Edit: Fang
Beta: pương
Ngụy Hoành lấy lại tinh thần, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Tô tiểu thư có nhìn thấy những người khác không?”
Ngân Tô: “Chỉ nhìn thấy An Vân, không thấy những người khác.”
Ngụy Hoành cảm thấy những người khác e là cũng lành ít dữ nhiều, bây giờ anh ta vẫn còn ổn là nhờ có vú em Ô Bất Kinh này đây.
Nhưng Ô Bất Kinh không thể giúp bản thân lúc nào cũng duy trì tỉnh táo.
Ngụy Hoành không biết mình có thể duy trì tỉnh táo bao lâu, cũng không nói nhảm: “Thế Tô tiểu thư tìm được cách qua ải chưa?”
Ngân Tô gật đầu: “Gi ết chết phù thủy.”
“Phù thủy?” Ngụy Hoành nhớ tới cánh cửa lúc trước: “có lẽ, phù thủy ở đằng sau cánh cửa đó.”
Gi ết chết phù thủy… Thế chìa khóa qua ải là cái gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không có quy định chìa khóa qua ải nhất định phải là thực thể mà nhỉ?” Ngân Tô nghiêm túc nói: “Biết đâu chìa khóa lại là hành động, mỗi người đam phù thủy một nhát thì sao?”
“…” Ngụy Hoành không thể phản bác, quả thật có tồn tại việc chìa khóa qua ải không phải thực thể, mà là hoàn thành hành động nào đó.
“Tô tiểu thư có biết cách giế t chết phù thủy như thế nào không?”
“Có chút manh mối.”
Sách của phù thủy chỉ cung cấp cho cô một trận ma pháp có thể gi ết chết phù thủy, nhưng chỉ có cái này thì không đủ.
Ngụy Hoành: “Chúng tôi cũng tìm được một vài manh mối.”
Ngụy Hoành bảo Ô Bất Kinh lấy dây chuyền Thánh Giá ra: “Đây hẳn là thứ chế tạo ra từ xương cốt của phù thủy, cần phải thu thập tất cả dây chuyền Thánh Giá.”
Không biết cư dân thị trấn đã làm gì với xương cốt của phù thủy, không chỉ sở hữu năng lực đối phó với quái vật mà còn có thể trấn áp lực lượng của bản thân phù thủy.
Ngân Tô lấy một dây chuyền Thánh Giá ra: “Cộng với cái này và cái trong tay Ôn Du, chỉ thiếu một cái nữa thôi.”
“…” Ngụy Hoành trợn trừng mắt hồi lâu, nói giống như đã nản chí: “Cái cuối cùng ở trong gian phòng kia, tôi nhìn thấy rồi, cắm phía trên cái ao, bên trên còn có một câu.”
“Linh hồn và xương cốt tà ác rồi sẽ bị xét xử và rửa tội trong máu và lửa, những kẻ may mắn sống sót ca tụng những người dũng cảm đã từ trần, gánh vác tội ác và tình yêu, rời khỏi cố hương.”
Linh hồn và xương cốt tà ác hẳn là “linh hồn” và “xương cốt” của phù thủy, cũng chính là lực lượng trong nhà thờ cùng với những dây chuyền Thánh Giá.
Máu và lửa…
Hồi trước từng xuất hiện một câu “Ngọn lửa địa ngục thiêu cháy tất cả tội ác”, mà cư dân muốn giết Wales cũng nhắc đến việc thiêu chết ông ta.
Gi ết chết phù thủy, hẳn là cần lửa.
Còn về máu…
Hẳn là có liên quan đến câu “Những kẻ may mắn sống sót ca tụng những người dũng cảm đã từ trần, gánh vác tội ác và tình yêu, rời khỏi cố hương”.
Ngân Tô cho là cần máu của người chơi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Liệu máu của cư dân thị trấn có tác dụng hay không?”
Ngân Tô lạnh nhạt đáp: “Anh thấy sao?”
“…” Ngụy Hoành cảm thấy vô dụng, trò chơi muốn ép người chơi tàn sát lẫn nhau, sao có thể dùng máu của cư dân.
Vẫn còn một điều, người chơi là con cháu của năm gia tộc ban đầu đưa “phù thủy” về.
Thiết lập này vẫn chưa phát huy tác dụng.
Ngân Tô lấy sách của phù thủy ra, mở tới trang nghiên cứu ma pháp trận có thể gi ết chết phù thủy, bên trên nhắc đến lấy máu vẽ trận.
Ban đầu cô cho là máu của cư dân thị trấn.
Bây giờ xem ra không phải… Cần máu của con cháu năm gia tộc từng đưa phù thủy về, cũng chính là người chơi.
Sau chốc lát, Ngân Tô nói: “Điểm kết thúc chính là điểm khởi đầu, phiền phức do tổ tiên đáng lo của chúng ta mang về thì cần chúng ta chấm dứt.”
Ngụy Hoành: “Cần tất cả người chơi sao?”
Ngân Tô: “Cần ít nhất một người của mỗi gia đình.”
Ngụy Hoành chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Phó bản này không gi ết chết người chơi nhưng cứ chia rẽ quan hệ người chơi, để người chơi tàn sát lẫn nhau.
Nếu giai đoạn trước có người chơi bị chia rẽ quan hệ, bị gi ết chết rồi thì phải làm sao?
Mà bọn họ cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn mâu thuẫn giữa các người chơi… Là người chơi tự tay phá hủy khả năng qua ải.
