Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Cuộc Liên Hôn Sai Lầm Chương 40: Sếp Không Bị Cong

Chương 40: Sếp Không Bị Cong

6:08 chiều – 27/05/2024

Buổi sáng khi những tia nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa rọi thẳng vào phòng, Minh Hoàng mở mắt nhìn đồng hồ treo trên tường. Trời còn sớm nhưng theo thói quen anh vẫn ngồi dậy. Đêm qua ngủ muộn nên sáng nay trạng thái có chút uể oải.

Tuy nhiên anh nhớ đến nguyên nhân mình đi ngủ muộn thì một mớ ý thức ùa về, có cô bé dễ thương đang ở phòng đối diện, khóe môi anh tự động cong lên. Anh nhanh chóng nhảy xuống giường. Tinh thần mới đây còn uể oải, giờ thì như vừa được uống nước tăng lực.

Minh Hoàng vội vã làm vệ sinh cá nhân, thay quần dài mặc nhà, áo thun ngắn tay rộng rãi thoải mái xong lấy điện thoại ra gọi cho thư ký riêng.

Sáng chủ nhật đẹp trời, thư ký còn đang say giấc nồng, chợt nghe chuông điện thoại reo ở đầu giường. Nhìn thấy người gọi đến là sếp tổng, cô nàng lập tức ngồi bật dậy, tinh thần tỉnh táo hơn phân nửa.

“Dạ sếp gọi em.”

“Xin lỗi tôi gọi vào cuối tuần. Nhờ cô giúp tôi việc này, có hơi gấp. Mong cô thông cảm.”

Sếp nhà luôn luôn lịch sự thế đấy, thư ký dù bị đánh thức quá sớm cũng không tài nào giận dỗi được.

“Đâu có sao đâu sếp. Có chuyện gì cần anh cứ giao phó đi ạ.”

“Chỗ cô có gần trung tâm thương mại nào không? Cô hãy mua giúp tôi quần áo dành cho nữ.”

Thư ký lúc nãy chỉ mới tỉnh phân nửa, giờ nghe sếp nhờ mua quần áo dành cho nữ thì tỉnh hẳn. Tin nóng sếp có người yêu. Sáng mai có thể bán tin cho bộ phận PR, kiếm chút tiền mua hàng hiệu không? Tin này hoàn toàn có thể bán được nhiều tiền. Trong đầu thư ký lập tức định giá nguồn tin.

Không phải sao? Sếp nhà nổi tiếng là người đàn ông độc thân giá trị. Dân du học về, có năng lực thực sự, không phải loại kế nghiệp kiểu cha truyền con nối, những người đôi khi không có tài vẫn lên làm sếp. Sếp của cô là được sự nể trọng của tất cả các nhân viên vì năng lực điều hành và phát triển công ty vượt bậc, không phải dạng sếp tào lao.

Tiếc là hình ảnh sáng chói như vậy, mà đến giờ vẫn không có bóng hồng nào xung quanh. Vài đứa độc miệng trong công ty len lén nói sau lưng chắc sếp là gay. Cô đã bảo mấy đứa con gái mông to, ngực bự thì não luôn luôn tàn mà. Sếp nhà cô men lì đàng hoàng. Nhằm cái thứ ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo như tụi nó cứ thích nói lung tung. Giờ cho tụi nó lé mắt hết đi, sếp cô thật sự thẳng nhé. Trong lòng thư ký đang đốt pháo ăn mừng cho sếp thần tượng của mình mà quên luôn phải trả lời sếp.

Minh Hoàng không nghe thư ký ừ hử gì, anh đành phải nhắc lại: “Cô Lan có tiện giúp tôi không?”

Thư ký hoàn hồn: “Dạ được chứ sếp. Sếp mua thể loại nào ạ?”

Minh Hoàng mường tượng cách ăn mặc của Thụy Khanh trong đầu, không quá cầu kỳ cũng không sặc sỡ, thế là anh nói ý mình cho thư ký:

“Có thể mua giúp tôi một váy đầm liền thân, hoặc váy và áo kiểu đơn giản.”

Nghĩ nghĩ một chút anh lại bổ sung thêm: “Tốt nhất mua thêm quần jean màu xanh hoặc màu lông chuột, phối với áo kiểu trẻ trung màu trắng.”

“Kiểu dáng thế nào hả sếp? Ý em là bạn gái của sếp là kiểu ngọt ngào, trong sáng hay là kiểu bốc.. à kiểu hơi thời trang ạ?”

Bạn gái nào ở đâu ra? Nhưng mà lạ thay, khi anh nghe hai từ này cảm giác cũng không tệ.

“Là kiểu trong sáng, đơn giản, hiền lành. Cô hãy mua giúp áo sơ mi trắng kiểu thắt nơ. Váy liền thân hoặc váy kết hợp với áo kiểu cũng được.”

