Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Điền Văn Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 Chương 160: Phiên Ngoại – Ăn Tết (6)

Chương 160: Phiên Ngoại – Ăn Tết (6)

5:56 sáng – 24/05/2024

Bệ bếp nhà ông nội mới xây không được mấy năm, căn nhà tranh cũ là trùng kiến lại, rộng hơn không ít, phòng ngủ cũng xây bằng tường gạch và ngăn cách với chỗ dùng để nấu cơm.

Nếu vẫn là cái bộ dáng cũ của mấy năm trước, ấy là không nấu cơm được đâu.

Cơm đã xì xèo lục bục, có thể rút bớt củi.

“Sao anh lại tới đây, chỗ này không cần anh.”

Trong tay Chu Trình Ninh còn cầm chén, “Cơm còn cần nấu chút nữa, anh sợ em bị đói, nên gắp chút miến vào chén đưa đến cho em nè.”

Từ Hương Quyên: “Anh bưng chén của anh vào đây luôn làm gì?”

Chu Trình Ninh: “Anh ăn với em, cơm chín rồi anh cũng có thể trực tiếp múc ra.”

Từ Hương Quyên: “Được rồi, đồ ăn bên ngoài đủ không? Nếu không đủ thì chờ múc cơm ra rồi em lại xào một chậu lạp xưởng cải trắng.”

“Đủ, Quyên, miến nhiều lắm đó.” Chu Trình Ninh càng hy vọng được ăn với cơm.

Từ Hương Quyên: “Ừ, vậy chờ cơm chín rồi múc đi.”

Ở ngoài nhà, thấy ba mẹ đều đi vào, Ngưu Ngưu liền gắp thịt kho tàu, Bình An ngồi ở một bên khác của Ngưu Ngưu thấy thế: “Ngưu Ngưu, không thì con ăn cơm trước nhé? Cơm sắp nguội rồi.”

“Dạ! Ăn cơm.” Ngưu Ngưu bắt đầu ăn cơm, gắp ra một miếng lá cải trắng trong chậu miến gần chính mình nhất cho vào chén, cắn một miếng cải trắng, lại ăn một miếng cơm nhỏ.

Tống Bình An thấy Ngưu Ngưu ăn cải trắng xong rồi lại gắp một miếng thịt lát trong miến ăn, nhưng chính là không động đến thịt kho tàu trong chén: “Ngưu Ngưu không ăn thịt kho tàu sao?”

Ngưu Ngưu dùng đũa chỉ cho chú họ nhìn: “Hai miếng này là cho mẹ, đây là cho ba.”

Bé con dùng đũa còn không quá linh hoạt, gắp lên mà cứ như quay chậm ấy, gắp 3 khối thịt kho tàu mà gắp lâu lắm luôn.

Một khối nhỏ nhất kia là của ba, hai khối to hơn chút là của mẹ.

Tống Bình An: “Vậy à, vậy chờ ba mẹ Ngưu Ngưu tới đây, Ngưu Ngưu liền gắp cho ba mẹ ăn nha.”

Cậu bé con tích cực chủ động lưu lại thịt cho ba mẹ như vậy, cứ việc còn có nửa đĩa thịt kho tàu, nhưng vẫn là không thể đả kích hiếu tâm của cậu bé.

Bên trái Tống Bình An là Ngưu Ngưu, bên phải là ba mẹ cậu.

“Con chấm cho mẹ chút tương.” Chu Thốn Tâm thấy Tống Vệ Lực gắp một lát thịt đều phải chấm đẫm tương trong chén sốt chấm để chính giữa ông và Bình An, không khỏi cũng muốn chấm như vậy thử xem.

Sốt chấm trong chén là pha trộn giữa tương ớt, dấm, nước tương và còn có cả hành lá băm, chỉ chỗ Bình An với ba cậu là có một chén này.

Sốt chấm này pha vị khá đậm, người già và trẻ nhỏ ăn không được, Chu Trình Ninh tuy thích ăn cay, nhưng cũng không phải là cần phải ăn cay, cho nên không để vợ pha thêm một chén, chén này chỉ cho Bình An với dượng.

Ngưu Ngưu chỉ thích cho thêm chút sa tế làm thay màu lúc ăn mì, nhưng không muốn chấm sốt, trừ bỏ Chu Thốn Tâm, sẽ không ai chủ động xin.

“Ba, ba khuyên Thốn Tâm đi, chân còn bị thương mà đã muốn ăn khẩu vị nặng, miệng vết thương sao lành nhanh được.”

