Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 106: Hiện thực · Cậu ta đang nói dối

Chương 106: Hiện thực · Cậu ta đang nói dối

11:19 chiều – 23/05/2024
Edit: Ngọc Anh

Beta: Boss Sơ, pilanium

【Mời người chơi online đúng giờ sau 48 tiếng nữa, nếu không sẽ cưỡng chế người chơi tiến hành trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở lại thế giới thực, xin mời người chơi sử dụng điểm tích lũy để đổi thời gian ở lại.】

【Trò chơi cấm kỵ rất mong được gặp lại bạn vào lần tới.】





Ngân Tô bị đuổi khỏi trò chơi trong nháy mắt.

Lúc này, cô ngồi trên chiếc giường trong căn nhà cho thuê. Việc đầu tiên cô làm không phải là quan tâm đ ến thông báo toàn cầu mà là tìm điện thoại gọi cho Khang Mại.

May mà Khang Mại không xui xẻo như Ngân Tô, chỉ có hai ngày để nghỉ ngơi, cộng thêm việc anh ta đã phải chịu “tổn thất tinh thần” nghiêm trọng trong phó bản tử vong nên anh ta đã đổi thêm thời gian để ở lại thế giới thực. Vì vậy nên khi Ngân Tô gọi đến anh ta đã vinh hạnh nhận được cuộc gọi này.

Khang Mại mới từ ban công quay trở lại phòng thì nhận được điện thoại của Ngân Tô khiến trên gương mặt chính trực của anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc ——  kinh ngạc vì cô lại gọi cho anh ta ngay sau khi qua ải.

Khang Mại nghe điện thoại, câu nói đầu tiên của anh là: “Cô lại lên thông báo toàn cầu rồi.”

“Chuyện đó không quan trọng.” Giọng của cô gái rất lạnh nhạt, như thể đây chỉ là một việc vặt vãnh.

“???”

Chuyện này còn không quan trọng sao?

Vậy chuyện gì mới quan trọng?

Thông báo toàn cầu đó!!

Ngân Tô nhanh chóng đưa cho anh ta một địa chỉ cùng với số điện thoại, nhờ anh ta xử lý chuyện nhà cửa giúp mình.

“Hôm nay là cuối tuần.” Nhiều phòng ban không làm việc!! Mà cho dù anh ta có thể hoàn thành trong vòng một ngày thì liệu Hồng Bằng kia có thể sống nổi trong 24 giờ không?

Nói là người chơi có 24 giờ để sống sau khi rời khỏi trò chơi nhưng thực tế thì khi vào trò chơi, hầu như tất cả người chơi đều đang gặp nguy hiểm và họ chỉ có thể tránh nguy hiểm bằng cách vượt qua phó bản.

Rất ít người chơi có thể sống thêm được vài giờ.

Và cực ít trong số rất ít người chơi đó có thể sống được đủ 24 giờ rồi mới chết.

Khang Mại cảm thấy Ngân Tô vừa mới ra khỏi phó bản đã làm khó mình.

“Anh Khang không làm được sao?” Ngân Tô không hề cố ý làm khó Khang Mại. Nếu anh ta không làm được thì chỉ có thể nhịn đau từ bỏ thôi, coi như là làm việc tốt.

“Có chút phiền phức.” Khang Mại liếc mắt nhìn địa chỉ Ngân Tô đưa cho mình, may mà là ở thành phố Lan Giang, nếu ở thành phố khác thì anh thật sự không thể làm gì được: “Nếu anh ta chết ngay sau khi ra ngoài thì tôi cũng chẳng làm gì được đâu.”

Ngân Tô cũng không ép buộc: “Được, cố gắng hết sức là được.”

“… Được rồi, tôi sẽ sắp xếp.”

Ngân Tô không thể tự mình ra mặt làm việc này, nên liệu Khang Mại có thể làm được và cho cô một mái ấm hay không thì chỉ có thể trông đợi vào số phận.

Sau khi Ngân Tô giải quyết xong chuyện nhà cửa, cô mở phần mềm lướt web của thế giới thực ra, quả nhiên trên hot search đã có những hashtag như “0101” và “Phó bản tử vong”.

Độ hot về phó bản lần trước của cô vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, trên hot search vốn đã có những nội dung liên quan, kết quả bây giờ lại thêm một lần nữa, không biết còn phải nổi bao lâu.

Người trong phó bản lần này khó xử lý hơn lần trước nhiều. Chắc chắn Trần Phong có thể đoán ra được cô là 0101. Còn về một người chơi khác nữa vẫn sống là ai thì cô không biết, theo như cô đoán thì người đó rất có thể là Vu Uẩn.

Ngân Tô không lo lắm, cô không muốn bại lộ thân phận là vì năm năm không ở thế giới hiện thực khiến cô thiếu hụt rất nhiều thông tin, vì vậy việc bại lộ sẽ đẩy cô vào thế bị động.

Nhưng nếu như xui xẻo bị bại lộ, vậy thì nghĩ cách khác thôi, chẳng lẽ con người lại dễ dàng chết vì gặp nạn sao?

Ngân Tô lấy ống thép ra sờ sờ hai cái, nếu không giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết người tạo ra vấn đề.