“Dạ sếp! Khi nào sếp cần hả sếp?”

“Cô giúp mua liền và mang đến nhà tôi ngay được không?”

Ố là la sếp nhà cô thực lợi hại, đã mang người yêu về nhà qua đêm luôn rồi. Minh Hoàng không hề biết trong lòng nhân viên, hình tượng của anh bỗng chốc thay đổi từ cong thành thẳng và giờ thì mạnh mẽ lợi hại. Tóm lại đổi như con tắc kè bông.

“Dạ được sếp! Bây giờ em đi mua ngay.”

“Cô biết địa chỉ nhà tôi rồi phải không? Mà thôi để tôi nhắn lại cho cô.”

Nghĩ thế nào, Minh Hoàng lại bổ sung thêm: “À cô mua giúp đồ lót trong nữa.”

“À dạ, nhưng mà cỡ thế nào ạ?”

Trong lòng thư ký lại lặng lẽ dựng thêm một ngón cái cho anh. Quá mạnh mẽ, từ ngày mai cô có thể đập vô mặt đứa khốn nạn nào nói sếp cong. Người ta tinh lực dồi dào thế này, chỉ một đêm đã phải mua quần áo mới, cong là thế nào?

Minh Hoàng làm sao biết được trong lòng thứ ký hình tượng của anh bỗng chốc tỏa sáng. Anh chỉ đang bận tâm tưởng tượng cô gái nhỏ nên mặc size nào phù hợp. Trong đầu anh nhớ lại hình ảnh đêm qua. Thực ra cô không thấp, khoảng một mét sáu mươi trở lại, chỗ kia.. khụ khụ.. hình như cũng không quá to, nhưng chắc không quá nhỏ.

Nói chung anh không có kinh nghiệm ở phương diện này, nói ra chỉ thêm tủi hổ. Thôi thì không đưa được chi tiết, cũng có thể nói khái quát. Cùng lắm mỗi size lấy một cái, thế nào chẳng mặc vừa.

“Tôi cũng không chắc, cô bé khoảng 1m6, người thon gọn, có chút gầy. Cô cứ mua đại mỗi size một cái đi. Đừng lấy màu nổi nhé.” Tự nhiên anh vuột miệng dặn dò cả màu sắc. Anh nghĩ Thụy Khanh rất trong sáng, sẽ không mặc đồ lót nổi bật rồi.

Dặn dò thư ký xong, anh mở cửa ra khỏi phòng, đi xuống tập thể dục cùng ông nội. Đêm qua Thụy Khanh ngủ muộn, chắc giờ còn đang say giấc. Anh mở cửa nhẹ nhàng, cố không gây tiếng động. Phòng nào cũng có cách âm, nhưng anh vẫn cẩn thận quá mức.

Có điều anh lo hơi thừa, thật ra Thụy Khanh thức rất sớm và đã vệ sinh cá nhân xong. Cô ở trong phòng ngây ngốc một hồi, không có điện thoại, không biết làm sao liên lạc với Minh Hoàng. Hiện tại còn quá sớm, chẳng biết anh đã dậy chưa.

Thụy Khanh không dám đi lung tung, chỉ có thể ngồi trong phòng. Nhưng mà ngồi nãy giờ đã lâu, trong lòng cô sốt ruột. Cô đành bạo gan mở cửa, định đi qua phòng đối diện gõ nhẹ. Nhưng khi cô vừa mở cửa ra, bên kia Minh Hoàng cũng đang mở cửa phòng anh. Hai người nhìn nhau đầy bất ngờ. Sao có thể trùng hợp thế này?

“Sao em dậy sớm thế Khanh?” Minh Hoàng phản ứng trước tiên.

“Dạ, đã ngủ đủ.” Thụy Khanh vẫn chưa quen với thái độ từ không thích chuyển sang cảm kích. Cô ngượng ngùng với việc xưng hô, nên nói trỏng không.

“Tầm bậy! Đêm qua gần hai giờ sáng mới ngủ. Vào trong phòng nghỉ chút nữa đi. Anh đã cho người mua quần áo cho em. Có lẽ tí nữa họ sẽ mang đến.”

Đây là điều cô lo lắng, không biết làm sao để đi về. Đồ hôm qua vừa bẩn vừa rách, cô không có can đảm mặc lại. May mắn Minh Hoàng chu đáo đã giải quyết vấn đề nan giải này giúp cô. Thì ra anh thật sự không đáng ghét.

“Cám ơn anh Hoàng nhiều lắm!”

“Được rồi! Giờ Khanh vào phòng nằm nghỉ thêm một chút. Anh đi xuống nhà lấy đồ cho em. Đợi anh mang lên rồi em thay ra. Khanh đợi một chút nhé!”

“Dạ!”

