Giờ nghỉ trưa, con đường ngô đồng nhỏ phía sau nhà thi đấu. Du Vũ ăn xong sớm, ra ngoài cổng trường mua một xâu dâu tây đường phèn mới ra lò, còn thơm phức mùi caramen nóng hổi, dâu tây đỏ hồng, như bị đông lạnh trong vỏ băng trông rất vui mắt. Tô Liệu nhìn chằm chằm xâu dâu tây, sửng sốt: “Cậu mua cho tôi cái này làm gì?” Thật ra Du Vũ không dám nói “Sinh nhật vui vẻ”. Cậu sợ nhắc đến cụm từ “sinh nhật” sẽ khiến Tô Liệu tức giận như năm ngoái. Cho nên qua quýt không nhắc đến, Du Vũ vẫn kéo xâu dâu tây đến bên môi Tô Liệu, giọng nói không giấu được sốt sắng: “Hôm nay muốn ăn ngọt.” Lúc này Tô Liệu mới phản ứng kịp —— dâu tây đường phèn là quà sinh nhật. “Ăn ngọt thì trong lòng không thấy đắng.” Du Vũ nhỏ giọng nhắc, “Chính cậu tự nói.” Tô Liệu có một “sự căm ghét” gần như là cố chấp đối với sinh nhật của mình. Thực chất chính Tô Liệu cũng biết như vậy không tốt, nhưng không biết xuất phát từ tâm lí gì, anh xem đó là tự trừng phạt mình, Tô Liệu nguyện ý bỏ mặc mình chìm trong sự vô lý cố chấp này, từ chối nhận bất kỳ lời chúc phúc thân hữu. Mà sự quan tâm cẩn thận của Du Vũ lại giống như một chú mèo con tập tễnh, lắc lư xông vào trái tim của Tô Liệu. Trong lòng anh có một tấm áo giáp cứng rắn, đã chống lại thiên quân vạn mã, nhưng lại từ bỏ mọi sự chống cự dưới đệm thịt in sâu vào lòng ấy. Trong cơn gió đầu mùa đông, lớp đường phèn dần nguội lạnh như băng. Ngọt ngào. Du Vũ có chút mong đợi nhìn anh: “Ăn ngon không?” Tô Liệu nhét một quả dâu tây lớn vào miệng, hai má căng phồng: “Ngon lắm.” Ánh mắt Du Vũ sáng lên, vươn tay nắm lấy tay cầm que trúc của Tô Liệu, cúi đầu, dường như muốn ăn thử một quả. Du Vũ mặc ít quần áo hơn, hai tay luôn để lộ ra ngoài, làn da lành lạnh. Quả dâu tây lớn bị đường phèn cố định vào que, cậu thử cắn mấy lần cũng không được, váng đường rơi xuống. Ngọn gió lạnh lẽo lướt qua con hẻm, trong không gian nhỏ bé mà hai người đối diện nhau, hơi thở họ ấm áp và tràn ngập hương dâu tây ngọt ngào.Tô Liệu dịu dàng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào môi Du Vũ. Khóe miệng cậu còn dính nước đường, môi đỏ tươi, giống như dâu tây ngâm đường vậy, khiến người ta muốn cắn một miếng. Hầu kết khẽ lăn một vòng —— Bỗng phía sau hàng cây xanh sau lưng Tô Liệu đột nhiên có tiếng động phát ra, hai người cảnh giác lui về sau một bước, Tô Liệu quay đầu lại, thì ra là một chú mèo Tam thể mập mạp lao ra ngoài.Gió lạnh khiến Tô Liệu tỉnh táo hơn không ít, liền thu lại tâm tư. Hai người chia nhau ăn hết dâu tây, rồi đi bộ về tòa dạy học trước khi giờ tự học buổi trưa bắt đầu.Tâm trạng ngọt ngào và tốt đẹp của Tô Liệu kéo dài cả ngày. Tối đến, anh mở hộp thư như thường lệ, đúng như dự đoán, anh nhận được video sinh nhật lần thứ mười bảy do mẹ anh ghi lại từ ba. Tô Liệu cũng như trước đây, không dám nhấp vào video mà chỉ lưu nó vào một thư mục rồi xóa email.Chỉ là, lần này Tô Liệu bình