Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 347: Hiện thực – Người thật và quái vật

Chương 347: Hiện thực – Người thật và quái vật

10:14 chiều – 25/05/2024
Edit: Mids

Beta: Yan

Ngân Tô nhìn vào cột điểm tích lũy liền trở nên vui vẻ, đôi mắt tràn ngập niềm vui. Điểm tích lũy của phó bản này rất ấn tượng! Làm việc chăm chỉ nhất định sẽ được đền đáp!

Thư mời hoa hồng đỏ, lọ thuốc cấm, và dịch dinh dưỡng đều là những đạo cụ mà Giang Kỳ ký gửi lần trước.

Thiệp mời hoa hồng đỏ khác với thiệp mời hoa hồng đen, nó không có phần mô tả và cũng không có ai biết nó có tác dụng gì.

Thuốc cấm là loại thuốc có thể tăng sức mạnh trong thời gian ngắn và rất thích hợp sử dụng trong các cuộc phản công.

Dịch dinh dưỡng chính là một loại dinh dưỡng, ý tại mặt chữ, người hay quái vật đều có thể sử dụng

Ngân Tô cho rằng nó rất phù hợp với hạt giống và cô ấy có thể thử sau khi gieo hạt có thể thử xem xem.

【Người chơi được yêu cầu đăng nhập vào game sau 412 giờ nữa, nếu không trò chơi sẽ tiến hành cưỡng chế người chơi tiến vào phó bản. Nếu bạn muốn tiếp tục ở lại thế giới thực, vui lòng sử dụng điểm tích lũy để đổi thời gian ở lại thế giới thực của bạn. 】

【 Trò chơi cấm kỵ rất mong được gặp lại bạn lần sau.. 】

Ngân Tô bị đá ra khỏi trò chơi, bốn phía sương mù dày đặc, thị trấn El không còn nhìn thấy được nữa, ngay cả cây cầu đi vào cũng không nhìn thấy được.

Chiếc xe buýt màu đỏ sậm đậu cách đó không xa.

Còn phải tự mình quay trở về cơ đấy! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngụy Hành cùng Ổ Bất Kinh đều không xuất hiện, mặc dù bọn họ cũng từ bến xe lên xe buýt, nhưng có lẽ bọn họ bị trò chơi kéo thẳng từ hiện thực đến bến xe, cho nên bọn họ không cần phải tự quay lại thế giới thực như cô.

Ngân Tô lên xe, khởi động xe, hoàn thành thời gian làm việc sau đó quay trở lại thế giới hiện thực.

……

……

Hôm sau.

Ngân Tô ngủ đến giữa trưa, mở cửa liền thấy Khang Mại ngồi xổm trước cửa, dọa cô giật mình nhảy dựng.

Khang Mại vẫn còn cầm trong tay cơm trưa do cô gọi.

Hai người đứng đối diện nhau cùng ăn ý im lặng.

Sau một lúc lâu, Khang Mại vươn ngón tay cái, “Tô tiểu thư, cô trâu bò!”

“Anh đến đây, để đặc biệt khen ngợi tôi?”

Khang Mại gật đầu.

“Rất tốt.”

Cuộc sống của ông chủ Khang thật nhàn nhã a.

Khang Mại đứng dậy, cầm theo bữa trưa do Ngân Tô điểm gọi đi vào nhà, ánh mắt quét qua phòng khách, không thấy thú cưng nhỏ của cô nên tự tin bước vào.

“Cô ngủ đến bây giờ?”

“Phải nha.” Ngân Tô uống một ngụm nước, “Đói bụng.”

Khang Mại: “……”

Đã hiểu, không đói bụng căn bản sẽ không rời giường! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khang Mại trước khi đến đây cũng chưa ăn cơm, đồ ăn mà Ngân Tô gọi cơ bản cũng chẳng thể đủ cho hai người, cho nên anh ta lại gọi điện thoại kêu người mang tới thêm ít đồ ăn.

