Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 47: Mười thi thể

Chương 47: Mười thi thể

2:59 chiều – 28/05/2024
Thi thể đã biến thành bột phấn, sáng bóng như than chì dưới ánh nắng giữa trưa.

Lúc này, cô lao công của bệnh viện tâm thần cầm chổi đi tới, lẩm bẩm: “Sao bụi nhiều thế? Rõ ràng sáng nay tôi mới dọn dẹp xong, haiz.”

Mạnh Kiều hỏi Nghiêm Mục: “Đi xung quanh xem không?”

Nghiêm Mục: “Ừ.”

Hai người đi theo cầu thang xuống tầng một, ánh nắng ngoài cửa ấm áp, không giống thời tiết u ám trong nhiệm vụ, chiếu lên người xua tan đi cái lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên Mạnh Kiều quan sát toàn bộ bệnh viện tâm thần. Bệnh viện tọa lạc trên một đỉnh núi, phía dưới là một vách núi dựng đứng sâu không thấy đáy. Xung quanh toàn là núi, trước sau có cầu treo nối với các núi khác.

Mạnh Kiều đứng trước xích sắt đầu cầu gỗ, nghịch ngợm lắc xích sắt kêu leng keng.

Cô nhìn Nghiêm Mục, nói: “Anh nghĩ thế nào?”

“Không được, đừng thử.” Nghiêm Mục bước về hướng khác, nhìn ngọn đồi nhấp nhô phía xa.

Mạnh Kiều không tin tà ma quỷ quái, nên đặt tay lên những cột sắt nhỏ cố định trên cầu, rồi duỗi một chân thận trọng lắc lư theo cầu gỗ. Đột nhiên một cơn gió lạnh chẳng biết từ đâu thổi đến giữa tiết trời trong xanh, cầu treo bỗng rung lắc giữa không trung.

Một tiếng “rắc” vang lên, giữa cầu treo lập tức tách ra làm hai nửa, Mạnh Kiều lùi về sau, rút ​​cái chân thăm dò lại, mím môi nhìn Nghiêm Mục như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.

Nghiêm Mục: “Không phải việc gì cũng cần can đảm để thử.”

Mạnh Kiều nhún vai: “Biết rồi, thầy Nghiêm.”

Trước mặt cô không có cầu treo mà là một khe núi mênh mông vô tận, thảm cỏ xanh trong khe núi tràn ngập tiếng côn trùng kêu ríu rít. Cô gái duỗi tay thở dài:

(*) Closed circle of suspects (Tạm dịch: Vòng tròn khép kín của nghi phạm) hay còn gọi là biệt thự bão tố, đảo đơn độc, là một yếu tố phổ biến của tiểu thuyết trinh thám, được lấy cảm hứng từ tiểu thuyết “And Then There Were None” của nữ nhà văn người Anh – Agatha Christie. Nó đề cập đến một tình huống thường có từ 5 đến 15 người (cũng có thể chỉ có hai ba người) tập trung trong một không gian tương đối kín, do hoàn cảnh đặc biệt nên không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, và tất cả mọi người đều tạm thời không thể rời khỏi môi trường đó. Cùng lúc ấy có vài người lần lượt bị giết, hung thủ nằm trong số những người này hoặc đang ẩn náu trong một góc của không gian đóng kín này, nhân vật chính rơi vào tình huống điều tra và lý luận hạn chế như vậy.

Nghiêm Mục đã chuẩn bị trở về: “Em đọc Agatha nhiều lắm à?”

Mạnh Kiều: “Đương nhiên. Nhưng đây là trò chơi hạn chế môi trường đầu tiên, sinh tồn trên núi hoang.”

Nghiêm Mục: “Hạn chế môi trường có ý nghĩa của hạn chế môi trường. Nhiệm vụ đầu tiên của em là đề phòng em chạy lung tung. Lần thứ hai ở Bạch Giác Quán thì không bị giới hạn môi trường. Đi thôi, đuổi kịp tôi đấy.”

Mạnh Kiều vội bước nhanh đuổi theo Nghiêm Mục: “Anh đã từng tham gia những nhiệm vụ hạn chế môi trường khác sao?”

