Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 56

4:06 chiều – 20/05/2024

“Xà Sơn với thầy Úc là bạn bè, ấy là bởi họ học cùng một trường đại học, là cựu sinh viên.” Mạnh Trì nói, “Đạo lý vật họp theo loài, người phân theo nhóm không cần anh phải nói cho cậu biết chứ?”

Vẻ mặt Dương Tự Nhạc khựng lại, giờ mới xem như hiểu được ý tứ của Mạnh Trì.

Lời này trước kia không phải không có ai nói qua với Dương Tự Nhạc, giáo viên của hắn luôn nói, thi đỗ vào một trường đại học tốt không chỉ có thể tiếp thu được càng nhiều kiến thức, mà ở một góc độ nào đó cũng là mở rộng tầm nhìn và quan hệ của mình, chỉ có khi đó mới có thể gặp gỡ được những người ở tầng lớp cao hơn.

“Còn nữa, Xà Sơn cho cậu cọ nhiệt có thể là vì anh, cũng có thể là vì chị gái cậu, tóm lại cũng không phải là vì cậu.” Mạnh Trì nói.

“…”

Không cách nào phản bác, Dương Tự Nhạc tức giận đến độ hô hấp cũng nặng nề không ít, khó chịu nói: “Anh có ý gì chứ?”

Mạnh Trì thở dài, chậm rãi nói: “Không có ý gì cả, chỉ là muốn nói cho cậu biết, những quan hệ này chỉ khi nào cậu nắm trong tay thì mới được coi là cơ hội của cậu.”

Dương Tự Nhạc không nói gì nữa, cúi đầu, ngón tay vô thức túm lấy cỏ xanh trong sân. Im lặng một lúc lâu, hắn bỗng nhỏ giọng nói: “Anh không học đại học, không phải bây giờ cũng quen biết thầy Úc, còn yêu đương với thầy ấy đó ư.”

Mạnh Trì ngẩn người, yên lặng một lát cậu mới cười khẽ, tự giễu nói: “Này chỉ có thể nói, là cho vận may của anh tốt, lọt vào mắt xanh của anh ấy.”

Dương Tự Nhạc bĩu môi: “Anh muốn nói là mị lực của anh lớn chứ gì?”

Mạnh Trì thề với trời, cậu thật lòng không có ý này. Chẳng qua hình như nói như vậy cũng có ý đúng, nếu cậu không có bất kỳ sức hút nào, làm sao Úc Đình Chi có thể động lòng với cậu?

Nghĩ đến đây, Mạnh Trì hơi tự đắc cười khẽ: “Cũng có thể nói như vậy.”

Dương Tự Nhạc: “… Anh không rót canh gà cho em, anh chính là đang nhét cơm chó cho em!”

“Tên nhóc cậu,” Mạnh Trì buồn cười, vỗ một cái vào đầu hắn. Chợt thu lại ý cười, suy nghĩ một lát, cậu dùng giọng điệu trầm buồn nói tiếp, “Thật ra lúc mới quen biết anh ấy, anh không thích anh ấy một chút nào cả, thậm chí còn có hơi chán ghét anh ấy.”

Dương Tự Nhạc: “Tại sao?”

Tại sao ư?

Nếu đổi lại là khi khác, Mạnh Trì có thể sẽ dùng giọng điệu đùa giỡn nói, bởi vì khi đó cậu coi Úc Đình Chi là tình địch. Nhưng bây giờ, giữa lúc tâm sự đêm khuya này, Mạnh Trì không có tâm trạng gì để mà nói đùa cả, cậu nửa thở dài nửa cảm thán nói: “Có lẽ là vì, anh có chút hâm mộ anh ấy, thậm chí có thể nói là ghen tị.”

Dương Tự Nhạc ngây người, nghiêng mắt nhìn Mạnh Trì, không biết có phải do ánh sáng ở đây hay không, hắn nhìn khoé miệng đang cười của Mạnh Trì lộ ra vài phần cô đơn.