Hộp cơm đặt về của Ngân Tô trực tiếp được nâng cấp từ một sao lên năm sao.

Ai sẽ nói không với đồ ăn ngon cơ chứ!

“Đêm qua, sau khi thông báo toàn cầu xuất hiện, Weibo trực tiếp ngỏm rồi, nháo ra động tĩnh không nhỏ đâu.” Khang Mại suy đoán đến khả năng Ngân Tô sau khi hoàn thành phó bản liền trực tiếp đi về ngủ, căn bản không nắm được tình hình ở thế giới thực.

“Ồ.” Ngân Tô vùi đầu gặm đùi gà.

“Nghe nói người nước ngoài cũng vô cùng kích động, người mắng cô lại nhiều thêm một vòng.” Khang Mại cũng không thèm để ý thái độ Ngân Tô, tự nói với chính mình: “Nhưng không có việc gì đâu. Bây giờ cô có rất nhiều người hâm mộ, họ sẽ mắng lại mấy kẻ kia giúp cô.”

Trước đó, Visier vừa mới chân trước vượt qua phó bản tử vong, chân sau cái phó bản đó lại bị đại lão 0101 vượt qua, điều này khiến cư dân mạng khắp nơi khó có thể không suy nghĩ nhiều.

Vì thế sau thông báo toàn cầu, trên internet liền bùng nổ một trận cãi vã.

“Nói mới nhớ, lần này tôi tưởng cô sẽ cùng với những người ở Cục Điều tra cùng nhau tiến cái phó bản kia.”

Lúc trước hắn không nên để cô chạy đến cục điều tra “soát” độ tồn tại, nhưng cô thì tốt rồi, cô thế mà còn đến tận trụ sở của họ lại còn vô cùng kiêu ngạo.

Những người trong cục điều tra chắc chắn đều biết cô chính là người chơi 0101.

Ngân Tô vứt cục xương trong tay đi, có điều không thể hiểu được: “Tại sao tôi phải đi cùng họ? Làm gì có nhân viên chuyên nghiệp nào tiến vào phó bản còn mang theo trẻ con để chăm sóc đâu”

“……”

Cẩn thận ngẫm lại, vị tổ tông này hành động một mình càng hợp lý hơn.

“Vậy cô đã tiến vào phó bản như thế nào?”

“Anh muốn biết?” Ngân Tô ngước mắt lên nhìn, ánh mắt phát sáng, “Tôi có thể đưa anh đi trải nghiệm thử, thú vị lắm.”

“……” Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của cô, khóe mắt Khang Mại không nhịn được mà co rút, trực tiếp từ chối.

Thú vị mà cô nhắc đến chỉ có thể là cái chết

Ngân Tô thất vọng: “Thật sự rất thú vị.”

“Từ chối.”

“Vậy thôi.”

Ngân Tô ăn xong mấy miếng cuối cùng, Khang Mại chủ động thu dọn rác trên bàn rồi mang đi vứt nhân tiện rời khỏi đây luôn.

Khang Mại hôm nay đến đây chủ yếu là vì muốn hỏi chi tiết về tình huống của phó bản ‘Thị trấn ma quỷ”

Hiện tại cái phó bản này đã đóng cửa, cho nên cũng không cần lo lắng biết quá nhiều bị nhằm vào.

Vì Khang Mại đã cung cấp bữa cơm năm sao và cô cũng không còn buồn ngủ nữa nên Ngân Tô đã kể cho anh nghe về hành trình vượt ải của mình.

Ngân Tô kể chuyện xưa tương đối giản lược, đều chỉ chọn nói trọng điểm.

Nhưng dù vậy, Khang Mại nghe xong vẫn nhíu mày, nghe được yêu cầu cuối cùng người chơi phải tự sát mới có thể hoàn thành phó bản, trên mặt đã biểu thị khó nói nên lời: “Khó như vậy sao?”

Ngân Tô thong thả trả lời: “Vẫn còn đơn giản chán.”