Nói rồi, Tống Vệ Lực trực tiếp cho lát thịt vào miệng ăn, thêm vào một miếng cơm to.

Ông nội Chu: “Tâm à, Vệ Lực cũng là vì tốt cho con, chờ chân lành rồi liền có thể ăn.”

Ba mình vừa mở miệng, Chu Thốn Tâm đành phải thành thật nghe lời, không xin sốt chấm nữa, chỉ là gắp miếng thịt kho tàu ăn đỡ thèm.

Bình An nhìn ở trong mắt, cảm thấy có ông ngoại ở đây, lá gan ba cậu đúng là lớn không ít.

Lúc hai vợ chồng Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh đi ra ấy, trên tay Từ Hương Quyên cầm hai chén cơm, Chu Trình Ninh thì lại là bưng một chậu cơm.

Đặt chậu cơm lên băng ghế, muốn ăn thì có thể đi múc cơm, bao đủ.

“Mẹ, đây là của ba, 2 khối này là của mẹ.” Thấy mẹ ngồi về lại, Ngưu Ngưu lập tức nói với mẹ.

Từ Hương Quyên trực tiếp gắp thịt kho tàu từ trong chén của Ngưu Ngưu, thịt cho ba thì cũng gắp cho ba nó luôn, lại gắp một đũa miến vào trong chén Ngưu Ngưu, “Rồi, ba mẹ đều ăn, Ngưu Ngưu con cũng ăn nào, nếu ăn chén này xong mà chưa no, mẹ lại múc nửa chén nữa cho con.”

Gắp miến đối với bé Ngưu Ngưu mới học được dùng đũa không quá nửa năm thật sự là quá khó, đều là cần người lớn giúp đỡ.

“Dạ!” Ba mẹ đều đã ăn được thịt kho tàu nhóc lưu lại rồi, Ngưu Ngưu mới chuyên tâm ăn miến mà mẹ gắp cho nhóc.

Cơm trưa nay ăn cũng không ầm ĩ, nhưng vẫn là ai cũng nói chuyện, rất náo nhiệt.

Cơm trưa ăn đến sạch bách, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh đi làm việc, thu dọn chén đũa, Bình An thì giúp anh họ và chị dâu rửa chén.

Qua Qua với Ngưu Ngưu thì lại là đang rửa hành lá.

Từ Hương Quyên cho hai người bạn nhỏ một nắm hành lá, một cái chậu nhỏ đựng nước, bảo các bé rửa hành lá cho sạch, rửa lần hai liền đến thùng nước múc thêm nước.

Rửa chén xong rồi Từ Hương Quyên còn phải băm nhân, lưu lại nhân thịt và vỏ gói sủi cảo cho ông nội, cô cô và cả dượng, để tối làm sủi cảo ăn.

Chờ bên ông nội đã lo xong đã là gần 2 giờ chiều, Từ Hương Quyên mang về chút nhân thịt và vỏ sủi cảo.

Chu Thốn Tâm: “Bình An, con về với anh họ và chị dâu đi, chỗ này có ba con là được, để trời tối rồi con về cũng bất tiện.”

Bình An nói muốn lưu lại nhà ông ngoại, chờ tới tối lại về, Từ Hương Quyên vốn đang tính lưu Ngưu Ngưu bồi chú họ đây nè.

Mẹ nói vài câu, Bình An vẫn là đi về nhà với cả nhà anh họ.

Chu Thốn Tâm giữ bạn của ba mình lại ăn cơm, “Chú Quý, cơm chiều nay chú cũng lưu lại ăn đi ạ, cháu dâu con đã chuẩn bị sẵn vỏ và nhân rồi, tối đến để Vệ Lực làm sủi cảo là được.”

Tống Vệ Lực, “Đúng vậy, chú Quý, con biết làm sủi cảo, sủi cảo bao đủ, tối ăn xong con lại đưa chú về.”

Cháu trai với cháu dâu cần mẫn, đã làm xong phần lớn công việc rồi, ông chỉ dư lại phần việc làm sủi cảo và nhóm bếp nấu sủi cảo, không phải việc khó cỡ nào.

Về đến nhà, Từ Hương Quyên không nghỉ ngơi bao lâu đã lại đến nhà ba mẹ giúp việc.