Loại biểu cảm này rất hiếm thấy, Dương Tự Nhạc chỉ nhìn thấy khi Mạnh Trì thua trận đấu hay vì học nghệ không tinh mà bị lão Dương mắng mà thôi.

“Anh ghen tị gì ở anh ấy? Ghen tị vì anh ấy trông đẹp trai hơn anh sao?” Dương Tự Nhạc cố ý nói giỡn.

Mạnh Trì liếc hắn một cái: “Hâm mộ gia thế tốt, học vấn cao, hiểu biết nhiều…”

“Còn đẹp trai nữa.” Dương Tự Nhạc tiếp lời.

Mạnh Trì muốn giơ tay đánh hắn, nhưng cân nhắc một phen mới thấy hắn nói rất đúng, bàn tay đang giơ lên đành chà đạp trán hắn: “Anh đây đúng là rỗi hơi mới đi móc tim móc phổi tâm sự với cậu mà!”

Dương Tự Nhạc vừa ôm đầu vừa nhìn Mạnh Trì, thấy vẻ mặt cậu thả lỏng lộ ra chút ý cười, hắn mới nhẹ nhõm, lại nói: “Anh đó, anh cũng đừng nói gì mà anh không xứng với anh ấy. Thầy Úc rất giỏi, nhưng anh cũng không tệ mà. Anh ấy thích anh, anh cũng thích anh ấy, học vấn gia thế gì đó đều là mây bay, hai người chính là xứng đôi nhất!”

Mạnh Trì bị lời an ủi nghiêm túc nhưng lại không đứng đắn này của hắn làm cho sửng sốt, trên mặt khẽ thả lỏng, để lộ ý cười sủng nịch, trên tay lại xoa càng mạnh.

“Cậu còn dạy anh à, anh mới nói nửa ngày cậu đã hiểu được chuyện tình cảm của anh rồi phỏng?” Mạnh Trì nhướng mày, trên mặt bày ra vẻ phô trương.

“Biết rồi, không phải là muốn em học cho giỏi thi cho tốt sao.” Dương Tự Nhạc cầm tay cậu bỏ ra, trên mặt nhíu cả lại, “Nhưng dù bây giờ em muốn học thì cũng không kịp đâu.”

Mạnh Trì không nói gì, nhìn hắn hai giây sau đó buông tay ra đứng dậy, ý cười trên mặt cậu biến mất, thay vào đó là sự tức giận lẫn nghiêm túc, Dương Tự Nhạc bỗng nhiên có chút chột dạ.

“Anh không hy vọng cậu có thể thi được tốt, anh chỉ là không quen cậu cứ mãi như thế.” Mạnh Trì cúi đầu nhìn cậu, giọng điệu bỗng trầm xuống, “Nếu cậu thật sự muốn học, bắt đầu từ khi nào cũng đều không muộn. Không muốn học, cho cậu bao nhiêu thời gian cũng đều vô ích.”

Mạnh Trì đột nhiên bày ra sự nghiêm nghị khiến Dương Tự Nhạc sửng sốt hồi lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần, hết khó chịu lại đến tức giận, xấu hổ, và cả cô đơn. Chờ hắn hoàn hồn, Mạnh Trì đã rời khỏi phòng.

Vừa mới rẽ qua cây quế trong sân, Mạnh Trì đã nhìn thấy Úc Đình Chi đứng bên hành lang. Đôi chân dài khép lại, tư thái thong dong, vừa nhìn đã biết không phải là vừa mới đến đây gặp phải cậu, mà là đã đứng được khá lâu rồi.

“Thầy Úc này, sao anh lại ở đây nghe lỏm thế?” Mạnh Trì cười nhạt trêu anh.

Úc Đình Chi nâng mắt lên nhìn cậu một cái, lại liếc mắt nhìn bãi cỏ bốn phía xung quanh: “Đây là ở ngoài trời, không tính là nghe lỏm.”

