Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 98: Trường Trung học Lý Quang (51)

Chương 98: Trường Trung học Lý Quang (51)

11:19 chiều – 23/05/2024
Edit: Dương

Beta: Wendy, pilanium

Cô gái cảm thấy người đối diện cười rất đẹp, giống như yêu ma mê hoặc lòng người. Nhưng đồng thời cô ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm… Một sự nguy hiểm không gì sánh được, như thể cô gái xinh đẹp trước mặt là ác ma đội lốt người.

Cô gái thực sự không muốn đồng ý, cái trò k1ch thích mà cô nói chắc chắn không phải thứ gì đó tốt đẹp.

Nhưng Ngân Tô chặn cô ta lại như một tên ác bá, không cho cô ta đi: “Tớ có rất nhiều thời gian, chúng ta có thể đứng đây tắm trăng, trò chuyện tâm tình, kể chuyện quá khứ và nói về dự định tương lai.”

“…” Ai muốn trò chuyện tâm tình với cô! Cô gái không thể đi được, cuối cùng đành khó chịu nói: “Trò k1ch thích là trò gì?”

Ngân Tô lập tức vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Tới đây ngồi xuống nói chuyện.”

“…” 

Nữ sinh đứng yên không nhúc nhích, cô ta còn lâu mới qua đó!

Ngân Tô mời không được, đành phải nói thẳng vào chuyện chính: “Kỳ thi cuối kỳ vẫn chưa bắt đầu, chẳng lẽ cậu không muốn loại thêm nhiều đối thủ cạnh tranh hơn hả? Cậu cho rằng có phiếu dự thi là an toàn rồi sao? Vẫn còn rất nhiều người điểm cao hơn cậu. Nếu bọn họ tấn công cậu, may ra thì cậu còn có thể chạy thoát được nhưng nhỡ mà xui thì đến cánh cửa kỳ thi cậu cũng không chạm vào nổi ấy chứ.”

“Học hành vất vả lâu như vậy, chẳng lẽ cậu lại muốn gục ngã trước cánh cửa kỳ thi ngay lúc này? Liệu cậu có cam lòng không? Cậu nỡ phụ lòng sự cố gắng của bản thân mình sao?”

“Vậy nên chúng ta phải đào thải thêm càng nhiều đối thủ cạnh tranh hơn nữa mới có thể an toàn, còn cải thiện được điểm thi cuối kỳ, cậu thấy có đúng không?”

Cô gái: “…”

Cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ngẫm lại thì lại thấy cô nói cũng có phần đúng!

Nếu có thể loại thêm được nhiều học sinh hơn đồng thời cải thiện điểm thi thì…

Dưới sự thuyết phục của Ngân Tô, đôi mắt của cô gái bắt đầu sáng lên.

***

***

Ngân Tô nhờ cô gái kia đi tìm thêm một bạn học không có phiếu dự thi nhưng điểm cao, trong tay cô vẫn còn một tấm phiếu dự thi, bọn họ có thể hợp lực.

Trong lúc chờ cô gái kia đi tìm người, Ngân Tô quay trở lại ký túc xá một chuyến, đón hai vệ sĩ của mình.

Quái vật tóc không muốn ra ngoài cho lắm, rõ ràng đàn chị cũng không muốn rời khỏi ký túc xá, cả người đều viết hai chữ kháng cự: “Hôm nay là ngày Cuồng Hoan.”

Ngân Tô: “Tôi tốt quá mà, tới tận lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến hai người nên mới quay lại đón hai người cùng tham gia bữa tiệc long trọng như ngày Cuồng Hoan nè.”

“…”

Bọn họ không muốn tham gia chút nào, thật đấy.

“Sao thế, sắp tới sẽ có thứ gì xuất hiện khiến hai người sợ sao?” Ngân Tô nhận ra được sự kháng cự của các vệ sĩ, và với tư cách là bà chủ, cô không thể không quan tâm tới.

Quái vật tóc bò lổm ngổm khắp phòng, tỏ ý kháng cự.

Đống tóc của nó cứ đung đưa sau lưng Ngân Tô, tuy nhiên điều đó không hề khiến Ngân Tô sợ hãi mà ngược lại còn làm tăng thêm sự u ám, âm trầm của cô.

Đàn chị hạn hán lời với cái thứ ngu ngốc kia, dưới cái nhìn chăm chú đầy thân thiện của Ngân Tô, cô ta nói: “Các học sinh khóa trước sẽ xuất hiện trong ngày Cuồng Hoan.”

Học sinh khóa trước… Xuất hiện… Vậy chắc chắn không phải hình thái bình thường, chắc là cùng loại với đàn chị.

Có lẽ là chết trong ngày Cuồng Hoan… không, có thể là tất cả học sinh đã chết trong ngôi trường này.

“Sợ à?” Ngân Tô tò mò: “Cô không đánh được họ hả? Cô yếu thế sao?”

Phương pháp khích tướng này rất có tác dụng với đàn chị, đặc biệt là khi Ngân Tô nói cô ta yếu, cô ta như thể bị đạp trúng chỗ đau vậy, gân cổ lên, giọng the thé: “Tôi sợ cái gì chứ!”

Ngân Tô gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”

“…”

Rất rõ ràng, ý kiến của họ không quan trọng với cô, cuối cùng hai con quái vật vẫn phải đi theo Ngân Tô rời khỏi tòa ký túc xá.

Khi xuống cầu thang, bọn họ gặp phải một học sinh ở đó, hai bên không ai nhường ai. Cuối cùng Ngân Tô không chớp mắt, lạnh lùng chỉ đạo con quái vật tóc cuộn đối phương lại rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ đang ở tầng bốn, ngã xuống không chết thì cũng tàn phế.

