn quấn lấy thầy hỏi ‘Khi nào thì bắt đầu giai đoạn thứ hai’ cũng là lúc giai đoạn hai chính thức bắt đầu.”

Du Vũ: “…” Là sao nữa zậy.

“Thầy đã nói với em nhiều lần rồi, bơi cự li dài là môn thể thao cô độc nhất.” Diêm Chính hơi cong khóe miệng, “Chỉ mấy tháng bình lặng mà em đã không kiên trì được, thầy đã cảm thấy em không thể tập cự li dài nữa.”

Du Vũ cẩn thận lướt qua danh sách, nhíu mày: “Không đúng, huấn luyện viên, nếu em đăng kí chuyên nghiệp dưới sự quản lí quốc gia, em không thể tham gia giải trung học toàn quốc.”

“Thầy biết.” Diêm Chính vung tay, “Thầy cho em xem trước, hai cuộc thi chênh lệch thời gian. Chung kết giải trung học toàn quốc mãi cuối tháng năm. Nhưng nếu không đăng kí bây giờ thì đến lúc ấy đến tư cách tham gia vô địch toàn quốc. Muốn xét duyệt hạn ngạch cũng cần có thời gian, chi bằng chúng ta cứ chuẩn bị hồ sơ trước, khi ấy thầy sẽ nhờ quan hệ giúp em kéo dài thời gian, tranh thủ tham gia cả hai.”

Lúc này Du Vũ mới yên tâm lại: “Cảm ơn huấn luyện viên.”

“Bơi cự li dài ở giải toàn quốc chia thành thi đấu cá nhân và tập thể,” Diêm Chính lại nói, “Danh sách cử đi thi đấu cá nhân của tỉnh không bị giới hạn, trái lại tập thể thì chỉ có ba vị trí, đến lúc đó sẽ dựa trên thi đấu nội bộ mà quyết định.”

“Được.”

“Muốn tham gia không?”

Du Vũ dứt khoát đáp: “Muốn!”

Diêm Chính vô cùng hài lòng với khí thế của cậu, gật đầu cười, chợt đuôi mắt ông không có ý tốt nheo lại: “Mấy cái thi thố này, phí tham gia đều do đội tuyển chi trả, cho nên bình thường mấy đứa nhóc chỉ đi huấn luyện như em, bọn thầy đều không đề cử thi đấu cá nhân đâu. Nhưng nếu em lọt vào top 3 vị trí đầu thi đấu tập thể, thầy mở cửa sau cho.”

Du Vũ: “…”