Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 345: Thị trấn Ma Quỷ (hết)

Chương 345: Thị trấn Ma Quỷ (hết)

10:14 chiều – 25/05/2024
Beta: Qing 

Edit: Fang 

Cách tự sát gọn gàng lưu loát của Ngân Tô khiến Ngụy Hoành và Ô Bất Kinh bị dọa.

Sắc mặt Ô Bất Kinh tái mét, hoàn toàn không dám động đậy: “anh Ngụy… Em em em…”

Ngụy Hoành ném một con dao qua đó: “Má nó đừng có em nữa, lúc vào phó bản tử vong thì nên rõ ràng là chết ở đây rất bình thường. Nhưng nếu bây giờ có thể cược đúng thì cậu lời rồi.”

Ô Bất Kinh: “…”

Ô Bất Kinh nhặt con dao rơi cạnh chân mình lên, hít vào, thở ra, lại hít vào… Sau khi lặp đi lặp lại tận mấy lần, cuối cùng cậu ta cũng hạ quyết tâm, nhắm mắt làm một nhát.

Khoảnh khắc con dao cắt qua da thịt hình như không đau lắm…

Máu đang nhỏ giọt còn chưa rơi xuống đất đã được đốt cháy, ánh lửa xộc thẳng vào mặt, trực tiếp bao phủ bóng dáng của cậu ta.

Hết thảy trước mắt đều bị ánh lửa che phủ, trong cảnh tượng vụt qua trước mắt, dường như Ô Bất Kinh nhìn thấy thị trấn đã từng phồn hoa, mọi người kết thành từng đội, giơ bó đuốc đi qua con phố, hét lớn gì đó.





“Cô ta ở trong nhà thờ!”

“Đi nhà thờ!”

Một nhóm cư dân thị trấn giơ bó đuốc, vội vàng đi về hướng nhà thờ.

Ngoài nhà thờ, người đàn ông mặc áo choàng linh mục đã bị chế ngự, cửa nhà thờ mở rộng, mặt đất có một lối đi thông xuống bên dưới. 

Trong lối đi có người xuất hiện. 

Một cô gái với thân hình nhếch nhác, bị người ta mắc lên, kéo từ trong ra ngoài. Bọn họ trói cô gái lên cây Thánh Giá dựng đứng ở giữa nhà thờ, đóng đinh gỗ “bang bang” vào cổ tay cô ta.

Trên đầu cô gái vốn có khăn trùm đầu che chắn nửa bên mặt. Nhưng lúc này khăn rơi xuống, nửa khuôn mặt được che chắn đã bại lộ trên không trung.

Nửa khuôn mặt đó giống như khay pha màu bị đánh đổ, đen đỏ lam lục, vô cớ có chút dọa người. 

Điều đáng sợ hơn là đôi mắt cô ta đều bị chọc mù, hai hàng huyết lệ chảy xuống từ gò má.

Trừ cô gái này thì còn có rất nhiều người bị trói, chỉ cần là người đang tỉnh, hoặc là thành kính nhìn cô gái, hoặc là phẫn nộ thù hận nhìn cư dân giơ bó đuốc.

“Cả linh mục cũng bị cô ta mê hoặc!” Có người mở miệng rồi: “Chúng ta tìm lâu như vậy, hoàn toàn không ngờ tới cô ta sẽ trốn trong nhà thờ.”

“May mà tìm được rồi, nếu không thì không biết còn phải chết bao nhiêu người!!”

“Trói chặt một chút.”

“Không sao, cô ta không còn cuốn sách đó, mắt cũng không nhìn thấy…”

“Cô ta là phù thủy tà ác! Buộc phải giết cô ta! Thị trấn của chúng ta mới có thể khôi phục bình thường.”

“Ban đầu tôi đã nói rằng không nên dẫn cô ta trở về, nhìn xem bây giờ tạo thành cái trò gì đi!”

“Bây giờ nói những điều này còn có tác dụng gì.”

“Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, mau chóng giải quyết cô ta mới là chuyện chính.”

“Ha ha ha ha ha…” Cô gái bị trói trên cây Thánh Giá ngẩng đầu cười lớn, nụ cười dữ tợn khiến những màu sắc trên mặt cô ta trông càng đáng sợ.

“Cô cười cái gì!” Có người không chịu nổi cô ta cười như vậy, kêu la: “Bịt mồm cô ta lại.”

Phù thủy dùng đôi mắt máu thịt mơ hồ ‘nhìn chằm chằm’ bọn họ, trào phúng: “Tôi cười đám nhân loại mấy người tham lam đê hèn, tôi cho mấy người tiền tài mà mấy người muốn, bây giờ mấy người lại đối xử với tôi như vậy.”

“Cô mê hoặc nhiều đàn ông trở thành con rối của cô như thế, còn gi ết chết nhiều người như vậy, cô chính là một kẻ ma quỷ! Cô là kẻ ma quỷ!!”

“Thế thì làm sao, mấy người thật sự tưởng rằng thế giới này có chuyện ngồi mát ăn bát vàng? Mấy người muốn tiền tài bất tận thì đương nhiên phải trả giá.

Những người đã chết đều vì sự tham lam của mấy người, là mạng của bọn họ đổi tiền tài cho mấy người, sao mấy người có thể trách tôi?