Nghiêm Mục: “Ừ, có một lần, môi trường cố định trên máy bay. Một nữ tiếp viên hàng không treo cổ trong nhà vệ sinh máy bay, tôi phải tìm được hung thủ trong thời hạn tám tiếng đồng hồ. Nếu không sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn bị nữ tiếp viên hàng không giết và nhìn nữ tiếp viên hàng không treo cổ vô tận. Chẳng qua không nhiều kinh nghiệm lắm, nên không thể lấy đó làm tham khảo trong nhiệm vụ lần này.”

Hai người từ khoảng trống phía trước đi đến khu vườn được ba tòa nhà bao quanh, trong bồn hoa là chùm chùm cây bóng nước đỏ, đỏ như máu. Ai lại trồng cây bóng nước trong vườn chứ?

“Nơi này nhiều nắng thật đấy, cây bóng nước ưa nắng. Nếu hồi trưa không có người chết, chắc tôi sẽ cảm thấy nơi này là một viện nghỉ dưỡng cao cấp.” Mạnh Kiều ngồi bên luống hoa nghịch cánh hoa, vệt nước đỏ nhuộm đỏ đầu ngón tay trắng bệch của cô, trông như móng tay của nữ tử cổ đại.

Nghiêm Mục sờ đất trong bồn hoa, không nói gì.

Xốp.

Nhưng rất ẩm ướt.

Nghiêm Mục cụp mắt hỏi: “Em hiểu rõ thực vật à?”

“Một chút, lúc viết tiểu thuyết có dùng đến.” Mạnh Kiều không biết vì sao người đàn ông này lại hỏi như vậy, cô mở to mắt, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

“Cây bóng nước có thể sinh trưởng ở nơi ẩm ướt không?”

“Không.” Mạnh Kiều cũng vì câu hỏi của Nghiêm Mục mà đưa tay sờ đất trong bồn hoa.

Phản khoa học, cực kỳ phi logic. Khi Mạnh Kiều viết tiểu thuyết, cô đã tra cứu thông tin của cây bóng nước. Loại hoa này ưa nắng, sinh trưởng nơi đất khô. Nhưng bây giờ, cô rút ngón tay ra khỏi đất, trên đầu ngón tay là bùn đất ướt nhẹp, trông rất ẩm ướt, khi độ ẩm dày đặc, âm khí tự nhiên sẽ nặng hơn.

Mạnh Kiều nhìn quanh không thấy có quỷ hồn.

“Không phải mọi thứ ở thế giới trong phó bản đều logic đúng không?” Cô hỏi ngược lại.

Nghiêm Mục nhìn cô không nói gì.

Lúc hai người đang mò mẫm trong vườn hoa, anh trai nhiếp ảnh gia mặc áo ba lỗ đen, râu ria xồm xoàm như mấy ngày chưa cạo cầm máy ảnh đi tới. Thấy hai người vây quanh bồn hoa, câu đầu tiên đã hỏi: “Hai người phát hiện được gì à?”

Mạnh Kiều lắc đầu.

Nhiếp ảnh gia đeo máy ảnh vào cổ, thân thiện đưa tay ra: “Tôi tên Khổng Nguyên, là phóng viên báo Địa Lý Quốc Gia. Hai người có thể gọi tôi là anh Khổng, còn đây là vợ tôi.” Nói xong, anh ta giơ chiếc máy ảnh lên, chỉ chỉ rồi tự hào vỗ máy ảnh: “Nikon D850.”

“Tôi là Kiều Kiều, còn đây là thầy Nghiêm.” Mạnh Kiều cũng bày ra vẻ mặt hiền hòa nhất của mình: “Chúng tôi đang đi loanh quanh trong bệnh viện tâm thần để xem có tìm thấy gì hay không. Nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối gì cả.”

Anh Khổng đưa tay mò mẫm tìm thân máy ảnh, quay đầu nhìn các y tá đi tới đi lui, rồi tiến lên một bước: “Đầu tóc tôi không được tốt cho lắm, cho tôi manh mối thì tôi cũng không đoán ra được. Vừa rồi phát hiện ra được một vật kỳ lạ không được hoàn chỉnh, các người xem cái này là gì?”

