Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Cuộc Liên Hôn Sai Lầm Chương 1: Vợ Hứa Hôn

Chương 1: Vợ Hứa Hôn

5:29 chiều – 27/05/2024

Minh Hoàng vừa ký xong một văn kiện. Trợ lý nhận hồ sơ từ anh nhưng nấn ná chưa chịu ra khỏi phòng.

“Cậu còn có chuyện gì?”

“Dạ..”

Cậu ta ngập ngừng một lúc như hạ quyết tâm rồi căng da đầu phun ra:

“Ông cụ vừa gọi điện thúc giục, gần đến giờ buổi tiệc sắp diễn ra, anh nên chuẩn bị đến đó. Ông cụ sẽ đi từ nhà thẳng đến bên kia.”

Minh Hoàng ngã người dựa ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, chẳng tỏ vẻ nao núng trong khi trợ lý vội muốn chết. Người bên ông cụ đã gọi đến bao nhiêu cuộc, giao cho cậu ta mỗi nhiệm vụ tối nay bằng mọi cách phải đưa Tổng giám đốc đến nhà ông bà Đại Hưng. Chẳng cần biết dùng thủ đoạn gì, bằng mọi giá phải mang được người đi, chết thì mang XÁC.

Trợ lý không hiểu bữa tiệc tối nay quan trọng đến mức nào mà lúc nãy ông cụ còn đích thân gọi nhắc nhở. Trong lòng trợ lý lo đến bất an, sợ không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Trong khi cậu ta như đang ngồi trên bàn chông thì sếp trước mặt lại cố tình rơi vào trạng thái bế quan, mông lung khó đoán.

Tình huống này cậu ta chẳng biết phải làm sao đành phải nhẹ chân quay đầu ra cửa, để lại không gian riêng cho sếp. Làm cùng sếp bao lâu nay, cậu ta hiểu sếp nhà là kiểu không thích bị người ta điều khiển. Nếu sếp không muốn đi, chẳng ai có thể ép uổng. Ông cụ lần này làm khó cậu ta rồi.

Cậu ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cố không gây một tiếng động nào. Minh Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn cảm nhận được sự bất an của trợ lý. Bữa tiệc hôm nay anh vẫn nhớ, nhưng lòng không hề muốn tham dự. Chỉ cần nghĩ tới là anh muốn bật cười, thời đại nào rồi mà ông nội còn học người ta hứa hôn linh tinh, rồi ép anh rơi vào thế bí.

Bây giờ là thế kỷ hai mốt, thế mà ông bảo anh phải gặp mặt vợ hứa hôn. Chuyện tào lao này ông nội đã nói vào thời điểm anh vừa trưởng thành. Có điều đụng phải đứa cháu trai ương bướng như anh, ông nội đành thất thủ. Bởi vì không đợi ông nội ép uổng, anh đã chạy sang tị nạn ở nước ngoài. Anh viện cớ muốn đi du học, mục đích chính là chối bỏ cuộc hôn nhân theo kiểu cũ này. Nhưng cũng chỉ trốn được mấy năm rồi cũng đến ngày tốt nghiệp, anh chẳng còn lý do gì để ở lại, đành về nước theo lệnh ông nội.

Vừa về nước đã bị ông nội mang chuyện hứa hôn ra dằn vặt mỗi ngày, nhưng dù ông nội có ép uổng, anh vẫn không hề nao núng. Rồi sau đó, xét thấy dùng bao nhiêu chiêu thức cũng không tác động được đến cháu trai, ông nội phải dùng hạ sách cuối là mang sức khỏe ra uy hiếp, bởi vì ông nội biết anh dù cứng đầu cứng cổ nhưng chẳng dám xem thường sức khỏe của ông nội. Ai bảo ông nội là người thân duy nhất của anh.