Thụy Khanh cũng không thể xuống nhà với trang phục kỳ quái như vậy. Dù không muốn ngủ, cô cũng đành quay vào phòng. Thà ngây ngốc trong phòng, còn hơn xuất hiện với cách ăn mặc này trước mặt ông nội.

Minh Hoàng nhảy ba bậc xuống thang lầu. Lúc này ông nội đang ở trong sân vườn tập dưỡng sinh, chưa hề hay biết tối qua có biến cố và trong nhà ông đã có kim ốc tàng kiều. Ông nội chỉ thấy thằng cháu mặt mũi có vẻ không ngủ đủ, nhưng tinh thần lại sảng khoái. Nhịn không được bèn nói kháy cháu trai:

“Đêm qua tới nhà Trúc Khanh con trúng số hay gì?”

“Ông nội lo tập thể dục đi à. Không thể vừa tập vừa phân tâm. Cẩn thận huyết áp lại lên xuống thất thường.”

Ông nội sợ nhất là người ta nói ông bệnh già, huyết áp loạn xạ. Đây là đại kỵ, ông nội còn trẻ măng, vậy mà thằng cháu trời đánh suốt ngày cứ bảo ông già. Giận thật chứ!

“Cái thằng chết bầm. Ông nội trẻ hơn ông Lâm nhà hàng xóm nhiều. Thấy ông dẻo dai không? Mai mốt không được nói ông già nữa.”

Quản gia kiêm chăm sóc ông, nhìn ông phùng mang trợn mắt với cháu nội đích tôn, còn ra sức phân trần mình vẫn trẻ, mất mặt không nỡ nhìn. Ông cụ trẻ đến mức thiếu nhi hóa. Giờ mà ai nói ông già là đụng đến vảy ngược của ông liền.

Ông cụ luôn muốn sống đến trăm tuổi, chờ Minh Hoàng lấy vợ sinh con. Ông kiên quyết phải ẵm chắt trai mới chịu ra đi. Mấy câu này ngày nào chú quản gia cũng nghe, riết rồi thuộc lào.

Nhưng mà cậu chủ cũng rất ngộ, cứ thích chọc ông cụ sân si. Chú quản gia có thể nhìn ra hai ông cháu nhà này rất thương nhau, nhưng cách thức chung đụng rất lạ đời, hay nói kháy nhau. Ông cụ đụng một chút là phang ngay ba ton vào ống quyển cháu nội.

“Tập thể dục xong con có tiết mục gì không? Có qua nhà cháu dâu tương lai của ông nữa không?”

Tự nhiên nghe mấy từ cháu dâu tương lai ám chỉ Trúc Khanh, Minh Hoàng có chút bực mình. Hôm nay anh còn chuyện khác to tát hơn để làm. Với lại mai mốt anh sẽ không để ông hiểu lầm anh vẫn đang tạo tình cảm với Trúc Khanh nữa. Anh thật sự không xem Trúc Khanh là bạn gái, hay vợ tương lai gì được mà.

“Con không qua nhà bên đó hôm nay đâu. Hôm nay con có việc khác rồi.”

“Việc gì nữa? Chẳng có việc gì quan trọng bằng việc tạo mối quan hệ, để tìm cháu dâu cho ông. Mày cứ lông bông hoài, bao giờ ông nội mới có người chơi cùng?”

“Vậy là ông nội chỉ đợi con sinh con để có bạn chơi cùng sao? Ông nội con nít vậy mà còn không chịu nhận.”

Mấy lời này đúng là đả thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của ông nội. Ông nội con nít nhưng với điều kiện không ai được nói ra. Chỉ có cậu chủ nhỏ không sợ trời không sợ đất, cứ thích chọc ông cụ. Cho nên ba ton đâu? Ông nội vốn còn đang làm vài động tác Thái Cực Quyền, trong một giây vươn tay chộp ngay cây ba ton đang ở gần, ném chuẩn xác vào chân cháu trai.

May là Minh Hoàng bị đột kích nhiều quá nên có kinh nghiệm. Ngó thấy ông nội đổi tư thế, anh đã nhanh chóng lên tinh thần. Ông nội vừa ném qua, anh vội bay sang chỗ khác tránh thoát ám tiễn của ông nội. Nói thì chậm nhưng động tác của ông nội nhanh vô cùng, và cháu trai của ông cũng dùng tốc độ ánh sáng né thần kỳ. Hai ông cháu nhà này khiến chú quản gia mở mang tầm mắt.

“Giỏi thì cháu đừng có tránh.” Ông nội trừng mắt trong lòng có chút buồn bực. Mấy năm nay hình như khả năng ném gậy của mình đã bị thằng nhóc này phá giải. Thì ra mình thật sự đã già.

