Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 331: Thị trấn Ma Quỷ (28)

10:13 chiều – 25/05/2024
Edit: Foerel

Beta: Yan

Trước khi Wales có thể tấn công, An Vân đã quyết định rời khỏi ‘Ngôi nhà của những linh hồn’. Cô ta chạy ra liền phát hiện cánh cửa thông ra ngoài đã bị mở ra, trên mặt đất dính đầy những dấu chân máu.

Đáng sợ nhất là những dấu chân này biến mất ở ngay chỗ cô ta đang đứng.

Cứ như thể chủ nhân của những dấu chân máu này đã đi vào ‘Ngôi nhà của những linh hồn’, hoặc là… đang đứng trước mặt cô ta.

Wales ở phía sau đã sắp đuổi tới, An Vân chỉ đành chạy vào cầu thang dẫn lên lầu.

Cô ta thành công chạy lên cầu thang nhưng ở tầng hai lại có thứ gì đó ngáng chân khiến cô ta trượt chân ngã xuống, ngay sau đó cô ta thấy khuôn mặt của Wales xuất hiện ở trên đỉnh đầu.

Xác chết sống dậy – Wales – cực kỳ khó đối phó, mặc dù An Vân đã sử dụng đạo cụ nhưng cũng chỉ có thể chạy trốn một cách chật vật.

Càng khiến cô ta cảm thấy tuyệt vọng hơn là có thứ gì đó luôn vô tình ngáng chân cô ta, thứ đó đã nhiều lần khiến cô ta bị lộ vị trí nên mới bị Wales tìm được.

Bị đuổi đến đường cùng, cô ta đành nhảy từ cửa sổ xuống, buộc phải rời khỏi biệt thự và chạy ra đường.

Ai biết lại đụng phải quái vật, mãi sau đó mới có thể tìm được một chỗ an toàn, cô ta đợi ở đó cho đến tận rạng sáng.





Ngụy Hoành cũng không tốt hơn An Vân là bao, anh ta vừa quay về phòng chưa được bao lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là một người chơi già dặn kinh nghiệm, đương nhiên anh ta sẽ không mở cửa.

Cái phó bản này chỉ có vài quy tắc, mở hay không mở là do chính mình tự phán đoán nên Ngụy Hoành quyết định không mở.

Có thể do tiếng gõ cửa cứ vang lên không ngừng, ngay lúc anh ta đang thấy bực mình vì tiếng ồn ào này thì đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta nhìn về phía cửa thì thấy cửa đã mở ra từ bao giờ.

Thế nhưng không có gì ở cửa cả.

Ngụy Hoành vội vàng đi tới đóng cửa lại, kiểm tra trong phòng cũng không thấy có gì kỳ lạ nên anh ta lại nằm xuống giường.

Nhưng Ngụy Hoành luôn cảm thấy có thứ gì đó ở trong phòng, sau đó anh ta nghe được tiếng sột soạt kỳ quái.

Tuy nhiên dù anh ta có tìm kiếm ở trong phòng như nào đi chăng nữa thì trong phòng cũng chẳng có thứ gì cả. Anh ta quyết định ngồi trên giường chờ cho đến sáng, thế nhưng tiếng động không những không biến mất mà càng ngày càng lớn hơn.

Những âm thanh kỳ lạ đó dường như từ phía sau truyền đến, ngay sát bên tai anh ta, một thứ cảm giác lạnh lẽo từ phía sau đang bao trùm lên người, đột nhiên vai bị thứ gì đó vỗ nhẹ vào.

Anh ta từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một bàn tay thối rữa đang đặt trên vai mình…

Con quái vật treo ngược trên trần nhà, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoành như đang nhìn mỹ vị nhân gian, thèm thuồng và tham lam.

Ngụy Hoành vẫn ngồi đây, chứng tỏ chuyện tối qua anh ta xử lý được.

“Có một chuyện kỳ lạ, tôi nhớ tối qua tôi không còn sức lực, ngủ luôn trên mặt sàn, nhưng sáng nay khi tỉnh dậy thì tôi lại thấy tôi đang nằm trên giường.”

“Anh tự trèo lên giường?”

“Tôi không nhớ rõ.” Ngụy Hoành cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ: “Tôi hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào về chuyện này.”

Anh ta chỉ nhớ rõ mình nằm trên mặt sàn… Nhưng thật sự là cả người đau nhức, toàn thân rã rời, tinh thần mệt mỏi, đầu óc mê man, những cái này đều chứng minh rằng tối qua anh ta đã gặp phải quái vật.

Ngân Tô nghe Ngụy Hoành kể lại liền nhớ tới cái chết của Hứa Thành.

Đỗ Kim Dao nói rằng cô ta trông thấy Hứa Thành chết rồi nhưng Hứa Thành lại không chết. Ngụy Hoành nói anh ta nhớ rằng bản thân nằm trên mặt sàn nhưng lại tỉnh dậy ở trên giường…

Ngân Tô liếc nhìn quản gia đang đưa bữa sáng tới, cô lấy cái nĩa từ trong khay, tóm tay quản gia đặt lên bàn rồi đâm xuống dưới ánh mắt sợ hãi và khó hiểu của quản gia.

“A –––”

Quản gia đau đớn hét lên.

