Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 349: Hiện thực – Mẩu chuyện nhỏ

Chương 349: Hiện thực – Mẩu chuyện nhỏ

10:14 chiều – 25/05/2024
Edit: Mids

Beta: Yan

“Vì sao năm nay chuyên ngành đặc biệt cũng có quầy tiếp tân?”

“Đúng vậy, trước đây chuyên ngành đặc biệt chỉ nhận sinh viên do Cục Điều tra giới thiệu, nhưng năm nay trường mở tuyển sinh nên để quầy tiếp tân.”

“Không phải, trường học không phải là bị ngốc chứ? Đây không phải là làm lộ thông tin người chơi sao?”

“Đánh giá tình hình hiện tại, trò chơi phải tồn tại lâu dài… Có lẽ còn có những cân nhắc khác.”

“Tôi đã nỗ lực rất nhiều để thi đỗ vào trường, vậy mà họ có thể đỗ vào trường chỉ vì họ là người chơi? Điều đó thật không công bằng!”

“Trở thành người chơi cũng chả phải chuyện tốt lành gì, một ngày nào đó có thể chết, tôi không có ý kiến ​​gì, chỉ cần không cho tôi vào trò chơi là được.”

Ngân Tô đứng nhìn một lúc, chỉ có một học sinh đeo mặt nạ xuất hiện, sau khi đăng ký, anh ta bị một chiếc xe bus của trường học đậu gần đó trực tiếp đưa đi.

Thật tốt, cô không cần phải qua đó chào hỏi những người này.

Ngân Tô quay lại tìm chuyên ngành của mình và hoàn thành một loạt thủ tục theo hướng dẫn mà không mắc bất kỳ sai sót nào.

Để tránh những rắc rối không đáng có do bị giáo viên cũ nhận ra, Ngân Tô còn cố tình thay đổi chuyên ngành của mình.

Cũng may trước kia ngoài việc đến lớp, cô không tiếp xúc nhiều với giáo viên, sẽ không có nhiều người nhớ đến cô, nên việc chuyển ngành hẳn không phải là vấn đề lớn.

“Bạn học, bạn học……” Một cô gái xách túi lớn nhỏ ngăn Ngân Tô thở hổn hển chạy đến: “Xin chào, xin chào, bạn có biết đường đến khu ký túc xá Tây giang Nguyệt như thế nào không?”

“……”

Mặc dù trước đây cô đã từng học tại Đại học Lan Giang, nhưng đã quá lâu rồi, nhìn đâu cô cũng cảm thấy xa lạ..

Trên thực tế, có vẻ như trường đại học này đã được xây dựng lại trong 5 năm qua.

Ngân Tô không tìm được đường chỉ có thể lắc đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bạn cũng không biết à…” Cô gái tỏ vẻ thất vọng: “Tôi vừa đi vệ sinh thì đàn chị đã bỏ tôi lại và bỏ chạy, tôi đã đi vòng quanh đây hai lần rồi!! Không thể tìm thấy nó ở đâu cả!!!”

Ngân Tô nhìn cô ấy với vẻ mặt thông cảm, tuy không biết phải giúp như thế nào nhưng cô vẫn động viên vị bạn học này: “Cố lên! Bạn có thể tìm thấy nó!”

“……”

Nữ sinh thở dài, đi hỏi những người khác.

Ngân Tô đang chuẩn bị làm quen với môi trường trường học, vừa định rời đi, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau: “Phó Kỳ Kỳ, không phải cậu định về ký túc xá bên kia sao? Cậu mang đàn em này qua đó đi.”

Nữ sinh cúi đầu nhìn di động, nghe thấy có người gọi tên của mình liền giật mình trả lời: “…… Tôi không trở về ký túc xá.”

“A… Không phải cậu vừa mới nói muốn quay về sao?”

“Tôi có chút việc phải đi ra cổng trường.”

