Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 36

1:29 sáng – 30/05/2024

Louis nói chuyện còn tay vẫn nắm lấy cái đuôi của mị ma. Hắn thật sự trực tiếp ngồi xuống bên người mị ma.

Cái đuôi là nơi vô cùng mẫn cảm, Bùi Y bị ác ma đỉnh cấp cầm đuôi, đầy đầu đều là xúc cảm lòng bàn tay của đối phương.

Khô ráo, độ ấm cao hơn một chút với cái đuôi của y.

Louis thấy mị ma như bị ấn nút tạm dừng, theo bản năng lại nhéo cái đuôi của mị ma một chút.

Cả người Bùi Y chấn động, đầu đuôi giật giật.

Xao động truyền khắp người làm hô hấp của mị ma trở nên dồn dập.

Thật thoải mái.

Hai mắt Bùi Y cũng trở nên hơi hồng hồng.

Y không ngồi xuống bên người ác ma đỉnh cấp, mà là dựa theo cái đuôi bị nắm giữ khóa ngồi trên đùi Louis.

Hai tai y rũ xuống, cái đuôi chủ động quấn lên bàn tay của ác ma đỉnh cấp.

Mị ma thích trao đổi dịch thể với đối tượng mị hoặc của mình, điều này có thể giúp cho bọn họ trực tiếp thu hoạch lực lượng.

Cho nên Bùi Y tuân theo bản năng, hôn về phía Louis.

Louis: “!!!” Cái gì cũng không nói nhiều, thêm gà nướng cho cả team kế hoạch.

Cảm giác mềm mại lướt qua môi.

Khi Bùi Y cảm nhận được ma lực nhàn nhạt thì đột nhiên bừng tỉnh.

Y chống ngực Louis, để bản thân rời xa ác ma đỉnh cấp.

Trời ạ, sao y lại có thể như vậy chứ. Rõ ràng là Louis các hạ tới giúp đỡ mình, hắn còn mời mình cùng dùng trà chiều, thế mà giờ thì sao?

Mình thế mà lại mơ ước ma lực dư thừa của ngài ấy!

Còn có cái đuôi của y, a a a, tại sao lại cuốn lên cổ tay đối phương, còn cuốn chặt như vậy!?

Y còn chưa nghiêm túc cảm ơn Louis các hạ đã chỉ lo vui sướng của mình rồi.

Điều này thực sự quá thất lễ.

Bùi Y cưỡng bách bản thân không nghĩ đến cảm xúc sung sướng ở đuôi cùng với ma lực dư thừa như vô tận của Louis các hạ.

Y xuống khỏi đùi ác ma đỉnh cấp, chủ động ngồi trên ghế.

“Vô cùng xin lỗi các hạ.” Bùi Y nghiêm túc nói: “Xin hãy để em nghiêm túc cảm ơn ngài.”

Louis: “???” Cho nên hành động vừa rồi không phải cảm ơn sao?

Bùi Y hít sâu một hơi, lại một lần nữa đẩy ghế dựa đứng lên. Y đã chuẩn bị tốt tinh thần, chậm rãi đến bên người ác ma đỉnh cấp.

Mở hai tay, bám vào người, vô cùng “quy củ” mà hôn lên sườn mặt của Louis.

Hôn xong hai bên, Bùi Y ngồi dậy: “Hy vọng các hạ không ghét bỏ ma lực ít ỏi của em.”

Ma lực gì?

Louis sửng sốt một chút.

Sau đó hắn nhớ ra, mị ma có thể thu hoạch ma lực trên người các sinh vật khác, đương nhiên cũng có thể phụng dưỡng ngược lại. Chẳng qua có rất ít mị ma sẽ đưa ra ma lực đã lấy được, trừ khi sinh vật kia vô cùng được mị ma yêu thích.

Y cho ta ma lực, y rất thích ra.

Louis gần như là nháy mắt đã hoàn thành đẳng thức này trong đầu.

Hắn cong khóe miệng: “Ta rất thích.”

“Chậc.” Server bởi vì quá nhàm chán nên tự động kết nối với Louis bình luận: “Anh căn bản không hề cảm nhận được một chút số liệu ít ỏi nào….”

Louis tách kết nối với Server.

Bùi Y thấy ác ma đỉnh cấp mỉm cười, độ cong nơi khóe miệng không ngừng gia tăng. Thế nhưng xói mòn ma lực làm y có chút rụng rời tay chân, nên y chậm rãi ngồi xuống.

Quản gia cắt xong bánh kem cho hai ma, rót trà.

Louis nâng tách trà lên, ngửi mùi hương nói: “Em còn nhớ ác ma sừng trâu Ngưu Lãng Minh Qua không? Chủ thuê của mấy con ác ma bình thường trong địa lao kia chính là nó.”

