Tô Liệu hắng giọng, một tay cản trước người Vương Bằng Bồng. “Cô Trương đã nói rồi, bạn học nhỏ này đi xe đạp không tốt lắm, đích danh kêu tớ kèm cậu ấy, thế thì tớ phải kèm cậu ấy.” Anh nghiêm túc thở dài, “Mập mạp, cậu cũng biết mà, con người tớ vô cùng có trách nhiệm.” Du Vũ: “?” Ngoài hai chỗ ngồi phía trước để đạp, chiếc xe đạp vịt còn có một cái ghế nhỏ gắn dây an toàn phía sau. Vương Bằng Bồng chui vào đấy, dứt khoát xua tay: “Cũng được, tớ không phản đối!” “Chỗ này dành cho con nít trong gia đình ba người.” Tô Liệu quay đầu, “Vương Bằng Bồng, cậu không biết xấu hổ hả?” Vương Bằng Bồng nhúc nhích cái mông trên ghế trẻ em, thấu hiểu đạo lí thân là đại trượng phu phải co được dãn được, tình cảm dạt dào gọi Tô Liệu: “Ba!” Sau đó cậu ta tội nghiệp quay sang nhìn Du Vũ: “Mẹ!” “Con trai không muốn khổ sở đạp xe dưới mặt trời ba tiếng!” Du Vũ: “…” Tô Liệu: “…Tớ không có thằng con nào như cậu hết.” Mẹ thì có thể gọi tiếp. “He he, ba người chúng ta cũng tốt mà, cậu đạp mệt thì tớ lên thay, trên đường có thể tán gẫu, cả mùa hè không có tớ lải nhải, hai cậu không nhớ tớ à? Đi đường mà không nói chuyện thì chán chết!”Du Vũ vốn chẳng hứng thú với chuyện đạp xe, bị lí do “ba người thay phiên” thuyết phục thành công, nhảy lên chỗ lái hối thúc xuất phát. Tô Liệu thấy cậu không có ý kiến, cũng chỉ đành lên xe. Phong cảnh ven hồ Bạch Kính rất đẹp ——nghe nói trong khu du lịch này có hàng chục hòn đảo, những hòn đá hình thù kỳ lạ, cỏ xanh um tươi tốt, ngăn cách giữa các đảo là mặt hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu bóng hình non sông tươi đẹp. Chỉ là đường đạp xe quanh hồ không bằng phẳng chút nào, con đường dẫn đến nhà gỗ men theo đường núi. Tô Liệu và Du Vũ gánh thêm Vương Bằng Bồng, cảm thấy mỗi lần lên dốc lại vô cùng vất vả, cơ bắp nhức mỏi, xích xe đạp cũng vì làm việc quá tải mà kêu “cót két”, bất cứ lúc nào cũng có thể đình công. Mới đầu Tô Liệu còn nghĩ đầu, với thể lực của anh và Du Vũ, xe đạp dư sức lao nhanh như chớp, kể cả phía sau có một bé “heo”. Nhưng không ngờ chiếc xe hình vịt này có một khuyết điểm chết người, đó là chạy chậm. Cho dù họ có đạp cỡ nào cũng không tăng tốc nổi. So với hai người Từ Dữ Phong và Dương Tuệ xuất phát sau, ngâm nga một bài hát dân gian, thong thả vượt qua họ, còn quay sang nhìn Vương Bằng Bồng bằng ánh mắt kì lạ.Ba người xe vịt: “…” Suốt kỳ nghỉ hè, hai người Tô Du người thì bận rộn huấn luyện, người kia lại lao vào học bổ trợ, cả hai không có nhiều thời gian ra ngoài chơi cùng nhau. Tô Liệu thầm nói, vất vả lắm mới có một cơ hội, thế mà sau xe tự dưng mọc ra một gánh nặng 