Đối với hầu hết học sinh Nhị trung, kỳ nghỉ hè trước khi bước vào năm lớp 12 là khoảng thời gian vô cùng khô khan, bận rộn trong lo lắng —— học thêm và giải đề từ ngày này sang ngày khác. Thoắt cái đã ngớt tiếng ve kêu, trên bàn ai cũng xếp một chồng bài thi cao đến ngang đầu, mỗi khi ngước mặt lên đều sẽ thấy đếm ngược trên bảng đen “XXX ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học”.Khi Du Vũ về đến Ninh Cảng, bước vào khuôn viên Nhị trung quen thuộc lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi.“Ngôi sao tuần” được tuyên dương ở cổng trường lần này là Du Vũ. Một “học sinh thể dục” vô danh ẩn dật như cậu tức khắc trở thành người nổi tiếng. Trong căn tin sẽ luôn có những bạn học không quen biết lén lút liếc nhìn cậu, sau đó quay đầu thì thầm với nhau. Đội bơi bình thường thưa thớt nay trở thành câu lạc bộ siêu hot kì này, khi Du Vũ luyện tập luôn có mấy nhóm nữ sinh kéo nhau đến xem, thậm chí còn có một vài bạn nữ lặng lẽ đưa thư tình cho cậu.Rắc rối cũng nối đuôi nhau mà tới. Trương Diễm Minh giúp Du Vũ hỏi qua —— nếu muốn đăng ký chuyên ngành sinh học biển hoặc môi trường với tư cách là một sinh viên thể thao thì các trường đại học khác nhau sẽ có những yêu cầu điểm văn hóa khác nhau. Lấy trường top đầu như Đại học Ninh Cảng làm ví dụ, yêu cầu của chuyên ngành thể thao là 75% số điểm đầu vào, trong khi đó chuyên ngành sinh học biển ngoài đáp ứng được điều kiện như trên, Du Vũ vẫn phải theo chế độ “3+1+2”, bắt buộc môn vật lý, hai môn tự do hóa và sinh.(*) Mô hình “3 + 1 + 2” là mô hình kỳ thi tuyển sinh đại học “3” là ba môn tiếng Trung, toán, ngoại ngữ trong kỳ thi tuyển sinh đại học thống nhất toàn quốc, tổng điểm mỗi môn là 150 điểm.“1” Thí sinh chọn 1 trong 2 môn thi ưu tiên là Vật lý và Lịch sử, điểm gốc được tính vào tổng điểm của thí sinh, với thang điểm là 100.“2” Thí sinh chọn 2 trong 4 môn thi là tư tưởng – chính trị, địa lý, hóa học, sinh học tổng điểm mỗi môn là 100 điểm.Đầu tháng 9 có một kỳ thi đánh giá hàng tháng, sau khi được vài giáo viên bộ môn tư vấn, họ dự đoán với trạng thái trước mắt của Du Vũ, nếu tiếp tục học hành chăm chỉ trong năm lớp 12 thì rất có hi vọng thi đậu đại học. Trái lại nếu dành thời gian cho tập huấn ngoài tỉnh thì kết quả khó mà đoán được.Cho dù là huấn luyện hay ôn thi đều cần rất nhiều thời gian.Người lớn ai cũng nghĩ mình có cái lý riêng. Giáo viên ở Nhị trung khuyên Du Vũ nên tập trung vào năm 12 trước. Thậm chí Diệp Tĩnh cũng tận tình khuyên nhủ cậu: “Em đang học ở Nhị trung, hưởng tài nguyên giáo dục hàng đầu của tỉnh, phải biết tận dụng mọi thời cơ nửa năm này chuẩn bị cho kì thi đại học. Thử nghĩ xem, sau khi thi xong em cũng mới 18 tuổi thôi, vừa vặn là thời gian vàng để đi thi đấu. Còn đợi thi đấu xong rồi mới muốn học thì lúc ấy sẽ không còn tài nguyên tốt như hôm nay nữa.” “Tri thức và tư duy một khi đã là của em, suốt đời này đều sẽ là của em.” Hứa Thanh Lan lại đồng tình với Diêm Chính, nói Du Vũ đừng lao vào mấy chuyên ngành này như con thiêu thân: “Tại sao con lại chọn