Sao Nghiêm Mục phát hiện có người?
Mạnh Kiều không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác mà không phải của bọn họ.
“Em muốn tìm Bạch Mộ Nhiễm à?” Hội trưởng vỗ vỗ tay Bạch Thần, ánh mắt anh như nhìn một con Husky trung thành với mình, trong ánh mắt cháy lên ngọn lửa ấm áp và dung túng với cấp dưới: “Cho dù người đó có đứng trước mặt em, em cũng không đánh lại.”
“Sao biết em không đánh lại?” Bạch Thần lẩm bẩm.
“Đúng là cậu đánh không lại.” Mạnh Kiều nhún nhún vai: “Anh ấy thật sự rất lợi hại.”
“Cảm ơn.”
Hả?
Ai đang nói cảm ơn?
Hội trưởng vui vẻ bật cười khẽ, chẳng qua mỗi lần anh ấy cười một tiếng thì trong cổ họng sẽ trào ra máu tươi khiến Bạch Thần sợ tới mức sững sờ muốn hứng lấy máu tràn ra khỏi miệng hội trưởng.
Cửa bên cạnh kệ sách mở ra, một bóng dáng cao gầy bước ra. Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần tây đen phác họa ra đôi chân thon dài.
Mạnh Kiều tự khen cho sự thông minh của mình, may mà cô không nói bậy bạ gì về Bạch Mộ Nhiễm.
Bởi vì người xuất hiện, đúng là Bạch Mộ Nhiễm.
Bạch Thần sửng sốt.
Gì… Thế này là sao?
Cậu ấy biết có thế giới song song. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Kiều, cậu ấy chỉ cười cợt 30 giây rồi tiếp nhận sự thật. Nhưng hiện tại, khi trước mặt mình xuất hiện hai khuôn mặt giống nhau như đúc, Bạch Thần khó có thể che giấu nỗi khiếp sợ: “Bạch… Mộ Nhiễm…”
“Là tôi.”
Bạch Mộ Nhiễm nói.
“Tôi sẽ trở thành hội trưởng mới, nhưng điều này chỉ có mấy người biết.” So với giọng điệu của hội trưởng, Bạch Mộ Nhiễm nói bằng giọng sắc bén, không cho bất kỳ ai có thể thương lượng: “Tôi sẽ nhận chức hội trưởng từ người đương nhiệm, cũng mong mọi người tôn trọng quyết định này.”
Cũng đúng! Trong thời kỳ rung chuyển, hội trưởng chết sẽ khiến Hội Khoa Học chia năm xẻ bảy. Hội trưởng là lãnh tụ tinh thần ở đây.
Bạch Mộ Nhiễm cho người ta cảm giác không thể từ chối. Điều này khiến Mạnh Kiều không kiềm được xoa xoa huyệt Thái Dương: “Tôi không ngờ có thể gặp được anh ở đây.”
“Ừm, tôi cũng không ngờ tới chỗ nào cũng có cô.” Bạch Mộ Nhiễm nói.
Mạnh Kiều:…
“Anh không nói với Bạch Trình Hi à?” Mạnh Kiều đổi chủ đề.
“Nó không cần biết chuyện này.” Bạch Mộ Nhiễm trả lời.
Anh ấy lấy một cái tách sứ trắng ở trong tủ ra, rót nước ấm cho hội trưởng, cầm cốc cacao nóng kia đi. Mạnh Kiều nhìn hai gương mặt giống nhau lại có khí chất hoàn toàn khác nhau rơi vào trầm tư. Đều là cảm giác lạnh lùng, một người lại lạnh nhạt dịu dàng giống như hoa nở khi xuân về, mà một người khác lại mạnh mẽ giống như gió lạnh tháng chạp khiến người ta run lên.
Hội trưởng tìm Bạch Thần đến là để dặn dò hậu sự, cùng phương pháp liên lạc. Ngay giây phút, Bạch Thần nhìn thấy Bạch Mộ Nhiễm, cậu ấy chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm. Ba người ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu, Mạnh Kiều loáng thoáng nghe được tiếng khóc tủi thân như thú con bị thương của Bạch Thần từ trong cửa phòng đóng chặt.
Tiểu Kiều quét tước sạch sẽ trong ngoài nhà gỗ, có thể là vì đã từng trải qua sinh ly tử biệt, tâm trạng của cô ấy bình thản hơn Bạch Thần rất nhiều, nhưng ánh mắt cũng khó có thể che giấu sự cô đơn.
“Phó bản là phó bản, liên hệ giữa thế giới song song là một chuyện khác. Hai chuyện đều cần giải quyết.” Mạnh Kiều ôm cacao nóng mà Tiểu Kiều đưa, cô ấy còn tri kỷ cho thêm hai miếng kẹo xốp Marshmallow vào.
Quả nhiên chỉ có “mình” mới biết được khẩu vị yêu thích của mình.
“Hai việc, giải quyết một việc là sẽ giải quyết việc thứ hai. Chuyện này đều xâu chuỗi với nhau.” Nghiêm Mục nói. Anh ấy nhớ lại lời hội trưởng vừa nói với mình.