Nghe được lời nguỵ biện đương nhiên này, Mạnh Trì bật cười một tiếng, không quan tâm đến chuyện này nữa, đến bên cạnh anh hỏi: “Chờ đã lâu chưa anh?”

“Không lâu lắm.” Úc Đình Chi sóng vai cùng cậu ra ngoài, “Hình như từ khi em nói sẽ chia tay với anh.”

Nghe thế bước chân Mạnh Trì chợt dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc loé lên rồi biến mất hoá thành ý cười giảo hoạt, cậu nguỵ biện: “Em không nói mà, anh đừng có vu khống em.”

Úc Đình Chi nhướng mày không nói, không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Mạnh Trì. Lúc khách khứa đi qua suýt nữa va phải cậu, anh đưa tay ôm lấy eo cậu đến gần chỗ mình một chút, hỏi ngược lại: “Là anh nghe lầm sao?”

Mạnh Trì mặt không đổi sắc gật đầu: “Ừm, đang yên đang lành, em điên rồi mới muốn chia tay với anh.”

Úc Đình Chi cong cong khoé môi cười: “Về nhà ăn cơm thôi.”

Úc Đình Chi không quen với việc trong nhà có người khác, cho nên dì giúp việc chỉ đến một tuần hai lần, phụ trách quét dọn vệ sinh. Thỉnh thoảng Úc Đình Chi muốn ăn cơm ở nhà mới nói trước với dì một câu để dì chuẩn bị.

Hôm nay là ngày dì đến dọn dẹp, Úc Đình Chi bèn nhân đó bảo dì nấu bữa tối, anh và Mạnh Trì sẽ cùng nhau về ăn.

Lúc ăn cơm, Mạnh Trì nói qua suy tính của Xà Sơn cho Úc Đình Chi, nói một hồi thì nói đến Dương Tự Nhạc, Mạnh Trì bất đắc dĩ cảm thán một câu: “Tên nhóc này chính là chưa từng va đập ngoài xã hội, không biết được cuộc sống vốn dĩ gian nan thế nào!”

Úc Đình Chi bỗng hỏi: “Em đã từng trải qua rồi ư?”

Mạnh Trì suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Coi như vậy đi.”

Khi còn chưa biết Mạnh Trì, Úc Đình Chi đã nghe Xà Sơn nói, Mạnh Trì bỏ học, dựa vào công việc vặt để kiếm sống. Có lẽ là vì hôm nay nghe Mạnh Trì nói đến gia thế rồi học vấn mà hâm mộ mình, Úc Đình Chi có chút tò mò, nhưng cũng không mở miệng hỏi.

Nhưng Mạnh Trì chủ động tâm sự, hai ba câu kể lại chuyện “bị xã hội vùi dập” hồi trước khi cậu học trà.

Mạnh Trì không phải là cô nhi, dù sao cha mẹ cậu cũng sống rất tốt, chẳng qua hai người họ đều có gia đình riêng, không hơi đâu đi dạy dỗ quan tâm cậu cả.

Mạnh Trì mười bảy tuổi ngông cuồng phản nghịch, là một tên cặn bã tiêu chuẩn. Cha mẹ ly hôn không ai quản cậu, thành tích học tập lại càng tệ hại, thi trượt đại học cũng không đi học trường tư, vì học phí thì đắt đỏ mà cha mẹ cậu không ai muốn trả, bản thân cậu cũng không thích đi học, cứ thế va vấp ngoài xã hội.

Cậu từng đi rửa bát ở khách sạn, cũng từng làm bồi bàn ở quán bar, cho dù ban đầu đến quán trà Du Nhiên để học cũng chỉ vì muốn kiếm chút tiền, có chỗ ở. Nhưng theo thời gian trôi, khi tuổi cũng đủ trưởng thành, cậu thật sự bắt đầu cảm thấy có hứng thú với trà nghệ, cứ thế chuyên tâm nghiên cứu, trở thành một nghệ nhân trà.