“Vậy được rồi…… thôi, tôi đưa em qua đó. Tại sao em lại chỉ có một mình?”

“Trước đó có một đàn chị đưa em qua ký túc xá nhưng em bị đau bụng phải đi vệ sinh, lúc quay ra thì đàn chị đã biến mất…”

Ngân Tô quay đầu lại thì thấy vị bạn học kia đã cùng hai cô gái khác đang rời đi, mà hướng ngược lại lại là một cô gái khác.

Khang Mại đã từng cho cô xem ảnh của Phó Kỳ Kỳ nên cô nhận ra cô ấy ngay lập tức.

Phó Kỳ Kỳ mặc một chiếc áo ngắn tay đi cùng quần dài trông rất bình thường, cúi đầu đi về phía trước, vẻ mặt có chút chán nản tinh thần sa sút, hiển nhiên khi so sánh với những học sinh khác trên đường vô cùng khác biệt.

Khang Mại nói anh ta đã sắp xếp cho Phó Kỳ Kỳ rất tốt, cho nên Ngân Tô cũng không chú ý quá cô ấy.

Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây, có vẻ như cô ấy đã sống sót qua những phó bản tiếp theo.

Ngân Tô thu hồi tầm mắt và rời đi theo hướng khác.

Ngân Tô ở trong trường lang thang một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một số kí ức quen thuộc.

……

……

Ngân Tô ra khỏi trường mua một hộp kem, cô tìm chỗ ngồi vừa ăn vừa ngắm nhìn các bạn học đang hoạt động vô cùng sôi nổi náo nhiệt.

Ngồi bên cạnh cô có một cặp vợ chồng, Ngân Tô tưởng rằng họ đến đây để tiễn con nên cũng không để ý.

“Con nhóc đó tại sao vẫn còn chưa đi ra? Không phải là muốn lừa gạt chúng ta đấy chứ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không thể nào, nếu con nhóc đấy muốn lừa gạt chúng ta, vậy thì chúng ta liền ở trường học gây chuyện, đến lúc đó nó đẹp mặt……”

“Chờ từ nãy đến giờ đã bao lâu rồi? Tôi thấy nó chính là không chịu ra.”

“Chờ một chút, trường học lớn như vậy cơ mà.”

Ngân Tô liếc nhìn họ, hai người trông như đã sáu mươi tuổi, ăn mặc như người bình thường, nhưng dường như họ không mấy thân thiết với nhau.

Ngân Tô quay mặt đi và tiếp tục múc một thìa kem vào miệng.

“Ra rồi ra rồi!”

Hai người bên cạnh đứng dậy chạy về phía cổng trường.

Ngân Tô liếc nhìn về hướng họ đang chạy, họ một người chặn bên trái một người chặn bên phải cô gái, như thể sợ cô ấy thấy họ liền bỏ chạy.

Nữ sinh bị chặn đứng ở đó không ai khác chính là người Ngân Tô vừa rồi còn gặp qua —— Phó Kỳ Kỳ.

Khoảng cách có chút xa, cô cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

……

……

“10 vạn? 10 vạn thì làm sao đủ? Ít nhất cũng phải 50 vạn!” Người đàn ông nắm lấy cổ tay Phó Kỳ Kỳ nói, “Những người là người chơi vô cùng giàu có, giống như Đông Tử nhà bên cạnh. Sau khi vào game, gia đình anh ta chuyển đến một biệt thự lớn! Đừng tưởng rằng chúng tôi không hiểu, đừng hòng lừa gạt chúng tôi, chỉ có 50 vạn, đối với cô mà nói đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

Phó Kỳ Kỳ đau đớn muốn tránh xa người đàn ông: “Chú ơi, cháu thực sự không có.”

