Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Chạy Trốn Khắp Địa Cầu Chương 63: Quyết định hy sinh

Chương 63: Quyết định hy sinh

3:15 chiều – 28/05/2024
Đi qua cầu thang không chút ánh sáng, Mạnh Kiều đi tới cửa phòng bệnh thì phát hiện điều khác thường.

Nghiêm Mục đạp tung cánh cửa khóa chặt, nhưng bên trong lại không có bệnh nhân.

Mạnh Kiều chạy vào đứng ở chỗ quen thuộc, cầm lưỡi dao của Nghiêm Mục, bắt đầu nhấc gạch sàn lên. Cô gái cạy một lúc, trong kẽ móng tay nhét đầy máu tươi và bùn đất. Gạch men cuối cũng bị nhấc lên, nhưng sắc mặt cô chợt thay đổi.

Ở đây hẳn là phải cất giữ tài liệu gì đó trong thời gian dài, cho nên trên gạch sàn mới có chút dấu vết mờ mờ, nhưng mà phần tài liệu không thấy đâu nữa!

Cô quay lại nhìn Nghiêm Mục, thấp giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Quay lại trước đã, lần sau tới ngay giờ làm việc, người chắc vẫn chưa chết.” Nghiêm Mục nói: “Tôi quan sát thấy nếu bệnh nhân đã tử vong thì trên giường đều sẽ treo một tấm bảng nhỏ. Người em muốn tìm không có cái này nên chắc là anh ta vẫn còn sống.”

“Nếu anh ta chết rồi thì sao?” Mạnh Kiều vội hỏi: “Anh ta mà chết thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại!”

Kẻ cơ bắp và ông chú trung niên không hiểu nổi ngôn ngữ riêng của hai người, hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

Mạnh Kiều hít một hơi thật sâu hỏi: “Các người có thể nghĩ được gì về con số kia?”

Diệp Tử cúi đầu, siết chặt đạo cụ dây thừng của mình: “Số người, là số người chết.”

Kẻ cơ bắp nói: “Tôi cũng nghĩ đó là số người chết. Lúc đầu tôi điều tra bệnh viện tâm thần nhưng không đúng, cho nên chắc là số người chết ở chỗ này?”

“Ừ. Tôi nghi ngờ ở đây ắt phải có một tập tài liệu ghi lại những thông tin này, nhưng bây giờ lại không tìm thấy.” Mạnh Kiều cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người cho nên rất thẳng thắn chân thành: “Chúng ta cần phải tìm được phòng lưu trữ, tìm tất cả các tài liệu và thông tin liên quan đến con số. Tôi sẽ đi tìm ở phòng bệnh, chúng ta không có nhiều thời gian, nửa tiếng nữa sau khi tìm hiểu rõ tình hình xong thì quay về hố hỏa táng rồi cùng rời khỏi.”

“Được, tôi sẽ đi cùng ông chú và Lý Vọng, hai cô gái các cô và người anh em này đi chung với nhau.” Kẻ cơ bắp gật đầu: “Ba mươi phút nữa gặp ở hố hỏa táng.”

Mọi người đều đồng ý.

Chia nhau mà đi.

Mạnh Kiều miêu tả ngắn gọn dáng vẻ của bệnh nhân cho Diệp Tử biết, rồi ba người bắt đầu chia ra tìm kiếm trong phòng thí nghiệm.

Lính Nhật nơi này tách ra tuần tra, sức chiến đấu và tố chất kém hơn đạo cụ của bọn họ, Nghiêm Mục đâm một nhát, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội thở dốc, mà Mạnh Kiều được anh che chở, qua lại các phòng bệnh.

Diệp Tử tìm thấy một nhật ký thí nghiệm từ phòng thí nghiệm, trên đó không viết tên nhưng viết tiến độ hoàn thành thí nghiệm. Hôm nay trên đó viết là: Tiến độ 78%, tức là sau khi hoàn thành thí nghiệm bọn chúng mới giết chết đối tượng thí nghiệm tương ứng. Cô ấy, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục chia nhau ra tìm, hai người kia tìm trong phòng bệnh, cô ấy thì ở trong phòng thí nghiệm tìm thêm manh mối.

Cô gái tìm thấy một phòng thí nghiệm lớn ở tầng một, ở cửa phòng thí nghiệm có hai bác sĩ mang mặt nạ chống độc đang đứng.

Đột nhiên, BGM đinh tai nhức óc nổi lên!

Bác sĩ nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ, lập tức nhấn chuông cảnh báo, trong nháy mắt tiếng chuông báo động chói tai vang vọng cả tòa nhà.

Dao giải phẫu trong tay Mạnh Kiều bay đi đâm thẳng vào ngực một bác sĩ, mà Nghiêm Mục cũng nghiêng người, bóp cổ bác sĩ còn lại, giải quyết gọn ghẽ!

Nhưng không kịp tắt chuông báo động, âm thanh chói tai không ngừng vang vọng.