75kg. Tâm trạng của anh thật sự rất tệ. Ngược lại gánh nặng 75kg kia hai mắt sáng rỡ, giọng oang oang: “Anh Liệu, trông cậu không vui lắm?” Tô Liệu rất tức giận: “Phải cõng theo một con heo, có thể vui nổi à?” Vương Bằng Bồng nhỏ giọng: “…Tớ thấy tiểu Vũ vui lắm mà.” Du Vũ mê mẩn nút màu đỏ trên đầu xe, khi nhấn vào, chiếc còi ở đầu vịt vàng sẽ kêu “bíp” ầm ĩ. “Bíp!” Tô Liệu: “…” “Nói đi nói lại, có phải anh Liệu học bổ trợ rất mệt không, tớ thấy cậu cứ thất thần cả ngày.” Du Vũ nghe đến hai chữ “thất thần”, liền nghiêng đầu nhìn anh một chút. Ánh nhìn thoáng qua khiến đầu óc Tô Liệu loạn tùng phèo, sợ bị nhìn ra điểm sơ hở. Anh giả vờ không kiên nhẫn “chậc” một tiếng: “Nói nhăng nói cuội gì đấy?” “Thật mà, cái hôm bọn mình đi thi TOEFL đấy, Du Vũ cậu không biết đâu, học thần Tô của chúng ta viết sai tên. Điền họ Liệu, tên Tô, cậu nói xem đó chẳng phải mất tâp trung à? À phải, cuối cùng chứng chỉ coi như không có hiệu lực đúng không?” Tô Liệu không nhịn được: “Chắc chắn là không dùng được.” Du Vũ hoàn toàn chưa nghe Tô Liệu nhắc đến chuyện thi TOEFL. Nhưng chuyện du học thì từng loáng thoáng nghe thấy ba Tô Liệu nói chuyện. Cả người Du Vũ cứng đờ, hai tay siết chặt tay cầm, vô thức dừng việc đạp xe, buộc miệng hỏi: “TOEFL? Cậu quyết định đi du học?”Chỉ còn một người gồng gánh, chiếc xe trì trệ nhích về phía trước. Tô Liệu cắn răng đạp, từ kẽ răng phun ra một câu: “Tôi không có!” Vương Bằng Bồng vội vã giải thích: “Cậu ấy đi thi cùng tớ.” Tô Liệu vốn không có kế hoạch thi TOEFL, nhưng thấy Vương Bằng Bồng nghỉ hè rảnh rỗi nên người nhà bèn đăng kí lớp TOEFL cho cậu ta. Lần đầu thi thố kiểu này, cậu nhất định phải kéo theo Tô Liệu, nói có học thần trấn bãi không chừng cậu cũng có thể phi thăng, thù lao là mời Tô Liệu một bữa ăn. Nào ngờ Tô Liệu lại viết ngược họ tên trên phiếu đăng kí, có đạt điểm cao cũng không sử dụng được, giám khảo duyệt cho anh dùng tên “Tô Liệu” vào thi đã xem như nương tay lắm rồi. Tô Liệu không biết tại sao, nhưng phản ứng kinh ngạc và cảnh giác của Du Vũ khiến anh vui sướng khó tả.“Tôi không có dự định xuất ngoại,” Anh giải thích, “Thôi kệ, Liệu Tô cũng chẳng sao.” Vương Bằng Bồng cười nhạo: “Thế bạn học Tô Liệu thi được bao nhiêu điểm nhỉ?” Tô Liệu quay đầu ghét bỏ liếc cậu ta: “Tớ đây mất tập trung nhưng được 118 điểm.” Vương Bằng Bồng im bặt: “Khanh đừng nói nữa. Trẫm không muốn nghe.” Tô Liệu lại đưa mắt nhìn Du Vũ, nhân tiện giải thích: “À phải, chắc cậu không biết, điển tối đa TOEFL là 120.” (*) Mê cái cách anh ta flexDu Vũ bật cười, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ giẫm lên bàn