Bùi Y đang cầm nĩa ăn bánh kem nhỏ, tay y còn có chút mềm, khớp xương ngón tay không quá nghe lời, nghe thấy Louis nói thì vô cùng kinh ngạc, buông lỏng tay, nĩa bạc nhỏ rơi xuống va chạm với đĩa đựng bánh phát ra âm thanh thanh thúy.

Bùi Y lắc lắc tay, có chút ảo não liếc nhìn cánh tay mình một cái.

“Làm sao vậy?” Louis buông chén trà, tự nhiên duỗi tay cầm lấy tay mị ma.

Bùi Y nói: “Không có gì, vừa rồi là lần đầu tiên em truyền ma lực cho sinh vật khác. Ưm, có lẽ không quá thành thục, đưa —” quá mức.

Mấy từ sau còn chưa nói xong, Bùi Y đã cảm nhận được một luồng ma lực khổng lồ đi vào cơ thể từ cánh tay.

Y mở to hai mắt nhìn ác ma đỉnh cấp, vốn định nói cái gì đó lại bởi vì quá thoải mái do được vô số ma lực truyền vào mà thực nhanh đã nhắm mắt lại hưởng thụ.

Louis là mở ra bảng số liệu mới phát hiện trị số của mị ma thấp một mảng lớn.

Vốn dĩ trị số đã không cao, lại bởi vì tặng hắn một chút ma lực nên càng thêm thấp. Nhìn những trị số chỉ còn lại bốn chữ số ít ỏi kia, Louis đều cảm thấy đáng thương.

Làm AI chủ, trị số của bản thân Louis không có hạn mức cao nhất mà chỉ đặt cố định là cao nhất trò chơi. Cho nên thực ra ma lực cảm ơn mà mị ma cho hắn, Louis căn bản không cảm nhận được là cảm giác gì. Còn không bằng nụ hôn lúc đó.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện chỉ khi mị ma đặc biệt thích sinh vật nào đó mới có thể truyền ma lực cho họ thì Louis đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Thì ra mị ma thích ta như vậy.

Bùi Y cẩn thận cảm nhận ma lực tràn đầy trong cơ thể, cảm giác như người mình đầy lực lượng. Y nhìn về phía ác ma đỉnh cấp, thật sự không biết nên biểu hiện sự biết ơn của mình như thế nào.

Y đưa ra dự trữ ma lực mà mị ma vẫn yêu quý nhưng đối phương lại cho y càng nhiều.

Louis phát hiện dữ liệu cảm xúc của mị ma đang điên cuồng vận chuyển, vì thế hắn không ngừng cố gắng hướng dẫn về phía tích cực: “Nụ hôn của em chính là lời cảm ơn tốt nhất, lần sau không cần rót ma lực vào.”

Nói xong, hắn thu hồi bàn tay bổ sung ma lực cho mị ma, cầm lấy một miếng bánh quy nhỏ đưa đến bên môi mị ma: “Được rồi, tới nếm thử cái bánh quy nấm thét chói tai này, vô cùng mới mẻ, khi ăn vào trong miệng còn có thể nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của chúng nó đó.”

Bùi Y nhìn bánh quy nhỏ một cái, há mồm cắn xuống.

Nấm thét chói tai quả nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Trong tiếng kêu thảm thiết, Bùi Y liếm liếm môi, hạ quyết tâm.

“Louis các hạ.” Y gọi Louis một tiếng.

Người sau hơi hơi cúi người.

Bùi Y túm chặt lấy cổ áo của Louis, dán lên môi đối phương, cạy mở hàm răng của hắn, tới một nụ hôn xâm nhập, đầy nhiệt tình.

Quản gia tộc trong suốt dùng bàn ăn chặn mặt của mình.

Hầy, dù rằng hắn trong suốt, nhưng đó là các sinh vật khác không nhìn thấy hắn chứ không phải hắn không nhìn thấy.

Kết thúc một nụ hôn, Louis ngoại trừ bờ môi hơi phiếm hồng ra thì vẫn hô hấp bằng phẳng, mặt không gợn sóng. Ai có thể nghĩ đến sau lưng hắn đã gọi Server ra lăn lộn đến sắp điên rồi chứ?

Server: “Đệt đệt đệt, tôi xin anh đừng có ném cho tôi một đống bong bóng tình yêu màu đỏ nữa. Tại sao tôi không thể block anh chứ!”

Bên kia, ác ma chủ động khởi xướng nụ hôn này thì sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc, cái đuôi của y cuốn sau người, trái tim nhỏ đong đưa trái phải: “Điểm môn bắt buộc của mị ma của em không quá cao, hy vọng ngài vẫn vừa lòng.”

Louis nghĩ thầm, hắn quá là vừa lòng ấy chứ. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười bình thản, giả ngầu nói: “Ta như nếm được vị rượu ngon do trái cấm sản xuất.”

Vành tai Bùi Y càng đỏ.

Y quá thích Louis các hạ rồi, không chỉ đẹp trai, lực lượng mạnh mà lời nói cũng dễ nghe.