Cô không thể động thủ cũng chẳng vấn đề gì, cứ cho vệ sĩ ra tay là được rồi, easy game.

Rõ ràng các quy tắc không có tác dụng với quái vật, và đương nhiên quái vật tóc ném học sinh kia xuống cũng chẳng xảy ra chuyện gì kỳ lạ.

“Từ giờ tôi phải nhờ hai người bảo vệ rồi.” Ngân Tô rất hài lòng, một tay nắm tóc, một tay kéo đàn chị, trái ôm phải ấp đi xuống lầu.

Đàn chị: “…”

Quái vật tóc: “???”

“Cô muốn làm gì?” Đàn chị đã rời khỏi ký túc xá nhưng trong lòng vẫn có chút oán hận.

“Đương nhiên là trả lại cho trường học một môi trường nề nếp, kỷ luật rồi.”

Đàn chị tỏ vẻ khó hiểu: “Nói tiếng người.”

Ngân Tô: “Săn giết bạn học.”

“???” Cô có muốn nghe thử xem cô đang nói những gì không?

Ngân Tô nhìn tòa dạy học đang bị bóng tối bao phủ phía xa, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chỉ cần tất cả mọi người bị loại là tôi thi bừa thế nào cũng được hạng nhất. Sao tôi lại thông minh như vậy chứ…”

Đàn chị đã có chút chết lặng: “…” Cô lại thông minh quá cơ, chắc giáo viên nhìn thấy cũng phải khen đỉnh.

“Đây không phải là sự kiện chính của ngày Cuồng Hoan sao?” Ngân Tô, người cảm thấy mình luôn tuân thủ các quy tắc khi tham gia sự kiện nói thêm: “Nếu có cơ hội thì giáo viên cũng được hết, tôi sẽ không kén chọn.”

“…”

Đây không phải vấn đề cô có kén chọn hay không?

Sao cô không chết luôn đi!

Có thể là do giáo viên có một sự áp chế tự nhiên đối với học sinh nên gương mặt đàn chị lộ ra vẻ âm trầm cảnh báo cô: “Giáo viên rất đáng sợ!”

Ngân Tô khẽ hừ một tiếng: “Tôi đây muốn xem thử xem ông ta đáng sợ cỡ nào.”

***

***

Ngân Tô đưa đàn chị và quái vật tóc đến tụ họp với hai NPC học sinh khác. Bạn học cô gái kia kiếm tới chỉ kém cô đúng một điểm.

“Điểm của hai người cao như vậy mà vẫn không lấy được phiếu dự thi sao?” Ngân Tô cảm thấy cuộc cạnh tranh này quá khốc liệt, không biết điểm của lớp này phải kinh khủng tới mức nào nữa.

“… Tôi bị mất sách.” Có vẻ như cô gái đang nhớ lại một chuyện buồn nào đó, sâu trong đôi mắt cô ta ánh lên sự hận thù.

“…”

Tốt lắm, rất công bằng.

Trò chơi này không chỉ nhằm vào người chơi mà nó nhằm vào tất cả các sinh vật.

Có vẻ như trong số mười học sinh đứng đầu lớp này, số người lấy được phiếu dự thi ít hơn rất nhiều so với dự đoán của cô.

Lợi ích của điểm cao không phải là lấy được phiếu dự thi sớm mà là quy tắc điểm cao có thể trực tiếp tấn công điểm thấp.

Ngân Tô không nói nhảm nữa: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”

Đàn chị còn tưởng rằng Ngân Tô muốn cô ta đi giết người nhưng ai ngờ Ngân Tô lại đưa cô ta với quái vật tóc theo thực sự là để “bảo vệ” cô.

Còn cô thì chịu trách nhiệm thao túng tâm lý hai NPC kia giúp cô loại bỏ các học sinh khác. Hai NPC đó điểm rất cao, phần lớn những học sinh gặp phải bọn họ đều không thể đánh trả chỉ có thể nằm im chịu trận.

Cộng thêm Ngân Tô có kỹ năng ở bên cạnh hỗ trợ thì cứ phải gọi là đánh đâu trúng đó, hoàn toàn không phải lo lắng chuyện nhầm điểm.

Không đủ số lần sử dụng kỹ năng?

Ngân Tô có thể mỗi ngày làm một việc tốt ngay tại chỗ, dù sao thì cứu xong rồi giết cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Người thụ hưởng có nói cảm ơn hay không cũng không quan trọng lắm, chẳng cần biết tiền căn hậu quả gì, chỉ cần ngay lúc đó hành vi của cô là ‘tốt’ cho đối phương thì hệ thống sẽ phán định cô làm việc tốt thành công, còn suy nghĩ của người được hưởng việc tốt thế nào không quan trọng.

Rất bất thường.

Nhưng cô thích.

Trên đường đi, cô cũng gặp phải một vài học sinh điểm cao, nhưng bên kia chỉ cần nhìn thấy đội hình của cô —— dáng vẻ tóc bay sau lưng vô cùng kỳ lạ —— là lập tức thức thời né vội, hoàn toàn không dám chọc vào cô.

Nhưng Ngân Tô lại không có ý định để họ đi.

Điểm thấp không thể trực tiếp tấn công điểm cao nhưng lại có thể ra tay với bảng tên. Không được che giấu, bôi bẩn hoặc sửa đổi bảng tên… Bất kể là vi phạm một mục nào đều bị coi là làm “mất” bảng tên và đầu sẽ bị nổ tung.

Cửa hàng của Ngân Tô đã được làm mới nhiều lần, cô cũng mua được kha khá mấy món đồ linh… Không đúng, là mấy món đồ nho nhỏ thú vị.