Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 60: Nụ hôn khí độc

Chương 60: Nụ hôn khí độc

3:12 chiều – 28/05/2024
Thực ra Mạnh Kiều thức trắng cả đêm, trong đầu cô toàn là thí nghiệm khí độc kiểu gì.

Cô gái nằm một mình trằn trọc trên giường, cô chưa từng lo nghĩ quá nhiều như thế này, ngón tay vô thức nắm chặt ga trải giường, vò nó đến nhàu nát. Lúc đi học, thành tích của cô rất tốt, lại học Khoa học Xã hội, nên cũng khá rõ giai đoạn lịch sử đen tối đã qua. Cô biết trước đây đồng bào đã phải đối mặt với cái gì, cũng có thể tưởng tượng được mình sắp phải đối mặt với cái gì.

Mạnh Kiều suy nghĩ vẩn vơ, không ngủ được đành phải dựa vào gối, chờ đến sáng sớm nhận án tử hình.

Lồng ngực cô phập phồng, đôi mắt mờ mịt không ánh sáng, đột nhiên hỏi nhỏ không khí một câu: “Đau không?”

“Đau.” Một giọng nói không biết từ đâu truyền tới, trong bóng tối mơ hồ có bóng người, nhưng vẫn có thể thấy rõ người này đã thối rữa một nửa người, cánh tay anh ta đầy mụn mủ, toát ra mùi hôi thối.

Mạnh Kiều nhíu mày, hỏi: “Là ai?”

“Cô là ai?” Giọng người nọ yếu ớt. Mạnh Kiều mở đèn bàn, dưới ánh đèn mờ ảo cô thấy rõ hơn, đây giống một miếng thịt thối rữa hơn là hình người. Nhưng cô không sợ, hai ngày nay cô đã chứng kiến việc này quá nhiều, trong lòng bình tĩnh hơn hẳn.

Mạnh Kiều nhìn anh ta, ánh mắt hai người giao nhau trong bóng tối.

“Tôi là một phóng viên.” Mạnh Kiều nói: “Tôi viết báo.”

Khuôn mặt đẫm máu của người nọ hơi ngẩn ra, giống như không ngờ được đáp án này. Anh ta ngơ ngác đứng đó hồi lâu, sau đó mới từ từ mở miệng: “Tau là Đại Nha, đến từ đồn Triệu gia, nhà tau trồng ngô.”

Mạnh Kiều cũng không ngờ mình vậy mà có thể bắt đầu nói chuyện với quỷ thật, trong lòng cô hơi kinh hãi, nhưng sự chú ý lại quay về Đại Nha. Cô không chú ý tới Nghiêm Mục đã mở hé cửa thông hai phòng, người đàn ông dựa vào khung cửa nhìn cô nói chuyện với không khí.

Đại Nha đứng tại chỗ, không ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Anh ta run run vì đau đớn, rồi nói: “Tau biết phóng viên, là mấy người viết báo. Tau có quen một phóng viên nằm ở phòng bên cạnh, anh ta là người tốt, anh ta chỉ tau viết tên mình. Phóng viên đều là người tốt, phóng viên đều là người tốt.” Đại Nha tự lẩm bẩm, không ngừng lặp đi lặp lại câu cuối cùng.

Mạnh Kiều không vội hỏi tiếp, cô ngồi dậy quan sát Đại Nha. Cái áo bệnh nhân rách nát trên người như lớn lên cùng cơ thể anh ta, tóc tai rối bù, giọng nói yếu ớt, sắp chết. Cô tưởng trên áo bệnh nhân của anh ta sẽ có một con số, nhưng lại chẳng có gì.

“Phóng viên phải sống đến cuối cùng.” Đại Nha bỗng thốt lên một câu: “Bọn tau đều đã chết, bị bọn giặc ngoại xâm tra tấn đến chết, nhưng phóng viên phải sống đến cuối cùng.” Anh ta khóc than vài câu, sau đó bỗng đổi chủ đề: “Nhưng phóng viên cũng đã chết, cũng chết rồi.”