Thời điểm mẹ nhắm mắt xuôi tay, cha đi bước nữa, ông nội là người duy nhất quan tâm, nuôi dạy anh nên người. Cho nên ông nội là người quan trọng nhất đời anh. Anh dù có ngang ngược vẫn không bao giờ dám đùa với sức khỏe của ông. Nhưng mà anh không cam tâm, đường đường một đống to đùng, vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, ấy thế mà phải theo ông nội đi xem mắt, nghĩ đến đã thấy nóng máu.

Chẳng hiểu ông nội nghĩ gì mà bày ra chuyện hôn ước. Lẽ ra đời con không thành vì hai bên gia đình đều sinh nhằm đực rựa, thì phải nhận ra số trời đã định, hai bên chẳng có duyên phận với nhau, dẹp quách cái hôn ước tào lao này cho con cháu đỡ khổ. Ấy thế mà hai ông già gân này vẫn chấp nhất, đời con không được thì đợi đến đời cháu. Thế nên mới có cảnh anh, người đàn ông điều hành cả một tập đoàn, vậy mà phải ngoan ngoãn đợi ông nội dẫn đến nhà vợ tương lai tối nay.

Anh đã cố gắng mọi cách để ngăn chặn cuộc hôn nhân này từ năm mười tám tuổi, đến nay đã mười hai năm đấu tranh bất thành, nhưng anh chưa bao giờ có ý định từ bỏ. Anh đã vận dụng đủ các kiểu để trì hoãn cuộc hôn nhân, kiên trì quấy rối cho đến khi ông nội nhà bên kia đi theo diện đoàn tụ ông bà.

Và tưởng rằng cuộc hôn nhân sẽ đi vào bế tắc, thế nhưng điều anh không ngờ là ông nội cực kỳ bá đạo. Người ta đã xuống mộ mà ông nội vẫn cố tình giữ chữ tín, ép uổng anh phải thành hôn cho bằng được. Mấy ngày nay ông nội lại học người ta lên máu, hành hạ anh sầu khổ theo.

Cho nên tối nay mới có chuyện anh bị ép buộc đi đến nhà vợ tương lai dự tiệc. Nhà ông bà Đại Hưng bên đó cũng chẳng xa lạ gì với anh. Hai bên gia đình đã hợp tác làm ăn bao nhiêu năm nay. Nghe bảo nhà đó có đến hai cô con gái song sinh. Một cô anh đã đủ sầu, giờ thì đến hai cô, thật là cao xanh có thấu?

Theo thám tử của anh báo về, hai cô nàng này vẫn đang còn đi học, vậy mà đã vội muốn kết hôn. Càng nghĩ anh càng uất ức và có chút tức tối hai cô song sinh này. Sao không đợi đến lúc ra trường để anh có thêm thời gian nghĩ cách thức từ hôn. Sao mới trưởng thành đã vội vàng ràng buộc người ta. Mấy cô gái thời nay thật là muốn chồng đến phát điên rồi sao.

Vì sợ ông nội không thấy anh trong buổi tiệc, huyết áp sẽ tăng cao, Minh Hoàng đành thẳng lưng ngồi dậy, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Ngó thấy thời gian cũng vừa vặn, nếu bây giờ không đi sẽ trễ mất. Thôi thì đến đấy, nhìn thử vợ tương lai của anh như thế nào. Đến những hai cô, ông nội nói anh có quyền chọn một. Có ai hoành tráng như anh không? Còn được chọn lựa nữa đấy, anh còn gì mà không hài lòng?

Minh Hoàng uể oải đứng lên, với tay lấy áo vest trên lưng ghế. Đang khoác vào đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, rồi trợ lý với bộ mặt lo lắng xuất hiện: “Anh Hoàng, trễ giờ rồi. Nên khởi hành rồi anh.”

Không nhìn ra cậu ta còn vội hơn cả anh. Cái kiểu này chắc mới bị người của ông cụ gọi thúc giục. Xem ra tối nay anh có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay ông nội. Thôi thì cứ thử làm đứa cháu trai ngoan ngoãn tối nay xem sao.