Anh Khổng lấy một tờ báo xếp gọn gàng từ trong túi ra, ngày trên tờ báo là ngày 1 tháng 9 năm 2021. Mạnh Kiều nhận tờ báo từ tay anh Khổng, đây là tờ báo đô thị buổi chiều, bố cục không có gì bất thường, nhưng có một đoạn nội dung nhỏ khiến Mạnh Kiều chú ý.

“Phát hiện mười thi thể ở Bệnh viện Tâm thần Nhạc Thành, cảnh sát vào cuộc điều tra.’’

Đoạn tin ngắn này được đặt cạnh một quảng cáo, có thể nhìn ra được chủ biên tòa soạn báo cảm thấy tin này không có giá trị.

“Cục Công an Nhạc Thành nhận được trình báo của người dân, tìm thấy mười thi thể trong Bệnh viện Tâm thần Nhạc Thành. Bác sĩ bệnh viện cho biết, trận mưa lớn bất ngờ từ ngày 26 tháng 8 đến ngày 29 tháng 8 đã làm đất màu tơi xốp, vườn hoa bị sập. Sau trận mưa lớn, nhân viên bệnh viện phát hiện thi thể người chết trong vườn. Phóng viên thành phố sẽ tiếp tục theo dõi đưa tin, thông tin cụ thể vụ việc sẽ do cơ quan Công an Thành phố cung cấp.”

Bản tin ngắn tiết lộ không ít thông tin.

Mười thi thể được chôn trong bồn hoa nhỏ bên cạnh cô.

Mà lúc giới thiệu, viện trưởng cũng đã nói, bọn họ đều là phóng viên, đến viết tin. Nhưng không nói rốt cuộc là viết tin gì. Mạnh Kiều quay sang hỏi: “Chúng ta phải viết tin về cái này à? Hay là muốn chúng ta đi tìm oan hồn của mười thi thể, hoặc là tìm hung thủ, tìm ra chân tướng đã xảy ra khi đó?”

Nghiêm Mục vẫn không nói gì, anh xem ảnh chụp hiện trường trên báo. Ảnh chụp vừa khéo là nơi anh đang đứng. Vườn hoa lúc đó là một bãi bùn nhão, mặc dù mưa đã rửa trôi bùn đất, nhưng những thi thể nằm lộn xộn không giống tự nhiên, mà giống có người cố ý gây nên —— Xương đùi, xương sườn, cột sống, xương sọ đều chất thành đống, không có trật tự. Chắc là trước khi chết, thi thể đã bị cắt thành từng khối, sau đó bị ném vào vườn hoa.

Đáng tiếc là báo chí không nói rõ tuổi của đống xương này.

Nghiêm Mục trả tờ báo lại cho anh Khổng: “Cám ơn anh đã nói tin này cho chúng tôi biết.”

Anh Khổng ngượng ngùng gãi đầu: “Có ích cho các người à?”

“Ít nhất chúng tôi cũng đã có được ít manh mối.” Nghiêm Mục lịch sự mỉm cười.

Anh Khổng kéo hai người vào một góc, thấp giọng hỏi: “Tôi tìm thấy tờ báo này trong túi đựng máy ảnh, không biết ai đã để nó vào. Có phải… bệnh viện này… ngược đãi bệnh nhân không…”

Bởi vì cái chết kỳ lạ của người đàn ông làm tài chính trưa nay, ngay cả từ “bác sĩ” anh Khổng cũng không muốn nói ra.

Anh ta nói xong, Mạnh Kiều và anh Khổng vô thức nhìn sang tòa khám bệnh.

“Đi xem không?” Mạnh Kiều hỏi.

Anh Khổng vội xua tay, vẻ mặt khó coi: “Không, không, không, tôi không muốn đi, quá đáng sợ! Muốn đi thì hai người đi đi, tôi ở đây chờ hai người.”