“Hả! Đại Nha, phóng viên nào?” Mạnh Kiều hỏi.

“Là phóng viên râu quai nón đấy, phóng viên đấy.” Bóng Đại Nha ngày càng nhẹ, dần dần biến mất trong bóng tối.

Mạnh Kiều muốn vươn tay nắm lấy, nhưng chỉ bắt được một khoảng không, trong không khí cũng chỉ còn thoang thoảng mùi hôi thối chua chua chứng minh tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

Nghiêm Mục từ một bên phòng khác đi tới, thấp giọng hỏi: “Em gặp được người bị bắt năm đó sao?”

“Ừ.” Mạnh Kiều chán nản gật đầu, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt u ám khó hiểu của người đàn ông, hỏi: “Anh nghĩ chúng ta có thể cứu được họ không?”

Mạnh Kiều bỗng nảy ra một suy nghĩ phi thực tế, cô muốn cứu tất cả người bị bắt làm thí nghiệm ra. Người đàn ông ngồi bên giường cô, âm thanh có hơi bất đắc dĩ: “Nhiệm vụ này dựa trên bối cảnh lịch sử, chúng ta không thể thay đổi nó, chỉ có thể dựa theo quy tắc hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.”

“Vậy bọn họ cứ thế chết đi rồi.” Mạnh Kiều cúi đầu: “Đương nhiên tôi biết đây là nhiệm vụ, nhưng cũng có thể là chuyện đã xảy ra chân thật trong quá khứ.”

Nghiêm Mục không trả lời thẳng câu hỏi của Mạnh Kiều, chỉ nói: “Tôi có một nhiệm vụ là tìm kiếm nữ tiếp viên hàng không treo cổ trong nhà vệ sinh của máy bay. Tôi đã từng nhắc với em đó, nếu như chúng tôi không tìm được hung thủ, thời gian trên máy bay sẽ lặp lại vô hạn, và mỗi vòng lặp, kẻ sát nhân trên máy bay chưa bị bắt kia sẽ dùng nhiều phương pháp khác nhau để giết hành khách. Sau khi rời khỏi phó bản, tôi đã tìm được chuyện này trong thư viện. Máy bay là chuyến bay bị mất tích, nữ tiếp viên hàng không lúc đó cũng tự sát giống NPC trong phó bản nhiệm vụ. Nguyên nhân tai nạn rất đơn giản, nữ tiếp viên hàng không phát hiện vụ cướp máy bay, muốn ra tay trước, không ngờ lại bị giết ngược lại. Em xem, rõ ràng cô ấy là một anh hùng, nhưng cuối cùng lại không có danh tính. Nhiệm cụ có thể là thật, cũng có thể là giả, nhưng những chuyện này không phải do chúng ta.”

Người đàn ông nói một tràng rất dài, cuối cùng kiên định nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của cô gái: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thấy được một góc sự thật, chúng ta coi như là cho bọn họ một công đạo.”

“Ừ.” Mạnh Kiều không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.

“Ngủ đi, ngủ thêm một lát nữa.”

“Không ngủ được.” Mạnh Kiều lẩm bẩm: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

“Được, tôi đi với em.”

Gió đêm rất lạnh, gió từ khe núi thổi tung mái tóc lòa xòa của cô gái. Cô đi tới bồn hoa trong vườn, dưới chân là cái hố vứt xác.

Mạnh Kiều ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay sờ so.ạng mặt đất ẩm ướt, xuyên qua gạch đá, một cảm giác lạnh lẽo thấm vào lòng cô. Cô cảm thấy xung quanh mình chằng chịt chi chít bóng đen lớn nhỏ, bọn họ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không nói được câu nào hoàn chỉnh.

Cô yên lặng quỳ ở đó, tóc ướt đẫm sương đêm, miệng lẩm bẩm. Nghiêm Mục ngồi trên ghế dài cạnh đó, bình tĩnh nhìn cô nói đứt quãng.

