Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 190: Nghi Ngờ.

12:44 chiều – 28/05/2024

Thời điểm hai người trở lại biệt thự đã là gần khuya, Tiểu Sở và Tiểu Minh lúc này cũng đã ngủ từ lâu, bên cạnh là dì Ngô đang ngồi canh chừng, thấy bọn họ đã về, bà liền đứng lên nhận lấy Tiểu Y Na trong lòng Hà Linh Chi để hai người đi thay đồ.

Có lẽ vì quá vui vẻ suốt chặng đường về nên lúc này cô nhóc cũng đã ngủ thiếp đi. Sau khi thay đồ xong, đứng ngắm nhìn ba đứa nhỏ trên giường Hà Linh Chi liền mỉm cười hạnh phúc, đây chính là những gì mà cô mong ước từ lâu, một cuộc sống tích cực không có những nỗi u buồn, cũng chẳng phải lăn lội trong hắc đạo giống như trước đây. Kể từ bây giờ, cô sẽ sống cho chính cuộc đời mình, và cả gia đình nhỏ của cô.

———

Những ngày tiếp theo sau đó, bởi vì sự thay đổi theo chiều hướng tích cực của Tiểu bảo bối khiến cho bầu không khí trong nhà trở nên náo nhiệt hơn, không còn sự rụt rè, nhút nhát của trước đây, cô nhóc bây giờ cũng đã bắt đầu tham gia vào những lần quấy khóc của hai anh đến nỗi khiến Hà Linh Chi phải đau đầu.

Những ngày đầu nhìn con gái thay đổi tích cực như vậy Hà Linh Chi vô cùng vui mừng, dù cho có bị ba nhóc quậy cho đến nỗi không nhớ giờ ăn cơm, nếu không có dì Ngô và quản gia Tô quan tâm nhắc nhở thì chắc có lẽ cô đã bỏ bữa không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng đến thời điểm này đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày bé con tiến hành đào thải biến thể, cô chân chính hiểu được vì sao mọi người hay nói làm mẹ bỉm sữa vô cùng vất vả.

Mặc dù là sinh ba nhưng cũng nhờ có dì Ngô nên cô cũng bớt đi phần nào áp lực, hơn nữa tuy đã là mẹ ba con nhưng cái cảm giác đau đẻ của bà bầu khi đến ngày sinh cô vẫn chưa từng được trải nghiệm, cho nên so với những bà mẹ bỉm sữa khác thì cô đã được liệt vào trường hợp an nhàn rồi.

Thấy cô vất vả như vậy, Phương Thần Phong vốn đã đề xuất thuê thêm bảo mẫu, nhưng Hà Linh Chi lại không đồng ý vì cô sợ các con sẽ dần quên đi hơi thở của cả ba và mẹ. Mặc dù Phương Thần Phong vẫn luôn thay cô chăm sóc con vào buổi tối sau khi đi làm về, thế nhưng hắn không thể nào cứ ở nhà mãi như vậy được, bởi vì hắn bây giờ không chỉ tiếp quản một mình Phương Thị như trước nữa, mà còn cả M&N, cho nên hắn vốn đã bận rộn nay còn bận rộn hơn.

Mặc dù với lịch trình công việc dày đặc như vậy nhưng hắn vẫn luôn dành thời gian cuối tuần cho gia đình, và điều này cũng đã trở thành một thói quen của hắn. Thế nhưng bên cạnh sự quan tâm của hắn dành cho cô và các con, thì có một điều mà Hà Linh Chi luôn nghi ngờ trong thời gian gần đây chính là, mọi hành động không thuộc phạm vi công việc của Phương Thần Phong, hắn đều một mực dấu kín cô, mỗi lần cô ngỏ ý muốn hỏi thì hắn lại lấy lý do đi pha sữa cho con để lảng tránh. Và hiển nhiên điều này khiến Hà Linh Chi khó chịu vô cùng, chẳng phải hắn đã từng hứa sẽ không dấu cô bất cứ chuyện gì nữa hay sao? Vậy tại sao bây giờ hắn lại làm như vậy?

Những ngày qua vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu Hà Linh Chi khiến cô chẳng thể tập trung làm bất cứ chuyện gì, thậm chí điều cô quan tâm nhất trước đây chính là ba đưa nhỏ thì nay lại vì vấn đề liên quan đến Phương Thần Phong làm cho sao nhãng. Một suy nghĩ điên khùng nảy ra trong đầu Hà Linh Chi khiến cô rất muốn tự mình làm rõ chuyện này, mặc dù cô biết rất rõ khả năng xảy ra của nó là rất thấp, chính là Phương Thần Phong có người phụ nữ khác bên ngoài.

Nghĩ vậy Hà Linh Chi lập tức gọi dì Ngô lên phòng căn dặn một chút rồi đi chuẩn bị một chút. Bởi vì lần này cô muốn làm một cách bí mật cho nên sẽ phải cải trang, thuật dịch dung, đã lâu lắm rồi cô chưa sử dụng đến nó.

Bước ra khỏi phòng thay đồ, Hà Linh Chi bây giờ khác hoàn toàn so với lúc trước, không còn là bộ đồ ngủ in họa tiết hoạt hình nữa mà là một bộ đồ trẻ trung mang phong đường phố đầy bụi bặm. Quần đùi jean đen xén cao kết hợp tất lưới màu đen, phía trên cô mặc một chiếc áo croptop hở tay và khoác thêm một chiếc áo khoác jean cùng màu với màu quần, mang thêm đôi giày chiến binh cao ngang bắp chân, mái tóc đen ngắn đến xương quai hàm càng làm tăng sự lạnh lùng ở cô, cô lúc này nhìn thật phá cách lại pha thêm chút bướng bỉnh của dân anh chị. Và để tăng thêm độ chịu chơi tất nhiên không thể thiếu những món đồ trang sức từ vòng cổ đến khuyên tai vô cùng hầm hố được, thêm một chiếc kính râm hình tam giác ngược, cô bây giờ chẳng khác nào một dân chơi chính hiệu.

Gương mặt thanh thoát khả ái đã không còn nữa mà thay vào đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ được makeup tỉ mỉ chuẩn nét của những cô gái chịu chơi Âu Mỹ, công thêm mái tóc ngắn chạm sương quai hàm càng khiến cô lạnh lùng hơn, nhưng cũng đặc biệt thu hút hơn, khiến người đối diện khó lòng mà ngăn được rung động. Không phải vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như các mỹ nhân thời xưa, nhưng nét đẹp đậm chất riêng của cô, cùng với khí chất và phong thái mà cô toát ra lại khiến người khác phải nhìn lâu hơn một chút.

Thời điểm mà Hà Linh Chi bước ra khỏi phòng thay đồ, dì Ngô đang chơi với ba nhóc con ở bên ngoài nhìn thấy cô trong diện mạo như vậy thì cứ ngỡ là người lạ đột nhập vào nhà, đây là Hà Linh Chi mà bà biết hay sao? Nếu không phải tận mắt bà chứng kiến cô bước vào trong đó, cộng thêm giọng nói kia thì có lẽ bà đã không nhận ra cô rồi.

Quả thực dì Ngô suy nghĩ như vậy là điều vô cùng bình thường, bởi vì trong suốt khoảng thời gian tiếp xúc với bà, Hà Linh Chi chưa từng biểu lộ rõ hoàn toàn con người mình cho bà xem, cô ấy à, chính là một sự hòa trộn hoàn hảo của dịu dàng, yếu đuối, mạnh mẽ và cá tính, và cùng với đó cũng chính là bốn con người hiện hữu trong cô, mỗi một mặt chính là một phiên bản Hà Linh Chi hoàn toàn khác.

“Dì thấy con như thế nào vậy dì?”, Hà Linh Chi vừa cười vừa cất giọng hỏi trước ánh mắt ngỡ ngàng của dì Ngô.

“Đẹp.”

Chỉ bằng vỏn vẹn một từ duy nhất dì Ngô đã có thể bao quát hết tổng thể cái nhìn của bà về cô, chẳng cần bất cứ những lời hoa mỹ nào nhưng lại khiến người nghe tưởng tượng được ra vẻ đẹp của cô.

Trước câu trả lời ấy, Hà Linh Chi chỉ biết mỉm cười cảm ơn bà, trong suy nghĩ của cô, cô không có bất cứ thước đo đánh giá sắc đẹp nào, đối với cô, một người đẹp nhất là khi họ tự tin về chính bản thân mình, chẳng phải e dè cái nhìn của người khác, cũng chẳng cần chạy theo cái gọi là tiêu chuẩn nét đẹp. Miễn là tự tin về bản thân thì ai cũng sẽ là phiên bản đẹp nhất của chính mình.

Nhìn ba đứa nhỏ một chút sau đó cô liền cầm túi xách lên rời khỏi phòng, lần này cô sẽ tự đi bằng chiếc moto của mình mà không cần đến tài xế, bởi vì cô biết mọi lịch trình của cô, Phương Thần Phong đều biết rõ thông qua tài xế, nếu bây giờ cô đi bằng xe gia đình thì có khác nào tự cầm đá ném chân mình?

Chiếc xe moto màu đỏ phóng như bay trên con đường dẫn vào trung tâm thành phố, cộng thêm phong cách ăn mặc bụi bặm của cô khiến những người đi đường chú ý rất nhiều. Với tốc độ kinh người, chẳng bao lâu sau Hà Linh Chi đã có mặt tại quán cà phê phía đối diện Phương Thị, ngồi trên ban công tầng hai nhìn sang tòa nhà chọc trời bên kia, cô thật nóng lòng muốn biết rốt cuộc thì Phương Thần Phong đang dấu mình điều gì.

[…]