“……” Ông chủ Khang nghe xong không tự chủ mà “A” một tiếng

Khẳng định về sau thông tin phó bản tử vong sẽ còn được truyền tải, hoàn cảnh sinh sống của con người cũng sẽ dần trở nên ác liệt khốn đốn hơn……

Khang Mại lau mặt, cảm thấy nặng nề, hồi lâu không nói gì.

Khang Mại ở lại một lúc, sau đó thì có người gọi anh: “Tôi đi trước.”

“Ừ.” Ngân Tô ngồi trên ghế sofa hướng hắn vẫy vẫy tay.

Sau khi Khang Mại rời đi, Ngân Tô lấy di động ra xem. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trước khi bước vào phó bản  ‘Thị trấn ma quỷ’, cô vẫn chưa sử dụng hết kỳ nghỉ mà mình đã đổi.

Tính cả thời gian này, tổng cộng có 17 ngày, hôm nay là ngày 2 tháng 9, vài ngày nữa Đại học Lan Đại sẽ khai giảng,có thể đi học, Ngân Tô quyết định đem kỳ nghỉ gom đủ bù lại 30 ngày nghỉ phép.

Sau khi đổi lấy kỳ nghỉ, Ngân Tô bấm vào diễn đàn trò chơi.

Chủ đề nóng hổi hôm nay là “Thị trấn ma quỷ”, Ngân Tô thản nhiên lướt qua, không mấy hứng thú, vừa định rời đi thì nhìn thấy một bài đăng rất nổi tiếng, nhiệt độ quan tâm rất cao.

# Thảm án tòa nhà Lăng Nguyệt #

Ngân Tô bấm vào và nhìn thấy một số bức ảnh về hiện trường vụ án giết người, nhưng chúng ở rất xa nên hiển nhiên không được chụp tại hiện trường.

Bài đăng cho biết chủ nhà là họ Hàn, sống ở tòa nhà Lăng Nguyệt, vào tối hôm đó, vợ chồng họ Hàn đã chiêu đãi bạn bè tại nhà.

Tất cả mọi người, kể cả gia đình nhà họ Hàn, tất cả mọi người chết thảm.

Đánh giá từ những bức ảnh được chụp, tại hiện trường có rất nhiều máu, điều này cho thấy sự tàn nhẫn và hung ác của kẻ sát nhân.

[Tôi chỉ muốn biết người đăng ban đầu đã chụp những bức ảnh này như thế nào.]

[Tôi sống gần tòa nhà Lăng Nguyệt, ngày hôm đó có rất nhiều xe của cơ quan điều tra ra vào, sau đó xảy ra một vụ nổ mạnh, tôi ở trong nhà cũng bị dọa đến giật mình. Hung thủ chắc chắn là người chơi. ]

[ Còn có cả phát nổ? ]

[ Tôi đã nói mà! Hôm đó tôi chợt nghe tiếng nổ, chạy ra xem thì không thấy gì.]

[ Khi nào Cục Điều tra có thể bắt được hung thủ? ]

[ Chuyện này cũng quá tàn nhẫn…]

[ TMD tôi còn nghĩ là mình nhìn thấy cảnh tượng trong trò chơi. ]

[ Loại bi3n thái nào làm chuyện này phải bị bắt và giết ngay lập tức! Loại bi3n thái này không đáng sống chút nào ]

[ Vợ chồng Hàn Cảnh Thành là những người rất tốt, sản phẩm của công ty họ có dịch vụ chăm sóc khách hàng rất tốt, sau thời gian bảo hành còn sửa chữa miễn phí, không biết ai lại có thù hằn lớn với họ như vậy… Chẳng lẽ là đối thủ kinh doanh đã thuê ai đó giết họ? ]

[ Quả thực chất lượng và dịch vụ chăm sóc khách hàng của công ty họ không có gì để nói, gặp phải chuyện như vậy quả thực là xui xẻo.……]

[Những vị khách kia mới là những người xui xẻo nhất phải không? Ăn một bữa vậy mà phải trả giá bằng mạng sống]