Suỵt, nghỉ phép thôi!
Nghỉ phép thôi.
Nghỉ phép…
Nghỉ phép…
Chờ đã!
Mạnh Kiều xòe hai tay ra, kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục: “Nghỉ phép?”
“Ừ,” Anh cũng nghe rõ ràng.
Đây là ước nguyện của Mạnh Kiều linh nghiệm à?
Mạnh Kiều che miệng, trong mắt không nén nổi vui sướng. Có điều lúc này cô phát hiện San San không ở cạnh mình, thì hơi lo lắng: “Anh đoán đúng rồi, San San thực sự không ở đây.”
“Em yên tâm, anh đã đưa đạo cụ nhạc nền cho con bé rồi.”
Anh nghĩ bây giờ mình không còn cần nó nữa.
“Con bé thông minh, lại có Hạ Tinh Thần ở bên. Dù cho hệ thống không chọn ai làm đồng đội với San San thì Tiểu Kiều cũng sẽ không rời con bé nửa bước.” Nghiêm Mục an ủi cô.
Tiểu Kiều là vật chết, nếu cô ấy kéo San San, đương nhiên sẽ bị hệ thống mặc định là một vật thế mang theo như bao lô trang sức, rồi kéo vào phó bản. Ít nhất là có Tiểu Kiều bên cạnh San San, Mạnh Kiều cũng không lo lắng lắm, dù sao San San có thiên phú mạnh mẽ bảo vệ. Sau khi theo cô vào hai phó bản cũng thông minh hơn nhiều, có thể tìm được manh mối, nên cô cũng yên tâm.
Lúc này Mạnh Kiều mới bắt đầu ngắm nhìn xung quanh.
Bãi biển.
Cây dừa.
Nước trong xanh.
Dưới ánh mặt trời, bọt biển lấp lánh gợn sóng. Mạnh Kiều nhìn xuống vỏ sò và cát mịn dưới chân mình, ngay sau đó cô cởi áo khoác ra, chỉ để lại áo thun trắng và quần jeans. Nếu không phải cô bận tâm xung quanh còn người chơi khác thì có lẽ cô đã mặc nội y nhảy xuống biển rồi.
Gió nóng, không khí ẩm ướt, quầng sáng rực rỡ.
Là biển xích đạo.
Mạnh Kiều thư thái: “Em vẫn nói, ước nguyện sẽ có linh nghiệm mà! Xem ra ở điểm này hệ thống vẫn rất có nhân tính, không bắt em ở thôn mãi được!” Cô cười khanh khách nhìn Nghiêm Mục nhặt từng món đồ mình vừa cởi ra lên, cất đi.
“Gợi ý nhiệm vụ lần này là gì vậy?” Mạnh Kiều vui vẻ một lúc lâu, gần như quên mất mình đang trong nhiệm vụ.
Cô thử vươn ngón chân ra kiểm tra nhiệt độ của nước, khoảng chừng hai mươi, ba mươi độ.
“Có đồ bơi không nhỉ? Ở đây chắc phải có bán đồ bơi chứ!” Mạnh Kiều đã không chờ nổi nữa, thậm chí cô còn muốn mặc kệ nhiệm vụ và manh mối, muốn bơi cho đã mà thôi.
Mạnh Kiều có chấp niệm với biển, hai năm qua giá vé Tết quá cao, nên cô chưa thể bay sang Thái Lan, bởi vậy nó đã biến thành chấp niệm. Sau này phó bản bùng nổ, suy nghĩ này càng thêm không thực tế, cho nên một khi nguyện vọng vẫn luôn mong chờ thành hiện thực, ai cũng sẽ như cô mà thôi.
“Lần này em không muốn tìm manh mối nữa, em chỉ muốn đi bơi, uống nước dừa thôi!” Mạnh Kiều ôm eo Nghiêm Mục, cọ cọ ngượng ngùng làm nũng.
“Tùy em thôi, đi nào, đi tìm đồ bơi cho em.” Nghiêm Mục xoa xoa đầu cô.
Hai người đứng trên bãi biển, phía sau là nhà trần cao màu trắng bị cây cối thấp bé và bãi cỏ vây quanh. Trên bãi cỏ còn có một bó hoa trắng, có vẻ như ở đây vừa mới tổ chức một lễ cưới hoành tráng. Nơi này chắc là một khu nghỉ dưỡng, hơn nữa còn là khu vô cùng đắt đỏ.
Nghiêm Mục phủi cát trên chân Mạnh Kiều, mang giày cho cô rồi đi đến khu nghỉ dưỡng. Trong khu nghỉ dưỡng có nhà hàng món Tây, tiệm bánh ngọt, quán cà phê, quán bar nhỏ, còn có nhà hàng để bảng là phòng ăn đêm. Khu vực lưu trú được chia thành hai khu A và B. Từ bảng chỉ dẫn và vẻ ngoài thì hai khu không có gì quá khác biệt, ngoại trừ khu B có thêm lưới bảo vệ.
