Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 114: Thôn Vĩnh Sinh (4)

11:19 chiều – 23/05/2024
Edit: Niên

Beta: Wendy

Ngân Tô xoa xoa tai, u ám nhìn Liễu Lan Lan. Đối với những NPC không cùng chủng tộc với mình lại còn có ý định hại chết người chơi, rõ ràng Ngân Tô sẽ không dễ dàng khoan dung.

“Lan Lan làm sao vậy?” Triệu Thần lo lắng hỏi.

Liễu Lan Lan sống chết ôm lấy cổ Triệu Thần, nhắm mắt không dám nhìn, thét chói tai: “Có một đôi mắt ở trên đó!!”

“Đôi mắt?”

Triệu Thần nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn trên cây.

Anh ta không nhìn thấy đôi mắt nào hết nhưng lại nhìn thấy một vật dài treo giữa tấm lụa đỏ… Cái đó trông giống như là… Xác chết của một loài động vật nào đó.

Tuy Triệu Thần là một người đàn ông nhưng đột nhiên thấy một vật kỳ lạ như vậy, anh ta cũng giật mình một cái, ôm Liễu Lan Lan lùi về sau vài mét: “Có thứ gì đó! Trương Dương! Kia là cái quái gì thế!!”

Trương Dương từ phía trước đi tới, cầm điện thoại di động chiếu đèn lên, nghi hoặc nói: “Không… Không có gì mà.”

Lúc này mọi người lại nhìn lên cây, quanh thân cây khô héo chỉ có dải lụa đỏ và đèn lồ ng, trừ những thứ đó ra thì không thấy gì khác.

Liễu Lan Lan hét lên, lời nói trở nên lộn xộn: “Thực sự có thứ gì đó! Tôi nhìn thấy nó mà!! Nó đang nhìn chúng ta!! Nơi này thật sự có thứ không sạch sẽ!!”

“Tôi cũng nhìn thấy.” Triệu Thần nhíu mày.

“Thế nhưng… Thật sự không có gì hết.” Trương Dương đi đến bên dưới gốc cây, giơ điện thoại lên để chụp ảnh: “Mọi người xem… Làm gì có cái gì đâu?”

“Dao Dao, cậu có thấy nó không?” Lô Khê nắm lấy tay của Ngân Tô, hoảng sợ nói: “Hình như tớ thấy… nó là xác chết của một con mèo.”

“Cậu nhìn lầm rồi.” Ngân Tô bình tĩnh nói: “Làm sao trên cây lại có xác chết của mèo được.”

Lô Khê cảm thấy mình không hề nhìn lầm, tiếp tục nói: “Tớ thực sự…”

“Cậu nhìn lầm rồi.” So với Lô Khê, Ngân Tô trông giống một NPC hơn. Cô lặp lại câu trả lời vừa rồi với gương mặt không chút cảm xúc: “Đó chẳng qua chỉ là một chiếc đèn lồ ng thôi, cậu căng thẳng quá rồi, nếu không tin thì cậu có thể nhìn kỹ lại một lần nữa, làm gì có thứ gì.”

Lô Khê nuốt nước bọt, nhìn lên cái cây kia một lần nữa, quả thật nơi đó chỉ có dải lụa đỏ phất phơ cùng với đèn lồ ng lay động trong gió đêm.

“Vừa rồi không phải cậu nói… Có thứ gì đó không sạch sẽ sao?”

Ngân Tô khoa trương liếc nhìn cô ta một cái, nhỏ giọng nói: “Tớ lừa cô ta thôi, đừng nói là cậu tin thật đấy nhé? Thế giới này sao lại có ma quỷ được? Cậu đọc sách để làm gì?”

“…” Lô Khê nhìn Ngân Tô đang cực kỳ bình tĩnh ở bên cạnh mình, bắt đầu hoài nghi, có phải cô ta đã quá lo lắng rồi không?

Sau khi Ngân Tô thao túng tâm lý Lô Khê thành công, cô liếc nhìn những người chơi khác, họ đang chiếu đèn pin lên cái cây khô héo kia, rõ ràng là đang muốn xem rốt cuộc trên thân cây có thứ gì đó thật không.

Đây chính là sự khác biệt giữa người chơi có kinh nghiệm và người chơi mới.

Dũng cảm hơn nhiều nha!

Quả thực Ngân Tô có nhìn thấy, đúng là có thứ gì đó đang treo trên cây, nhìn có vẻ giống xác chết của một con mèo… Nhưng ánh sáng ở đây quá yếu, khi cô nhìn lại một lần nữa thì nó đã biến mất nên cô cũng không xác định được rốt cuộc mình đã nhìn thấy thứ gì.

Nhưng nếu NPC đã nhìn thấy, mà cô lại nói không nhìn thấy gì, như vậy tức là đang đối nghịch với NPC.

***

***

“A Thần, em thực sự nhìn thấy nó mà… Em muốn về, em không muốn ở chỗ này nữa!” Liễu Lan Lan chắc chắn mình không bị hoa mắt nhưng tại sao bây giờ lại không nhìn thấy nữa? Nơi này thật sự rất kỳ quái!!

“…”

Triệu Thần không muốn thừa nhận mình đã sai, nhưng quả thật bây giờ trên cây không hề có gì hết.

“Chắc là mọi người mệt quá nên bị hoa mắt thôi.” Trương Dương rời khỏi cái cây đã khô héo, cho Triệu Thần một bậc thang đi xuống: “Để tôi đưa mọi người đi nghỉ ngơi trước, có gì chúng ta để mai rồi nói tiếp.”