* * *

Tài xế thả Minh Hoàng trước cửa nhà ông bà Đại Hưng rồi đi tìm chỗ đậu xe. Khách khứa hôm nay thật đông. Họ đang cố ý dịp này tuyên bố hôn ước của hai nhà, anh chắc chắn là thế. Vừa vào cửa đã có người vồn vã đón anh, đưa đến sảnh tiệc bên trong. Ông bà Đại Hưng đang đứng cạnh ông nội có vẻ ngoài hiền từ giả tạo của anh.

Bên cạnh ông nội là cô gái trong chiếc đầm dạ hội màu trắng, tha thướt như một nàng tiên. Nhìn sơ tình hình anh có thể đoán được đây là một trong hai cô nàng song sinh. Ngó dáng phía sau có lẽ cũng là một mỹ nhân.

Gia cảnh giàu sang, cho dù không sắc nước hương trời nhưng từ nhỏ đến lớn được chăm chút, chắc không xinh cũng dễ nhìn. Ông bà Đại Hưng thấy anh liền tỏ ra niềm nở, thói quen xã giao của anh lập tức quay về:

“Chào cô chú!”

“Nãy giờ mọi người đang nhắc đến cháu.” Bà Đại Hưng miệng mỉm cười thật tươi, tay kín đáo kéo cô con gái quay mặt lại.

Đây là lần đầu tiên anh đến nhà vợ tương lai và nhìn trực diện một trong hai cô vợ hứa hôn. Cô gái này quả nhiên không khó coi, có điều khuôn mặt trông xanh xao thiếu sức sống. Nhìn cô nàng anh có cảm tưởng nếu không được nuôi trong môi trường đầy đủ điều kiện, chắc chắn cô ta không thể sống sót.

Dáng người cô ốm yếu, yểu điệu trong chiến đầm sa tanh trắng, không hề có miếng mỡ bụng dư thừa nào. Nhan sắc cũng không thuộc dạng mỹ nhân, nhưng cốt cách quý phái lại mong manh, gợi sự chở che của người khác.

Cô nàng làm anh liên tưởng đến mỹ nhân trong gió, tha thướt như cành liễu rũ, kiểu em Lâm trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Cô nàng ngước lên bắt gặp ánh mắt anh, vội vàng e thẹn cúi mặt. Mỹ nhân như ngọc. Tiếc một điều anh chẳng phải anh hùng mà không vượt được ải mỹ nhân.

Bà Đại Hưng kéo tay con gái: “Trúc Khanh, đây là anh Hoàng, con chào anh đi.”

“Em chào anh Hoàng!” Trúc Khanh e ấp.

Dáng vẻ thướt tha, giọng nói nhẹ nhàng, xét kỹ ra không quá thiệt thòi cho anh. Nếu là người khác có lẽ rất hài lòng với cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này. Nhưng mà từ trong thâm tâm anh đã chống đối, nên giờ nhìn cô gái trước mặt anh chỉ thấy phản cảm và mang tâm lý bài xích.

Tuy nhiên người có kinh nghiệm xã giao như anh và từ lâu được nuôi dạy trong môi trường gia giáo, cho dù không thích cũng không làm bậy. Miệng anh mỉm cười hết sức tiêu chuẩn:

“Trúc Khanh thật xinh. Chẳng trách cô chú bảo vệ quá kỹ, đến bây giờ anh mới được gặp.”

Trúc Khanh e thẹn không nói nổi một câu, giống như cô nàng lần đầu xuất hiện trước đám đông. Kiểu cách của cô nàng khiến anh chẳng thể hiểu được, có cái gì mà phải e ấp đến mức này?

“Trúc Khanh thật ra rất ít ra ngoài, không thích gặp người lạ. Em nó hơi ngoan, con đừng cười em nó. Bữa nay biết có con tham dự buổi tiệc tối, nên em nó mới chịu tham dự.” Bà Đại Hưng nói bâng quơ nhưng đầy đủ ý vị thâm trường.

