Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu Chương 46: Ở Lại Bên Tôi (2)

Chương 46: Ở Lại Bên Tôi (2)

10:15 sáng – 28/05/2024

Câu trả lời của Phương Thần Phong khiến Hà Linh Chi cảm thấy khó hiểu. Đến bản thân hắn cũng không biết vì sao thì cô lấy gì chắc chắn để có thể ở lại bên cạnh hắn?

“Nếu tôi nói không được thì sao?”

Vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt Hà Linh Chi, Phương Thần Phong bá đạo lên tiếng:

“Không được cũng phải được!”

Dứt lời hắn liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào đang hé mở kia của cô. Nụ hôn lần này của hắn không còn vội vã mang tính chiếm hữu như mọi lần, mà là nụ hôn dịu dàng, cẩn thận, còn có một chút gì đó như là đang nâng niu khiến Hà Linh Chi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Đúng vậy, cô đang sợ hãi.

Dịu dàng là hai từ không thể dùng để miêu tả Phương Thần Phong, và điều đó làm cô cảm thấy bất an.

Bất ngờ Phương Thần Phong xoay người Hà Linh Chi lại rồi nâng cô lên đặt lên lan can, còn bản thân thì chen vào giữa hai chân cô. Hai cánh tay hắn ôm chặt lấy eo của cô nhưng cũng tinh tế mà tránh đụng chạm đến vết thương kia.

Nụ hôn của hắn càng ngay càng sâu khiến Hà Linh Chi cũng dần mất đi ý chí mà đưa tay lên ôm lấy gáy hắn đáp trả lại.

Phương Thần Phong cứ như vậy từng chút từng chút dẫn dắt cô theo kịp tiết tấu của hắn, dạy cô cách cùng hắn hòa hợp triền miên. Mãi đến khi hắn cảm thấy cô đang dần mất đi dưỡng khí mới buông cô ra, đem trán của mình cụng vào trán Hà Linh Chi đang tham lam hít lấy không khí, Phương Thần Phong nhếch miệng cười nói:

“Xem ra phải dạy em nhiều hơn rồi.”

Đáp lại câu nói của hắn là cái nhìn cháy da cháy thịt từ phía Hà Linh Chi, Phương Thần Phong bật cười vuốt tóc cô nói:

“Đi. Tôi dẫn em đi chơi một chút nơi này.”

Nói xong, không đợi câu trả lời của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong liền bế cố xuống rồi đi về phía thang máy.

Đền Imado Jinja.

Đền Imado Jinja nằm ở phía cuối Asakusa, là ngôi đền lâu đời và cực kỳ quan trọng đối với tín ngưỡng của người dân ở khu vực Tokyo. Nơi này thờ 2 vị thần Izanagi và Izanami – một cặp vợ chồng lấy nhau và sinh ra con đàn cháu đống. Điều này là minh chứng rõ ràng cho ý nghĩa về hạnh phúc trong tình yêu và hôn nhân.

Từ cổng chính đi vào sẽ bắt gặp một lượng lớn những bức tượng của chú mèo Maneki Neko. Bởi lẽ đây là nơi ra đời của linh vật may mắn nổi tiếng trong văn hóa Nhật Bản từ xưa đến nay.

Sở dĩ Phương Thần Phong dẫn Hà Linh Chi đến nơi này là bởi vì hắn cảm thấy nơi đây vô cùng thanh tĩnh. Vừa rồi khi ngắm cảnh trời đêm, hắn đã thấy được nét buồn bã cũng như sự ham muốn bình yên từ sâu trong đôi mắt cô.

Phương Thần Phong dẫn Hà Linh Chi đến chỗ đặt hai chú mèo Maneki Neko đang vẫy tay chào, nói:

“Đây được coi là địa điểm cầu tình duyên và may mắn nổi tiếng tại Tokyo.”

Hà Linh Chi nhìn hai chú mèo đang vẫy tay chào kia rồi lại nhìn Phương Thần Phong, nói:

“Anh mà cũng tin mấy cái cầu nguyện này sao?”

“Hừm… Tôi chỉ bảo nơi đây nổi tiếng với hai điều đó, cũng không có bảo em phải cầu nguyện. Thực ra, mỗi năm tôi đều đến đây một lần, không phải vì để cầu nguyện, mà đơn giản là tìm được một nơi yên ả để buông lỏng bản thân. Cho nên mới muốn dẫn em đến xem một chút.”, Phương Thần Phong nhếch miệng cười nói.

Hà Linh Chi chăm chú nhìn hắn giải thích về lịch sử hình thành cũng như kiến trúc nơi đây. Nhìn hắn lúc này rất giống với các anh chàng soái ca ngôn tình Hàn Quốc, nhưng với một điều kiện là không được biết bất cứ điều gì về con người hắn. Nếu không thì… vỡ mộng a.

“Qua đây với tôi.”

Nói rồi Phương Thần Phong kéo tay Hà Linh Chi đi đến nơi đặt hàng loạt giá treo những chiếc thẻ gỗ, được gọi là Enmusubi Ema, với hình hai chú mèo trong trang phục hoàng gia được vẽ trên một mặt:

“Em hãy viết lên đây bất cứ điều gì em muốn và treo nó ở chỗ nào em thích. Tôi sẽ quay mặt đi.”

“Nhưng tôi…”

“Đây không phải là vấn đề tín ngưỡng hay không, đơn giản là một chút trải lòng để bản thân thoải mái hơn.”

Dứt lời hắn liền quay lưng lại về phía cô im lặng chờ đợi.

Nghe hắn nói vậy, Hà Linh Chi suy nghĩ một chút cuối cùng cũng cầm chiếc bút bên cạnh lên.

‘Dù sao cũng đâu ai biết, để bản thân được làm một người bình thường một chút cũng tốt.’

“Tôi xong rồi.”

Nghe cô nói vậy, Phương Thần Phong quay mặt lại đối diện với Hà Linh Chi:

“Xong rồi thì tốt. Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Khám phá Tokyo về đêm.”