Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 94: Trường Trung học Lý Quang (47)

Chương 94: Trường Trung học Lý Quang (47)

11:19 chiều – 23/05/2024
Edit: Niên

Beta: Alva, pilanium

“Tiêu Tú Lan…” Thôi Na nhìn thấy người bị mình đụng phải, vô thức kéo cô ta: “Chạy mau…”

Ai ngờ Tiêu Tú Lan nắm lấy cánh tay đang vươn ra của Thôi Na, sau đó đẩy cô ta ngã ra sau.

Thôi Na không thể tin nhìn Tiêu Tú Lan, trong đầu hiện lên dáng vẻ nhuốm đầy máu đồng bạn trông vô cùng đáng sợ của Tiêu Tú Lan lúc bên ngoài hội trường.

Nhưng trong khoảng thời gian này, hình như Tiêu Tú Lan không làm bất cứ điều gì hết, thậm chí cảm giác tồn tại còn rất thấp.

Vậy nên vừa rồi cơ thể phản ứng nhanh hơn não, trong tiềm thức muốn kéo cô ta chạy…

Thế nhưng, quả báo đến quá nhanh.

Trần Phong nói rất đúng, bất kể gặp ai, cho dù là anh ta thì đều không được phép tin tưởng.

“Học muội, tôi bắt được cô rồi!” Bóng đen bao trùm lấy Thôi Na, bên tai cô ta vang lên một tiếng cười quỷ dị, sau lưng thì cứ như dán lên khối băng, tiếng cười kia vẫn tiếp tục: “Hihihi… Đi chơi với tôi đi, học làm gì cho mệt chứ.”

“Tiêu Tú Lan!!” Thôi Na gào lên: “Tại sao cô lại làm như vậy, rõ ràng chúng ta có thể cùng nhau chạy thoát!!”

Tiêu Tú Lan nhìn Thôi Na đang gào thét bị bóng đen kéo đi, cô ta xoay người lại, lẩm bà lẩm bẩm trông rất giống kẻ điên: “Chết một người… Sẽ có một khoảng thời gian an toàn. Bây giờ thì an toàn rồi… Giờ mình có thời gian tìm sách giáo khoa rồi, mình không thể chết được, mình phải sống sót rời khỏi đây…” 

Ánh mắt Tiêu Tú Lan vừa hung ác vừa nham hiểm, không chút do dự xoay người đi tới một dãy giá sách khác.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, cơ thể khựng lại, mềm nhũn ngã xuống đất, lộ ra Thượng Duy đang cầm một vật nặng phía sau.

“Anh Lương.” Thượng Duy gọi Lương Thiên Dậu.

“Không có thời nhiều thời gian để lãng phí đâu, trói cô ta lại. Khi thời gian an toàn kết thúc, giết cô ta.”

“Giết… Giết người sao?” Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Thượng Duy tiến vào phó bản, nghe Lương Thiên Dậu nói vậy cũng có hơi do dự.

Lương Thiên Dậu: “Nếu cậu có thể tìm thấy sách giáo khoa trong thời gian này thì không cần giết cô ta.”

Thượng Duy: “…”

Lương Thiên Dậu liếc nhìn Thượng Duy, thực ra anh ta và Thượng Duy không quen biết nhau mà là cấp trên giao nhiệm vụ đưa anh ta vượt ải, lấy được kỹ năng thiên phú.

Vốn tưởng rằng chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản…

Ai ngờ lại tiến vào phó bản tử vong.

Nghĩ về những người đồng đội đã chết của mình, Lương Thiên Dậu lại cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ.

“Vừa rồi cô ta hại chết Thôi Na, trước đó còn giết một người chơi, cho dù giết cô ta, cũng là báo thù cho bọn họ.” Lương Thiên Dậu mặt lạnh đi về phía trước: “Đừng lãng phí thời gian nữa”

“…Vâng”

***

***

[21:22]

Thư viện lớn hơn nhiều so với những gì người chơi tưởng tượng. Mọi người đi vào cùng nhau nhưng nhanh chóng bị phân tán.

Trần Phong và Hồng Bằng rất may mắn, tìm được sách, lúc này đã đổi được phiếu dự thi từ chủ nhiệm lớp.

Nhưng họ không thấy Thôi Na đã bị tách ra.

Sau khi lấy phiếu dự thi, họ đợi thêm ở chỗ chủ nhiệm lớp hơn mười phút thì thấy Lương Thiên Dậu và Thượng Duy quay lại.

Nhưng sách của Thượng Duy không đủ nên anh ta không thể đổi phiếu dự thi.

Lương Thiên Dậu suy nghĩ một lúc, rút sách Vật lý trong tay ra, đưa cho Thượng Duy: “Đi đổi đi.”

“Anh Lương?” Thượng Duy rất ngạc nhiên, anh ta hơi do dự, cuối cùng từ chối: “Không… Không cần đâu, em đổi cũng lãng phí thôi, anh đi đổi đi. Khả năng sống sót của anh cao hơn em.”

Lương Thiên Dậu vẫn nhất quyết nói: “Đổi đi.”

Hốc mắt Thượng Duy chua xót, vô cùng cảm động: “Anh Lương…”

Mặc dù anh ta là người được bảo vệ trong đội này nhưng Thượng Duy biết rằng mình khác với hai người còn lại.

Họ chỉ bảo vệ anh ta vì ‘nhiệm vụ’ chứ không coi anh ta là đồng đội thật sự.

Lúc này, Tống A Manh và Trương Chí Văn cũng quay lại. Sắc mặt của hai người đều không tốt lắm, rõ ràng là không tìm được sách còn thiếu.

Thật ra trong số những cuốn sách còn lại của Lương Thiên Dậu có bao gồm cả sách hai người họ cần. Chỉ cần anh ta lấy ra là họ có thể đổi lấy phiếu dự thi.