Bọn họ chẳng khác gì cặp đôi đi nghỉ dưỡng ở trấn nhỏ Địa Trung Hải, gió nóng thổi vào người làm mọi thứ trở nên không thực tế: “Em muốn ở nhà cạnh biển, tốt nhất là có hồ bơi riêng. Em không nghĩ ở đây không thể chạm vào nước, hệ thống sẽ không đưa ra sai phạm lệch lạc như vậy đâu. Hơn nữa, ở một nơi đẹp thế này, dù có xảy ra chuyện kinh dị gì thì em cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận!”
Mạnh Kiều đi đằng trước, chắp hai tay sau lưng. Nhiệt độ không khí ở đây chừng ba mươi độ, đi mấy bước đã bắt đầu đổ mồ hôi. Lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt, cô chợt nhìn thoáng qua cửa kính.
“Em muốn ăn gì?” Nghiêm Mục đẩy cửa.
“Này này, em còn chưa nói muốn ăn mà.” Mạnh Kiều nói.
Nhưng ngay sau đó, cô liếc nhìn cái bánh táo quế trên quầy, táo được cắt thành từng lát mỏng hai milimet, trải từng miếng lên bánh quế mật ong mềm mại. Nghiêm Mục thấy mắt Mạnh Kiều cứ nhìn chằm chằm vào nó thì đi tới mua một cái từ người thu ngân đang tươi cười.
Nhân viên thu ngân đặt bánh táo kem vani vào một cái hộp dùng một lần màu vàng, rồi đưa cho Mạnh Kiều, cười lộ tám cái răng trắng ngần hỏi: “Thưa anh, xin vui lòng cho tôi mượn thẻ lưu trú của anh một chút.”
Nghiêm Mục móc một cái thẻ màu xanh ra: “Cái này à?”
“Cảm ơn anh.” Nhân viên thu ngân rất cung kính quẹt thẻ, rồi đưa hai tay trả thẻ cho Nghiêm Mục: “Chúc ngài ăn ngon miệng.”
Mạnh Kiều cầm bánh táo chớp chớp mắt: “Nếu có sandwich kẹp phô mai thịt gà ớt đỏ thì tốt rồi.”
Cô nghĩ mọi thứ ở đây đều rất bình thường, một khu nghỉ dưỡng cao cấp yên tĩnh, bánh táo và nhân viên thu ngân đều không có vấn đề gì. Hai người rời khỏi tiệm bánh ngọt, cô ngẩng đầu hỏi Nghiêm Mục: “Sao anh lại biết còn có thẻ?”
“Lúc em nhặt vỏ sò trên bãi biển, anh đã biết rồi. Hơn nữa anh còn có hai cái.” Nghiêm Mục lấy một cái thẻ nữa từ trong túi ra: “Một cái của anh, một cái của em. Tất cả đều là màu xanh, nên đây chắc hẳn cũng là thẻ thân phận và thẻ ra vào, đồng thời nó còn có chức năng tiêu dùng liên kết với thẻ ngân hàng.”
“Sao thẻ của em lại ở chỗ anh?” Mạnh Kiều hơi không phục.
“Ai biết được.” Nghiêm Mục thoải mái cười cười.
Trên thẻ ra vào không có số nhà, nên hai người vẫn phải đến quầy lễ tân hỏi thông tin nhà nghỉ. Dựa theo bảng chỉ đường, hai người tìm thấy tòa nhà ba tầng cao nhất ở đây —— Tòa nhà dịch vụ. Tường bên ngoài tòa nhà dịch vụ được sơn màu xanh nhạt, giống như thư viện ở trường khi còn bé.
Bọn họ đang đi tới thì chợt một điều dưỡng chạy chậm tới trước mặt họ. Cô ấy thấy Mạnh Kiều thì vội vàng chạy tới: “Anh Nghiêm, chị Nghiêm, cuối cùng tôi cũng tìm được hai người rồi. Cuộc thăm hỏi hằng ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, bây giờ hai vị có rảnh không, chỉ trì hoãn hai vị năm phút thôi.”
Anh Nghiêm.
Chị Nghiêm.
Chị Nghiêm…
Mạnh Kiều hơi không thích ứng được xưng hô này, khóe mắt cô nhìn thoáng qua Nghiêm Mục đang cong khóe môi cười đắc ý. Cô thúc cùi chỏ đụng người đàn ông một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cười cái gì mà cười!”
Từ cách xưng hô này có thể thấy, trong phó bản này mối quan hệ của hai người chắc là vợ chồng. Mà khu nghỉ dưỡng này biến thành viện điều dưỡng hẳn sẽ thích hợp hơn. Đi vào tòa nhà dịch vụ, luồng không khí lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt làm Mạnh Kiều rùng mình.
Điều dưỡng kia ôm một chồng tài liệu quay lại, ân cần hỏi: “Chị Nghiêm, chị ở đây đã quen chưa? Đây đã là ngày thứ hai chị đến đây, mong là chị sẽ hài lòng với mọi thứ ở nơi này.”
“Rất tốt.” Mạnh Kiều nói.