Khi nói về những chuyện này, Mạnh Trì rất bình thản, bình thản giống như khi trước nhắc đến lần cha cậu đánh cậu để lại vết sẹo trên người, cậu không vì quá khứ gian nan mà khổ sở, cũng không hối hận gì, chỉ là có hơi buồn bã.

Úc Đình Chi lẳng lặng lắng nghe, cũng không nói lời an ủi gì, bởi anh biết Mạnh Trì không cần, Mạnh Trì của hiện tại không cần anh tỏ vẻ đồng tình hay thương hại với Mạnh Trì trong quá khứ.

Sau khi xác định quan hệ, chút khoảng cách như có như không trên người Mạnh Trì biến mất, cậu sẽ chủ động nhắc đến, chủ động tâm sự, không cần để Úc Đình Chi phải tự mình đi thăm dò, tìm hiểu.

Úc Đình Chi nhận ra, Mạnh Trì đang phô bày những gì chân thật nhất ở cậu với anh, không có băn khoăn, cũng chẳng hề giấu diếm.

Một tiếng mèo kêu khe khẽ cắt đứt hồi ức của Mạnh Trì. Cậu rũ mắt nhìn con mèo cọ tới cọ lui bên đùi mình, trên mặt là ý cười nhàn nhạt: “Có phải nó cũng đói bụng rồi không.”

Úc Đình Chi nhìn qua thời gian: “Chắc vậy rồi.”

Dọn dẹp bàn ăn xong, bỏ bát đũa vào máy rửa chén, rồi cho mèo ăn, Mạnh Trì bắt đầu buồn ngủ, rửa mặt xong cậu bèn về phòng nằm.

Úc Đình Chi rửa mặt xong đi vào thì thấy cậu nằm ngửa trên giường, nhìn ảnh chụp trên tường ngẩn người, bầu không khí quanh người bỗng có chút trầm tĩnh.

“Sao anh lại chọn bức ảnh này để treo ở đây?” Lúc Úc Đình Chi ngồi xuống cạnh Mạnh Trì, cậu bỗng nhiên hỏi.

Úc Đình Chi nằm bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn chăm chú vào một Mạnh Trì 17 tuổi trong ảnh, im lặng một hồi lâu anh mới mở miệng: “Có lẽ là vì bức ảnh này vừa quen thuộc vừa xa lạ.”

“Hửm?” Câu trả lời mơ hồ này khiến Mạnh Trì khó hiểu.

Úc Đình Chi nghiêng mắt nhìn cậu, cười khẽ: “Anh không biết em khi đó, có chút tiếc nuối.”

Mạnh Trì sững sờ một lát, chợt hiểu được ý của anh.

Có lẽ là vừa rồi khi nói đến quá khứ với Úc Đình Chi, hoặc có lẽ một hai câu nói thâm tình vừa rồi của anh, tóm lại, Mạnh Trì nhìn ảnh trên tường bỗng nhiên có chút cảm thán.

Cuộc sống thật sự rất tuyệt vời, giống như bước ngoặt trong cuộc sống của cậu bắt đầu từ việc chụp bộ ảnh này. Vì bộ ảnh này mà cậu quen biết Xà Sơn, từ đó gắn bó với quán trà Du Nhiên. Mà sau đó, cũng vì chụp ảnh mà bén duyên với Úc Đình Chi, từ đó yêu nhau.

“Anh có biết, khi chụp bức ảnh này em đang nghĩ gì không?” Trên mặt Mạnh Trì hiện lên ý cười.

“Nghĩ gì?”

“Em đang nghĩ, sao người này mãi chưa chụp xong nữa. Trói em khó chịu muốn chết, nếu không phải vì đưa thù lao nhiều, chó cũng chả thèm làm!”

Úc Đình Chi bị cậu chọc cười: “May mắn là anh ta chụp em, không phải chó.”

Mạnh Trì cũng cười: “Có lẽ chó chẳng thiếu tiền đâu.”