Nhưng… Anh ta cũng có thể lấy của Tống A Manh và Trương Chí Văn để bổ sung vào số sách mình còn thiếu.

“Anh Trần, anh cảm thấy anh ta sẽ lựa chọn thế nào?”

Trần Phong chỉ lắc đầu, không đưa ra câu trả lời.

Nhân tính phức tạp không có thiện ác tuyệt đối.

Ngay cả Hồng Bằng IQ không quá cao còn nghĩ được như vậy thì Tống A Manh và Trương Chí Văn đương nhiên cũng nghĩ đến. Bọn họ đều cảnh giác lùi lại, giữ khoảng cách với Lương Thiên Dậu.

Lương Thiên Dậu dường như đang đấu tranh, cuối cùng anh ta ngước mắt lên nhìn Tống A Manh và Trương Chí Văn, rồi ánh mắt hắn rơi trên người Trương Chí Văn trông trạng thái có vẻ tệ hơn, căng mặt nói: “Tôi không muốn ra tay với anh.”

Trước đó Lương Thiên Dậu đã đưa sách Vật lý cho Thượng Duy nhưng vì anh ta đã tìm được những cuốn sách dự bị, vậy nên chỉ còn thiếu một quyển sách Vật lý.

Mỗi người chơi bị mất sách của một môn khác nhau, dù là Tống A Manh hay Trương Chí Văn thì chắc chắn họ đều có sách Vật lý.

Trương Chí Văn đoán được rằng mình sẽ trở thành mục tiêu nên cũng không ngạc nhiên khi bị Lương Thiên Dậu điểm danh, anh ta nghiến răng nói: “Bây giờ không thể lấy phiếu dự thi thì khi bắt đầu ngày Cuồng Hoan cũng có thể lấy được. Anh không nhất thiết phải như vậy nhỉ? Hơn nữa xét theo tình hình hiện tại, cho dù có lấy được phiếu dự thi cũng chưa chắc đã an toàn.”

Lương Thiên Dậu không giải thích bất cứ điều gì: “Nếu anh không muốn bị thương thì tự đưa cho tôi đi.”

Trương Chí Văn: “…”

Trương Chí Văn quay lại nhìn Tống A Manh và đám Trần Phong, có lẽ muốn họ lên tiếng thay mình.

Tống A Manh bị Trương Chí Văn nhìn chằm chằm, cô ấy chỉ có thể nói ra sự thật: “Tôi không đánh lại Lương Thiên Dậu.”

Nếu Lương Thiên Dậu ép cô ấy đưa sách, cô ấy cũng chỉ có thể đưa, nhưng bây giờ người bị Lương Thiên Dậu chọn lại là Trương Chí Văn…

Tống A Manh siết chặt lấy quần áo trên người, quay mặt đi không dám nhìn Trương Chí Văn. 

Còn về Trần Phong thì anh ta không trả lời lại luôn, mà Hồng Bằng lại coi anh ta là thủ lĩnh nên lúc này chỉ có thể bất lực nhìn Trương Chí Văn.

Trương Chí Văn chán nản, anh ta không thể mong đợi bất cứ ai giúp mình vào lúc này, con người ai cũng ích kỷ thôi.

Tất cả cũng chỉ là để mình được sống tiếp.

Cuối cùng Trương Chí Văn lựa chọn tự đưa quyển sách mà Lương Thiên Dậu cần cho anh ta. Tống A Manh đánh không lại Lương Thiên Dậu, vậy nên đương nhiên anh ta cũng không thể đánh lại Lương Thiên Dậu trong trạng thái hiện tại. Nên ngoại trừ cách này, anh ta cũng chẳng thể làm gì khác.

Lương Thiên Dậu nhận lấy quyển sách và nhanh chóng đổi được phiếu dự thi từ chủ nhiệm lớp.

Trương Chí Văn hiện đang thiếu hai cuốn sách, vì vậy anh ta chắc chắn không thể đổi lấy phiếu dự thi, nhưng anh ta vẫn còn một quyển sách Tiếng Anh, nếu đưa quyển sách ấy cho Tống A Manh, Tống A Manh cũng có thể đổi được phiếu dự thi.

Nhưng anh ta không chủ động đưa sách cho Tống A Manh. Còn Tống A Manh thì không biết là không nghĩ tới điều đó hay là không thể học được sự nhẫn tâm của Lương Thiên Dậu nên cả hai đều không đề cập đến vấn đề này.

Lúc này đã là 21:35, vẫn không thấy bóng dáng Thôi Na đâu.

Trần Phong cảm thấy rất có thể Thôi Na đã lành ít dữ nhiều rồi.

Về phần Tiêu Tú Lan…

***

***

“Trương Chí Văn, vết thương của anh sao rồi?” Tống A Manh thấy trạng thái của Trương Chí Văn khá tệ, ngập ngừng hỏi.

Trương Trí Văn đang ôm cánh tay, trên tay áo dính rất nhiều máu. Khi trốn quái vật trong thư viện, anh ta đã bị giá sách làm bị thương.

Vết thương không nghiêm trọng lắm nhưng cơ thể bị thương có vẻ như đã khiến anh ta bị ô nhiễm.

Hơn nữa nó hoàn toàn khác so với sự ô nhiễm chậm rãi lúc ban đầu, cảm giác suy nhược đến rất nhanh, Trương Chí Văn chỉ cảm thấy cơ thể mình vô cùng nặng nề, mọi thứ xung quanh đều như đang lắc lư.

Giọng nói của Tống A Manh ù ù bên tai, anh ta gần như không thể nghe rõ cô ấy đang nói gì: “Không… Không sao.”