Điều dưỡng gật đầu: “Hôm qua chị nhận nhà tương đối trễ nên chúng tôi vẫn chưa giới thiệu khu nghỉ dưỡng cho hai vị. Chúng tôi là khu nghỉ dưỡng cao cấp trực thuộc tập đoàn DA, cung cấp cho khách hàng những dịch vụ tích hợp như an dưỡng, nghỉ phép, giải trí. Thẻ thông tin trong tay ngài là hôm qua chúng tôi đưa cho anh Nghiêm – chồng chị, thẻ thông tin được liên kết với thẻ tín dụng của chị, chị có thể dùng nó để mua bất kỳ hàng hóa gì trong khu nghỉ dưỡng.”
Mạnh Kiều đang cầm ly giấy đựng nước chanh bạc hà, kem vani vừa tan trong miệng cô: “Ở đây rộng quá, vừa rồi chúng tôi suýt không tìm được đường về.”
Điều dưỡng kia cười nói: “Chị sống ở khu A, A32, cũng chính là tòa nhà gần biển nhất. Anh Nghiêm tốt với chị thật đấy, cố ý lựa chọn căn có bể bơi độc lập, nhưng tốn không ít tiền đâu.”
Nhìn vẻ mặt cô điều dưỡng, xem ra cô ấy thực sự rất hâm mộ đôi vợ chồng này.
Số 32, khu A.
Đây là nhà bọn họ.
Hai người theo điều dưỡng đi lên phòng thăm hỏi ở tầng hai, trong phòng trưng hoa bách hợp ấm áp, và một cặp ghế sofa màu trắng. Điều dưỡng làm động tác “mời”, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới. Cô ta đeo kính gọng đen, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Trên bảng trước ngực cô ta viết tên cô ta ——Lisa.
“Anh Nghiêm, chị Nghiêm, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt. Vậy bây giờ chúng ta vào chủ đề chính luôn nhé.” Lisa trông rất chuyên nghiệp cũng khá thoải mái.
“Ừ, cô nói đi.” Mạnh Kiều cảm thấy mình là bé ngoan, hơn nữa phong cảnh ở đây rất đẹp, làm tâm trạng của người ta cũng tốt hơn.
Lisa đưa hai tờ đơn cho Mạnh Kiều và Nghiêm Mục, sau đó cầm IPad ở bên cạnh lên, bắt đầu ghi chép: “Đây là hai tờ thông tin, anh chị có thể kiểm tra đối chiếu lại thông tin cơ bản phía trên.”
Đây là hồ sơ cá nhân.
Bên trên viết ngày sinh, nhóm máu, địa chỉ nhà và thông tin nơi làm việc.
Mạnh Kiều lại len lén liếc nhìn “chồng mình”, phát hiện cũng không có sai sót gì, có vẻ như hệ thống biết rất rõ thân phận của bọn họ.
“Nếu thông tin không có vấn đề gì thì chúng ta bắt đầu nhé. Lời tôi nói có thể sẽ hơi thẳng thắn, nhưng cũng chỉ là vì muốn giúp hai người tốt hơn thôi.” Lisa bình thản mỉm cười.
“Cô nói đi, chúng tôi sẽ không tức giận đâu.” Mạnh Kiều vui vẻ, cố gắng loại bỏ mong muốn ra ngoài chơi đang luẩn quẩn trong đầu đi.
Lisa được Mạnh Kiều đảm bảo, lại liếc nhìn Nghiêm Mục, rồi mới bắt đầu nói: “Tôi biết áp lực công việc của anh chị rất lớn, bởi vì anh Nghiêm đây bận rộn công việc, dẫn đến một năm sau khi kết hôn, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nên vẫn không thể có con.”
Có…
Có cái gì?
Con!!!
Mạnh Kiều phun nước lên bàn.
Hai người đến khu nghỉ dưỡng này là vì khó mang thai ư?
Đây là loại hệ thống gì mà có thể tạo ra một phó bản không thể tin nổi như vậy hả!
“Chồng à, chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều thực sự không ổn.” Mạnh Kiều uyển chuyển nhìn Nghiêm Mục, trong mắt không che giấu được ý cười hả hê.
Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Mục không biết nên trả lời câu này thế nào.
Đừng nói đàn ông không được.
“Đây không phải lỗi của một bên. Thường ngày áp lực của hai vị quá lớn, rất bất lợi cho việc mang thai, vì vậy anh Nghiêm đã đặt khu nghỉ dưỡng của chúng tôi. Chỗ chúng tôi có dịch vụ tốt nhất, trải nghiệm lãng mạn nhất, có thể giúp anh chị thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần. Có được một người chồng thương yêu mình như vậy, hẳn là chị hạnh phúc lắm.” Lisa nói.
Ừ…
Phải…
Rất hạnh phúc…
Mạnh Kiều cố gắng nhịn cười, nhưng thực xin lỗi, chuyện này thật sự quá buồn cười! Nghiêm Mục không bao giờ ngờ được hệ thống lại cho mình một hình tượng như vậy! Cô nhịn cười đến mức bụng dưới co rút, ch ảy nước mắt.