Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu Chương 35: Tự Mình Tìm Đến

Chương 35: Tự Mình Tìm Đến

10:04 sáng – 28/05/2024

Trước cổng chính trụ sở Hắc Phong Bang, một chiếc taxi dừng lại, từ trên xe một cô gái bước xuống rồi tiến thẳng về phía trước, nhưng lại bị lính gác chặn lại.

“Cô là ai?”

“Vào báo lại chủ nhân của các người có Hà Linh Chi đến gặp!”

Nghe thấy ba chữ “Hà Linh Chi”, tên gác cổng lập tức nói:

“Đi theo tôi!”

Đi qua những cánh cổng với hàng loạt mật mã, cuối cùng Hà Linh Chi được đưa đến một căn phòng trống vô cùng đơn giản. Bên trong chỉ có duy nhất một chiếc ghế sofa dài.

“Cô chờ ở đây.”

Nói rồi hắn liền đi ra ngoài mà không nói thêm bất cứ câu gì.

Chờ khoảng mười lăm phút sau vẫn chưa thấy bóng dáng Phương Thần Phong đâu, bỗng nhiên toàn bộ đèn trong phòng đều bị tắt.

Hà Linh Chi lập tức nâng cao cảnh giác. Cửa phòng mở ra rồi lại đóng lại rất nhanh, nhưng cô vẫn nhìn ra được có người đã vào đây. Cô lãnh đạm nói:

“Tôi đã đến đây rồi, không nhất thiết phải làm vậy đâu!”

Trong không gian tĩnh lặng, một tiếng hừ nhẹ vang lên, Hà Linh Chi cũng mơ hồ đoán được người trong phòng chính là Phương Thần Phong, bởi khí thế bức người này không phải ai cũng có được.

Một làn gió nhẹ thoáng qua gương mặt Hà Linh Chi, sau đó một cánh tay lực lưỡng ghì ngang cổ cô từ phía sau, hai tay cũng bị hắn ôm chặt rồi đẩy cô ngã sấp xuống chiếc ghế sofa, cả cơ thể của hắn cũng lập tức đè lên người cô.

Giọng nói lạnh lùng mang theo làn hơi nóng lượn lờ quanh tai của cô:

“Trước sau gì thì cũng sẽ có kết cục này, phải chi buông vũ khí đầu hàng ngay từ đầu có phải tốt hơn không?”

Hà Linh Chi nghe thấy vậy liền châm biếm lên tiếng:

” Ha, thì ra Phương Thần Phong anh, một kẻ đứng đầu thế giới ngầm nước M lại là kẻ nhát chết, còn chưa lâm trận đã muốn buông vũ khí đầu hàng!”

Nghe ra sự chế diễu trong giọng nói của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong không những tức giận, ngược lại còn nhếch miệng cười nói:

“Cũng mạnh miệng nhỉ. Đúng là tôi chưa lâm trận… Nhưng chẳng phải đã thu phục được bang của cô một cách dễ dàng sao? Thậm chí còn chẳng tốn nhiều sức lực như các bang tép riu khác!”

Nhận ra sự khinh thường trong lời nói của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi liền tức giận:

“Đồ khốn, có giỏi thì hãy lấy một mình Hắc Phong Bang ra mà đấu với chúng tôi. Nhưng mà anh lại là một kẻ hèn hạ, lôi cả Tứ Đại Tài Phiệt ra trợ giúp, như vậy không phải là một kẻ nhát gan hay sao?”

“Xem ra cô vẫn chưa nhớ được bài học hôm trước rồi. Vậy để tôi “ôn” lại một chút cho cô nhớ vậy!”

Dứt lời, Phương Thần Phong liền há miệng rồi cúi xuống gặm nhấm cần cổ non mịn của Hà Linh Chi.

Hành động này của Phương Thần Phong làm cho cô nhớ lại những kí ức ngày hôm đó hắn làm với cô. Một cảm giác bất an, sợ hãi nhanh chóng lan toả khắp toàn thân Hà Linh Chi khiến cô bỗng run rẩy lạ thường. Giọng cô run run lên tiếng:

“Đừng làm vậy… buông tôi ra… “

Còn Phương Thần Phong, mặc dù lí trí hắn luôn nhắc nhở hắn phải tránh xa người con gái này ra, hắn chỉ được phép có cảm giác với một mình bé con của hắn mà thôi.

Nhưng những suy nghĩ đó lập tức biến mất khỏi đầu hắn mỗi khi đứng trước người con gái này. Nhìn cô, hắn không thể nào ngăn cản được bản thân muốn cô.

Nghe thấy những gì Hà Linh Chi vừa nói, dường như Phương Thần Phong lại càng bị kích thích. Hắn thẳng tay vén chiếc áo sơ mi của cô lên tận gáy rồi hôn dọc sống lưng cô, để lại trên đó vô vàn dấu yêu mập mờ.

Những nụ hôn dồn dập ấy bỗng bị chiếc khuy áo lót của cô cản trở, Phương Thần Phong chẳng suy nghĩ nhiều mà tháo nó ra. Hai đôi bàn tay cũng không rảnh rỗi mà mân mê chiếc eo mịn màng kia.

“Buông tôi ra Phương Thần Phong…. buông ra… “

Mặc cho Hà Linh Chi có nói gì đi nữa, thì cũng không thể ngăn cản được Phương Thần Phong.

Hắn thoáng nhấc người rồi nhanh chóng xoay ngược Hà Linh Chi lại, hai tay cô giống như những lần trước lại bị hắn để dưới người cô, sau đó đè thân hình vạm vỡ của mình lên người Hà Linh Chi.

Đôi môi bạc mỏng chuẩn xác chạm vào cánh môi hồng nhuận đang run rẩy kia của cô, hắn thoả mãn mà hừ mũi nhẹ. Có lẽ hắn bị nghiện mùi vị đôi môi này rồi.

Hà Linh Chi bị hắn áp đảo không kịp trở tay, chỉ biết ú ớ như đang phản đối hành động này của Phương Thần Phong.

Chiếc lưỡi của Hà Linh Chi bị hắn quấn lấy, bắt cô phải dây dưa cùng hắn. Hà Linh Chi bị hắn mút đến phát đau mà phát ra những tiếng ưm ưm không rõ ràng.

Phương Thần Phong nghe cô kêu mà xuân tình nhộn nhạo, hắn có cảm giác như cô đang cổ vũ thêm cho hắn.

Thấy mặt cô chuyển sang màu đỏ, Phương Thần Phong mới buông tha cho đôi môi Hà Linh Chi, rồi di chuyển xuống đôi bồng đào của cô.

“Thả tôi ra Phương Thần Phong, thật không ngờ anh lại là một kẻ thích cưỡng ép người khác!!!”

Nghe thấy vậy, Phương Thần Phong nhổm người lên nói bên tai Hà Linh Chi:

“Cô nên thấy may mắn vì bị tôi cưỡng ép.”

Dứt lời còn không quên hôn lên vành tai mẫn cảm của cô.

Còn Hà Linh Chi thì muốn giết người vì những lời lẽ vừa rồi của Phương Thần Phong.

“Anh… “

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi kẻo những người bên ngoài nghe thấy. Phòng này không có cách âm đâu.”

Hà Linh Chi lập tức ngậm miệng lại, cô không muốn người khác biết chuyện đáng xấu hổ này.