Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Cuộc Liên Hôn Sai Lầm Chương 31: Âm Thầm Giúp Đỡ

Chương 31: Âm Thầm Giúp Đỡ

5:59 chiều – 27/05/2024

Trúc Khanh được mẹ dìu ra xe, khuôn mặt cô tím tái, báo hiệu tinh thần đang bất ổn. Còn may truyền thống gia đình quy củ, mẹ và Trúc Khanh đã kiềm chế không nói gì. Đợi tài xế nhà Minh Hoàng chạy đi, Trúc Khanh mới bắt đầu làm dữ:

“Chị nói sẽ không tranh giành với em, vậy sao chị ngồi xe anh Hoàng về? Chị có ý gì?”

Còn chưa vô đến cửa Trúc Khanh đã ầm ĩ, khiến Thụy Khanh đau hết cả đầu. Mẹ cũng không vui: “Con làm chị mà xử sự không ra gì.”

Thụy Khanh oan uổng giải thích: “Con không có. Anh Hoàng tốt bụng cho con quá giang. Tại tay con không tiện chạy xe đạp.”

“Chị còn ngụy biện. Chị biết em thích anh Hoàng mà còn giành giật với em. Em ghét chị!” Trúc Khanh khóc thét lên, hai tay ôm ngực khó thở.

Bà Hưng nhìn biểu hiện ấy hết hồn. Con gái hôm qua gặp Minh Hoàng, tâm trạng vừa vui lên được một chút, giờ lại ôm tim khiến bà hoảng sợ:

“Bình tĩnh lại con yêu. Không có gì đâu. Mẹ chắc chắn Thụy Khanh và Minh Hoàng không có gì. Con phải khỏe thì anh Hoàng mới đến chơi với con được.” Bà Hưng tìm cách dời sự chú ý của con gái nhỏ.

Quả nhiên chỉ nhắc đến chuyện Minh Hoàng sẽ đến chơi với cô, Trúc Khanh vui sướng, mặt lập tức giãn ra:

“Mẹ mời anh Hoàng đến chơi với con thường đi nha mẹ.”

“Được, được, con muốn sao cũng được hết. Nhưng con đừng có giận, con mà giận thì tim không khỏe, vậy khi anh đến con sẽ không tiếp được đó.”

Minh Hoàng như thần dược. Bà Hưng vừa khuyên, Trúc Khanh từ từ bình ổn trở lại. Nãy giờ Thụy Khanh cũng lo sốt vó, em gái mà có chuyện gì, cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Mẹ đưa em gái lên phòng, Thụy Khanh cũng trốn vào phòng riêng của mình. Tưởng là đã an ổn, nhưng vài phút sau mẹ lại sang phòng cô. Sau cuộc nói chuyện với mẹ, ý muốn dọn đến ở cùng Hải Băng hôm qua chỉ mới manh nha trong đầu, và giờ thì cô quyết định thực hiện.

Bà Hưng vào phòng Thụy Khanh ngồi xuống giường, nhìn cô nghiêm khắc: “Con cũng biết sức khỏe của em con không tốt. Hôm qua bác sĩ nói thận đã suy kiệt. Các cơ quan nội tạng khác cũng đang yếu dần.”

Nói đến đây bà Hưng không cầm được nước mắt. Thụy Khanh cũng khóc theo.

“Bác sĩ có nói phải làm cách gì để chữa trị cho em ấy không hả mẹ?”

“Chỉ có cách giữ cho tinh thần nó thoải mái để kéo dài sự sống.” Bà Khanh ngừng một chút rồi nhìn Thụy Khanh nói tiếp: “Thế nên mẹ hy vọng con có thể chia sẻ gánh nặng với mẹ. Hãy làm sao để em con lạc quan, tinh thần vui vẻ, thì cuộc sống của nó có thể kéo dài thêm. Mẹ xin con, đừng làm em khó chịu nữa.”

“Ý mẹ là sao? Con đã làm gì em đâu?”

“Con đừng giành giật với em nữa. Con biết em gái thích Minh Hoàng. Con đừng chen ngang vào giữa hai đứa nó nữa được không Thụy Khanh?”

“Con không có. Mẹ đừng nói vậy tội con.”

Thụy Khanh hoang mang, sao mẹ lại có thể chụp mũ cô như vậy. Rõ ràng cô và anh ta chẳng có mối quan hệ nào hết. Cô chen ngang giữa bọn họ làm gì? Hay do cô quá giang anh ta, nên mọi người mặc định cô cố tình quyến rũ anh ta để phá hoại?