đạp, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ ghét bỏ: “Cứ cười tiếp đi, đi thi ngay cả tên mình cũng viết sai.” Vương Bằng Bồng vội vã phụ họa: “Đúng đúng, thi điểm cao như vậy có ích lợi gì? Còn không bằng tớ đây được 84 điểm —— vô dụng!” * Hai “Phu xe” phía trước đạp xe mồ hôi đầm đìa, Vương Tiểu Bàn thoải mái ngồi sau chơi điện thoại. Không phải cậu ta không chịu thay ca, mà để cậu ta đạp, tốc độ xe chậm đi hẳn. Mặt trời giữa trưa càng lúc càng nóng, tính theo thời gian biểu, bọn họ đã sớm đến đích, nhưng tốc độ của xe vịt khiến người khác giận sôi, lúc này ba người mới vừa đến trạm tiếp tế áp chót. Bọn họ choáng váng ghé vào trạm uống nước, Vương Bằng Bồng quẹt điện thoại than thở: “Mao Mao nhắn trong nhóm cậu ấy đến nơi rồi, hỏi tụi mình khi nào mới tới?” “Đi thẳng thì gần.” Tô Liệu hất mặt về phía mặt hồ, chỉ tay, “Thấy nhà gỗ nhỏ chưa, nhưng tiếc là muốn đến đấy phải đi đường vòng.” Trong khu này chỉ có vài cây cầu bắc ngang qua đảo, nên đường đi cũng quanh co như ruột vịt. “Đệt, vậy chúng ta nhất định phải biểu diễn tiết mục rồi.” Du Vũ nhìn tấm bản đồ lớn của trạm dừng chân, lau mồ hôi trên mặt: “Tôi thực sự không muốn đi chiếc xe đạp nát này nữa.” Cậu nhìn chằm chằm phía bên kia hồ, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Chúng ta bơi qua đó thì sao?”“Hình như cũng không phải là không thể.” Tô Liệu hơi nhíu mày, “Nhưng nếu bơi qua thì điện thoại gửi đâu bây giờ?” Du Vũ lôi từ trong túi quần một cái bọc chống thấm: “Bỏ vào đây.” Vẻ mặt Vương Bằng Bồng ngơ ngác: “Cậu thật sự lúc nào cũng trong tâm thế xuống nước.” “Nhảy đi nhảy đi,” Tô Liệu kéo áo phông thấm đẫm mồ hôi, quạt phần phật lên mặt, “Hành lí đã chuyển sang bên đấy cả, tới nơi rồi thay đồ sau.” Ba người trả xe ở trạm dừng chân, Du Vũ gom hết những thứ không kháng nước vào túi zip của mình. Cậu ước lượng chiều dài của hồ chỉ khoảng 800m, không gây khó khăn cho bọn họ. Tô Liệu chủ động nhảy xuống trước, Du Vũ cố ý để Vương Bằng Bồng bơi ở giữa, ba người từ từ bơi đến giữa hồ. Bơi lội nhanh hơn nhiều so với đi xe đạp vịt. Khi Tô Liệu và Vương Bằng Bồng lần lượt đến nơi, Từ Dữ Phong và Giang Tuệ cũng vừa mới đến.“Ơ?” Từ Dữ Phong trợn to hai mắt, nhìn bọn họ chằm chằm, “Sao hai người lại leo từ dưới hồ lên thế?” Tô Liệu xua tay, cười hì hì: “Nhiệm vụ yêu cầu đến nhà gỗ nhỏ, chứ đâu có quy định phải đi đường nào.” “Mấy cậu chơi gian!” Ánh mắt của nhỏ vừa rơi xuống chân Tô Liệu, đột nhiên rít lên một tiếng. Tiếng thét chói tai của Từ Dữ Phong nhanh chóng thu hút sự chú ý của bạn học Vương Bằng Bồng, cậu ta lập tức biến thành một cậu trai mập