Triệu Thần suy nghĩ một chút, trấn an Liễu Lan Lan: “Chắc là dò chúng ta mệt quá thôi, tạm thời nghe lời Trương Dương, nghỉ ngơi trước đã. Bây giờ quay lại cũng rất xa, lại còn phải đi qua cây cầu gỗ nữa.”

Liễu Lan Lan nghe thấy phải đi qua cây cầu gỗ thì vẻ mặt lập tức thay đổi: “Được… được rồi.”

Họ đi vào từ phía cửa thôn, đi qua hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác san sát nhau, nhìn tưởng như đã sắp đi đến cuối thôn rồi, ai ngờ lại là khúc cong rẽ vào một lối đi khác, ở đó cũng có các tòa nhà nối tiếp nhau, giống như không có điểm dừng.

Lúc này đêm đã khuya, nhà nào nhà nấy cũng đều đóng cửa tắt đèn, ngay cả một tiếng gà gáy chó sủa cũng không có, yên tĩnh đến mức khiến cho lòng người hoảng hốt.

Hơn nữa ở đây nhà nào cũng treo lụa đỏ, đi giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy cảm giác cứ rờn rợn người thế nào ấy.

Ngân Tô đẩy đẩy Lô Khê hỏi chuyện: “Sao ở đây nhà nào cũng treo lụa đỏ thế?”

Giọng Trương Dương từ phía trước truyền đến, không biết có phải do khung cảnh xung quanh hay không, mà giọng cậu ta có chút lạnh: “Đây là một tập tục ở trong thôn chúng tôi, nhà nào có chuyện vui là cả thôn sẽ treo lụa đỏ để chúc mừng.”

Quan hệ của người dân trong thôn tốt, có gì khó khăn cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, treo một số đồ trang trí để chúc mừng cũng có khả năng.

Thế nhưng bây giờ cả thôn đều xem việc cưới gả như việc của nhà mình thì… Chuyện này rất không bình thường.

Tất cả người chơi đều biết có vấn đề nhưng có vẻ NPC không thấy vậy, bọn họ dễ dàng chấp nhận lời giải thích của Trương Dương, nếu người chơi tiếp tục hỏi về vấn đề này thì có vẻ sẽ rất kỳ quái.

“Dao Dao, cậu có cảm thấy thôn này rất kỳ quái không?” Lô Khê gần như là dán lấy Ngân Tô, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Chỉ là một ngôi làng bình thường thôi, kỳ quái chỗ nào?” Giọng của Ngân Tô vẫn rất bình thường, không hề có chút lạ thường nào.

Lô Khê nhìn cô chằm chằm, giống như không ngờ cô sẽ trả lời như thế, khiến cô ta cũng không thể nào tiếp tục cuộc trò chuyện này.

Ngân Tô vỗ nhẹ mu bàn tay của Lô Khê, nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”

“Không phải…” Lô Khê nghiêm túc nói: “Cậu không cảm thấy ngôi làng này quá yên tĩnh sao?”

Từ khi bước vào ngôi làng này đến giờ, bọn họ không hề nghe thấy một âm thanh nào.

Cả cái thôn lớn như thế này, không thể không có một nhà nào nuôi chó cả. Người lạ đi vào thôn, nhất định chó sẽ sủa. Kết quả không có tiếng chó sủa cũng thôi đi, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng đều không có.

Đương nhiên Ngân Tô cũng đã chú ý đến điều này nhưng lúc này cô lại nói như thể đây là điều hiển nhiên: “Đêm khuya lúc nào chả vậy, không thì làm sao lại có từ đêm khuya thanh vắng?”

“…” Từ này có thể hiểu như vậy sao?

Ngân Tô nhẹ nhàng an ủi cô ta: “Chắc là cậu mệt quá rồi, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao nữa.”

“…” Lô Khê cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng hiện tại cô ta không thể nói rõ ra được là không đúng chỗ nào.

***

***

“Nhà tôi ngay ở phía trước rồi.” Giọng nói của Trương Dương từ phía trước truyền đến, cậu ta chỉ vào ngã tư ở phía trước. “Đi qua đó là tới.”

Quả nhiên, khi rẽ vào ngã tư thì thấy ở phía trước có một ngôi nhà.

Nhà của cậu ta là một ngôi nhà kiểu tứ hợp viện cũ, ở giữa là một chiếc sân rất lớn.

Trương Dương dẫn bọn họ đi qua sân, vào nhà chính, bật đèn lên.

“Sao nhà cậu lại nghèo như vậy.” Liễu Lan Lan vừa bước vào cửa đã gào ầm lên, cực kỳ ghét bỏ nói: “Bẩn thế này… Đừng nói chúng ta phải sống ở một nơi thế này đấy nhé? Trời ơi…”

Liễu Lan Lan nói rất quá đáng, không hề che giấu sự ghét bỏ làm Trương Dương không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng lên mà gục đầu xuống.

Cậu ta lúng túng nói nhỏ: “Chắc giờ này người nhà tôi ngủ hết rồi… Mọi người hẳn là cũng đói rồi, tôi đi kiếm gì đó cho mọi người ăn tạm trước nhé.”

Sau đó cậu ta liền chạy nhanh ra khỏi nhà chính.

Liễu Lan Lan vẫn còn phàn nàn, cho đến khi Triệu Thần nhắc nhở cô ta thay quần áo, cô ta mới nũng nịu bảo Triệu Thần đi sang phòng bên cạnh thay đồ với cô ta.

Tên béo muốn đi vệ sinh, liền gọi Trương Dương đã đi ra cửa.

Còn Lô Khê bắt đầu nhìn ngó xung quanh đánh giá, rõ ràng cũng rất ghét bỏ nơi này, hết nhìn chỗ này rồi lại ngó chỗ kia.