ngành sinh vật học và môi trường? Thể thao rất tốt. Bản thân con cũng đang theo đuổi nhiều giải đấu, rõ ràng có lợi thế về kinh nghiệm hơn. Không thì chọn quản trị kinh doanh cũng tốt, nghe có vẻ đáng tin cậy hơn môi trường biển gì đấy. Con không thấy tứ thiên kình* “hóa sinh vật liệu môi trường” ra trường không kiếm được việc à?” (*) Tứ thiên kình bao gồm: Vật liệu, môi trường, sinh, hóa. Cụ thể là kỹ thuật y sinh, công nghệ kỹ thuật hóa học, khoa học và kỹ thuật môi trường, và khoa học và kỹ thuật vật liệu.Đang phân vân có nên đi phía Bắc tập huấn vào tháng 10 hay không, Du Vũ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Du Vũ tỏ ý cậu sẽ không tham gia trại huấn luyện mùa thu này, mà lên lớp ở Nhị trung và tiếp tục huấn luyện trong đội tuyển tỉnh như thường lệ, tranh thủ làm bài tập sớm rồi đến đội tuyển vào buổi tối. Cuối tháng 12, cậu cùng đội đi tập huấn ở cao nguyên, khi về sẽ thi cuối kì, giải vô địch đầu tháng 5 và kỳ thi tuyển sinh đại học tháng 6, nỗ lực phân thân.Diêm Chính chế nhạo, theo ông người trẻ tuổi phải học cách buông bỏ vì sức người là có hạn, cá và gấu không thể sống cùng nhau, nói cậu đừng có chữa lợn lành thành lợn què, cuối cùng lại bỏ lỡ cả hai. Trong lòng Du Vũ nghẹn muốn chết, nhưng không đủ can đảm cãi cọ với Diêm Chính. Cậu cũng sợ nỗ lực ấy là vô nghĩa, đâm ra không làm tốt bất cứ việc nào. Chiếc ghế đa năng trong phòng thể chất rơi “ầm” một tiếng, âm thanh vật nặng ngã xuống lập tức vang đến. Du Vũ bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man, vội vàng chạy tới: “Tô Liệu?” Cậu thấy Tô Liệu hai tay ôm đầu gối thở dốc một cách tuyệt vọng, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy dọc từ trán chảy xuống cổ, có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhô ra dưới làn da trắng nõn của anh, trước mặt đặt một quả tạ deadlift.Du Vũ tức giận: “Cậu nói chỉ tập máy chạy bộ thôi mà!” “Đệt, tôi chỉ muốn thử sức thôi.” Tô Liệu nhìn chằm chằm quả tạ, giọng điệu cực kì khó chịu, “Tôi đã hạ xuống 25kg.” Thực tế, cơ thể của Tô Liệu đã hồi phục rất nhanh, bây giờ anh có thể tập hiếu khí cường độ thấp trong 30 phút mà không bị tức ngực hay khó thở. Chỉ là anh không đi bơi nữa, cũng không còn mặc chiếc áo thể thao không tay bó sát quyến rũ khi tập luyện mà thay vào đó là loại che kín cả bả vai. Du Vũ biết tuy phẫu thuật xâm lấn tối thiểu không để lại sẹo như bằng vết sẹo ở ngực, nhưng dấu mổ của Tô Liệu vẫn còn mới, anh không thích bị người khác nhìn chằm chằm.Chính Tô Liệu cũng không muốn nhìn thấy nó. Du Vũ do dự khuyên nhủ: “Cậu —— Trước tiên cậu đừng tập cái này.” “Bây giờ không làm thì bao giờ mới làm! Bác sĩ nói tôi đã có thể luyện tập bình thường rồi.” Tô Liệu quay sang nhìn Du Vũ, thở hổn hển vài hơi, cuối cùng ngồi xổm xuống như cam chịu số mệnh, giảm trọng lượng ở bên trái và bên phải của thanh tạ còn 5kg.Khoảng thời gian hậu phẫu thuật, sức mạnh và cơ bắp của anh tụt dốc không phanh. Phục hồi chức năng đã đau đớn, nhưng ý nghĩ “mình từng có thể làm như vậy” còn khiến Tô Liệu cảm