mạp nhanh nhẹn, lao đến như một cơn gió: “Sao thế Phong ca?” Từ Dữ Phong chỉ vào mắt cá chân Tô Liệu, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm: “Anh Liệu, có côn trùng!” Tô Liệu cúi đầu nhìn, phát hiện trên mắt cá chân của mình có hai sinh vật thân mềm màu nâu vàng, đầu óc bỗng đơ ra mất mấy giây, mới nhớ ra chúng được gọi là đỉa. Vốn là trẻ em thành phố chưa bao giờ được ra đồng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trực tiếp.“Chắc, chắc là ở trong hồ?” Dương Tuệ chỉ về tấm bảng phụ cận nhà gỗ nhỏ: “Chẳng trách bên kia viết cấm bơi lội.” Vương Bằng Bồng luống cuống cúi đầu, kiểm tra khắp mình mẩy vẫn không thấy con nào: “Sao tớ không có?” Từ Dữ Phong cả giận nói: “Có thể do cậu béo tốt quá ăn không ngon!” Tô Liệu hơi nhíu mày: “Phải lên bờ ngay.” Bờ bên này có bóng râm lớn, nước hồ lại mát mẻ, rất thoải mái, Tô Liệu cứ vậy ngâm mình trong nước chờ mọi người một lúc. Còn Vương Bằng Bồng cố bơi cho nhanh, đến nơi thì trực tiếp leo lên bờ —— có lẽ vì cử động thường xuyên nên không bị chúng nó bám lấy. Chết thật. “Du Vũ —— Du Vũ ——” Tô Liệu quay người hô lên với Du Vũ còn thong thả trong nước, “Mau lên đây! Có mấy thứ kì cục trong hồ!” Vừa nói, anh vừa lắc hai chân, phát hiện con côn trùng kia giống như bị hút vào, hoàn toàn không “hất” ra được.“Đm.” Tô Liệu ngồi xổm xuống, tóm một con đỉa, nào ngờ nó bám rất chặt. “Ê ê —— đừng có kéo!” Vương Bằng Bồng vội ngăn lại, “Cậu không thể kéo nó ra! Nó hút máu người, một phần miệng sẽ đâm vào cơ thể cậu. Nhỡ cậu dùng sức lôi nó ra, phần miệng còn sót lại trong da sẽ gây viêm! Tớ nghe ba tớ nói, thật đấy!”Tô Liệu: “…” Nhìn hai con đỉa một lớn một bé, trông con mũm mĩm hơn có vẻ hút rất no say. Vương Bằng Bồng: “Đừng lo! Ba tớ nói lúc trước đi thị sát toàn bị chúng nó bám lên đùi, chỉ cần ngâm nước tiểu thì nó sẽ tự rơi xuống.”Tô tiểu thiếu gia lớn lên trong thành thị lại một lần nữa ngu người: “Cái gì cơ?” “Nước tiểu!” Bạn học Vương rất nhiệt tình, một tay đã thò vào □□, “Hay để anh em giúp cậu?” Từ Dữ Phong dùng tay bịt mắt. “Khoan —— dừng một chút ——” Tô Liệu gấp gáp nhảy ra xa cách Vương Bằng Bồng hai mét, “Người anh em, tớ rất cảm kích, tớ con mẹ nó biết ơn cậu —— và ba cậu!” Vương Bằng Bồng ngơ ngác mà “Ồ” lên: “Vậy tự cậu tiểu thôi hả?” Tô Liệu: “…” Bộ não đình công rất lâu cuối cùng đã online trở lại. Nước tiểu có thể khiến cho loài đỉa “tự động” tách ra, có lẽ vì bên trong nước tiểu có chất điện phân. Giống như lần ở Hoa Khê, Du Vũ cũng dùng hạt muối khiến lũ nghêu bật ra như “đạn bắn”, hẳn là vì nồng độ ion bên ngoài cao, bên trong thấp khiến chất lỏng thấm vào làm các động vật thân mềm “co lại”. Tô Liệu nhanh chóng nhờ vả: “Phong ca, giúp tớ tìm một ít muối, hừm —— bình xịt cồn khử trùng cũng được.”