tĩnh hơn rất nhiều. Có lẽ bởi vì xâu dâu tây đường phèn đã giúp anh che lấp đi một ít ký ức không tốt, cũng có thể là bởi vì lần trước Du Vũ nói với anh —— tình yêu là tự do, không nên trở thành một thứ trói buộc.Câu nói ấy như ẩn chức sức mạnh to lớn, khiến anh cảm thấy được chữa lành. * Chớp mắt đã đến cuối năm, Challenge Cup và kì thi cuối kì đúng hẹn mà tới. Nhị Trung có thêm hai học sinh thể dục mới như hổ mọc thêm cánh trong hạng mục tiếp sức 4*100m tự do, không chút hồi hộp giành chức vô địch cấp tỉnh, tiến thẳng vào giải toàn quốc tháng năm. Trái lại, kể từ khi Du Vũ bắt đầu tập phục hồi, không biết vì sao mà thành tích của cậu không những không tiến bộ mà còn thụt lùi, cực kỳ bài xích với việc huấn luyện. Khi vừa bắt đầu huấn luyện mùa đông, cậu đã bị Diêm Chính mắng té tát sau khi kiểm tra thử. Những thói quen “xấu” hình thành qua nhiều năm không thể thay đổi trong một sớm một chiều, Du Vũ vẫn không tìm được cảm giác “thăng bằng hai bên”, mỗi ngày trôi qua trong bể bơi rất dày vò. Ngay cả khi Đào Trạch Ba đã cảnh báo cậu cái giá của việc không điều chỉnh tốt là phải phẫu thuật vì chấn thương trong tương lai và phục hồi chức năng sau phẫu thuật, việc phục hồi chức năng còn đau đớn gấp 100 lần so với luyện tập chỉnh sửa. Nhưng đối với Du Vũ, việc không tìm được cảm giác “tự do” dưới nước chẳng khác nào một cực hình. Lòng nhiệt tình với luyện tập của cậu đột nhiên giảm xuống mức đóng băng, đôi khi cậu còn tự hỏi tại sao mình vẫn muốn đi trên con đường này.Vài ngày sau kỳ nghỉ đông, một việc trọng đại đã xảy ra trong đội —— Thomas Fullerton 23 tuổi đến từ Úc, đương kim vô địch Olympic từng 4 lần giành huy chương vàng môn bơi lội nam đến đội giao lưu phỏng vấn, vừa lúc tổ chức thi đấu giao hữu 200m tự do. Bể bơi sáng sớm đã dọn sạch sẽ, lãnh đạo và các phương tiện truyền thông đã có mặt tại chỗ, Du Vũ không thích tham gia cuộc vui nên quay về phòng bên cạnh luyện tập.Hôm nay Tô Liệu cũng tới, là Diêm Chính cố ý gọi đến. Không còn cách nào khác, lần này Thomas còn dẫn theo cậu em trai mười chín tuổi Michael. Ở Úc, Giáng sinh và Tết Dương lịch là mùa hè, tương đương với kỳ nghỉ hè ở đó, ông không biết có phải họ đến Trung Quốc để nghỉ hè luôn hay không.Khác với sự khiêm tốn và thân thiện của anh trai, Michael lầm lì, mặt mày tối sầm suốt ngày, như thể cả thế giới này ai cũng nợ tiền cậu ta. Đương nhiên, các phiên dịch viên chuyên nghiệp còn phải đồng hành với nhà vô địch suốt hành trình, Diêm Chính cho rằng Tô Liệu cùng lứa với Michael, tiếng anh lại rất tốt nên đã trưng dụng anh đến tiếp khách. Diêm Chính còn cảnh báo với Tô Liệu trước —— Michael này không thân thiện lắm, cho nên phải cẩn thận đừng gây xích mích lúc ở chung, kẻo ảnh hưởng xấu.Tô Liệu cảm thấy câu “không thân thiện lắm” của Diêm Chính không đúng với sự thật. Cái thằng cha này “quá là láo”.Lúc Michael biết tên Tô Liệu đọc là “Su Liao”, có lẽ cậu ta cảm thấy cái tên này quá khó nhớ, giọng nói rất thiếu kiên nhẫn: “Cậu không có tên tiếng Anh à?” Tô Liệu bình tĩnh hỏi lại: “Tôi là người Trung Quốc, tại sao phải có tên tiếng Anh?” Michael nhún vai, nói nhìn cậu giống người Mỹ. Vì phép lịch sự, Tô Liệu mới không trợn mắt nhìn người khác.