Ban đầu tôi đã nói cho mấy người rằng sẽ có cái giá của nó, do mấy người đồng ý đó… Bây giờ hối hận rồi? Chúa vĩ đại nói không sai, nhân loại chính là một đám côn trùng lòng tham không đáy, cái gì cũng muốn nhưng không muốn trả giá gì cả.”

“Giết cô ta giết cô ta!”

“Giết kẻ ma quỷ này!”

“Đừng nghe cô ta nói nhảm nữa…”

“Sách… Cuốn sách kia của cô ta đâu!”

Trong nhóm người, có người bưng sách tiến về phía trước, trên bìa sách là dòng chữ bắt mắt “Sách của phù thủy”.

Mọi người bắt đầu bận rộn, bọn họ vẽ ma pháp trận xung quanh cây Thánh Giá, cuối cùng châm lửa thiêu đốt.

Ngọn lửa nhen nhóm lên quần áo trên người phù thủy, tiếng xẹt xẹt của ngọn lửa đốt cháy da thịt vang lên trong nhà thờ.

Giọng nói phù thủy xuyên qua ngọn lửa, hung dữ và độc ác: “Tôi nguyền rủa cả thị trấn mấy người! Nguyền rủa tất cả những ai sinh sống trên thị trấn đều không được chết dễ dàng! Hết đời này đến đời khác! Vĩnh viễn không được siêu sinh! Ha ha ha ha…”

Cảnh tượng hơi lập lòe, nhà thờ không còn tồn tại, mà là ở trong một tầng hầm trống trải. 

Trong tầng hầm chỉ có một cái ao, bên trong là máu, bên cạnh còn có thi thể, là thi thể những cư dân vừa nãy bị phù thủy mê hoặc.

Mọi người khiêng thi thể phù thủy vào, lấy một phần xương cốt đi, chế tạo thành một cây Thánh Giá cao bằng nửa người, sau đó ném thi thể còn thừa vào ao máu.

Cây Thánh Giá được dựng đứng cạnh ao, sau khi bọn họ sắp xếp ma pháp trận ở xung quanh thì rời đi.

Tầng hầm rơi vào bóng tối. 

Khi tầng hầm được mở ra lần nữa, mọi người chen lấn xô đẩy chạy vào trong, bọn họ vớt thi thể trong ao ra, lấy chỗ xương cốt còn lại.

Mọi người sợ hãi đem xương cốt rời đi.

Sau khi tầng hầm rơi vào bóng tối lần nữa, có lẽ không còn cảnh tượng nào.

Lúc có ánh sáng trở lại, cảnh tượng đã ở trong nhà thờ.

Có người đã chết, trong nhà thờ có người đang biệt từ, nhưng ngay lúc này, người đã chết đột nhiên ngồi dậy, bóp cổ một cư dân ở gần ông ta nhất, móng tay chọc vào mắt của cư dân, móc nó ra.

Mọi người la hét chạy trốn.

Tuy nhiên, không biết trong nhóm người có những người khác cũng bị khống chế từ lúc nào, bọn họ đóng cửa lại, tàn sát cư dân chưa chạy thoát còn ở trong nhà thờ.

Những người đã chạy thoát, nhanh chóng gọi nhiều cư dân hơn tới.

Bọn họ ép những người mất lý trí về phía sau nhà thờ, những người đó không mở được cửa, bọn họ thì canh giữ ở bên ngoài, làm người bên trong chết đói.

Trong dòng chảy của thời gian, nhà thờ trở nên tồi tàn, sụp đổ…





An Vân đứng cạnh cửa, nhìn người trong ma pháp trận bị ngọn lửa nuốt chửng, sương máu trong ao cuồn cuộn gào thét, cuối cùng thì dần dần nhỏ đi trong ngọn lửa.

Chết rồi…

Chết hết rồi sao?

Có phải phù thủy đã bị tiêu diệt rồi không? Không phải gi ết chết phù thủy thì có thể qua ải sao?

Thế tại sao mình chưa nhận được gợi ý của trò chơi?

Cô ta phải qua ải chứ…

“Răng rắc…”

An Vân nghe thấy tiếng thứ gì đó tan vỡ, cô ta nhìn theo hướng âm thanh, ma pháp trận dưới đất đang biến mất, thứ vỡ ra là cái ao được sương máu bao phủ.

An Vân trợn đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm cái ao, không hề phát hiện quái vật áp sát ngoài cửa đang di chuyển vào bên trong. 

Bọn họ có thể đi vào rồi. 

An Vân cảm thấy sự ớn lạnh sau lưng, chậm rãi quay đầu, một khuôn mặt trắng bệch phấn khích phản chiếu trong đôi mắt sợ hãi của cô ta.





Barry dẫn mấy đứa trẻ may mắn đi qua cầu, vết sẹo trên người cậu bé đã không còn nữa, lời nguyền biến mất rồi. 

Barry đứng ở bên đối diện cây cầu, quay đầu nhìn thị trấn bỏ hoang.

Cậu bé nhìn thấy thị trấn đang hóa thành cát vụn rồi biến mất.

Cậu bé còn nhìn thấy có người đứng ở lối vào thị trấn đối diện cây cầu, vẫy tay tạm biệt bọn chúng.

Những kẻ may mắn sống sót ca tụng những người dũng cảm từ trần, gánh vác tội ác và tình yêu, rời khỏi cố hương. 

Bọn chúng là người may mắn sống sót.