Đây rõ ràng là gài anh, cô nàng xuất hiện nơi này là vì anh. Anh chẳng thích ai mang dây buộc mình, thế nên mặt anh có chút cứng lại. Ông nội biết ý kín đáo lừ mắt sang phía anh. Thôi thì vì ông nội, anh lại mỉm cười:

“Thật hân hạnh! Vậy là anh vô cùng may mắn nên tối nay mới gặp được Trúc Khanh xinh đẹp.”

Anh không ngờ có ngày mình phải dùng mấy câu nói buồn nôn thế này.

“Anh Hoàng chọc em hoài.” Hai gò má Trúc Khanh đỏ như ráng chiều.

Lúc này có một số khách nữa đã đến, ông bà Đại Hưng đi chào một số vị khách quan trọng, nhưng trước khi đi không quên giao con gái cưng cho anh. Ông nội cũng cố ý đi chào vài người quen, để lại không gian cho anh tìm hiểu vợ sắp cưới. Giờ chỉ có hai người bọn anh đang đứng cùng nhau.

Tiệc hôm nay chủ nhân muốn giới thiệu con gái cưng và tuyên bố mối quan hệ của hai gia đình, tiện thể bóng gió luôn chuyện liên hôn của hai trẻ nên tổ chức thật hoành tráng, rất đông khách mời tham dự. Vài cô gái cũng theo ba mẹ đến đây để tạo mối quan hệ, sẵn tiện kết giao hoặc gặp gỡ người đàn ông trong mộng nếu có duyên.

Minh Hoàng cũng không được tính là đẹp trai nhưng phong thái chững chạc, sự nghiệp thành công nên có sức thu hút nhất định. Anh không phải kiểu nam thần như người mẫu, hoặc mang khuôn mặt yêu nghiệt như ngôi sao điện ảnh. Ở anh toát lên sự tự tin của người đàn ông thành đạt trong xã hội, lịch thiệp ngời ngời.

Vóc dáng anh đủ cao, nước da màu đồng khỏe mạnh, khoác trên người bộ vest màu xám. Ẩn sâu bên trong là sự sắc bén và bên ngoài là nụ cười tự tin vẫn luôn ngự trị trên khóe môi.

Một số cô gái gần đó thầm lặng đưa mắt nhìn về hướng anh và trong lòng có chút ghen tị với Trúc Khanh. Nghe nói cô nàng này và anh được hứa hôn với nhau từ nhỏ. Còn có nghe nói cô nàng này từ lúc sinh ra đã được ba mẹ nâng niu trên tay. Hầu như được ẵm bồng, chân không chạm đất. Cô được nuôi như một nàng công chúa vì sức khỏe cũng không được tốt lắm.

Còn có nghe nói hầu như sinh hoạt của cô nàng chỉ gói gọn ba nơi: Nhà, trường học và bệnh viện. Chưa bao giờ giao thiệp hay tiếp xúc với ai, nên trước giờ trong giới kinh doanh quen biết nhà này chưa ai thấy được cô nàng.

Tuy nhiên, dù không xuất hiện ngoài đời nhưng danh tiếng cô nàng nổi lên như kiểu người con gái ngoan ngoãn, tài hoa nhưng bạc mệnh. Trời xanh ghen ghét nên ban cho cô một cơ thể mang bệnh tật.

Còn nghe nói cô nàng có một chị gái song sinh, nhưng người này lại chẳng giỏi giang bằng cô em. Sức học thua xa cô em nhưng trời lại ưu ái cho cô ta sức khỏe tốt. Thật là tạo hóa trêu người, ghen tị hồng nhan, tài hoa lại bệnh tật.

Minh Hoàng nãy giờ cũng đang thắc mắc trong lòng, sao bảo song sinh giờ chỉ có một cô tiếp anh, còn cô vợ kia đâu rồi? Hay là nhạc phụ nhạc mẫu đã chọn cho anh cô nàng như cành liễu rũ, đang đứng e ấp trước mặt này?