Cô đã sử dụng đạo cụ lắp đặt chip để mang ống thép này ra ngoài, cô rất thích con dao có thể thay đổi hình dạng này…





Thành phố Lan Giang, quán Cafe Internet Lộc Bạch.

Một thiếu niên ngồi trong góc đang say sưa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong mắt phản chiếu chi chít chi chít toàn là chữ giống như người máy đang khởi động lại.

Tuy nhiên, một giây sau, cậu bỗng hít sâu một hơi, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã nghe thấy tiếng thảo luận hỗn loạn đã bên tai.

“Đại lão này mạnh quá trời quá đất luôn!”

“Hai ngày trước anh ấy mới qua một phó bản đó! Sao liều mạng vậy trời?”

“Nếu không thì sao người ta có thể vượt qua được phó bản tử vong chứ?”

“Hâm mộ mấy người chơi được vượt ải cùng đại lão quá, chắc chắn là được đại lão kéo!”

Thiếu niên chớp mắt, những giọng nói ồn ào kia phát ra từ phía cửa chính. Có một nhóm người đang chen chúc ở đó, chỉ tay lên trời.

Thiếu niên giật thót tim đập mạnh một cái, bên cạnh cậu chính là cửa sổ, kéo rèm ra là có thể nhìn ra bên ngoài.

Thông báo toàn cầu trên bầu trời đang dần biến mất nhưng cậu vẫn nhìn thấy số hiệu quen thuộc của mình.

Nhịp tim của cậu đột nhiên tăng nhanh, sau một cú sốc ngắn, cậu vội vàng nhìn ra xung quanh.

Cậu lập tức tắt máy tính, thu dọn hết đồ đạc trên bàn bỏ vào ba lô rồi lấy một chiếc mũ lưỡi trai ra, đội vào chuẩn bị rời đi.

Nhưng còn chưa ra đến cửa, cậu đã nhìn thấy chỗ cửa chính có người đang chen vào trong đám đông, đi vào. Vì ngược sáng nên cậu không thể nhìn rõ mặt của đối phương nhưng trực giác đã nói cho cậu biết, những người đó đang tìm cậu.

Thiểu niên muốn trốn đi nhưng đám người đó đã nhìn thấy cậu và gọi tên cậu.

“Vu Uẩn.”

“…”

Cậu nắm lấy dây đeo vai của balo, nhìn những người đang đi về phía mình, ánh mắt rơi xuống huy hiệu đeo trên ngực của họ.

Huy hiệu không lớn, có một chữ “Cấm” trên đó.

Cậu cũng có một cái.

“Vu Uẩn, cậu phải cùng chúng tôi quay về cục điều tra một chuyến.” Hai người lần lượt đi tới một trước một sau chặn cậu lại: “Đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu một vài việc thôi.”

Vu Uẩn cũng biết bọn họ muốn hỏi gì, cậu cũng đoán ra “0101” là ai.

“Ồ.” Thiếu niên nhỏ giọng đáp lại, ngây thơ hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Phó bản tử vong.” Đối phương cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Phó bản vừa rồi cậu vượt qua là phó bản tử vong đúng không?”

Vu Uẩn gật đầu: “Đúng.”

“Vậy là được rồi, cậu cứ về cùng chúng tôi trước đã, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”

“… Được.”





Cục điều tra cấm kỵ.

Giang Kỳ đẩy cửa văn phòng ra, thấy bên trong đã có rất nhiều người ngồi, anh ta tìm ngẫu nhiên một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

Hình ảnh hiển thị trên màn hình giám sát là là một thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi trong văn phòng sạch sẽ sáng sủa trả lời câu hỏi của người đối diện.

Lúc này cuộc tra hỏi đó đã chuẩn bị kết thúc.

Giang Kỳ đến muộn, sau khi anh ta ngồi xuống, một thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh lập tức tiến tới: “Đội trưởng, đứa bé kia nói cuối cùng cậu ấy trốn bằng đạo cụ, hơn nữa cậu ấy cũng không biết ai còn sống, vì vậy nên cậu ấy chỉ đưa ra sáu cái tên của sáu người cuối cùng mà cậu ấy nhìn thấy.”

“Có video không?”

“Có.” Thanh niên trẻ tuổi lập tức lấy điện thoại ra, mở video đặt câu hỏi trước đó ra đưa cho Giang Kỳ.

Giang Kỳ không nhìn màn hình lớn nữa, xem cẩn thận đoạn video được ghi lại hai lần. Người đặt câu hỏi trên màn hình lớn đã rời đi, chỉ còn lại một mình thiếu niên đang ngồi ở đó một mình.

Người đặt câu hỏi nhanh chóng xuất hiện trong phòng họp, lắc đầu với mọi người: “Cậu ấy vẫn chỉ nói như vậy.”

Có người nói: “Dù sao cậu ấy cũng chỉ là một người mới, có thể sống sót qua phó bản tử vong là điều vô cùng may mắn. Hơn nữa cậu ấy cũng không có lý do gì để nói dối, tôi cảm thấy điều cậu ấy nói là sự thật.”

“Tôi cũng nghĩ cậu ấy không cần phải nói dối.”

“Cậu ta đang nói dối.” Giang Kỳ tắt video trên điện thoại: “Cậu ta biết “0101” là ai, chỉ là cậu ta không muốn nói cho chúng ta biết mà thôi.”