Người ngoài có thể nghi ngờ nhưng mẹ là mẹ của cô, Trúc Khanh là em gái cô, sao lại không tin vào phẩm hạnh của cô?

“Mẹ hy vọng con sẽ tránh xa Minh Hoàng. Đừng khiến mọi người khó xử nữa.”

Nói xong ý mình, mẹ đứng dậy bước ra khỏi phòng chẳng cho Thụy Khanh cơ hội để giãi bày. Mẹ con nhà người ta còn tâm sự với nhau, mẹ của cô từ lâu chẳng còn quan tâm cô nghĩ gì. Lần đầu tiên Thụy Khanh thật sự muốn thoát ra, cô không thích sống cuộc đời bị chèn ép như vậy nữa. Cô sẽ xin dọn sang sống cùng Hải Băng và Ngọc Linh.

Điều trước tiên cô cần làm bây giờ là tránh xa Minh Hoàng. Thụy Khanh nhắn tin cho anh năn nỉ ngày mai đừng đến nhà đón cô đi học nữa. Cô bảo anh rằng bạn cùng lớp kiến tập đã cho cô quá giang. Đương nhiên đó chỉ là cái cớ. Thụy Khanh sẽ không nhờ vả Đình Thành, mà tự đi xe buýt đến trường.

Trưa hôm sau hết giờ kiến tập, cô hẹn Hải Băng và Ngọc Linh ở phòng trọ. Nghe cô nói muốn dọn sang ở cùng, hai đứa vui đến mức ồn ào muốn vỡ cả nóc phòng. Và để ăn mừng, Hải Băng phô trương muốn tổ chức tiệc chào mừng thành viên mới. Con nhỏ bắt đầu ghi xuống các nguyên liệu nấu chè, vài món ăn mà cả ba đứa thèm từ mấy hôm nay nhưng chưa có cơ hội thưởng thức.

Mỗi đứa đều bận kiến tập. Trưa thì ai về chỗ nấy đâu có thời gian tụ tập. Thật tình từ lúc đi kiến tập đến giờ, ba đứa chẳng cùng nhau ăn bữa cơm nào. Hai hôm trước chỉ là tình cờ Hải Băng và Thụy Khanh không có giờ kiến tập và ham tiền nên đi tiếp thị chung. Hậu quả của sự hám tiền là cổ tay bong gân của Thụy Khanh và giờ còn kéo theo những rắc rối phía sau.

Ngọc Linh điềm tĩnh hơn Hải Băng, con nhỏ cũng thích Thụy Khanh dọn qua, nhưng không làm ầm ĩ như bạn cùng phòng. Nhìn mớ nguyên liệu Hải Băng vừa liệt kê ra, Ngọc Linh không phúc hậu tát nước vô mặt:

“Bồ nghĩ sao giờ đi chợ mua một đống bầy hầy này về nấu, khi nào chúng ta ăn? Biết mấy giờ rồi hông? Tỉnh lại đi cô nương.”

Ngọc Linh là người nấu chính, nên con nhỏ từ chối thẳng. Mới đi kiến tập mệt chết xác, giờ bắt mua nguyên liệu về, hết ướp thịt tới chiên xào, làm nước mắm, rồi nấu chè, vân vân. Nghĩ tới đã thấy no ngang. Con quỷ Hải Băng không nấu chỉ thích bày vẻ, đương nhiên cô từ chối là phải rồi.

“Bún thịt nướng nhanh mà. Bún rau có sẵn, nấu gì nữa đâu. Chè thì ngâm đậu cái, rồi nấu lên nhanh mà.” Hải Băng cố vớt vát.

Thụy Khanh không biết gì chỉ có im lặng là vàng và sau đó biểu quyết theo số đông.

“Vậy hôm nay bồ nấu hén Băng? Tại nhanh mà.” Ngọc Linh cười cười liếc Hải Băng với khuôn mặt rất đáng khinh.

Quả nhiên nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Vừa nghe Ngọc Linh lưu manh đẩy quả banh qua, con nhỏ lập tức ré lên: “Thôi khỏi đi, ba đứa ra ngoài ăn mừng cũng được.”

“Nhưng mà chúng ta có tiền ra ngoài ăn hoành tráng không?” Thụy Khanh mới nghĩ đến từ giờ vừa phải lo chuyện ăn uống, học phí và giờ thêm tiền phòng trọ. Chỉ sợ không đủ khả năng.