“Suỵt.” Ngân Tô ra hiệu quản gia im lặng rồi rút cái nĩa ra, giả bộ lo lắng: “Sao lại không cẩn thận như thế, để tôi băng bó lại cho.”

Quản gia: “!!??”

Cô có phải là bị điên hay không!!

Bệnh tâm thần!!

Bệnh tâm thần, bệnh tâm thần, bệnh tâm thần!!

Quản gia đau cũng không dám lớn tiếng mắng chửi, chỉ có thể xuýt xoa và thầm chửi rủa, dù sao quản gia tiền nhiệm cũng chết ở trước mặt cô ta…

Ngân Tô thật sự đi tìm đồ băng bó cho quản gia nhưng cô lại băng bó kiểu qua loa lấy lệ, chỉ quấn qua quấn lại, còn không cầm máu được.

Ngụy Hoành: “…”

An Vân: “…”

Cô lại phát điên cái gì thế?

Ngân Tô làm đủ việc tốt cần làm liền liếc qua người mấy đồng bọn, xác định hai người này vẫn chưa bị tráo, vẫn là đồng bọn sôi nổi, dễ thương của cô.

Hành vi của Ngân Tô trong mắt hai người còn lại chính là tự nhiên nổi điên, họ cũng không dám hỏi.

Ít nhất mục tiêu phát bệnh của cô là NPC chứ không phải họ.

“Không có vấn đề gì lớn, chắc là bị ô nhiễm.” Ngân Tô ném chiếc nĩa bị dính máu đi, lấy một bộ đồ ăn mới rồi bắt đầu ăn sáng.

Nếu như đêm đó Đỗ Kim Dao bị ảo giác nên nhìn thấy cảnh Hứa Thành tử vong thì rất có thể hôm qua Ngụy Hoành cũng bị ảo giác.

Ngụy Hoành tức đến đau tim, bị ô nhiễm mà không phải vấn đề lớn?!

Người chơi già dặn kinh nghiệm đều như vậy à?!

Ngụy Hoành rất nhanh liền nghĩ tới ý nghĩa khác trong câu nói của Ngân Tô: “Có phải là tôi bị ảo giác giống như Đỗ Kim Dao, những gì tôi thấy đều là giả không?

Nói cách khác, tối hôm qua cửa phòng tôi chưa từng mở ra, trong phòng cũng không xuất hiện quái vật.”

“Cũng chưa chắc.” Ngân Tô uống một ngụm sữa bò, chậm rãi nói: “Biết đâu là tự anh mở cửa phòng ra để quái vật đi vào thì sao?”

“!!!”

Ngụy Hoành hít một hơi lạnh.

Anh ta nhớ rằng mình đã đóng cửa lại, nhưng thực tế thì sao?

Có lẽ anh ta thực sự đã tự mở cửa…

Còn vì sao anh ta không chết…

Có lẽ là do quái vật chưa đủ mạnh để giế t chết anh ta.

Bữa sáng tẻ nhạt vô vị, nhưng để khôi phục thể lực nên Ngụy Hoành và An Vân đều cố gắng ăn hết đồ ăn.





Ăn sáng xong, anh em nhà họ Ôn cùng với Ô Bất Kinh đến tìm bọn họ.

Đêm qua bọn họ cũng không được yên ổn, Ôn Du phát hiện dì của cô ta muốn giết cô ta, cô ta bèn gi ết chết bà ta, thế nhưng sáng nay ngủ dậy thấy đối phương vẫn khỏe mạnh như cũ.

Có điều là không còn dễ gần như hai ngày trước mà thay vào đó lại có vẻ lo lắng và hồi hộp.

Ôn Thần Hạo thì thấy trong phòng mình có thú nhồi bông có thể cử động, anh ta mơ hồ thấy những con thú nhồi bông vây quanh giường rồi đánh anh ta.

Tuy nhiên lúc anh ta thức dậy thì chẳng có gì xảy ra.

Ô Bất Kinh thì nghe thấy trong phòng vệ sinh luôn có tiếng nước xả, anh ta không dám nhìn mà trốn vào “kết giới” bằng chăn, tụng kinh cả một đêm.

Mặc dù không gặp phải quái vật nào nhưng Ô Bất Kinh vẫn có trạng thái không tốt do một đêm không ngủ.

Mặc kệ nó có phải ảo giác hay không, cơ thể bọn họ đều không khỏe.

“Hứa Thành và Đỗ Kim Dao đâu?”

“Đỗ Kim Dao đêm qua không về.” Ôn Thần Hạo chắc chắn rằng tối qua Đỗ Kim Dao không trở về: “Hứa Thành hình như cũng không về.”

“Bọn họ có lẽ là chết rồi…” Ôn Du nhỏ giọng nói.

Ngân Tô không tham gia vào cuộc thảo luận của họ mà đi vào thị trấn nhìn xem còn bao nhiêu hàng xóm sống sót, tiện thể kiểm tra xem đám nhóc kia có vâng lời làm theo những việc cô giao hay không.

Thị trấn im ắng không một bóng người.

Vào giờ này hôm qua đã có một số người dân ra ngoài sinh hoạt, có vẻ như chuyện xảy ra tối hôm qua đã dọa sợ bọn họ rồi.