thấy dằn vặt hơn. Nhiều lúc anh thực sự muốn buông bỏ và quên đi việc luyện tập, nhưng trong thâm tâm Tô Liệu nhận thức rất rõ anh càng không luyện tập thì sợi cơ của anh sẽ thoái hóa nhanh hơn, sớm muộn gì anh cũng phải bước một bước ra khỏi nỗi đau này. Tô Liệu tự mình giảm phụ trọng, thấy Du Vũ còn ngây ngốc đứng bên cạnh, anh có chút suy sụp: “Cậu có thể đừng nhìn tôi được không?” Quá xấu hổ khi không thể nâng trọng lượng nhỏ như vậy.Du Vũ dõi theo anh, nhất thời không biết nên nói gì, một ý niệm chợt nảy ra trong lòng cậu —— cậu quyết định rồi. Cả thi đấu và thi đại học, cậu đều muốn. Du Vũ từ phía sau ôm lấy Tô Liệu, lẩm bẩm bên tai anh như thể làm nũng: “Không thể.” Tôi đã nhìn từ khi cậu bước vài bước nhưng không thở được đến lúc cậu kiên trì chạy bộ 30 phút. Tôi nhìn cậu từng bước bò từ thung lũng đến đỉnh núi. Có lẽ cậu không biết? Mỗi lần cậu thất bại và trở lại lần nữa, bóng lưng của cậu vô cùng, vô cùng dũng cảm. Mà tôi —— người luôn lo được lo mất và do dự tiến lên —— cũng sẽ được truyền cảm hứng từ sức mạnh này để lao về phía trước, biến điều không thể trong lời người khác thành có thể. Du Vũ đặt hai tay lên tạ, dứt khoát quỳ xuống: “Tôi tập với cậu.” * Du Vũ đã suy nghĩ xong kế hoạch hoàn hảo cho cả hai bên, tuy Diêm Chính vẫn không hài lòng nhưng các thầy cô ở Nhị trung rất tích cực giúp đỡ cậu điều chỉnh việc học. Bốn giờ chiều thứ sáu hôm ấy, Du Vũ bị Tô Liệu chặn lại trong phòng thay đồ: “Đưa cho tôi bài thi thử sinh học gần nhất của cậu, cuối tuần này tôi giúp cậu sửa sang kế hoạch ôn tập.” Du Vũ nhớ lại những trọng tâm mà Tô Liệu trải chuốt cho cậu năm lớp 10, chợt thấy cảm động. Nhưng suốt hè này Tô Liệu cũng không học hành được mấy, Du Vũ hơi ngại ngùng: “Cậu cũng phải tự coi lại bài vở mà.” “Giúp cậu cũng là ôn tập.” Tô Liệu không để ý mấy, “Nói thật tôi nộp giấy trắng môn hóa cũng chẳng có việc gì.*” (*) Hình như là do cách tính điểm bên Trung theo cơ chế “3+1+2”. Tức là thí sinh phải chọn tổ hợp 2 trong 4 môn sau: Chính trị, Địa lý, Hóa học, Sinh học. Tổng điểm 2 môn tối đa 100 và tối thiểu 30(?). Trong trường hợp bỏ giấy trắng giống như Tô Liệu thì bài thi đó bị tính điểm 0, nhưng tổ hợp 2 môn thì vẫn có điểm. Ai muốn tìm hiểu kĩ hơn thì có thể search 化学交白卷都能上一本 trên baidu. Du Vũ đột nhiên cảm thấy một sự an tâm quen thuộc —— Bạn học Tô sau một thời gian tự ti đã bắt đầu quay lại làm khổng tước xòe đuôi rồi, đây là tín hiệu tốt. Lúc Du Vũ quay người lấy tập kiểm tra từ trong cặp, Tô Liệu vô tình liếc thấy một góc của chồng giấy viết thư tình màu hồng nhạt lòi ra từ khóa kéo. Trước khi nhận ra đó là gì, Tô Liệu đã nhanh tay kẹp ngón trỏ và ngón giữa kéo chúng ra khỏi cặp. “Ồ?” Tô Liệu nhướng mày, mở bức thư ra đọc lướt, “Tương lai xán lạn quá nhỉ cá voi sát thủ, còn có nữ sinh viết thư tình cho cậu?” Du Vũ sững sờ, vội vã nhào tới cướp. “Quý quả nhể,” Tô Liệu tất nhiên không trả lại cho cậu, cười lạnh, “Cậu giấu kĩ thật đấy?” Du Vũ như ngồi trên lửa đốt: “…Tôi không có!” Tô Liệu nhướng mày: “Cậu không có gì?” Du Vũ nhìn