“Khanh lo gì. Hôm kia Băng nhận tiền tiếp thị của hai đứa mình rồi nè. Không ngờ họ hào phóng thật, trả hơn gấp đôi luôn.”

“Bồ nói trả gấp đôi là sao?” Thụy Khanh hoang mang.

Thật ra cô cũng không biết tiếp thị được trả công bao nhiêu. Bình thường Hải Băng nhận và nhỏ đưa bao nhiêu cô lấy bấy nhiêu, hoàn toàn không có ý kiến.

“Mình nghĩ là chắc do bồ bị tai nạn, có lẽ họ trả thêm tiền thuốc, hoặc muốn bồi thường.” Hải Băng đoán bừa.

Thụy Khanh lại không cho là vậy. Nếu bồi thường thì hai hôm nay sếp của họ đã thực hiện đủ rồi. Mỗi ngày đưa đi đón về, quá nhiệt tình rồi. Chưa kể cái hôm đưa đi bệnh viện, cũng là tiền túi anh ta. Sao giờ họ còn hào phòng nữa?

Tự nhiên Thụy Khanh chợt nghĩ trong chuyện này có lẽ là ý muốn của Minh Hoàng. Hóa ra anh ta cũng là người tốt. Nhưng cô không quá chắc về phán đoán của mình, nên vứt chuyện này ra sau đầu.

“Vậy giờ hai bồ ai cũng có tiền, chầu này hai bồ bao mình nha.” Ngọc Linh ngửi ra được mùi thơm lập tức giành quyền lợi cho bản thân.

Ba đứa chí chóe ồn ào cả một góc phòng trọ, sau đó kéo nhau ra ngoài. Vì được ở chung với nhau, vui sướng quá đà, thế nên sau khi ăn một bụng quay lại phòng trọ, thay vì ngủ trưa, ba đứa nằm bên nhau tiếp tục thảo luận rôm rả. Có hai đứa bạn tâm đắc bên cạnh khiến Thụy Khanh được an ủi, tạm thời quên đi nỗi buồn của chính mình.

* * *

Chiều nay hết giờ dạy Vân Tú, anh Toàn trả lương cho Thụy Khanh. Lúc về phòng trọ giở ra, cô mới biết anh ấy lại cho gấp đôi lương. Mấy tháng trước anh chị đã tăng lương cho cô, giờ lại cho gấp đôi, lòng cô lại không thoải mái.

Nói gì thì nói cô sẽ trả lại, không nên lợi dụng lòng tốt của người ta. Cô chỉ nên nhận đúng công sức mình đã bỏ ra. Ba mẹ Vân Tú đã trả lương cho cô hậu hĩnh quá rồi. Thụy Khanh lấy ra phần tiền lương của mình, còn lại cất vào bao thơ. Ngày mai gặp sẽ trả anh chị.

Hôm sau dạy Vân Tú xong, Thụy Khanh gặp riêng chị Vân trả lại phần tiền dư. Nhưng điều ngạc nhiên là chị Vân chẳng biết đến chuyện anh Toàn trả gấp đôi tiền lương lần này. Giọng chị bối rối:

“Em nói lương gì? Sao lại trả lại cho chị? Anh Toàn trả lương tháng đúng rồi mà.”

“Dạ thì đúng là anh Toàn trả em, nhưng mà tháng này lại cho em gấp đôi.” Mặt Thụy Khanh đỏ lên, giọng nói cũng theo đó ngượng ngùng: “Em trả lại anh chị, em không nhận thêm nữa đâu ạ.”

Chị Vân nghe đến đây đã hiểu. Ra ông xã lại tốt bụng tặng cô bé thêm một tháng lương. Chị chẳng giận ông xã không bàn với chị mà tự quyết định, vì bản thân chị cũng thích cô bé này. Nếu có cơ hội, chị cũng muốn tặng thêm cho cô bé.

Tiếc rằng Thụy Khanh quá tự trọng, luôn chỉ nhận đúng phần công suất đã bỏ ra. Thật sự khiến người ta vừa thích, vừa không biết phải làm sao.

“Anh Toàn tặng em, em cứ nhận đi cho anh chị vui.” Chị Vân nhét bao thơ vào tay cô, ép cô phải nhận.

“Chị ơi, em không lấy đâu ạ. Anh chị làm vậy em ngại lắm. Chị cho em gửi lại, chị cám ơn anh Toàn giúp em. Em về nha chị.”

