Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 327: Thị trấn Ma Quỷ (24)

10:13 chiều – 25/05/2024
Edit: Chow

Beta: Alva

“Giế t chết bọn chúng đi!!” David thấy Ngân Tô tấn công, u ám ra lệnh. 

Các cư dân đồng loạt hành động, bổ nhào về phía Ngân Tô và hai người chơi còn lại. 

Ngân Tô hoàn toàn không sợ hãi những cư dân này, ngược lại, cô còn có vẻ phấn khích hơn cả bọn họ, cầm ống thép trực tiếp xông vào bên trong đội ngũ của bọn họ. 

Ngụy Hoành vẫn ổn, anh ta vẫn có thể xử lý được. 

Nhưng Ô Bất Kinh thì thảm rồi, anh ta chật vật chạy đông chạy tây, quần áo trên người đều bị lôi kéo xộc xệch. 

Ngụy Hoành nắm lấy cổ áo Ô Bất Kinh, kéo anh ta ra khỏi vòng vây của một đám cư dân. 

Ô Bất Kinh thoát khỏi nguy hiểm, còn chưa kịp thở đã bị Ngụy Hoành xoay hai vòng, đầu óc choáng váng đụng vào tường. 

“Bịch!” 

Ô Bất Kinh vừa quay đầu đã thấy Ngân Tô chặt đầu của một NPC xuống, cô quay người lại, ống thép trong tay quét ngang, các NPC lần lượt ngã xuống đất trong ánh sáng lạnh lẽo.

Ô Bất Kinh: “!!!”

NPC dễ giết như vậy sao?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Ô Bất Kinh, một NPC ở phía trước xông về phía anh ta. Ô Bất Kinh hốt hoảng rút một cây gậy gỗ từ sau hông ra, giơ gậy gỗ lên, dùng sức đập thật mạnh lên đầu đối phương. 

“…” 

NPC đối diện bị đập một cái, lộ vẻ mù mờ trong phút chốc, sau đó khuôn mặt ngày càng dữ tợn, đánh về phía Ô Bất Kinh. 

Ô Bất Kinh bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, có thể d*c vọng muốn sống đã khiến anh ta giơ gậy gỗ lên một lần nữa, đánh lung tung về phía NPC. 

Tuy đòn tấn công không có hiệu quả gì, nhưng gậy gỗ được vung ra với một lực rất lớn, trong lúc nhất thời, NPC không thể đến gần anh ta được. 

Ngân Tô vừa vặn trông thấy một màn này: “…”

Đây là cái thứ rau gà mổ nhau lẫn lộn gì vậy. 

Đương nhiên, Ngân Tô không có ý khinh thường Ô Bất Kinh, dù sao nhóc xui xẻo đáng thương này vẫn còn là một người chơi mới, lại bị nhét vào trong phó bản tử vong để làm bia đỡ đạn. 

Ngân Tô có lòng tốt giúp người bạn nhỏ đáng thương giải quyết đám NPC kia. 

Ô Bất Kinh giơ gậy gỗ, ngạc nhiên nhìn  NPC bên cạnh phun máu ra rồi ngã xuống đất… và người xuất hiện phía sau lưng NPC. 

Tốt… Thật là lợi hại!

Ngân Tô chém hết NPC, cô thậm chí còn không liếc nhìn Ô Bất Kinh, không hề dừng lại vì bất kì điều gì, quay người vọt vào bên trong một đám NPC khác, bắt đầu một trận tàn sát mới. 

Đúng vậy, trong ánh mắt của Ô Bất Kinh, cô đang đơn phương tàn sát đám cư dân này.





Ngân Tô xuyên qua giữa đám NPC, vươn thẳng tới David đang đứng trên sân khấu hình tròn.

Có lẽ David thấy nhiều người như vậy cũng không ngăn được tên điên giết người Ngân Tô, lúc này mới có chút sợ hãi, hốt hoảng nhảy xuống sân khấu, chen vào bên trong đám người. 

Đám NPC thấy đồng bọn chết ngày càng nhiều, nữ sinh cầm ống thép kia như sát thần, căn bản không phải người bọn họ có thể ngăn cản. 

Vì vậy có cư dân sợ hãi, bắt đầu chạy về phía cửa ra vào. 

Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, người thứ ba… 

David lẫn trong đám người, tất cả mọi người đều mặc áo choàng đen, bên dưới hỗn loạn, muốn tìm đúng người chắc chắn không dễ. 

Hiển nhiên đó là do David nghĩ như vậy. 

Vừa nhìn thấy cửa sắt, anh ta đã muốn chạy ra, ai ngờ mắt cá chân đột nhiên bị siết chặt, một sức mạnh khổng lồ kéo anh ta lại. 

David ngã trên mặt đất, cư dân đang chen chúc ở phía sau sẽ không đỡ anh ta đứng lên, mà họ tranh nhau giẫm đạp lên người anh ta. Mặc kệ anh ta có kêu như nào, không một ai để ý đến anh ta. 

Bọn họ giẫm lên đầu của anh ta, bả vai, phía sau lưng, mông…

David thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt của mình đứt gãy. 

Dường như có chuyện gì đó với đội ngũ ở phía sau, cư dân càng ngày càng dùng sức luồn lách ra bên ngoài, nhưng hậu quả của việc chen nhau chạy ra chính là bọn họ bị mắc kẹt, điều này dẫn tới việc có không ít người đứng trên người David. 

David không nhìn thấy được gì, chỉ cảm thấy không khí mỏng manh, cả người như đang bị một ngọn núi đè lên. 