Anh biết đáp án.
Nghiêm Mục phỏng đoán, chỉ có hai thế giới song song này của bọn họ xuất hiện phó bản, mục đích của phó bản là sàng lọc. Mà anh đã liệt kê rất nhiều khả năng của việc sàng lọc, cuối cùng chuyển sự chú ý sang lời nói đùa mà Mạnh Kiều từng nói ‘kế hoạch thanh trừng của con người’.
Động đất.
Vụ nổ.
Người mất tích.
Thế giới song song.
Liên hệ tất cả với nhau, Nghiêm Mục hoài nghi có lẽ thế giới song song bị nối với nhau do sinh ra sự va chạm lượng tử. Sự va chạm liên tục sẽ nhiễu loạn kết cấu và sự gắn kết của toàn bộ thế giới song song. Nói cách khác, sẽ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển đối với tất cả thế giới song song, thậm chí sẽ dẫn đến sụp đổ. Tất cả thế giới sẽ nổ tung vào một ngày nào đó.
Cho nên, nếu hai thế giới song song chạm vào nhau, phương pháp tốt nhất là để hai thế giới sát nhập thành một thế giới. Mà trong sự sát nhập và va chạm thì sẽ xuất hiện tình huống bệnh nứt da. Tất cả phù hợp với vật sống bị chết và xuất hiện trạng thái dị dạng cùng với tần suất chấn động của thế giới song song.
Thật ra anh chú ý đến làn da trên cổ Bạch Mộ Nhiễm bị trũng xuống. Chứng minh đây là dung hợp lẫn nhau, nói cách khác, trừ khi một bản thể ở thế giới song song chết, nếu không hai bản thể đều sẽ gặp phải nguy hiểm tử vong hoặc là dị dạng. Nghiêm Mục không cần đoán cũng biết Bạch Mộ Nhiễm và hội trưởng tạo thành thỏa thuận nào đó. Bạch Mộ Nhiễm sẽ kéo dài sự sống cho hội trưởng, tiếp tục thực hiện sứ mệnh của Hội Khoa Học, cho đến ngày Giáo Hội biến mất.
“Ôi, thật ra đã biết thế giới song song, thì cái chết cũng không còn quá đáng sợ nữa. Chúng ta sẽ sống ở thời không khác nhau và ở bên người mình yêu.” Mạnh Kiều ôm cốc cảm thán. Cô nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng bên ngoài, sao trời lấp lánh dường như duỗi tay là có thể chạm vào ánh trăng.
Nghiêm Mục nhìn dải ngân hà, ngẫu nhiên có sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Mặt đất ở thế giới song song cũng hơi rung lên, nơi xa truyền đến tiếng nổ mạnh.
“Mọi người chưa bao giờ dừng việc thăm dò vũ trụ, nhưng vũ trụ đã tìm được nhân loại trước một bước.” Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nói ra một câu triết lý.
“Hả?” Mạnh Kiều ghé vào sofa, như một con mèo lười biếng.
“Có lẽ có người đang theo dõi chúng ta, đang phán xét điểm tích lũy của chúng ta, đang bàn bạc xem nên để lại bao nhiêu con người.” Nghiêm Mục tiếp tục nói: “Có lẽ tồn tại sinh vật cấp cao tạo ra tất cả những thứ này, mà mục đích là dẫn đường cho thế giới một lần nữa trở về hoà bình.”
Khi anh nghĩ rõ quan hệ giữa thế giới song song và tai họa tự nhiên, nghĩ tới vũ trụ sụp đổ, rất nhiều chuyện đã trở nên rõ ràng và thông suốt.
Đây vốn không phải trò chơi gì.
Một thế giới không tải được số lượng dân cư gấp đôi, cho nên giống như tổ chức một cuộc thi, chọn lựa người vượt qua bài thi thì được ở lại. Đây là phương pháp công bằng nhất. Mặc kệ là trả lời đúng vì học tập giỏi, hay lấy được thành tích tốt vì kỹ xảo gian lận cao siêu, hoặc là có sự may mắn gặp đúng câu hỏi mà mình biết, bọn họ đều được lựa chọn một cách công bằng.
Thế giới song song đang dần dần dung hợp với nhau.
“Tần suất động đất càng ngày càng nhiều, đơn giản mà nói, thế giới song song có lẽ đang va chạm. Hơn nữa tần suất va chạm và dung hợp càng ngày càng cao. Anh nghi ngờ việc chúng ta thường xuyên qua lại giữa hai thế giới có lẽ cũng sẽ tạo thành dung hợp.” Nghiêm Mục uống một ngụm cacao nóng.
Mạnh Kiều không có phản ứng.
Lúc anh quay đầu lại thì phát hiện Mạnh Kiều đã ngủ quên trên ghế sofa rồi.
Lúc Bạch Thần từ thư phòng ra, hai vành mắt đã đỏ, trong phòng bay ra mùi thuốc lá. Bạch Mộ Nhiễm vẫn mang khuôn mặt nghiêm túc, khiến người ta không thể hiểu nổi. Hội trưởng không biết làm sao cười khẽ. Anh ấy nói rất nhiều kỳ vọng với Bạch Thần, cũng hy vọng cậu ấy có thể tin tưởng Bạch Mộ Nhiễm như tin tưởng mình.