Thụy Khanh đi như chạy xuống lầu. Vân Tú đang ở dưới phòng khách với ba, thấy cô xuống lập tức chạy tới bám người: “Cô ơi, cô nói chuyện với mẹ con xong rồi hả cô?”

Thụy Khanh bẹo má cô bé: “Cô nói xong rồi. Giờ cô về nha bé con.”

“Hông chịu đâu, cô ở lại lên phòng con chơi chút đi mà.” Vân Tú đu chân cô.

Và như bao lần, hai anh chị phải nhảy vào tách con gái kangaroo ra khỏi người Thụy Khanh, dỗ dành một lúc cô bé mới chịu thả Thụy Khanh về. Chị Vân ra cổng tiễn cô, lại trách móc cô không chịu nhận tiền, rồi bất lực nhìn cô đạp xe đi.

Đóng cổng xong quay vào, chị Vân liền đuổi con gái: “Nhóc con lên phòng chơi búp bê cho mẹ nói chuyện với ba một chút, rồi mẹ chơi với con nha.”

Vân Tú phụng phịu, trong lòng hờn dỗi, người lớn thật kỳ. Nói chuyện mà không muốn cho con nít nghe. Vân Tú cũng là người lớn, giận ba mẹ luôn rồi. Bé con không tình nguyện đi lên lầu với khuôn mặt buồn xo. Lúc này chị Vân mới hỏi anh Toàn:

“Tháng này anh tặng thêm Thụy Khanh tháng lương sao anh?”

Anh Toàn lắc đầu: “Là chủ ý của thằng Hoàng. Hình như nó biết hoàn cảnh khốn khó của Thụy Khanh. Nó muốn tặng thêm cho cô bé trang trải chuyện học.”

“Vậy thì phụ lòng ông Hoàng rồi. Thụy Khanh lại không chịu nhận.”

“Cô bé này tự trọng quá. Mình đành trả lại cho thằng Hoàng thôi.” Anh Toàn cảm thán: “Muốn làm người tốt cũng đâu có dễ dàng.”

Chị Vân không trả lời anh, dường như đang nghĩ đến gì đó lý thú. Chị nhìn chồng cười cười:

“Anh có thấy hình như ông Hoàng hơi quan tâm đặc biệt đến Thụy Khanh không? Hay là ông này thích con bé?”

“Tầm bậy.” Anh Toàn không nghĩ thế: “Hai người tuổi tác cách xa nhau. Làm sao mà thích cho được. Dường như thằng Hoàng biết rõ gia cảnh của Thụy Khanh nên muốn giúp cô bé thôi.”

Chị Vân lại không đồng ý với suy nghĩ đơn giản của chồng. Theo cảm nhận của chị thì dù có biết rõ gia cảnh cũng chỉ là giúp đỡ đơn thuần. Còn Minh Hoàng là quan tâm thật, còn kín đáo tặng tiền cho người ta. Cái này là chu đáo quá mức rồi. Kiểu của anh là sợ người ta ngại, nên phải đi đường vòng. Là có ý với người ta nên bảo vệ, có chút thận trọng, sợ chạm tự ái, sợ người ta tổn thương.

Nếu đơn thuần là người lớn giúp em gái, thì đâu cần phải quan tâm tiểu tiết. Đây rõ ràng có mờ ám, ông chồng đơn giản của chị làm sao hiểu được lắt léo bên trong. Giờ chị nghiệm lại mới thấy rõ ràng là bạn của chị có ý với cô giáo, mà có lẽ chính bản thân anh cũng chưa nhận ra.

Còn không phải sao, ngày trước Minh Hoàng rất ít khi ở lại ăn cơm, cũng hiếm khi qua nhà chị. Vậy mà gần đây thường hay ghé qua, hỏi thăm về Thụy Khanh. Có lúc làm như tình cờ, anh đến sau giờ tan sở và chạm mặt cô giáo để rồi ở lại ăn tối. Một điều dễ thấy nhất là nếu cô giáo ăn tối, người này sẽ ở lại. Nếu cô giáo không chịu ở lại, người này ngồi chút cũng ra về.

Thật lòng mà nói, hai người rất xứng đôi trong mắt chị. Ông chồng cục mịch của chị chỉ biết bản vẽ, đương nhiên không giỏi nhìn nhận vấn đề. Từ giờ chị sẽ để ý quan sát thêm. Nếu hai người ấy có thể kết hợp lại, thân càng thêm thân.

(Còn tiếp)