Bầu trời vừa rồi còn trong xanh chợt đầy mây đen, anh Khổng run rẩy như đang sợ hãi: “Tôi, tôi, tôi… Trời sắp mưa rồi, tôi ở phòng 301. Hai người có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Xin lỗi, xin lỗi.” Nói xong, anh ta chạy dọc theo đường nhỏ về ký túc xá.

Mạnh Kiều cũng không hề chỉ trích hay khinh thường gì, dù sao sợ hãi là chuyện rất đỗi thường tình của con người. Hơn nữa cô còn ước ao loại phản ứng cảm xúc này. Nếu cô không mắc bệnh tâm lý, uống nhiều thuốc chống trầm cảm như vậy thì có lẽ bây giờ cô cũng chạy trốn rồi, nào có thể đứng yên ở đây thảo luận thi thể này chết thế nào với Nghiêm Mục được, chẳng qua là cái bệnh này coi như là phúc trong họa. Cô ngừng thuốc đã hai tháng, nhưng đến nay vẫn chưa có biến động hay thay đổi lớn gì về mặt cảm xúc.

“Anh ta lo lắng việc này sẽ vi phạm quy tắc.” Mạnh Kiều nói: “Đến bệnh viện xem bệnh nhân, anh không sợ à?”

Nghiêm Mục đi về phía tòa khám bệnh, đột nhiên hỏi: “Hồi đi học thành tích học tập của em tốt không?”

“Tốt, top ba của lớp.”

“Nói dối không phải là đứa bé ngoan đâu.”

“Được rồi…” Mạnh Kiều hơi buồn bực: “Vừa đủ điểm… Sao anh lại hỏi thành tích học tập của tôi?”

“Bởi vì em không tập trung nghe giảng. Lúc đó giảng bài thi cuối kỳ, em hết nhìn đông đến nhìn tây. Vừa rồi em cũng không tập trung nghe viện trưởng nói đúng không?” Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi, nhìn Mạnh Kiều bĩu môi.

“Viện trưởng nói có thể tùy ý đi lại, có thể phỏng vấn.” Nghiêm Mục đưa ra câu trả lời chính xác: “Cho nên em có muốn vào xem không?”

“Muốn!” Cô vừa nói xong thì cô y tá vừa giới thiệu cho họ khi đến bệnh viện tâm thần bước ra từ cánh cửa đối diện. Cô y tá nhỏ vẫy tay: “Xin chào. Các người tới đây là có gì cần chúng tôi giúp sao?”

Mạnh Kiều chớp mắt nói: “Chúng tôi muốn vào trong tòa khám bệnh xem thử để viết tin, được không? Làm vậy có an toàn không?”

Cô y tá nhỏ gật đầu: “Đương nhiên, hai người có thể vào, chỗ của chúng tôi rất an toàn, mỗi tầng đều có bác sĩ và bảo vệ túc trực.” Cô ấy nhìn xuống đồng hồ: “Bây giờ chắc là đang tiến hành trị liệu thôi miên, các người có thể vào đó. Viện trưởng nói, mọi người muốn đi đâu cũng được.”

“Vậy thì cảm ơn.” Mạnh Kiều cũng mỉm cười: “Vậy chúng tôi vào trong nhé?”

“Ừ.” Cô y tá nhỏ cười nói: “Tôi đi đưa hồ sơ bệnh nhân trước, hai người tiếp tục nhé.”

Y tá vừa rời đi, Mạnh Kiều liếc mắt nhìn Nghiêm Mục: “Đi thôi.”

Hàm ý là anh đúng, học sinh như tôi sai.

Nghiêm Mục nhướng đuôi mắt, Mạnh Kiều có thể đọc được một tia khiêu khích trong ánh mắt của anh.

“Hừ.” Mạnh Kiều vốn muốn tìm khuyết điểm khác của Nghiêm Mục để công kích một phen, khuyết điểm nào cũng được, nhưng ai ngờ nhìn anh từ đầu đến chân cũng không tìm ra được một khuyết điểm nào, cho nên cuối cùng cô chỉ có thể nghẹn nói ra một câu: “Đồ độc mồm.”

“Ồ.”