Ở trong phòng sách, hai bên thật sự đã tranh chấp dữ dội.
“Anh và Bạch Mộ Nhiễm vốn là người giống nhau.” Hội trưởng nhỏ giọng an ủi: “Cho nên anh sẽ không chết, anh sẽ ở bên mọi người.”
Bạch Thần đỏ mặt tủi thân phản bác: “Không phải, Mạnh Kiều và Tiểu Kiều không giống nhau.”
“Từ sâu bên trong bọn họ giống nhau, Bạch Thần. Các cô ấy đều sẽ phấn đấu quên mình vì bảo vệ người thân. Cho dù tính cách hai người khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển.” Rõ ràng hội trưởng không hơn cậu ấy nhiều tuổi, nhưng ánh mắt lại có thêm vài phần từ ái dưới sự phản chiếu của ánh đèn vàng: “Em phải học chấp nhận tất cả những thứ này. Đây là chuyện mà em cần phải học được trong cuộc đời.”
Bạch Thần chưa bao giờ nói chuyện với hội trưởng nhiều như vậy.
Ở trong mắt cậu ấy, hội trưởng cao không thể với tới, đi về một mình, tư duy kín đáo. Khác một trời một vực với dáng vẻ hiện tại, anh ấy đang thản nhiên thuyết phục cậu chấp nhận việc anh ấy rời đi.
“Đừng để anh lo.” Giọng điệu hội trưởng như một người anh hiền từ: “Còn có rất nhiều người sẽ làm bạn với em, anh cũng vậy.”
“Sếp…”
“Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ anh đi, muộn quá rồi. Em cũng quá mệt mỏi.”
Sau khi Bạch Thần rời khỏi phòng, hội trưởng ngửa đầu dựa vào xe lăn, sự dịu dàng trên mặt đã biến mất thay vào đó là biểu cảm lạnh băng xa lạ.
Bạch Mộ Nhiễm đút tay trong túi quần đứng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Diễn tốt đấy.”
“Ừ, tôi cũng thấy vậy.” Hội trưởng giương mắt nhìn Bạch Mộ Nhiễm cười cười: “Anh đừng quên giao hẹn của hai ta, dẫu sao tất cả đều không có đường rút lui.”
“Anh nói tận sâu bên trong mỗi người là giống nhau, tôi lại cảm thấy anh tàn nhẫn hơn tôi rất nhiều.” Bạch Mộ Nhiễm châm chọc. Anh ấy đưa lưng về phía hội trưởng, nhìn về phía bóng đêm vô biên.
Phía sau, tuy rằng sức sống của hội trưởng đang dần tan rã, nhưng đôi mắt sắc như dao kia lại nhìn về phía anh ấy.
“Nếu không phải chuyện đến nước này rồi, anh cho rằng tôi sẽ bằng lòng xin anh giúp đỡ?” Hội trưởng cười nhạt nhìn người đàn ông.
“Anh yên tâm, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của anh. Dẫu sao nếu không diệt trừ Giáo Hội, hai thế giới đều sẽ chết.” Bạch Mộ Nhiễm châm một điếu thuốc.
“Đừng hút thuốc, khó ngửi.” Hội trưởng hừ một tiếng.
Anh ấy điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
Bạch Mộ Nhiễm quay đầu lại nhìn bóng dáng giống mình rồi cụp mi lắc lắc đầu. Hiện tại anh ấy cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có đi theo bước chân của hội trưởng, tiếp tục điều hành Hội Khoa Học tới cùng mà thôi.
Vào đông, gió lạnh vù vù đập vào cửa sổ.
Biệt thự rất lớn, có bốn phòng ngủ.
Mạnh Kiều cuộn tròn trong chăn mềm mại, lò sưởi trong tường khiến căn phòng ấm áp mà khô ráo. Cô nửa mơ nửa tỉnh mơ màng hỏi: “Nếu có thế giới song song khác, em không ở bên anh thì sẽ ở cùng ai đây? Vậy nếu em đã kết hôn ở thế giới song song thì khi gặp lại anh sẽ thành ngoại tình à?”
Câu hỏi này làm Mạnh Kiều nghĩ tới đạo cụ bị cắm sừng của Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục chỉ cười mà không nói chuyện. Anh kéo chăn, che phần vai lộ ra ngoài của Mạnh Kiều: “Ở thế giới này, ở hiện tại, chúng ta ở bên nhau, đây là một chuyện không dễ có được.”
Không có gì có thể quan trọng hơn hiện tại hai người đều còn sống.
Sao băng lướt qua bầu trời đêm đen như mực, như kim đồng hồ thần bí trên la bàn màu vàng. Lúc này, Hạ Tinh Thần cũng nhìn lên sao trời.
Thành phố yên tĩnh.
Lập loè xếp hạng điểm tích lũy.
Mọi người không còn nhà để về.
Tạo thành một ngày đầu năm rét căm căm.