“Chúng ta đi chỗ khác được không?” Michael chỉ vào bể bơi náo nhiệt, khắp nơi toàn tiếng máy ảnh truyền thông, Thomas cùng huấn luyện viên giao lưu thân thiện, xung quanh đều có vận động viên vây xem. “Ở đây thực sự quá ồn ào.”Tô Liệu đành phải dẫn người ra ngoài, cố gắng tìm vài chủ đề chung: “Cậu cũng bơi sao?”“Bơi.” Michael lạnh lùng gật đầu, “Nhưng tôi chỉ bơi nước mở, trước đây từng vượt qua eo biển Manche.”Tô Liệu nghe vậy, hóa ra cậu ta là một thiên tài, vì vậy vội vàng kéo cậu ta đến bể bơi bên cạnh tìm Du Vũ: “Tôi đưa cậu đi gặp một người, cậu ấy cũng là vận động viên cự li dài nước mở.”Michael có chút khinh thường chế nhạo: “Ở Trung Quốc không có vận động viên bơi nước mở xuất sắc nào.”Tô Liệu rất muốn mắng người, nhưng vì thể diện nên không thể nổi sùng, chỉ nói: “Người cậu sắp gặp là một vận động viên bơi nước mở ưu tú.”Hiếm lắm mới có náo nhiệt trong đội, phần lớn vận động viên đều đến cách vách vây xem người anh em nước ngoài, không có nhiều tuyển thủ đang tập luyện. Du Vũ lên bờ, hơi lúng túng chào hỏi, sau khi biết rằng hạng mục của người nọ cũng giống của mình bèn quay sang hỏi đằng ấy có muốn trao đổi ý kiến qua lại không.Michael nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó quay lại nói một đống thứ “xì xà xì xồ” với Tô Liệu. Đại khái là chê Du Vũ quá gầy, cơ thể trông không giống một vận động viên chuyên nghiệp. Cậu ta không có ý định bắt nạt trẻ em, cậu ta chỉ thi đấu với các vận động viên chuyên nghiệp thôi. Tô Liệu: “…” Du Vũ là một người “điếc tiếng Anh” điển hình, đọc viết thì vẫn ổn nhưng khả năng nghe khá khiên cưỡng, hơn nữa với giọng Tasmania Úc bản địa của Michael, chẳng khác nào một đòn kép đối với Du Vũ. Cậu sững sờ nhìn Tô Liệu: “Cậu ta nói gì cơ?”Tô Liệu biết gần đây Du Vũ mắc kẹt trong bế tắc đã rất bực bội, đương nhiên không thể dịch trực tiếp những gì Michael nói ra, vì vậy anh đành viện cớ: “Cậu ta nói cậu ta không có trang bị bơi lội, thi đấu để ngày khác.”Tuy Du Vũ nghe không hiểu, nhưng đoạn văn dài hay ngắn vẫn phân biệt ra được, rõ ràng Michael vừa bla bla nói một đống, làm sao Tô Liệu chỉ dịch ra một câu? “Còn gì nữa không? Hình như tôi nghe cậu ta nói cái gì mà muscle? Cơ bắp của tôi làm sao cơ?” Tô Liệu xịt keo, kéo khóa miệng, nói cậu ta đang khen cậu, khen dáng người cậu đẹp, cơ bắp cân xứng, hoàn hảo, vừa nhìn đã biết là một vận động viên tuyệt vời.” Du Vũ sững người, chợt nở nụ cười có phần ngượng ngùng, cậu không dám nhìn Michael, thầm nghĩ người nước ngoài phóng khoáng thật, sao có thể thoải mái nói những lời như vậy với người lạ. Cậu