Từ Hương Quyên đi, Chu Trình Ninh đương nhiên là đi theo rồi, Qua Qua và Ngưu Ngưu muốn chơi với các anh chị họ, nên cũng đi theo, Bình An bèn đi theo Qua Qua với Ngưu Ngưu. Tuy không phải lần đầu đến nhà người khác ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng vẫn là sẽ ngượng ngùng. Chơi với các bạn nhỏ thì sẽ tương đối thả lỏng.

“Chú họ, chú căng dây thừng giúp bọn con được không?” Ngưu Ngưu năm nay lớn hơn năm ngoái rồi, có thể theo kịp nện bước của chị gái và các anh chị họ rồi, nên tuy không linh hoạt như bà chị đã là học sinh tiểu học, nhưng vẫn là có thể chơi trò chơi.

Tống Bình An chơi trò chơi không được, nhưng căng dây thừng thì còn được, “Ừ, được, để chú căng dây cho mấy đứa.”

Ngưu Ngưu tham dự lần nhảy dây đầu tiên, còn miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nhảy được, chờ tới lần thứ hai khi độ cao dây nâng lên liền không được, từ đây, Ngưu Ngưu giống với chú họ vậy, thành tuyển thủ căng thừng thường trú.

Tống Bình An nhìn Ngưu Ngưu thấp lè tè đối diện, cứ cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn là nhịn xuống không cười ra tiếng.

Ngưu Ngưu tự nhận là căng dây thùng cũng là đang chơi, bé chuyên tâm nhìn các anh chị nhảy, còn đang yên lặng nhớ kỹ động tác, chỗ này phải xoay người, giữa chừng phải đi hai bước, đi hai bước xong thì nhảy sang một bên khác……

Chú họ còn chưa thế nào, rốt cuộc thì trong đám nhóc tì, chú họ cao nhất, nhưng Ngưu Ngưu không được, thấy không chơi được mấy lượt, độ cao dây đều phải đến cổ Ngưu Ngưu rồi, Qua Qua bèn làm chủ bảo đi chơi nhảy ô.

Lúc bé ra đây có mang phấn viết, đều là phấn ba dùng lúc ba dạy học ở sơ trung hồi trước, dùng còn thừa một khúc phấn nhỏ tí là mang về nhà.

Trong đám phấn viết đó trộn với đá, viết không dễ, ngày thường là đều phải vứt, nhưng Chu Trình Ninh cảm thấy vứt thì phí, liền tự nhặt về nhà.

Sau đó phấn viết anh nhặt đích xác có chỗ hữu dụng, bảng đen treo trong tiệm cơm nhà mở, chính là dùng phấn anh nhặt viết đó.

Tuy viết không dễ, nhưng mà vẫn xài được, mài rớt đá đi là có thể tiếp tục viết.

Nhảy ô Ngưu Ngưu chơi được nha, lúc này nhóc thật sự tham gia vào.

Khác với các anh chị mặc quần áo bông mùa đông vào trông cũng là dáng người thon dài, Ngưu Ngưu thì hoàn toàn chính là quả cầu, nhóc béo tròn, mặc quần áo cũng nhiều, nhảy xong một lần, mặt đều đỏ bừng cả, nhưng trong đôi mắt to ấy đều là vui vẻ sáng rọi.

Tống Bình An vẫn cứ như cũ là đứng ở bên nghẹn cười, cũng không biết sao, hôm nay cứ bị Ngưu Ngưu chọc trúng điểm cười.

Tối đêm giao thừa, đám người lớn có việc, đám trẻ cũng nhảy nhót khắp nơi.

Từ Hương Quyên được Chu Trình Ninh hầu hạ ngâm chân, “Qua Qua với Ngưu Ngưu về chưa?”

Chu Trình Ninh: “Về rồi, giờ đang đánh răng rửa mặt, Quyên, hôm nay vất vả em rồi.”

Anh với vợ rửa mặt trước, vợ đi vào buồng trong, đang lúc anh chuẩn bị nước ngâm chân ấy, vừa lúc Bình An với hai đứa nhỏ trở về.

Từ Hương Quyên, “Còn tạm, trừ bỏ động cái xẻng xào rau, việc khác đều là anh lo mà, anh có mệt không? Nếu mệt em bóp vai đấm lưng cho.”

Chờ cô ngâm chân xong, nhìn xem Qua Qua ngủ thế nào, xác định Qua Qua đã nằm yên rồi thì chính mình cũng có thể đi ngủ.

“Mệt, chúng ta có thể xoa bóp cho nhau.”