Mạnh Kiều thầm kêu không ổn, nhưng rõ ràng là có bệnh nhân vừa bị bắt vào trong phòng khí độc. Nghiêm Mục tắt tất cả các công tắc bên ngoài phòng khí độc, đeo mặt nạ chống độc cho cô gái, hai người mở từng lớp khóa trên cửa, đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra.

Trong căn phòng kín không một kẽ hở tràn ngập mùi tanh tưởi. Cũng may là khí độc vừa mới được thả ra, cho nên hầu hết những người trong phòng chỉ bắt đầu nôn mửa, cào tường, ngất xỉu. Còn có bệnh nhân vẫn có thể men theo tường lui ra ngoài. Bọn họ hoảng sợ nhìn Mạnh Kiều và Nghiêm Mục, tưởng là bác sĩ Nhật Bản mới tới, lại chuẩn bị tàn ác tra tấn dằn vặt bọn họ một lần nữa.

Nhưng bọn họ chẳng còn sức để phản kháng.

Nghiêm Mục đỡ người đàn ông run rẩy té ngã dậy, người này như một cái xác không hồn, gầy đến da bọc xương, da vàng như nến tái mét, khuôn mặt chẳng khác gì bộ xương khô, trên cánh tay chằng chịt vết thối rữa. Người đàn ông không chịu để người xa lạ chạm vào mình, nhưng Nghiêm Mục bỗng nói một câu: “Yên tâm.”

Người nọ nghe thấy tiếng Trung quen thuộc thì cả người thoáng run rẩy, trong mắt như phát sáng.

“Người tốt.”

“Là người Trung Quốc.”

“Đi mau, đi mau!”

Âm thanh yếu ớt lan khắp không gian yên tĩnh.

Ngày càng có nhiều bệnh nhân gầy như que củi kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình đi ra khỏi phòng khí độc. Mạnh Kiều không nhìn thấy bệnh nhân ngày hôm đó. Cô hỏi thăm vài người, biết được người đó đã bị đưa đi.

Một người phụ nữ bị lở loét nửa người run rẩy nói: “Đó là lão Khổng… Cơ thể anh ta rất tốt… nói là mình sẽ không chết.”

Mạnh Kiều không thể canh chừng ở đây mãi, cô phải tiếp tục tìm kiếm manh mối. Âm thanh báo động vẫn văng vẳng trong đầu, làm cô không khỏi bắt đầu lo lắng. Lính Nhật nghe thấy tiếng chuông báo động đã ôm súng từ cuối hành lang đuổi đến, tiếng bước chân đều đều như ác ma đến từ địa ngục.

Những người đó đi cực nhanh, trên mặt đều đeo mặt nạ chống độc. Ngoài cửa chỉ có một cái hành lang, không thể tránh khỏi, một khi hai người bọn họ ra ngoài phòng thí nghiệm thì quả thực là thành bia ngắm sống, hơn nữa xung quanh còn không có thứ gì có thể phòng thân.

Mạnh Kiều: “Anh có thể gỡ cửa xuống để phòng thân không?”

Nghiêm Mục: “Không được.”

Mạnh Kiều: “Vậy hai ta ra ngoài kiểu gì đây?”

Lúc này, một thanh niên gầy yếu đứng sau hai người nói: “Tôi, tôi chắn cho hai người… Dù sao thì tôi cũng không sống nổi nữa.” Trên mặt anh ta là vẻ buồn bã bi tráng, trong phút chốc làm Mạnh Kiều không biết nên nói gì mới phải.

Nghiêm Mục không phải là người hy sinh người khác, anh vẫn đang tính toán con đường thoát thân tốt nhất.

“Chết vì cản đạn còn tốt hơn là bị khí độc phun chết! Coi như là có cống hiến!”

“Đúng! Các người tới giải cứu chúng tôi, chúng tôi không thể để các người chết được!”

Ngày càng có nhiều âm thanh khàn khàn trong đám đông.

“Các người đi mau đi, chúng tôi cản bọn chúng!”

“Phía tây có cửa, đi đi!”

Dưới mặt nạ chống độc, đôi môi Mạnh Kiều run lên, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người đầu tiên đề nghị lấy thân mình cản lính Nhật.

“Chúng tôi xông lên! Các người chạy mau đi!”

“Đúng vậy!”

Mạnh Kiều quay sang, hy vọng Nghiêm Mục cho mình một đáp án, ban đầu bọn họ vốn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ nhưng sau đó vì bối cảnh phó bản lần này dính đến những bi kịch trong quá khứ nên bọn họ phải tham gia, bắt đầu tìm người, cứu người.

Bọn họ vốn muốn cứu người nhưng lúc này lại cần được cứu.

“Bọn chúng sắp tới rồi.” Mạnh Kiều nói.

“Ừm.” Nghiêm Mục đã sẵn sàng xuất phát: “Tôi sẽ cố gắng giữ chân chúng.” Anh ném dao trong tay đi, nhặt bốn năm tờ báo bên cạnh lên. Dưới tác dụng của thiên phú, mấy tờ báo trong tay người đàn ông biến thành một tấm thép mỏng và con dao thép.

