Bà cốt trong thôn ngồi xếp bằng trên giường đất, hút một điếu thuốc lá rất hắc, trong phòng khói mù lượn lờ. Mùi thuốc lá và huân hương hun cho căn nhà vốn không lớn mù mịt khói. Mạnh Kiều có thể thấy rõ ràng sương khói màu trắng bay trong phòng giống như tiên cung.
Trên bàn bày một ít đậu phộng rang, phía trên rải muối hạt, ánh mỡ bóng nhẫy. Bà cốt trong thôn đẩy đậu phộng đến trước mặt khách, bảo bọn họ ăn nhiều một chút. Hạ Linh và Mạnh Kiều khách khí hai tiếng, vì thế mỗi người một viên bắt đầu nhai. Không thể không nói loại đồ nhà nông này rất thơm, mùi hương đậu phộng tản trong khoang miệng, vậy mà còn có vị ngọt của dầu.
Ngón tay thô ráp của bà cốt xoa xoa hai viên đá cuội hình tròn. Bà ấy không nhìn Mạnh Kiều và Hạ Linh, mà nhìn về phía Cốc Thu và Nghiêm Mục, mở miệng hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Bà ơi, chuyện đứa bé kia là sao ạ?” Hạ Linh dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Tâm trạng trưởng thôn không tốt, nói đứa nhỏ này hẳn là khỏe mạnh. Sao lại như vậy?”
Bà cốt trong thôn cụp mi nhìn cục đá xoay tới xoay lui trong tay: “Khỏe mạnh, đương nhiên hẳn là khỏe mạnh. Tôi từng tính bát tự của đứa bé kia, phải là một cô nhóc trắng trẻo mập mạp.” Giọng bà già nua lại bất lực: “Đáng tiếc, đáng tiếc! Thần linh không phù hộ, không thay đổi được gì. Thần linh không mở được mắt, thần linh không nhìn thấy gì cả.”
“Thần linh không che chở? Vì sao?” Mạnh Kiều hỏi.
Trong sự hiểu biết của cô, thần linh phù hộ giống như kỹ năng bị động trong trò chơi, không có thần linh nào không cần tín đồ của mình.
Bà cốt trong thôn thở dài. Bà ấy dùng cục đá gõ bàn, đôi mắt vẩn đục nhìn Mạnh Kiều, gằn từng chữ một nói: “Bởi vì có nguyền rủa. Bản thân thần linh khó bảo toàn, cho nên không nhìn thấy. Thần linh không còn, thần linh nát.” Bà ấy nói xong thì cười ha ha ha: “Trong thôn phải chết người rồi, có người trêu vào rắc rối lớn cho thôn.”
“Phải chết người?” Hạ Linh hơi hoang mang.
“Đúng vậy, tôi sẽ chết. Tôi sắp chết rồi.” Bà cốt trong thôn xem nhẹ chuyện sống chết: “Tất cả biến số đều bắt đầu từ khi đứa bé kia ra đời. Nó không nên sinh ra. Tượng thần không còn, tất cả đều mất.” Bà ấy nói khiến bốn người nghe mà không hiểu. Mạnh Kiều càng không hiểu ra sao, chỉ có thể ngồi ăn đậu phộng.
Nghiêm Mục nhìn vào đôi mắt màu nâu của bà lão: “Bà ơi, thần linh ở nơi nào thế?”
“Thần linh… Thần linh à…” Bà cốt trong thôn nhìn xuyên qua cửa sổ về phương nam: “Phía nam có cái miếu nhỏ, nơi đó thờ phụng thần linh. Thần linh che chở thôn chúng tôi mưa thuận gió hoà, âm dương cân bằng. Các cô cậu chớ đến đó, nơi đó không còn gì đâu. Thôn sắp huỷ diệt, chúng tôi sắp biến mất.”
Mạnh Kiều cảm thấy đây nào phải bà cốt trong thôn, giọng điệu kể chuyện chậm rãi này cực kỳ giống lời tự thuật trong trò chơi, cực kỳ giống một nhân vật nhà tiên tri. Cô một lần nữa kéo chủ đề về đứa bé: “Bà ơi, đứa bé kia là ngọn nguồn của tai họa này à?”
Bà cốt trong thôn nhìn cô, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nhân quả đôi bên, nhân quả đôi bên thôi!” Bà ấy đột nhiên cầm tay Mạnh Kiều: “Cô bé, nơi này không phải chỗ con nên tới. Mau quay về đi. Về nhà đi, con mới có thể tìm được tất cả ngọn nguồn.”
Rồi, hoàn toàn không hiểu.
Tin tức mà bà cốt mang đến cũng không thể nói là hoàn toàn không hiểu. Thứ nhất, đứa nhỏ này hẳn là khỏe mạnh, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà biến thành dị dạng. Thứ hai, thần linh không che chở thôn làng. Thứ ba, phía nam thôn có cái miếu, có lẽ sẽ tìm được đáp án.