Hai ba câu, bầu không khí u uẩn biến mất sạch sẽ, trong phòng chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ của hai người.

Ước chừng bốn năm giây sau, Mạnh Trì mới dần thu lại tiếng cười, vừa nhìn ảnh vừa nói: “Lúc đó, thật ra em có chút hối hận.”

“Hối hận cái gì?” Úc Đình Chi hỏi.

“Hối hận vì đã không đi học đại học, dù sao học thêm vài năm nữa cũng chẳng thiệt thòi.” Mạnh Trì nói xong, nghiêng mắt nhìn Úc Đình Chi, “Nhưng bây giờ em không nghĩ thế nữa.”

Úc Đình Chi không hỏi vì sao, giống như anh đã hiểu được, hiểu được cuộc sống chẳng qua chỉ là một lần rồi một lần hối hận, tiếc nuối, chấp nhận và gánh vác lựa chọn của chính mình.

“Bây giờ em cũng rất tốt.”

Mạnh Trì cười ha ha, trên mặt là vẻ đắc ý: “Em biết em tốt mà, nếu không sao anh lại thích em như vậy.”

Úc Đình Chi cười mà không nói, hai người nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh, họ đến gần nhau hơn, khi đôi môi sắp chạm vào nhau thì đột nhiên vang lên một tiếng phốc, rồi tiếng máy móc ong ong khởi động từ bên cạnh đầu giường truyền đến.

Mạnh Trì ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy con mèo không biết chạy vào từ khi nào, đang ngồi ngay ngắn trên tủ đầu giường, dưới chân nó là điều khiển từ xa của máy chiếu.

Ánh sáng xanh nhạt xuyên qua hai người, chiếu lên tấm màn đang từ từ được kéo xuống ở bức tường đối diện.

Căn hộ này của Úc Đình Chi không có thiết kế riêng, nên không có phòng xem phim riêng, khi anh sửa sang lại phòng ngủ để treo ảnh lên, đã lắp luôn máy chiếu ở đây, như thế anh có thể nằm trên giường xem video mình muốn xem.

Mạnh Trì phát hiện ra cái này từ hôm đầu tiên cơ, cậu thích xem phim, nhất là nằm xem phim, nên rất thích kiểu màn chiếu này. Chẳng qua hai ngày nay cậu đều bận rộn, không có nhiều thời gian để trải nghiệm. Bây giờ nhóc mèo đột nhiên bật máy chiếu lên, cậu bèn hứng thú bừng bừng không thèm hôn nữa, cầm lấy cái điều khiển ở dưới móng vuốt con mèo.

“Thời gian hãy còn sớm, xem phim đi anh.” Mạnh Trì nói.

Úc Đình Chi dang cánh tay ra, lúc Mạnh Trì sắp lấy được điều khiển thì ôm lấy cậu, hỏi: “Em thật sự muốn xem sao?”

Mạnh Trì không rõ nguyên nhân: “Anh không muốn xem ư?”

“Không phải,” Úc Đình Chi lắc đầu, lại nói, “Nhưng xem xong không được tức giận, được không?”

Tức giận?

Sao cậu lại phải tức giận?

Mạnh Trì càng thêm tò mò lẫn nghi ngờ, suy nghĩ một chút, bỗng trong lòng có đáp án: “Thầy Úc này, không phải bộ phim này của anh là phim hành động tình yêu đấy nhá?”

Lông mày Úc Đình Chi hơi nhướng lên: “Xem là thế đi.”

Mạnh Trì hừ một tiếng: “Vậy em lại càng muốn xem xem nghệ sĩ siêu phàm thoát tục bình thường sẽ xem loại phim nào!”

Úc Đình Chi không ngăn cản nữa, mặc cho Mạnh Trì lấy điều khiển mở danh sách phát, tìm được một đoạn video giám sát được mở gần đây.

Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ là cảnh tượng trên sô pha trong phòng khách, Mạnh Trì sửng sốt hồi lâu.