Vậy chắc cô vợ kia đã có người trong lòng, hay cũng phản đối cuộc hôn nhân này giống anh? Minh Hoàng còn đang nghiền ngẫm vấn đề nằm ở đâu thì nghe giọng Trúc Khanh dịu êm bên tai:

“Anh Hoàng điều hành cả công ty chắc ngày thường rất bận phải không ạ?”

“Cũng tương đối bận. Nhưng những buổi tiệc xã giao thế này anh vẫn cần phải tham dự. Nhờ vậy tối nay anh gặp được cô bé xinh xắn như Trúc Khanh.” Anh không ngần ngại nhìn trực diện Trúc Khanh khiến gò má cô lại ửng hồng.

“Anh Hoàng ngạo em. Em đâu có đẹp.”

Cô ngước nhìn chung quanh e thẹn: “Ở chỗ này có nhiều cô xinh đẹp, đầy sức sống hơn em.”

“Mỗi cô một sắc thái. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Cho nên sự mong manh đôi khi lại có nét đẹp riêng.” Minh Hoàng như một quý ông lịch thiệp, biết cách làm đẹp lòng các cô gái.

Cho nên dù không biết được lời khen đó thật sự xuất phát tự đáy lòng hay không Trúc Khanh vẫn bị anh cuốn hút. Cô e ấp:

“Anh Hoàng có thích đám đông không? Khanh không thích đám đông chút nào. Nếu như ba mẹ không nói anh Hoàng đến đây, Khanh đã không tham dự buổi tiệc này.” Trúc Khanh không ngần ngại thể hiện cảm tình sâu kín dành cho anh.

“Anh cũng không thích chốn đông người, nhưng thỉnh thoảng thân bất do kỷ. Những buổi tiệc xã giao hay phải ra ngoài gặp gỡ đối tác là điều không thể tránh khỏi.”

“Sẽ tham dự nhiều lắm sao anh? Sau này em có phải tham dự cùng anh không?”

Đây rõ ràng đã nhận định anh là chồng tương lai nên không ngần ngại hỏi anh vấn đề này. Minh Hoàng cảm thấy buồn cười trong lòng. Ba mươi tuổi đầu còn bị ông nội đặt vào tình thế tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

Thật lòng mà nói, em gái mong manh trước mặt này chẳng phải gu của anh, nhưng mà mắc lời hứa của ông nội khiến anh tức mà không có chỗ phát tiết. Trước giờ anh vô cùng ga lăng lịch sự, nên chẳng tiện thể hiện cái tôi đang muốn đập phá của mình.

Nhưng anh thấy tình cảnh này thật nhàm chán. Nếu có thể anh rất muốn bỏ mặc Trúc Khanh và mang ly rượu đi chung quanh. Thế nhưng vẫn còn nhớ lời cảnh cáo thầm lặng của ông nội trước lúc bỏ đi, sợ ông nội sẽ quậy anh, nên anh đành nhẫn nhịn.

Còn đang chán nản thì một số vị khách có quen biết anh bước tới xã giao. Họ không rõ buổi tiệc tối hôm nay nhằm mục đích gì, chỉ nghĩ đơn giản ông bà Đại Hưng mừng kỷ niệm ba mươi năm thành lập công ty, sẵn tiện giới thiệu con gái cưng. Đâu ai biết hai gia đình cố tình cho hai trẻ gặp nhau tối nay và tuyên bố hôn ước của hai nhà.

Tuy nhiên buổi lễ chưa diễn ra, nên vài vị tiền bối mang theo con gái, biết anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, thành đạt giỏi giang, tất nhiên là đích ngắm của nhiều người có con gái đến tuổi kết hôn.

Quả nhiên một phút sau, bà Ngọc Lan trong chiếc đầm nhung đen dài, đính kim sa phần ngực, dắt tay cô con gái trong chiếc đầm dạ hội màu đỏ đô, tôn lên làn da trắng như tuyết. Phong thái cô nàng vô cùng tự tin, mỉm cười cùng mẹ bước đến gần anh.