Bốn người đi ra khỏi chỗ bà cốt trong thôn rồi đi thẳng về phía nam. Hiện tại cách mặt trời xuống núi còn một tiếng. Ngoài thôn là một khoảng rừng rậm đầy cỏ hoang, cây cối cao to đứng trên đám cỏ khô vàng, lá rụng xoay tròn rơi trên mặt đất, trong không khí ẩm ướt mang theo mùi mục nát.
“Cái này giống như NPC kích phát cốt truyện trong trò chơi. Bạn tìm đúng, NPC mới có thể nói tin tức cho bạn. Nếu không đi tới đi lui trong thôn cũng không tìm được gì. Chồng ơi, anh nói có phải không?” Hạ Linh nhích lại gần Cốc Thu: “Nhưng mà em cảm thấy nhiệm vụ này chậm hơn lần trước nhiều.”
“Lần trước? Nhiệm vụ lần trước của hai người là kiểu gì?” Mạnh Kiều nói chen vào.
Hạ Linh nhớ lại: “Nhiệm vụ lần trước là ở trong trường học, vào đêm khuya, tòa nhà dạy học chính sẽ xuất hiện thêm một bậc thang. Người bước lên bậc thang này đều sẽ treo cổ ở trong phòng ngủ. Cho dù trước khi bạn lên tầng đã đếm bậc thang nhưng vẫn cứ nhiều ra một bậc vào lúc bạn cất bước. Sợ chết đi được.”
“Vậy sao cậu ra được?” Mạnh Kiều lại hỏi.
“Thật ra, tôi giẫm phải bậc thang thứ mười ba rồi, nhưng cần hai điều kiện mới kích hoạt tử vong. Nữ quỷ là thành viên đoàn hợp xướng. Lúc tập luyện đoàn hợp xướng bị nhốt ở phòng tập, tất cả mọi người bị lửa lớn thiêu chết. Lúc ấy tôi vừa ngâm nga bài hợp xướng vừa đi cầu thang. Cho nên không kích hoạt, còn sống. Nhưng mà lúc ấy cũng cảm ơn chồng tôi đã không màng tất cả đi cứu tôi.” Hạ Linh hôn một cái lên mặt Cốc Thu.
Mạnh Kiều chớp chớp mắt: “Cho nên vì sao nửa đêm cậu phải leo cầu thang?”
Hạ Linh mím môi, cậu ấy sẽ không nói lúc ấy trúng ảo cảnh thấy Cốc Thu quỳ một gối xuống đất cầu hôn với cậu ấy ở giữa cầu thang đâu! Nhưng từ khi ra khỏi phó bản, lúc cậu nói thật với Cốc Thu, người đàn ông này lập tức mua nhẫn đôi cho cậu, hạnh phúc.
Cốc Thu giảng hòa, đơ mặt nói: “Bởi vì tôi bảo em ấy đi.”
Trong lòng Mạnh Kiều: Vụng về! Anh phét đi! Anh phét tiếp đi!
Đi nửa tiếng, một căn miếu nhỏ xuất hiện trước mắt bốn người. Mặt cỏ xung quanh đều tăm tắp có vẻ thường xuyên có người dọn dẹp quét tước. Tường ngoài màu đỏ của miếu trải qua quá nhiều năm gió táp mưa sa đã hơi loang lổ, nhưng vẫn không làm người ta có cảm giác bẩn thỉu. Có cái sân vây quanh miếu nhỏ, trong sân miếu đặt ba bốn chiếc ghế nhỏ bằng gỗ và một cái lư hương. So với bên ngoài, trong sân có thể nói là lung tung rối loạn, dường như đã trải qua một trận hỗn loạn.
Rõ ràng bên ngoài rất chỉnh tề.
Miếu nhỏ không rộng, cửa miếu bị dùng gỗ ghim lại, thanh gỗ và đinh vẫn mới tinh. Miếu không có cửa sổ, Mạnh Kiều chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất cố gắng nhìn vào trong từ khe hở. Nghiêm Mục nhướng mày, kéo cô nhóc lên, dùng tay nhổ vênh đinh, bẻ gỗ ra, lại phủi phủi đất trên người cô gái.
“Chậc chậc chậc.” Hạ Linh cười.
Mạnh Kiều trợn trắng mắt.
Giống hai đứa nhóc.
Trong nháy mắt đẩy cửa miếu ra, một loạt bụi hương ập vào trước mặt, cực kỳ sặc mũi, giống với mùi ở nhà bà cốt trong thôn. Ở giữa miếu bày một pho tượng gốm sứ, thuốc màu ánh vàng trên gốm sứ còn sáng lấp lánh nhưng đầu tượng thần này đã không thấy bóng dáng. Nói đúng hơn là chín đầu tượng thần, nói cách khác nơi này cũng thờ cúng Tương Liễu.
Mạnh Kiều đột nhiên nghĩ đến gì đó, đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Mục.
Bạch Giác Quán và nơi này đều thờ cúng rắn, nhưng ở trong thế giới của bọn họ lại không có thần linh Tương Liễu này. Nói cách khác, bối cảnh trong mỗi phó bản nhiệm vụ không phải ở thế giới bọn họ, mà là ở thế giới song song. Tất cả người chơi bị thả vào trong nhiệm vụ phó bản mới được tạo ra một cách ngẫu nhiên. Mạnh Kiều lại tua một lượt trong đầu. Không sai, trung học Hạnh Nhạc là phó bản được xây dựng căn cứ vào thế giới của cô.