Minh Hoàng cúi xuống nhặt cây ba ton đưa tận tay ông nội. Hành động thì hiếu thảo, nhưng ngôn từ thì chỉ khiến ông cụ dựng râu lên:

“Ông nội phải dưỡng sức, đừng ném con nữa. Ném không chuẩn xác sẽ nhọc sức hơn.”

“Cháu nội chết bằm.”

Ông cụ hờn giận. Nhớ lúc trước mình còn rượt nó chạy vòng vòng. Tuổi già không chừa một ai, mình đã chẳng bắt được nó nữa rồi. Sức lực thực sự chênh lệch quá lớn.

Không thể làm gì được cháu trai, ông nội buồn bực lại tập thể dục. Ông phải sống trăm tuổi, mai mốt hành hạ con trai của nó cho bỏ tức. Nghĩ thế nên ông nội lên tinh thần, lại tập mấy động tác dưỡng sinh khí thế. Minh Hoàng cũng không chọc ông nội phùng mang nữa. Anh cũng bắt đầu mấy bài tập thể dục tăng sức cường tráng của anh.

Sân vườn rất rộng, lại bố trí nhiều cây cảnh tạo mảng xanh cho căn nhà. Ông nội thích chơi cây cảnh, nên vườn có nhiều loại sứ nhiều tuổi. Mấy cây kiểng độc và lạ cũng được ông nội sưu tầm về. Minh Hoàng dám cá cây kiểng trong vườn nhà này nếu cho người nào có thể trở thành gia tài của họ.

Mấy chục năm nay, ông nội tìm và mua biết bao nhiêu cây quý giá, tuổi đời có khi lên đến vài chục năm. Cây cảnh trong vườn nhà rất có số má. Mỗi tuần đều có thợ đến chăm sóc và tỉa cành, uốn nắn tạo hình rất đẹp. Ông nội còn cho xây hòn non bộ, hồ cá kiểng.

Cách bày trí của ông nội như một vườn thiên nhiên xinh đẹp. Đôi lần anh nhìn sân vườn nhà mình, lại nhớ đến khu vườn địa đàng của Thụy Khanh. Dường như cô và ông nội cùng chung sở thích, có vẻ thích cây cỏ hoa lá.

Minh Hoàng ngày thường bận rộn, ít để ý đến hoa cỏ. Nói thế không có nghĩa là tâm hồn anh khô khan. Anh cũng thích hoa lá, chỉ là không có thời gian chăm sóc nhiều. Mỗi sáng anh dành thời gian tập thể dục cùng ông nội cũng là sự cố gắng phi thường của anh.

Thay vì chạy bộ trên máy chạy đặt trong nhà, anh thường ra vườn cùng ông nội. Anh đã cho thợ lắp xà đơn trong sân vườn. Khu vườn này rất rộng, nếu chạy vài vòng cũng có thể tiết mồ hôi, hoặc anh chỉ cần loanh hoanh ở sân vườn, cũng bằng người ta tập thể dục miệt mài ở công viên.

Tập thể dục được ba mươi phút, hai ông cháu cùng nhau vào cửa. Ông nội nhìn anh không bỏ được tật nhiều chuyện: “Tắm rửa xong con ăn sáng cùng ông, hay là con đi đâu? Nếu con không ăn, thì ông nội đi với đám bạn già.”

“Con đương nhiên ăn cùng ông nội. Mà bây giờ khoan ăn sáng. Ông nội đợi chút.”

“Mày cứ làm gì bí hiểm vậy con? Lúc này không ăn sáng, còn đợi lúc nào.”

“Ông nội cứ chờ chút đi mà.”

Minh Hoàng sốt ruột nhìn đồng hồ. Từ lúc anh gọi cuộc điện thoại đến giờ cũng gần một tiếng đồng hồ, sao thư ký vẫn chưa mang quần áo đến? Anh nôn nóng nhưng cũng hiểu chuyện này không thể gấp được. Đường sá Sài Gòn luôn đông đúc, cô ấy cũng không thể chạy nhanh được.

Thêm nữa, lúc mua đồ cũng phải cất công lựa chọn. Dù anh biết chắc mình đã giao việc đúng người. Thư ký của anh rất thời trang và biết chọn quần áo. Dẫu vậy, không thể hối cô ấy được, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi thêm thôi.

Thư ký quả nhiên không làm anh thất vọng. Chờ thêm mười phút, anh đã nghe tiếng chuông cửa. Dì giúp việc muốn ra mở cửa, nhưng anh ngăn lại rồi đích thân đi ra. Ông nội nhìn anh lạ lùng, không hiểu thằng cháu cưng sáng nay nó bị chạm sợi dây gì. Nãy giờ có vẻ ngóng trông ai đó. Giờ nghe tiếng chuông lại chạy ra mở cửa. Thằng này đang làm phi vụ gì mờ ám sao?

(Còn tiếp)