Âm thanh hỗn loạn dần dần biến mất, có không ít thi thể của cư dân nằm ngay cửa ra vào, lỗ tai David vẫn còn tiếng “ong ong” vang vọng, không biết đã qua bao lâu, anh ta nghe thấy một giọng nói ngay trên đầu. 

“A…, anh đã bị bọn họ bỏ lại ở đây.” 

Người David dính đầy bụi đất, xương sườn đã gãy mấy đoạn, cả người nằm sấp xuống vũng máu, không thể cử động, anh ta khẽ đảo mắt, nhìn lên phía trên. 

Nữ sinh hơi khom người xuống, cười tủm tỉm nhìn anh ta. 

Tim David đập liên hồi, khuôn mặt thống khổ hiện lên vài phần sợ hãi, anh ta vươn tay về phía cửa, bám lấy mặt đất để di chuyển. 

Ngân Tô cầm ống thép đẩy cửa sắt vào, David nghe tiếng “két”, trơ mắt nhìn cửa sắt đóng lại. 

“Người ta gọi cái này là thiên duyên tiền định nha…” Ngân Tô đóng cửa lại, đi vòng quanh David, ngồi xổm trước mặt anh ta: “Anh xem, những người khác đều đã chạy mất, anh quá xui xẻo, không chạy ra ngoài được, cái này là duyên tiền định đúng không.” 

*Thiên duyên tiền định/ Duyên tiền định: nhân duyên nam nữ đã được ông trời định đoạt từ trước.

Toàn thân David đều đau đớn, chỉ có thể vừa sợ hãi vừa tức giận, trừng mắt nhìn Ngân Tô. 

“Nhưng anh nên cảm thấy may mắn vì đã ở lại chỗ này, dù sao linh mục đều đã chết hết, anh nói nếu bọn họ ra ngoài…” Ngân Tô dừng lại, cố ý kéo dài giọng: “Có thể sống được mấy người?” 

David: “…” 

Linh mục…

Nghĩ đến cái chết thảm thiết của linh mục, David có chút không kiềm được, yết hầu nuốt vài ngụm nước bọt một cách khó khăn: “Cô có quan hệ gì với cô ta!”

“Sứ giả.” Ngân Tô thuận miệng bố trí cho mình một thân phận: “Tôi là sứ giả của cô ta.” 

Ngân Tô thấy khóe môi của David run rẩy, khuôn mặt vốn đã không có chút màu sắc nào, giờ lại càng thêm trắng bệch, vì thế cô càng cười rạng rỡ hơn.  

Trong ánh mắt của David, nụ cười này vô cùng âm trầm quỷ dị. 

“Cô ta… Cô ta đang ở đâu?”

“Nơi nào cũng có cô ấy.” Ngân Tô như một vị thần đang nhắm mắt lại để cảm nhận xung quanh, cố ý đè nặng giọng: “Anh có cảm nhận được cô ấy không? Cô ấy ở ngay chỗ này, cô ấy đang nhìn anh…”

Theo giọng nói của Ngân Tô, David như phảng phất cảm nhận được sự ớn lạnh. 

Bên trong căn phòng tối tăm u ám, tựa như có thứ gì đang ngọ nguậy, sột soạt sột soạt… Chỗ nào cũng có ánh mắt đang nhìn anh ta.

Ngân Tô thấy David sợ tới mức muốn ngất xỉu, lúc này mới vào vấn đề chính: “Các anh làm chuyện này được bao lâu rồi?” 

“… Cái… Cái gì?” David nhìn chằm chằm vào cái bóng trong góc tường, chỗ đó như có thứ gì đó, não bộ anh ta không xoay chuyển được, chỉ có thể đáp lại Ngân Tô theo bản năng. 

“Mấy đứa nhóc mà các anh dùng để tinh lọc cơ thể.” 

“…” 

David nghe thấy vấn đề này, quyết định rời mắt khỏi góc tường, dường như không muốn trả lời.

Ngân Tô cũng không nói nhảm, cô dùng ống thép đâm vào anh ta. 

“A… —— ” David kêu thảm thiết, vừa thấy cô ta định đâm mình, David vội vàng kêu: “Chưa… chưa được bao lâu.” 

“Chưa được bao lâu là bao lâu?” 

“Năm… Hơn năm mươi năm…” 

Ngân Tô cười thành tiếng: “Năm mươi năm, nửa thế kỷ, vậy mà anh bảo là chưa được bao lâu? Ai dạy anh làm toán vậy?”

David đau đến mức hét lên: “Chuyện không liên quan tới tôi, đây là biện pháp do Wales nghĩ ra, tôi không biết gì hết… Tôi chỉ muốn sống.” 

Ống thép chĩa vào ấn đường anh ta, sự lạnh lẽo thấu xương khiến đầu anh ta như bị đông cứng, anh ta nghe thấy giọng nói rét lạnh của nữ sinh truyền đến: “Nói ra hết mọi chuyện mà anh biết, nếu không anh sẽ sống không bằng chết.” 





Wales qua đời lúc 75 tuổi, năm mươi năm trước, ông ta vừa đúng hai mươi lăm tuổi. 

Lúc trước Wales vừa tiếp quản trang viên, trở thành người đứng đầu của gia tộc Wales, ông ta một mực nghĩ biện pháp giải trừ lời nguyền. 

Còn chưa tìm được biện pháp giải trừ lời nguyền, vài năm sau, trên người Wales xuất hiện vết sẹo. 

Lời nguyền trên người ông ta bắt đầu phát tác.