Người đàn bà bên cạnh liền nói thêm vào: “Tưởng Lượng vì cứu cô mà chết mới bao lâu đâu, vậy mà cô đã bắt đầu không có lương tâm rồi? Tôi nói cho cô biết, Tưởng Lượng vì cô mà chết, cô phải vì hắn làm tròn đạo hiếu! Cuộc đời còn lại, cô phải thay Tưởng Lượng làm trâu làm ngựa cho chúng tôi!”

Khi nghe thấy người đàn bà nhắc đến bạn trai mình, đôi mắt Phó Kỳ Kỳ càng thêm ảm đạm.

“Hôm nay cô mà không lấy ra 50 vạn, cô cũng đừng nghĩ sống yên ổn.” Người đàn ông túm lấy cánh tay Phó Kỳ Kỳ đi về phía cổng trường..

Phó Kỳ Kỳ sợ hãi mà giữ chặt bọn họ, “Chú, dì, hai người đừng gây chuyện ở đây, sẽ xảy ra chuyện mất!!”

“Hừ, cô không trả tiền mới có thể xảy ra chuyện.”

“Cháu thật sự không có nhiều như vậy……” Phó Kỳ Kỳ mang theo khóc nức nở: “Làm ơn đi nơi khác rồi nói tiếp được không, cầu xin hai người.”

Sau khi Tưởng Lượng chết, thỉnh thoảng họ lại đến chỗ cô để xin tiền..

Cô vừa phải thanh toán tiền thuốc men cho vợ của Mặc tiên sinh, vừa phải đưa cho họ, sao cô có thể có nhiều tiền như vậy.

Trong trò chơi, cô chỉ kiếm được một chút điểm tích phân đó, chỉ riêng việc nuôi sống bản thân thôi cũng đã rất khó khăn rồi, cô lấy đâu ra điểm để mà mua những thứ khác để đổi lấy tiền.

Nhưng hai người họ nghĩ rằng cô có thể kiếm được rất nhiều tiền từ trò chơi…

Phó Kỳ Kỳ càng sợ làm ầm ĩ ở cổng trường, đôi nam nữ túm cô càng hăng hái nói: “Hãy đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi sẽ rời đi. Nếu không, hôm nay bạn học trong trường của cô sẽ biết cô là cái loại người gì.”

“……”

Phó Kỳ Kỳ biết họ chỉ muốn tiền, cô không muốn tranh cãi với họ, cô chỉ muốn họ rời khỏi đây.

Không cần gây ra động tĩnh quá lớn trước cổng trường.

Nhưng dù cô có nói gì thì hai người này cũng không hề nghe.

Thấy ngày càng có nhiều người chú ý đến bên này, Phó Kỳ Kỳ suy sụp nói: “Tôi đưa cho hai người, tôi đưa cho hai người được chưa.”

“Được, bao giờ thì cô đưa?”

“Bây giờ tôi không có… cho tôi một ngày.” Phó Kỳ Kỳ thấp giọng nói: “Ngày mai các người lại đến.”

Người phụ nữ nhìn sang chồng mình, không thể đưa ra quyết định.

“Không phải cô muốn chạy đâu nhỉ?”

Phó Kỳ Kỳ: “Tôi còn muốn đi học, tôi có thể chạy đi đâu?”

Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, một ngày, chúng tôi sẽ quay lại vào ngày mai. Nếu mai mà chúng tôi không lấy được tiền, đến lúc đó cô sẽ biết tay tôi!”

Hai người buông Phó Kỳ Kỳ ra rồi rời đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Kỳ Kỳ nhìn bóng dáng họ rời đi và không thể hiểu được, rõ ràng là khi có Tưởng Lượng ở bên cạnh, họ rất rất tốt………

Tại sao lại biến thành như vậy.

—— hoan nghênh đi vào ta địa ngục ——

Vé tháng vé tháng các bảo bối! Đầu đầu!

Chương ý tưởng [ đọc tệ 520] hoạt động rút ra:

【 hẳn là thông quan a 】 vân trung Tiên Minh miêu lại

【 cấp thông quan rồi?! 】 một sợi tương tư