Buổi trà chiều cứ như vậy mà diễn ra trong bầu không khí tốt đẹp như thế.

Bùi Y nghĩ lại chuyện nghiêm túc vừa nãy mới chỉ nói một câu, ác ma đỉnh cấp hình như nói kẻ đứng sau màn thuê mấy con ác ma bình thường kia chính là ác ma sừng trâu?

Bùi Y: “Tại sao Ngưu Lãng Minh Qua lại muốn bắt cóc em? Em còn chưa tìm nó tính sổ chuyện lần trước đâu.”

Louis: “Ta nghĩ là hắn không chỉ nhằm vào em.”

Bùi Y: “Chẳng lẽ ngài cũng là mục tiêu của nó?”

Louis gật đầu: “Không sai. Ta cũng cho là như vậy. Em còn nhớ rõ con ác ma màu xanh trên đầu mọc một cái mụn mà em bắt được không?”

Bùi Y gật gật đầu, bởi vì ác ma bình thường không giống với ác ma có sừng, bọn chúng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện màu da kỳ quái nhưng chắc chắn sẽ không mọc mụn trên đầu. Những đặc điểm khác của con ác ma màu xanh kia đều là đặc thù của ma tộc nhưng trên đầu nổi mụn lại vô cùng kỳ quái.

Cho nên Bùi Y nhớ kỹ gã.

Louis nói: “Gã đã được ăn bí dược.”

Bùi Y chưa từng nghe nói qua tư bí dược này, vì thế y hỏi: “Bí dược là cái gì?”

Louis giải thích: “Bí dược cũng được gọi là “dược thăng cấp”, là phát minh của một con ác ma sừng hươu tên là Flute. Nghe tên đoán nghĩa, ác ma cấp thấp sở dĩ không thể biến thành ác ma cấp cao chính là vì huyết mạch của bọn chúng không thể giữ lại quá nhiều ma lực. Không có thuốc nào có thể thay đổi điều này, bằng không các thuật sĩ dựa vào huyết mạch để thi pháp không phải có thể chế tạo được một đống sao?”

“Đây là điểm mấu chốt.” Louis nói: “Loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, ác ma cấp thấp uống thuốc hoặc là tự nổ chết hoặc là biến thành ma vật.”

Bùi Y nghĩ đến cục mụn trên đầu ác ma màu xanh: “Tên ác ma mà em bắt kia không phải cũng sử dụng loại thuốc này đấy chứ? Gã chính là ác ma da xanh a, loại thuốc này còn có thể thăng cấp vượt chủng loại?”

“Phụt.” Louis không nhịn nổi, cười. Tên kế hoạch viết giả thiết này chắc không thể nghĩ được kẻ châm chọc đầu tiên chính là NPC.

Cười xong, hắn tiếp tục nói: “Ừm, đây chính là một loại thuốc nguy hiểm và thần kỳ. Ngưu Lãng Minh Qua hiện giờ nắm giữ loại thuốc này, trước đó chúng ta làm nó cuốn gói mất mặt nên giờ nó muốn sử dụng loại thuốc này để chế tạo một đội quân đến tấn công chúng ta.”

Quân đội, tấn công!

“Phanh ——” Bùi Y đột nhiên đứng bật dậy từ trên ghế: “Thành phố ngầm của chúng ta vừa mới bắt đầu, tuyệt đối không thể để nó chế tạo ra một quân đội như vậy đến đối phó với chúng ta, em lập tức báo cáo với chính phủ thành phố ngầm phía nam để tổ điều tra hành động.”

Louis nhìn mị ma, thế mà đột nhiên nghẹn lời.

Báo nguy? Không được đâu, Ngưu Lãng Minh Qua ngốc như vậy, báo nguy không phải là có thể chơi xong trong một giây sao. Vậy thì người chơi còn chơi cái gì?

“Không, không cần tổ điều tra.” Louis để mị ma ngồi xuống: “Một chút chuyện nhỏ này chúng ta có thể tự mình đối phó.”

Bùi Y chớp chớp mắt: “Đúng vậy, em nhớ ra rồi. Ngài cùng nó đều là ứng cử viên của ma vương, tổ điều tra sẽ không quản những chuyện giữa các ứng cử viên. Như vậy, chúng ta cần phải làm như thế nào?”

Không tìm tổ điều tra, tự mình hành động, đây là lần đầu tiên Bùi Y trải qua hành động “quy mô lớn” của thành phố ngầm, y nghĩ lại liền cảm thấy khá hưng phấn, hận không thể lôi kéo Louis viết ra mười tám cái kế hoạch hành động.

Louis nhìn mị ma đầy nhiệt tình, lại đút cho y một khối bánh quy nhỏ.

Tiếng thét chói tai lại một lần nữa vang lên.

Trong tiếng thét chói tai này, Louis nói với Bùi Y: “Đầu tiên, chúng ta phải thả tù binh ra.”

Hết chương 36