Bóng người như ẩn như hiện, Mạnh Kiều không bắt được bọn họ, cho nên không thể nói chuyện trôi chảy.

Sao sáng treo trên trời đêm tối tăm, tiếng côn trùng kêu vang khắp khe núi vắng lặng. Tòa ký túc xá chỉ có một ngọn đèn sáng rõ, Nghiêm Mục ngẩng đầu lên, cô gái mặt nạ đứng trước cửa sổ nhìn anh, không nhúc nhích như tượng. Trên mặt nạ lạnh như băng của cô ấy như đọng một lớp sương.

Cô gái mặt nạ ra dấu hiệu “suỵt” thật khẽ với Nghiêm Mục, sau đó kéo rèm lại, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.

Cuộc trò chuyện tiêu tốn rất nhiều sức lực của Mạnh Kiều, sau khi ngáp ba bốn cái liên tục, cô không còn nhìn thấy bóng quỷ nào nữa. Đầu nặng trịch như bị cảm mạo phát sốt. Cô đã quỳ đến mức hai chân tê rần, cuối cùng không quá linh hoạt đứng dậy. Nghiêm Mục kéo cô, đỡ Mạnh Kiều vào phòng.

Không lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Nghiêm Mục lại thức suốt đêm, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, tính toán thời gian thí nghiệm. Trong nhiệm vụ Bạch Giác Quán, nữ thủ quán đã gây rối làm xáo trộn thời gian, cho nên anh sẽ không phạm sai lầm tương tự lần nữa. Bầu trời bên ngoài dần trắng xóa, sương sớm đọng trên cửa sổ, cửa kính phủ một tầng hơi nước trắng.

Mười phút trước khi thí nghiệm bắt đầu, Mạnh Kiều vẫn đang ngủ.

“Tỉnh dậy nào.” Nghiêm Mục gọi Mạnh Kiều dậy.

Mạnh Kiều mơ màng mở mắt ra, ngáp dài, đôi mắt ươn ướt, ánh mắt mơ hồ quan sát người đàn ông mấy giây. Sau đó dứt khoát kéo chăn, trùm lên đầu mình, xoay người ngủ tiếp, định mặc kệ người đàn ông vừa đánh thức mình.

Cơ mặt Nghiêm Mục giật giật, đành phải đẩy vai cô gái.

Mạnh Kiều hừ một tiếng, kiêu ngạo đẩy tay người đàn ông ra, lại càng rúc sâu vào chăn.

Nghiêm Mục lại bất đắc dĩ đẩy một cái.

Lần này Mạnh Kiều chỉ đưa một tay ra, đang định đánh vào tay của Nghiêm Mục thì bị anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh.

Anh nhắc nhở: “Thí nghiệm sắp bắt đầu rồi, nếu em vẫn còn ngủ tức là tự tặng đầu cho người ta đấy. Dậy đi, rửa mặt.”

Cô làu bàu trong chăn, cuối cùng cũng chui ra: “Tôi buồn ngủ…” Bây giờ tình trạng cơ thể cô chẳng khác gì bị ép dậy sau khi uống thuốc ngủ, đầu óc như bị một đàn dê núi chạy nhảy đến mơ hồ.

“Dậy đi, sắp đến giờ rồi.”

“Dậy ngay đây.”

Mạnh Kiều rửa mặt xong, toàn thân bỗng run lên. Cô hít hít, ngửi ngửi, rồi quay đầu hỏi Nghiêm Mục: “Anh có ngửi thấy mùi gì thối thối không?”

Không.” Nghiêm Mục nói: “Em ngồi cạnh tôi đi, nếu em ngất đi, tôi sẽ đánh thức em.”

“Được.” Mạnh Kiều gật đầu, ngồi cạnh Nghiêm Mục. Tuy căn phòng trước mặt vẫn bình thường nhưng cô cảm nhận rõ ràng khoang mũi của mình tràn ngập luồng khí khó ngửi.