xung quanh một phen, xác định không có ai mới dám nói nhỏ: “Tôi —— tôi sợ vứt vào thùng rác bị người ta nhìn thấy —— chứ không phải giấu gì quý giá đâu!” Tô Liệu nhận ra tên người này, là một nữ sinh lớp bảy, anh lành lạnh nhấc mắt: “Vậy cậu định làm thế nào?” Du Vũ có chút oan ức: “…Tôi, tôi không để ý đến người ta.” “Tốt, không chấp nhận cũng không từ chối, cứ để họ mơ mộng.” Tô Liệu duỗi tay vỗ gò má đối phương, “Du Vũ ơi Du Vũ, không ngờ cậu lại là trai đểu.” Du Vũ càng sốt ruột hơn, nhưng không biết giải thích thế nào: “Tôi không phải, tôi không có!” Tô Liệu cố ý lạnh mặt: “Đưa điện thoại di động cho tôi.” Du Vũ không còn cách nào đành đàng hoàng nộp điện thoại. Tô Liệu nhanh chóng tìm bạn học trong danh sách liên lạc, thấy anh bấm vào hộp thoại gửi tin nhắn cho cô gái kia, Du Vũ sợ tới mức vội vàng giật lấy điện thoại: “Cậu làm gì vậy!”“Giúp cậu nói rõ,” Tô Liệu lườm cậu một cái, “Vậy tôi đọc cậu nhắn.” Du Vũ thành thật “Ồ” lên. Tô Liệu dựa nửa người vào tủ, tựa đầu qua vai Du Vũ nhìn màn hình điện thoại: “Cứ nói ‘Cảm ơn, nhưng thực xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi, mong cậu cố gắng học tập, lớp 12 cố lên’.”Du Vũ gõ một nửa lời Tô Liệu nói vào hộp thoại, bỗng quay sang đầu trừng anh một cái: “Chúng ta không thể nói ‘Tôi muốn tập trung cho năm 12, không định nói chuyện yêu đương’ sao?” Tô Liệu đưa tay nhéo cằm cậu, cúi đầu xuống, dừng lại ở vị trí chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Anh khẽ nheo mắt, trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp: “Cậu không có người mình thích sao?”“Có có có ——” Du Vũ vội vàng giương cờ trắng đầu hàng, nghe lời nhắn hết cả câu, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi và cô ấy có quen biết gì đâu, nói cho họ biết nhiều vậy là gì.” “Trong thư tình còn viết người ta muốn giúp cưng phụ đạo mỗi ngày đây này.” Tô Liệu khịt mũi, “Anh đây còn chưa nói bạn trai cưng là hạng nhất toàn khối là đã cho người ta mặt mũi lắm rồi.” “Hạng nhất là ai? Cậu đừng có mà nhận vơ.” Hũ dấm chua này khiến Du Vũ mừng thầm, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra ghét bỏ, “Bạn trai tôi thất học nguyên mùa hè, lần trước thi suýt rơi khỏi top 100 của khối. Tô Liệu, cậu có biết xấu hổ không?” Du Vũ gõ xong câu, nhấn nút gửi. Tô Liệu nhanh nhẹn mổ lên mặt cậu một cái, giống như tuyên bố chủ quyền: “Sớm muộn gì tôi cũng quay lại chỗ cũ.” Không chờ Du Vũ phản ứng lại, ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân. “Ơ! Anh Liệu, đã lâu không gặp nhể!” Phải nói đến Vương Bằng Bồng đã trở thành một anh chàng đẹp trai sau một kì hè không gặp. Trước đây Vương Bằng Bồng cắm flag xuống 75kg*, dù có tập luyện chăm chỉ nhưng vì cái thói ăn uống vô độ nên có làm cách nào cũng không giảm được mỡ. Không ngờ sau ba tháng ngắn ngủi, Tiểu Bàn quyết cắt nước ngọt và đô chiên khỏi thực đơn, thành công giảm xuống còn 74kg, đẹp trai thấy rõ. (*) QT để 170 cân tức 85kg nhưng những chương đầu cắm flag có 150 cân tức 75kg thôi. Mình xin phép đổi lại là 75kg cho đồng bộ luônTừ lúc lên lớp 12, Tô Liệu chưa từng quay lại bể bơi, cũng đã một thời gian không gặp Vương Bằng Bồng, lúc này sững người nhìn cậu ta nửa buổi, phun ra một câu: “Cậu là ai?” “Tớ là mập mạp của cậu!” Vương Bằng Bồng nhiệt tình bá vai bả cổ Tô Liệu, “Nhìn sắc mặt cậu không tệ ha!” Tô Liệu giả vờ kinh ngạc: “Đm, Vương Tiểu Bàn, cậu sửa mặt thành công rồi, đẹp trai quá rồi đó!” “Chứ sao” Vương Bằng Bồng nhếch miệng, có chút hâm mộ sờ cơ bụng Du Vũ, “Anh Vũ, lần trước tớ nghe lời cậu, tập cơ bụng theo video kia gần cả tháng mà vẫn chưa có hiệu quả.” Tô Liệu hất tay Vương Bằng Bồng ra: “Cái móng heo nhà cậu sờ chỗ nào đấy?” Du Vũ: “…” Vương Bằng Bồng có chút ủy khuất rụt cổ lại, âm mưu dời móng heo lên người Tô Liệu: “Vậy tớ sờ cậu.” Sau đó cậu ta lại bị Du Vũ khẽ tay: “Sờ tới sờ lui trong phòng thay đồ thì còn ra cái hệ thống cống rãnh gì?” Vương Bằng Bồng: “…” “Mỡ cơ thể. Giảm mỡ còn 15% ắt sẽ có cơ.” Du Vũ nghiêm mặt, “Không thể tập theo video không, còn phải giảm mỡ nữa.” “Không phải cậu cứ bô bô cái mồm kêu tích mỡ cho mùa đông không lạnh à?” Tô Liệu thắc mắc: “Mới một kì hè không gặp mà thay đổi nhiều quá. Sao tự nhiên lại muốn tập cơ bụng?” Vương Bằng Bồng cười “Khà khà”: “Ai rồi cũng sẽ khác, trưởng thành rồi phải có mục tiêu theo đuổi.” Ba người đứng đấy lải nhải một hồi về chuyện giảm cân và huấn luyện. Một lát sau Tô Liệu cầm tập bài thi của Du Vũ về lớp tự học. Theo dự tính của Tô Liệu, anh hi vọng trước khi cậu đi tập huấn lần một sẽ bù đắp hết những lỗ thủng kiến thức cho cậu —— để đảm bảo những phần cho điểm, anh đã khoanh vùng một số khái niệm quan trọng —— khi Du Vũ trở về từ trại huấn luyện, anh sẽ xem xét và củng cố lại nền tảng cho Du Vũ, tiếp tục mở rộng kiến thức. Anh đọc lướt qua những câu hỏi sai của Du Vũ từ đầu đến cuối.Một phần của đề thi sinh học là các câu hỏi trắc nghiệm, cũng là dạng mà Du Vũ hay sai nhất, bút đỏ gạch khắp bài thi. Suy cho cùng, trắc nghiệm có vẻ dễ ăn điểm vì có thể dựa vào vận may mà lụi trong một đống đáp án cho sẵn, nhưng chỉ cần không rõ ở một khái niệm nào đó sẽ dẫn đến việc nhầm lẫn và mất hết điểm. Tô Liệu chăm chú xem, nhận ra Du Vũ chỉ chọn đúng một câu hỏi duy nhất —— cấu tạo tim. Tô Liệu cảm thấy như bị mèo cào vào đầu quả tim.Khi bọn họ vẫn còn bạn bàn trước bàn sau, Tô Liệu đã nhắc đi nhắc lại Du Vũ phần kiến thức trọng tâm này —— bên trái cơ thể tức bên phải trên đề thi, tĩnh mạch chảy trong động mạch phổi, tâm nhĩ phía trên tâm thất. Nếu cậu thực sự không nhớ được. Cậu để ý nét 方(vuông) bên dưới nét 房(buồng) trông giống van tim, nét gạch ngang dưới cùng của 室(tâm thất) tượng trưng cho điểm cuối vâng vâng.Nhưng đầu óc Du Vũ dường như toàn là bùn nhão, không tài nào nhét hết vô đầu được. Lúc đó Tô Liệu dứt khoát từ bỏ, thôi vậy, ai biểu mình lại thích người ta làm chi. Ngàn lần không ngờ đến sau ca phẫu thuật của anh, nhóc cá voi ngốc đã thuộc nằm lòng chu kì này.Đáy lòng thầy Tô chua ngọt đan xen: Cũng không dễ dàng, câu duy nhất trả lời đúng. Có thể cứu được, đứa nhỏ này vẫn còn cứu được.