Dựa theo cách qua ải này, có lẽ bọn họ vĩnh viễn không thể qua ải.
Chỉ có thể đợi ở trong này, phát điên… Cuối cùng tàn sát lẫn nhau hoặc chết trong tay cư dân, quái vật.
Má nó, trò chơi rách nát này thật ghê tởm!
Ngụy Hoành chậm rãi hít một hơi, khống chế tính tình của mình, quay đầu nhìn thi thể Hứa Thành: “Nhưng Hứa Thành… Vẫn còn những người chơi khác, bọn họ còn sống không?”
Ngân Tô cảm thấy điều kiện không đến nỗi hà khắc như vậy: “Chỉ cần có máu là được rồi, anh quan tâm người ta sống hay chết làm gì.”
“Cho dù thi thể có tác dụng thì chúng ta cũng cần năm người, hơn nữa buộc phải tương ứng với gia tộc… Bây giờ đi đâu tìm người?”
Nhà Wales có anh ta và Ngân Tô, không cần lo lắng.
Ôn Thần Hạo và Đỗ Kim Dao là một nhà, còn lại Ô Bất Kinh, Ôn Du, Hứa Thành lần lượt tương ứng với một nhà khác.
Nói cách khác, Ôn Thần Hạo và Đỗ Kim Dao, buộc phải tìm được một người, cuối cùng còn phải tìm được Ôn Du.
Trước khi thăng cấp, chắc chắn phó bản này không có nhiều hạn chế như thế, không thể cần nhiều người như vậy mới có thể hoàn thành việc qua ải.
Quỷ xui xẻo bên kia đại dương còn qua ải một mình kìa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giai đoạn trước, phó bản sẽ không để người chơi chết, nên hiện tại phó bản vẫn chưa đến lúc khó nhất, chỉ cần người chơi không bắt đầu giết người tế trời trước, nhanh chóng tìm đủ manh mối thì vẫn có khả năng qua ải.
Nhưng để nó tiến hóa tiếp, nói không chừng vừa bắt đầu đã giết người, người chơi không rõ chân tướng làm gì có chuyện quan tâm đ ến người chơi đã chết, có lẽ cuối cùng còn không có cả thi thể.
…
…
Ngụy Hoành không thể hành động, Ngân Tô thu xếp cho người yếu đuối bệnh tật trước.
Sau khi thu xếp xong, Ngân Tô đi thành Đông tìm Ôn Du trước, cần bản thân cô ta, cũng cần dây chuyền Thánh Giá trong tay cô ta.
Ngân Tô tìm thấy nhà đá kia, nhìn thấy một thi thể bà lão ở cửa, nhưng không thấy Ôn Du hay Ôn Thần Hạo.
Trên đất có máu nhỏ giọt, đi theo dòng máu đó, Ngân Tô tìm thấy Ôn Du trong một cánh rừng.
Ôn Du dựa vào cây, đầu cúi xuống, Ôn Thần Hạo nằm trên đầu gối cô ta, hai người đều bất động, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc.
“Ôn Du?”
“Ôn Thần Hạo?”
Hai người đều không có bất kỳ phản ứng.
Ngân Tô đi vào bên trong, hai người đều đã không còn hô hấp, nhưng độ ấm cơ thể vẫn còn, hẳn là vừa chết không bao lâu.
Ngân Tô trầm mặc mấy giây, gói ghém hai người mang về.
Có Ôn Thần Hạo ở đây thì không cần Đỗ Kim Dao nữa.
Ngân Tô cũng không lãng phí thời gian đi tìm.
Phó bản này không có giới hạn thời gian, nhưng thực tế thì vẫn có. Trên cánh tay cô đã bắt đầu xuất hiện vết sẹo, tuy tạm thời cơ thể vẫn chưa xuất hiện dị thường gì, nhưng nán lại càng lâu càng nguy hiểm, phải tốc chiến tốc thắng thôi.
Trên đường trở về, Ngân Tô còn nhặt được An Vân, An Vân cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác, trực tiếp coi Ngân Tô là quái vật mà tấn công.
Ngân Tô lấy búa massage ra, nện xuống một cái, bé sói lập tức biến thành bé cừu.
Ngân Tô nghĩ một lát, lấy máy chiếu cỡ lớn ra, bão bình luận trên bầu trời thị trấn, nếu Đỗ Kim Dao còn sống, hy vọng cô ta có thể thấy mà đến kịp.
…
…
Tình hình của An Vân không nghiêm trọng lắm, sau khi Ô Bất Kinh ném thuật trị liệu cho cô ta thì đã khôi phục một chút lý trí. Nhưng Ngân Tô cũng không dám thả cô ta ra, trói cô ta và Ngụy Hoành cùng một chỗ.
An Vân: “…”
Ngụy Hoành: “…”
Sau khi bị trói, anh ta bình tĩnh nhiều rồi.
An Vân thì không bình tĩnh như vậy, có chút sợ hãi khi mình rơi vào trong tay bi3n thái: “Đây… Là nơi nào? Cô… Cô ta muốn giết chúng tôi sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói của Ngân Tô bay tới. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
An Vân quay đầu thì nhìn thấy Ngân Tô cầm một cái bát to, đang lấy máu của Ô Bất Kinh… Mà ba thi thể ở chỗ khác không phải bị xẻ ngực mổ bụng thì cũng chảy máu đầm đìa.
Sắc mặt An Vân tái mét, đây là cảnh tượng tà ác gì! Còn không phải là muốn giết bọn họ sao?