Thí nghiệm bắt đầu rồi.

“Hít thở chậm rãi, đừng gấp.” Nghiêm Mục nhắc nhở, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Em càng gấp thì hít thở càng nhiều, triệu chứng trúng độc càng rõ ràng. Đây, em làm theo tôi nói đi.”

Mạnh Kiều không nói chuyện, nhẹ nhàng chậm rãi hít thở theo phương pháp của Nghiêm Mục.

Nhưng thời gian trôi qua, ngoài việc khó thở, làn da trắng ngần của Mạnh Kiều bắt đầu xuất hiện từng mảng từng mảng máu bầm, mao mạch từ từ vỡ ra, có lẽ là do khí độc đã ảnh hưởng đến hệ thống tạo máu của cô.

Dưới da bị kim đâm đau đớn, Mạnh Kiều nhướng mày nhìn về phía Nghiêm Mục: “Khó chịu quá, cổ họng đau… Cảm giác như nội tạng đang tan chảy…”

Cô bắt đầu không tự chủ được mà ho khan, giọng nói trở nên khàn khàn, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên. Lần này còn khó khăn hơn lúc bị đóng băng kia, máu mũi, nước mũi hòa lẫn vào nhau, chảy ra, không ngừng được, Nghiêm Mục đành phải lau đi lau lại cho cô.

Mạnh Kiều cảm thấy toàn thân đau rát, tức ngực, đau đớn, cảm giác như bụng mình đầy vết loét.

Hô hấp của cô ngày càng gấp gáp, nước mắt sinh lý cũng bị ép chảy dài trên má.

“A… Tôi, tôi cảm giác như mình sắp chết… Tôi không hít được không khí trong lành nữa.” Mạnh Kiều dựa vào người Nghiêm Mục, trên cánh tay bắt đầu xuất hiện bọt nước trong suốt, từng khớp xương đỏ bừng trải rộng, giống như một quả bóng chứa đầy máu, chỉ cần bị kim châm nhẹ là máu sẽ phun ra.

Trước kia cô cứ tưởng mình vẫn có thể cầm cự được nhờ nồng độ không khí trong khoang mũi, nhưng bây giờ mũi cô đã chảy máu, hít thở toàn là mùi máu tươi. Mạnh Kiều khó chịu nắm chặt quần áo Nghiêm Mục, cách một lớp vải, cô cào đỏ da người đàn ông.

Trên cổ Mạnh Kiều bắt đầu xuất hiện những đốm nâu tím, khí độc đang phá hủy hệ thống tạo máu và niêm mạc của cô. Cô cảm thấy mình không thể nhịn được nữa, cô há miệng muốn hít thở không khí trong lành nhưng chẳng có gì cả.

Cô chỉ có thể khó khăn nắm chặt quần áo, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, rớm máu.

Cả người Nghiêm Mục tỏa ra khí thế lạnh lùng mãnh liệt, anh nắm cằm Mạnh Kiều, nói nhỏ: “Há miệng.”

Mạnh Kiều mở đôi môi run rẩy.

Nghiêm Mục hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát hôn lên môi Mạnh Kiều.

Không khí trong lành từ miệng rót thẳng vào cổ họng, tuy cảm giác khó chịu không hề thuyên giảm, nhưng Mạnh Kiều cảm thấy cuối cùng mình cũng đã hít được một hơi trong khí độc. Hô hấp nhân tạo không khác gì hôn nhẹ, không có quấn quýt đáp lại và mờ ám.

Cô không cảm nhận được nhịp tim của mình, cũng không muốn nghĩ tại sao Nghiêm Mục lại làm vậy.

Chỉ có không khí trong lành lưu chuyển mới khiến trái tim treo lơ lửng của Mạnh Kiều hơi thả lỏng.

Người ngạt thở cuối cùng cũng đã hít thở được.

A!!!

Sống lại rồi!