Từ Hương Quyên, “Ừ, anh nói phải, bóp cho nhau.”

Cứ cảm thấy hình như lại nói gì đó ghê gớm lắm ấy nhể, nhưng không có con cái ở đây, Từ Hương Quyên không cố kỵ quá nhiều, bèn đũa giỡn ông chồng nhà mình vài câu, được ông chồng nhà mình lau khô chân xong, cô trực tiếp tròng chân vào giày bông, đi nhìn Qua Qua.

Mặt Chu Trình Ninh đều bị nói đến đỏ hồng, cũng không đi nhìn Ngưu Ngưu với Bình An, một thằng nhóc con, với một cậu chàng mới lớn, ngủ kiểu gì cũng không cần anh đi nhìn.

Anh trước hết là ngâm chân, nếu vợ không về, anh liền trực tiếp nằm vào ổ chăn để làm ấm ổ chăn.

Từ Hương Quyên không ở trong phòng Qua Qua bao lâu, lúc về thì Chu Trình Ninh còn đang ngâm chân, cô nằm vào ổ chăn trước, lộ cái đầu ra, “A Ninh, anh đừng quá gấp, từ từ đi, để em ấm ổ chăn, chờ anh ngâm xong rồi là ổ chăn đã được làm ấm.”

“Ừ, nước còn nóng, để anh ngâm chốc nữa.”

Hai vợ chồng yên lặng tốt đẹp, trong buồng nhỏ của Ngưu Ngưu cũng không xảy ra tình huống gì.

Trước lúc ngủ, Ngưu Ngưu lấy ra 3 cục kẹo từ trong túi áo bông nhỏ của mình đưa cho chú họ, “Chú họ, cho chú này, cảm ơn chú vì hôm nay đã căng dây thừng.”

“Chú có kẹo rồi, Ngưu Ngưu giữ lại phần mình tự ăn đi, chú là rảnh mới đi căng dây thừng, thuận tiện mà thôi, chính Ngưu Ngưu con không phải cũng vẫn luôn căng thừng sao, con khen thưởng chính mình là được rồi.” Bình An biết kẹo trong túi của Ngưu Ngưu chính là chính nhóc tích cóp được, hồi chiều muốn đi ra ngoài chơi với chị gái, nhét trong túi, nói là chơi mệt mỏi rồi liền có thể cho chú họ, chị gái và chính nhóc một cục, ăn kẹo nghỉ ngơi.

Chỉ là Ngưu Ngưu không lấy kẹo ra, Tống Bình An có thể lý giải vì sao Ngưu Ngưu không lấy ra, rốt cuộc hôm nay không phải chỉ có chú họ và chị gái, còn có các anh chị khác nữa, chia không dễ.

Cậu cũng đã lên cao trung rồi, đã xem như người lớn, chia kẹo chung với con nít thì không hay.

Nếu chú họ đã không cần, Ngưu Ngưu liền nhét cho chú một cục vậy, “Chú họ, đây là cho chú, hôm nay chú chưa có ăn được.”

Hôm nay cho rằng có thể ăn được kẹo mình mang đến, kết quả quá nhiều anh chị, Ngưu Ngưu liền không lấy ra, còn hên là túi đủ sâu, bằng không nhảy ô với nhảy dây đều phải nhảy rớt ra hết.

Một cục kẹo thì Tống Bình An vẫn có thể lấy, nhận lấy cục kẹo của Ngưu Ngưu, nói cảm ơn.

Ngưu Ngưu, “Chú họ, chú có 2 tờ 5 tệ không?”

Tiền mừng tuổi ông cố cho Ngưu Ngưu còn chưa có chia cho chị, chị lại chưa nhắc tới, Ngưu Ngưu liền nghĩ xem tối hỏi chú họ xem chú có không nếu chú không có, vậy mai lại đổi với mẹ.

“Có.” Thấy trên tay Ngưu Ngưu cầm 10 tệ, Tống Bình An lấy ra 2 tờ 5 tệ từ trong cặp sách ra.

Chú họ có 5 tệ, liền không cần đổi với mẹ nữa, không cần đổi với mẹ, liền sẽ không kích thích đến ba vẫn luôn ở bên người mẹ, Ngưu Ngưu cảm thấy quá thích hợp, nhóc bỏ tiền của mình vào bao lì xì, tờ 5 tệ của chị thì đè ở dưới nệm, ngày mai lại đưa cho chị.