“Cậu Hoàng tối nay cũng tham dự sao? Thật hân hạnh gặp cậu!” Bà ta quay sang con gái lôi kéo “Khánh Linh, đây là tổng giám đốc tập đoàn Kiến Tường, Minh Hoàng, một người rất tài giỏi, con làm quen với anh đi.”

“Dạ chào anh Hoàng! Nghe danh đã lâu.” Khánh Linh lịch sự đưa tay ra trước.

“Đây là con gái xinh đẹp tài hoa của bà mà trong giới đã nhắc nhiều phải không? Hân hạnh được biết cô!” Minh Hoàng lịch thiệp bắt tay cô gái.

Trúc Khanh nhìn cô gái kiêu sa đang bắt tay chồng tương lai của cô, trong lòng cô có chút ghen tị. Người ta trông khỏe mạnh, còn cô bản thân yếu đuối mong manh. Ông trời thật bất công, sao không cho cô một cơ thể khỏe mạnh như người ta?

Kể từ lúc biết nhận thức đến nay, cô phải vào ra viện không biết bao nhiêu lần. Cơ thể gắn liền với bệnh tật và thuốc thang. Càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Đôi lúc cô ước phải chi ra đời trước, để có cơ thể khỏe mạnh của người chị song sinh.

Tại bị chị gái giành trước khiến cô chịu nhiều tổn thương về thể chất. Cô vừa ra đời đã bị chứng tim bẩm sinh. Các cơ quan nội tạng khác cũng không khỏe. Từ nhỏ trong nhà đều phải chăm bẵm cô, ba mẹ nâng như trứng, hứng như hoa.

Vì cơ thể mong manh yếu ớt, chưa ai dám làm trái ý cô. Có thể nói cô vui, cả nhà sẽ vui, nếu cô có chuyện, cả nhà sẽ điêu đứng vì cô. Thế nên dần dần hình thành suy nghĩ cả nhà mắc nợ cô, họ phải có trách nhiệm với cô.

Ba mẹ đặt hết tình thương cho cô. Cô là bầu trời của cả nhà, chẳng ai dám làm trái ý cô. Cả người chị song sinh kia cũng nhường nhịn. Từ nhỏ đến lớn chị luôn bên cạnh chăm sóc cô, ở trường sẽ thay ba mẹ bảo vệ cô, chưa bao giờ lơ là cô nửa bước.

Người nhà tiếc thương cho cảm xúc của cô nhưng ra ngoài xã hội, người ta đâu có để ý cô. Cũng như cô gái trước mặt đang cố gắng phô trương nhan sắc ăn đứt cô, không thèm che dấu hảo cảm dành cho vị hôn phu của cô.

Trúc Khanh chán ghét muốn đuổi cô ta đi, nhưng vì thanh thế, nền giáo dục gia đình, cô không thể ầm ĩ. Tự nhiên cô thấy khó thở. Như một thói quen, cô đưa tay lên xoa ngực. Bà Đại Hưng dù bận xã giao nhưng chưa bao giờ thôi để ý con gái, cho nên vừa thấy con gái không thoải mái, vội bước nhanh đến.

“Sao thế con yêu? Con cảm thấy không khỏe sao?”

“Con hơi mệt.” Giọng Trúc Khanh hư nhược.

“Trúc Khanh bị sao vậy cô?” Minh Hoàng cũng lo lắng quay sang.

Lúc nãy vẫn ổn, chỉ trong một nốt nhạc bắt đầu khó thở. Người đẹp này chẳng lẽ thật sự là Lâm Đại Ngọc tái sinh, cả ngày sẽ bị bệnh tật quấn thân? Vậy là anh ngoài việc điều hành công ty cho ông nội còn kiêm thêm chức chăm sóc vợ bệnh tật nữa sao?

Ông nội có phải đang chơi anh không vậy. Ông nội nghĩ anh quá rảnh nên tìm thêm việc cho anh phải không? Sao lại lựa cho anh một người vợ yếu đuối đến mức này. Ông nội có phải là ông nội ruột của anh không?

(Còn tiếp)