Nhưng, đây không được coi như phát hiện ghê gớm gì. Mạnh Kiều đột nhiên cảm thấy có tồn tại dấu vết để lần theo.
“Tượng thần mất đầu, là Bát Kỳ Đại Xà nhỉ!” Hạ Linh dạo quanh tượng thần một vòng: “Sao lại mất đầu? Chẳng lẽ đầu làm bằng vàng, lấy đi bán rồi?”
“Trên mặt đất cũng rất bẩn, còn có mảnh vụn gốm sứ!” Cậu cúi đầu cọ cọ chân: “Nhìn xem đây đều là cái gì, vụn gỗ, còn có gạo, màn thầu, đào thọ để cúng, hương tro, đều rơi vãi trên đất! Chồng ơi, nơi này có vẻ không quá an toàn.”
“Ừm.” Cốc Thu gật đầu: “Em đừng lo lắng, có anh ở đây.”
Mạnh Kiều dùng tay chọc tượng thần, cô vẫn không nhìn thấy gì, vì thế cô quyết định không rối rắm về vấn đề này nữa. Thoạt nhìn đầu của tượng bị thứ gì đó gõ vỡ, có người có ý định phá hủy tượng thần.
Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu lại nói với Nghiêm Mục: “Trong một vài văn hóa tôn giáo, lấy đi đầu tượng thần, đập vỡ đầu tượng thần hoặc dùng vải đen bịt kín mắt tượng thần, những việc này đều có nghĩa che đậy tầm mắt. Nói cách khác khiến thần linh không có cách nào nhìn thấy chỗ đã bị che đi, mà thần lực cũng sẽ bị ngăn cản.”
“Nói như chị! Vậy bà cốt nói thần tướng là cân bằng âm dương, không trách được hôm nay tất cả mọi người nói âm khí quá nặng!” Hạ Linh bừng tỉnh hiểu ra: “Cho nên tượng thần mất đi tác dụng, thôn gặp tai ương! Đêm nay đã định sẽ không yên ổn!”
Cốc Thu nhìn ra ngoài cửa miếu: “Trời sắp tối, đừng ở đây tiếp nữa. Về thôi.”
Nghiêm Mục cũng tán đồng quan điểm của Cốc Thu, đêm tối trong nhiệm vụ luôn cực kỳ đáng sợ. Bốn người không dọn dẹp, vội vàng đi về thôn. Mạnh Kiều được Nghiêm Mục lôi kéo, nhưng cô không kiềm được quay đầu lại nhìn về phía rừng rậm. Cô cứ cảm thấy ở chỗ sâu trong bóng tối có người đang nhìn mình chằm chằm.
“Có người?” Nghiêm Mục hỏi, nhưng anh không dừng bước chân.
“Không! Chỉ cảm giác có từng bóng đen, thoạt nhìn quái quái.” Mạnh Kiều nói.
Hạ Linh chạy vội ở phía trước: “Đừng nói chuyện! Trời tối rồi chạy mau đi!”
Mặt trời màu đỏ máu lặn xuống nhuộm hồng khoảng rộng đất đai hoang vu, gió thu hiu quạnh, từng trận âm khí, bóng dáng chạy vội lại phát ra sức sống bừng bừng.
Chờ lúc đến cửa thôn, ngoài nhà bà cốt đã tụ tập đầy thôn dân sợ hãi. Bọn họ kinh hoàng thất thố nghị luận.
“Có phải bà cốt đã chết thì thôn không có việc gì không?”
“Bà ấy chết thế nào? Bà ấy thần thông quảng đại như vậy, sao lại chết?”
“Mẹ nó, quá tà môn! Vừa rồi nhìn vẫn tốt, sao lại chết rồi! Vậy phải làm sao bây giờ? Sau này làm sao bây giờ?”
Mạnh Kiều từ ngoài phòng thoáng nhìn vào trong, thông qua khe hở thấy thân thể bà cốt treo ở trên xà nhà lảo đảo lắc lư. Bà ấy mặc một bộ đồ trắng, lắc tới lắc lui giống hệt tấm vải bố trắng treo ở bên ngoài.
Cơ thể cô hơi run rẩy, ngay sau đó nghe thấy Nghiêm Mục nói: “Đừng nhìn, đi về.”
“Em cảm thấy em còn có thể…” Cô muốn giãy giụa một chút.
“Đi về.” Nghiêm Mục từ chối.
Hạ Linh tò mò bên trong đã xảy ra việc gì, lúc muốn duỗi cổ nhìn xung quanh thì bị Cốc Thu bịt kín mắt.
Hạ Linh chớp chớp mắt, lông mi cọ xát trong lòng bàn tay người đàn ông. Cốc Thu xoay người cậu lại: “Đừng nhìn cái này. Đen đủi! Đi về chồng làm đồ ngon cho em ăn.”
“Được ạ!”