Đúng là phòng khách có camera giám sát, lúc đầu Mạnh Trì phát hiện còn hỏi Úc Đình Chi. Úc Đình Chi nói là để trông mèo, phòng ngừa mèo con ở nhà một mình bị thương. Lúc đó cậu không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ xem video, nhìn thấy trong video có một đống thùng carton lộn xộn, roi da vắt vẻo một bên, cùng với hai bóng người trần trụi đan xen trên sô pha, cái gì Mạnh Trì cũng hiểu.

“Anh… cái này…”

Cậu thậm chí còn không bật, chỉ là hình ảnh hiển thị trước khi video bắt đầu cũng đã khiến hai má cậu nóng lên, tim loạn cào cào.

Úc Đình Chi cẩn thận quan sát Mạnh Trì, thấy trên mặt cậu chỉ có lúng túng và ngượng ngùng, không thấy vẻ tức giận thì chút bất an trong lòng anh biến thành thản nhiên, còn có tâm tư xấu xa mà hỏi: “Bây giờ đã biết bình thường anh đều xem phim gì, em vẫn muốn xem à?”

Màu hồng trên mặt Mạnh Trì đã lan đến cổ rồi, nhất là vành tai, đỏ bừng lên. Cậu trừng mắt nhìn Úc Đình Chi, nhưng dù sao cũng không mặt dày được như Úc Đình Chi, che mặt nói: “Anh thật sự…”

“Biến thái sao?” Úc Đình Chi nói thay cậu, hiếm khi thấy Mạnh Trì thẹn thùng như vậy, anh còn không biết xấu hổ mà cười cười.

Tâm trạng Mạnh Trì rối tơi bời, lăn qua lộn lại, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cậu vứt điều khiển đi, che mặt nằm trên giường.

“Xong rồi.”

Hai chữ này khiến ý cười trên mặt Úc Đình Chi khựng lại, anh dịch người đến cạnh Mạnh Trì, đưa tay gỡ bàn tay đang che mặt của Mạnh Trì ra, hỏi: “Cái gì xong rồi?”

Mạnh Trì nhìn khuôn mặt tuấn tú của Úc Đình Chi gần trong gang tấc, nghĩ thầm, người này bề ngoài thì siêu phàm thoát tục như vậy, sao bên trong lại là một kẻ biến thái thế chứ!

“Hửm?” Thấy cậu không nói lời nào, cổ họng Úc Đình Chi lại phát ra một tiếng nghi vấn.

Mạnh Trì khẽ thở dài một tiếng: “Hình tượng thần tiên của anh trong lòng em coi như hoàn toàn xong rồi.”

Nghe thế, lông mày Úc Đình Chi nhướng lên. Câu trả lời này ngược lại làm cho anh thấy cực kỳ ngoài ý muốn, anh cho là đêm anh bị hạ thuốc, Mạnh Trì hẳn nên biết trong xương cốt anh chính là biến thái mới đúng.

“Anh tưởng, em đã sớm biết anh chỉ là kẻ phàm tục, vừa háo sắc lại dâm dục chứ.” Anh nói, “Ở cạnh em, anh không thể làm thần tiên được đâu.”

Mạnh Trì hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì,” Úc Đình Chi nói chậm lại, từ từ thốt lên, “Mỗi lần em nhìn anh một cái, anh chỉ muốn ch!ch em thôi.”

Do bị thương ở chân mà mấy ngày rồi, dù ngủ chung giường nhưng Mạnh Trì và Úc Đình Chi đều không làm. Nói không muốn là giả, đã đến bước này rồi, Mạnh Trì cũng rất khó để mà không nghĩ đến mấy chuyện người lớn.

Cậu khẽ cười, nhìn chăm chú Úc Đình Chi, dùng giọng chậm rãi mang theo chút dụ dỗ nói: “Vậy thì đừng làm thần tiên nữa, cùng làm tình với em đi.”