Mạnh Kiều cởi mặt nạ chống độc, mái tóc dài xõa tung, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh.

“Đúng là một cô bé xinh đẹp.” Người phụ nữ bên cạnh nhéo nhéo gò má mềm mại của Mạnh Kiều, bởi vì hệ thống niêm mạc đã bị tổn thương do khí độc cho nên trong hốc mắt bà ấy chảy ra chất lỏng màu hồng nâu, nhưng giọng nói lại hết sức dịu dàng: “Thật tốt.”

“Xin các người công khai những gì đã xảy ra ở đây…” Trong đám đông có người tha thiết nói: “Bọn chúng muốn giết chúng tôi… Bọn chúng muốn giết chết chúng tôi, phi tang chứng cứ!”

Mạnh Kiều chân thành gật đầu: “Chúng tôi sẽ làm vậy.”

Nghiêm Mục cũng cởi mặt nạ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, nghe chừng mười mấy vệ binh mang súng đứng ngoài cửa. Một tên dùng chân đá văng cửa, còn chưa kịp phản ứng thì đã có mấy bệnh nhân còn chút sức lực nhào tới. Bọn họ dùng hết sức lực cuối cùng của đời người, ôm chặt lấy quân phục và súng ấm của người đối diện.

Căn phòng thí nghiệm giây trước còn yên tĩnh lập tức vang lên tiếng đạn bắn và ngập tràn máu tươi.

Nghiêm Mục từ chỗ tối nhảy ra, con dao thép trong tay và đạn súng va chạm dữ dội. Động tác của anh rất nhanh, dùng tấm thép chắn đạn bay tới, nhảy lên đạp một cú vào tên lính cầm súng. Lính Nhật tức giận hét lên định nổ súng, ai ngờ bên cạnh lại có một thanh niên gầy yếu xông tới, cầm con dao thép của Nghiêm Mục thẳng tay đâm xuống, trong nháy mắt máu bắn tung tóe khắp nơi.

Người đàn ông kéo Mạnh Kiều xông ra ngoài theo cửa thoát hiểm, Mạnh Kiều không ngừng quay đầu lại, nước mắt giàn giụa.

“Đi mau!”

Từ cửa phía tây, hai người men theo đường bộ rời khỏi, đi vòng qua hố hỏa táng. Diệp Tử đã trốn ở một góc chờ sẵn. Nhìn sắc mặt cô ấy, hẳn là cũng bị vệ binh tập kích. Mạnh Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, người đâu?”

Diệp Tử nói: “Đợi thêm một phút nữa, nếu vẫn không xuất hiện thì nghĩa là bọn họ đã tử vong.”

Một phút đồng hồ dài đằng đẵng, may là lính Nhật không lục soát đến chỗ này. Mạnh Kiều cau mày, nghe thấy tiếng súng và chửi rủa của lính Nhật ở bức tường sau lưng mình. Ông chú trung niên và kẻ cơ bắp trốn ra từ một cánh cửa bên hông, cào xé ruột gan thét lên: “Người! Người đâu! Đi mau, đi mau!”

Ba người nghênh đón.

“Lý Vọng đâu?”

“Chết, chết rồi!” Ông chú trung niên thở hồng hộc hét: “Đi mau! Phía sau có người đến!”

Dây thừng trong suốt trong tay Diệp Tử biến thành màu đen, bốn người còn lại men theo bước chân của cô ấy đi tìm cửa ra của không gian hai tầng.

Lúc này, lính Nhật cứ như châu chấu xông tới từ bốn phương tám hướng!

“Mẹ kiếp, đâu ra mà nhiều thế!” Kẻ cơ bắp không có đạo cụ, đành phải cầm súng nhỏ Diệp Tử đưa, liên tục đánh trả.

Ông chú trung niên không ngừng đẩy tủ, ghế dọc đường ra cản đường lính Nhật, ông ta rống giận: “Đám cháu chắt này gặp tao là tụi bay xui rồi!”

Mạnh Kiều lấy bông sát trùng tiện lợi trong túi ra, lại lục túi của Nghiêm Mục tìm được bật lửa. Cô ném quả cầu lửa cháy hừng hực về phía quân Nhật đang xông tới, lửa lập tức lan sang tất cả các vật liệu dễ cháy.

Tiếng hét thảm thiết vang lên trong mùi cháy khét lẹt.

Diệp Tử men theo dây thừng, đẩy cánh cửa một căn phòng làm việc ra.

Đột nhiên.

Ánh sáng rực rỡ từ trong phòng chiếu lên năm người, ấm áp và đầy hy vọng. Mọi người đồng thời ùa vào, cuối cùng kẻ cơ bắp dùng sức đóng sầm cửa lại. Ngay giây phút tiếng đóng cửa chấm dứt, mùi máu tươi hoàn toàn biến mất trong căn phòng.

Quay lại rồi.

Liên Mộc Mộc cầm đầu dây thừng còn lại, nhìn thấy nhóm năm người toàn thân bẩn thỉu thì há hốc mồm, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Các người bị sao vậy?”