thì thầm với Tô Liệu, “Cảm ơn cậu ta giùm tôi, chỉ cần nói… cậu ta trông… cũng rất tuyệt.”Tô Liệu quay đầu, không chút nể tình mắng Michael một câu: “He said screw you, douchebag.” * (*) Là một cách đáp trả sau khi bị xúc phạm. Ý nghĩa như kiểu F*** yourself ấy. Đôi khi còn mang nghĩa đùa giỡn giữa bạn bè với nhau.Michael không nghĩ cậu ngang ngược, bật cười ha ha. Du Vũ không rõ vì sao, cũng ngây ngốc cười với đối phương hai lần.Ánh mắt Michael rơi lên người Du Vũ, khóe miệng hơi cong lên: “What’s your name?”Ánh mắt Du Vũ sáng lên, cuối cùng cũng nghe hiểu được một thứ mình có thể trả lời! Nếu đến vấn đề này cậu còn không biết trả lời, chỉ sợ Diệp Tĩnh sẽ đánh cậu chết. Du Vũ rất hưng phấn, có chút thấp thỏm: “Orca. My name is Orca.” Michael nghi hoặc nheo mắt lại, ánh mắt nhảy qua nhảy lại giữa Du Vũ và Tô Liệu: “Orca? Ocra??” Du Vũ khoa tay múa chân, làm động tác nhảy lên khỏi mặt nước, kết thúc bằng tiếng cá voi kêu: “Orca!” Mãi sau, Michael mới sực tỉnh, vẻ mừng rỡ hiếm thấy trên khuôn mặt: “Ohhh Killer Whales!”Tên văn học Latinh của cá voi sát thủ là “Orcinus orca”, cũng là tên tiếng Anh mà Du Vũ tự đặt cho mình.Ngàn lần không ngờ đến, bạn học Michael cũng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của cá voi sát thủ, cậu ta nhanh chóng lấy từ trong balo ra một chiếc túi giấy chứng nhận, trên đó có treo một chiếc móc khóa cá voi sát thủ. Người ta nói rằng có chung sở thích là cách tốt nhất để phá băng, hai người rõ ràng có rào cản ngôn ngữ, khua tay múa chân nửa buổi, cùng với sự trợ giúp của ảnh chụp trong điện thoại, ngôn ngữ cơ thể và mấy từ tượng thanh “ríu ra ríu rít”, hai người trò chuyện rất sôi nổi, vượt qua rào cản giao tiếp. Bạn học Michael mặt hằm hằm từ lúc vô cửa đến giờ, vì chăm lo cho thính giác của Du Vũ, còn cố ý nói tiếng Anh rất chậm và chuẩn. Tô Liệu: “…” Hay ghê, đến phiên anh hết chuyện để làm. Hóa ra bên cạnh nhà Michael có một cái vịnh, cậu ta có thể nhìn thấy rất nhiều cá voi sát thủ vào một thời điểm cố định hàng năm, thậm chí là bơi cùng cá voi sát thủ lúc còn nhỏ. Ngoài ra còn có một viện quan sát cá voi sát thủ gần nhà, bọn họ sẽ đánh số và đặt tên cho cá voi sát thủ theo đặc điểm vóc dáng và hoa văn của chúng. Michael ghét bể bơi nhưng lại thích bơi ở biển, ước mơ của cậu ta là chinh phục mọi eo sông nguy hiểm.Michael khoe mấy bức ảnh chụp mình đang bơi cùng cá voi sát thủ trên điện thoại, khiến Du Vũ ghen tị đến mức muốn gói mình vào vali của người ta về Úc. Ngay lúc này, tiếng reo hò nổ ra từ bể bơi bên cạnh. Hẳn là trận giao hữu giữa Thomas và một số vận động viên chạy nước rút hàng đầu trong đội đã bắt đầu.“Bọn họ đều ra xem anh tôi.” Michael nhìn Du Vũ liếc, “Sao cậu không đi xem?” . ========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu2. Không Thể Rời Bỏ Nàng3. Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con4. Sau Năm Năm=====================================Du Vũ cầm điện thoại của Michael xem những bức ảnh, đôi mắt cậu lấp lánh: “Xem nhà vô địch Olympic có gì hay? Xem nhà vô địch Olympic chẳng bằng trở thành nhà vô địch Olympic.” Michael Michael khá bất ngờ thốt ra một tiếng “Yo”, nhướng mày: “Spicy. I like you, dude.” Câu này Du Vũ hiểu. Cậu không hiểu lắm thói quen ngôn ngữ của người nước ngoài, chỉ nghĩ rằng với những câu mang nghĩa “khách sáo” như vậy thì lặp lại lời người ta là được. Chẳng hạn như “How do you do”, hoặc “Nice to meet you”, cùng lắm thêm “too” vô thôi.Du Vũ ngẩng đầu, quyết định làm một người Trung Quốc thân thiện nhiệt tình: “I like you, too.” Khóe mắt Tô Liệu giật giật: “…” Cậu like cái quần què! Không lâu sau, từ phòng bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng reo hò lại nổ ra, đoán chừng 200m tự do đã kết thúc. Sau trận đấu cũng là lúc Michael nên quay về, trước khi đi, cậu ta lấy một tấm card từ trong ví, trên đó viết địa chỉ và email của mình: “Nếu cậu đến Tasmania, tôi có thể dẫn cậu đi xem cá voi sát thủ. À phải, nếu bạn gửi địa chỉ cho tôi, khi tôi về sẽ gửi bưu thiếp cá voi sát thủ cho cậu.”Du Vũ nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh. Tô Liệu dẫn người rời đi, Du Vũ cầm trong tay tấm card nhỏ, đột nhiên lâm vào mơ màng.Thế giới này lớn như vậy! Biển rộng mà cậu từng thấy cũng chỉ là một phần biển Hoa Khê thôi. Đó chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của trái đất đúng chứ?Nếu cậu có thể bơi ở những vùng biển khác nhau trên khắp thế giới…Chỉ ý nghĩ này thôi cũng đủ khiến cậu run lên vì phấn khích.Nhưng mà… Nếu như muốn bơi về phía thế giới, trước tiên cậu phải đứng trên đỉnh cao ở Trung Quốc! Du Vũ xoay hai vai, chậm rãi ngồi xuống mép bể bơi, trong lòng đột nhiên bốc lên một luồng sức mạnh —— làm sao cá voi sát thủ muốn đứng trên đỉnh Trung Quốc lại có thể bị đánh bại bởi một khó khăn nhỏ như vậy được?* Sau lần đó, Du Vũ cầm tấm card đến chỗ Tô Liệu, hỏi liệu anh có thể cho phép cậu trèo tường sử dụng Google Maps một chút không. Sắc mặt Tô Liệu trầm xuống: “Rốt cuộc là cá voi sát thủ cậu bị sao vậy?” Du Vũ không hiểu ra sao: “Tôi làm sao?” “Cái tên ngốc người Úc này kiêu ngạo muốn chết. Cậu ta còn nói ở Trung Quốc không có vận động viên bơi nước mở xuất sắc nào.” Tô Liệu nghiêm túc phê bình, “Cậu nói cậu thích anh ta thì thôi đi, giờ lại còn muốn lên google tra tên và địa chỉ của người ta.”Du Vũ: “… Tôi không có?” “Cậu nói. Cậu nói I like you too.” Du Vũ: “… Tôi chỉ đang cố tỏ ra khách sáo với người khác thôi!” Một tay Tô Liệu xoa mặt, đáy mắt chợt lóe lên ý cười xấu xa: “Vậy tại sao cậu không khách sáo với tôi một chút này?” ____^_^____Tác giả có lời muốn nói:*Bản dịch tao nhã của Tô Kiệu: Fuck yourself, đồ ngu*Like chẳng có nghĩa gì khác cả ~ Tôi thích bạn thường có nghĩa là ngưỡng mộ bạn chứ không phải tỏ tình. Tô Liệu chỉ đang trêu bé Cá thôi ~