“Chờ chút!” Hai nữ sinh nhanh nhẹn chạy vào phòng, một lúc sau ôm một túi đồ ra, mấy thứ Tô Liệu cần đều có sẵn, còn chuẩn bị cả cồn iốt và băng keo cá nhân.Lúc này, Du Vũ cũng chậm rãi lên bờ, dường như không rõ chuyện gì: “Sao thế?” Tô Liệu nhìn chân cậu, quả nhiên cũng bị bám vào không ít. “Trong hồ có đỉa.” Du Vũ cau mày, hiển nhiên rất không thích vị khách không mời mà đến này. Cậu vẫn luôn kháng cự bơi ở ao hồ —— nhưng Diêm Chính nhiều lần nhấn mạnh đã là tuyển thủ cự li dài nước mở, nhất định phải làm quen với nước hồ —— cũng vì lý do này mà cậu mới quyết định ngâm mình trong hồ một lúc, định bụng tìm chút cảm giác.Nhìn xem, ở biển sẽ không gặp loại này xui xẻo ngoài ý muốn này. Tô Liệu dùng bình xịt khử trùng, quả nhiên chỉ cần xịt một lần con đỉa sẽ tự động rơi xuống, chỉ để lại một vết thương nhỏ hơi rỉ máu, sau khi xử lý sát trùng thì lập tức băng lại. Dọn sạch đám đỉa bám trên chân xong, hai người kiểm tra lại phần da thịt lộ ra ngoài: “Hết chưa?” “Hình như hết rồi.” Trái tim Tô Liệu lúc này mới thả lỏng: “Mẹ kiếp, quả nhiên không nên bơi ở mấy khu hoang dã.” Quả thật phần da lộ ra ngoài không còn côn trùng. Du Vũ cởi áo phông, vỗ nhẹ vào quần để đảm bảo không còn sơ hở. Nhưng khi chạm đến mông phải, bàn tay Du Vũ chợt cảm giác được có một thứ lồi ra giống như con giun, to bằng ngón tay út, khiến cậu sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên mặt trăng: “Đm?! “Du Vũ thử nghiêng đầu nhưng vẫn không thấy rõ chỗ ấy, nếu không phải ở đây có nữ sinh, cậu đã cởi quần ra: “Thứ này sao có thể chui qua quần áo vậy? Tôi không cảm thấy chút gì cả? Nó nó nó sẽ không bò đến chỗ khác đúng không?” Giọng cậu run lên. Tô Liêu cầm bình khử trùng, đẩy đối phương vào căn phòng gỗ đựng củi: “Đừng vội, tôi giúp cậu.” Tô Liệu nhẹ nhàng khép cửa nhà gỗ, mùi củi và lửa xộc vào mũi. Ánh nắng xuyên qua khe hở trên những tấm ván gỗ dày, tạo thành các “vạch” sáng tối đan xen.“Đến đây. Chiến binh thực thụ là phải dũng cảm đối mặt với hiện thực.” Tô Liệu vươn ngón trỏ, cợt nhả kéo thắt lưng cậu, nhưng bị Du Vũ bối rối gạt ra. Du Vũ lảo đảo, nửa người suýt chút nữa đã gạt đổ đống củi trong phòng, lắp ba lắp bắp: “Tôi tôi tôi tự làm.” Tô Liệu nhạy bén nhận ra dấu vết kháng cự trong cơn hoảng loạn ấy. Anh rũ mắt, đột nhiên phát hiện trong không trung có thật nhiều hạt bụi, lóe lên dưới những tia sáng ít ỏi. “Được,” Tô Liệu ôn hòa cười, lui về phía sau một khoảng cách lịch sự, “Cậu tự làm.”