Trưa hôm sau hết giờ lý thuyết học phần chủ nghĩa MacLe, thay vì về nhà Thụy Khanh tìm đường đến công ty Kiến Tường. Cô phải trải qua hai tầng phòng bị của bảo vệ mới vào được đến khu vực tiếp tân. Còn may kinh nghiệm vượt chướng ngại ở cổng bảo vệ khi làm tiếp thị đã giúp cô qua mặt bác bảo vệ công ty này. Bác ấy lúc đầu nghiêm khắc không muốn cho cô vào, nhưng cô ráng nói cứng mình có hẹn với sếp của bác ấy, dụ dỗ đe dọa đủ kiểu mới qua được cửa ải.Giờ nhìn mặt chị tiếp tân thiếu kiên nhẫn, Thụy Khanh thấy hơi khớp. Nhưng mang tâm tư đi khởi binh vấn tội, đến sếp chị ta mà cô còn chưa ngán, sá gì một tiếp tân. Thụy Khanh hung hăng nghĩ thầm.“Cô tìm ai?” Giọng tiếp tân đúng kiểu đang bàn việc công, không hề có tí cảm xúc nào.“Tôi gặp anh Minh Hoàng.”“Cô có hẹn trước không?” Tiếp tân nhìn cô thầm đánh giá.“Tôi là người nhà nên không có hẹn trước.” Thụy Khanh nhận bừa nhân thân.Tiếp tân cũng không vừa: “Một ngày có biết bao nhiêu người tới đây tự xưng người nhà của Tổng giám đốc. Cô nói rõ cô là người nhà bên đội tiếp thị, hay mấy tổ chức xin tài trợ?”Giỏi cho chị tiếp tân, chắc mỗi ngày đều kinh qua mấy trường hợp giả mạo để chuồn vào tiếp thị quảng cáo đến mệt mỏi, nên mới sinh ra tâm lý đề phòng như thế này.“Tôi là vợ sắp cưới của anh ta.” Thụy Khanh nhả từng chữ.Chị tiếp tân có chút giựt mình: “Đừng có đùa nha bé. Mới bao nhiêu tuổi, giờ này không lo học hành, tới đây quấy rối hả cưng? Đi về nhà học bài đi bé.”Tiếp tân ngó Thụy Khanh chằm chằm. Cô nhóc này tướng tá tiểu thơ, khí chất không phải tầm thường. Có những người dáng dấp trời sinh đã phú quý, không cần phải giống trống khua chiêng vẫn có thể khiến người ta nhìn lâu thêm chút nữa. Dù trang phục giản đơn nhưng cốt cách của cô chẳng ai dám xem thường.Bị tiếp tân nghiền ngẫm, da mặt Thụy Khanh nóng rang. Cô cứ tưởng chị ta nghĩ cô bị thần kinh, rảnh rỗi chạy tới công ty người ta gây rối. Đành rằng mặt mũi cô hơi học sinh, nhưng cô cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, không phải trẻ nhỏ đâu mà đùa cợt.“Tôi nghiêm túc. Chị không tin có thể gọi điện thoại cho anh ta.”Có lẽ thấy mặt mũi Thụy Khanh trông nghiêm trọng. Chị tiếp tân thu lại nụ cười đùa cợt, bán tín bán nghi nhấc máy gọi trợ lý của phòng sếp tổng.“Anh Phú ơi, sếp có vợ sắp cưới hả anh?”Mấy cô nhân viên nữ công ty này lại thích hóng chuyện nữa sao? Trợ lý bực mình: “Liên quan gì đến cô. Giờ này cô đang rảnh phải không? Sao lại quan tâm chuyện của sếp? Bộ cô ngại sống dai quá hả?”Tiếp tân nghe ra giọng mất kiên nhẫn của trợ lý, vội vàng đính chính: “Không phải đâu anh Phú. Có một cô bé tự xưng là vợ sắp cưới, muốn gặp sếp tổng.”“Hả? Cô nói gì?” Trợ lý bắt đầu hoang mang.Trợ lý biết thời gian gần đây sếp phiền muộn chuyện hôn ước. Nhưng mà tình hình còn đang loạn cả lên, vợ sắp cưới ở đâu mà đến đây tìm nhanh vậy? Theo anh biết sếp đâu có mong cuộc hôn nhân này. Là trợ lý đắc lực bên cạnh sếp, anh thừa hiểu sếp đang tìm cách hủy hôn, thì lấy đâu ra vợ sắp cưới. Sao lại có người chán sống chạy đến đây nhận bừa.“Cô bé này nói là vợ sắp cưới, rồi bảo em không tin cứ gọi lên phòng sếp tổng nên em mới gọi anh. Em cũng có biết gì đâu.” Tiếp tân nhỏ nhẹ phân trần.“Cô bé đó có nói tên gì không?”“Dạ Thụy Khanh!”Tim trợ lý đánh thót. Thụy Khanh thì không sai rồi. Nhưng anh không đoán được sếp có âm mưu gì với cô bé này. Tốt nhất báo cho sếp quyết định.“Cô giữ người đó lại. Mang nước đến mời cô bé. Đợi tôi hỏi sếp rồi gọi xuống cho cô ngay.”Tiếp tân gác máy, trong lòng bắt đầu hoang mang, len lén ngó qua Thụy Khanh. Cứ tưởng con nhóc này thuộc công ty tiếp thị nào đó giả dạng, ai mà ngờ có dây mơ rễ má với sếp thật. Tiếp tân tươi cười, niềm nở với Thụy Khanh:“Em lại đây ngồi xuống, đợi chị một chút. Lúc nãy chị tưởng em tiếp thị nên thái độ hơi kỳ thị. Em thông cảm cho chị nha.”Chưa biết cô bé này ở vị trí nào, tốt nhất vẫn nên khách sáo một chút, tiếp tân tự nhủ trong lòng.“Không sao đâu chị. Em hiểu mà.” Thụy Khanh tỏ vẻ chuyện chẳng có gì to tát.Trong khi ấy ở phòng Tổng giám đốc, sau khi nghe trợ lý báo cáo Thụy Khanh tới tìm, Minh Hoàng ngước mặt lên khỏi đống văn kiện, cất giọng lười biếng:“Con nhóc nói là vợ chưa cưới của tôi hả?” Anh cười cười nghĩ thầm con nhóc này cũng thật thú vị, có chút ý tứ.“Dạ! Giờ cô ấy đang ở chỗ tiếp tân. Có cần tìm cách để cô ấy ra về không sếp?”“Đưa cô bé lên đây đi.”“Ồ!” Trợ lý mang tâm trạng khó hiểu bước ra khỏi phòng.Trước giờ muốn gặp mặt sếp rất khó và nếu có gặp thì phải ở phòng họp. Hôm nay sếp lại bảo anh đưa người vào phòng riêng, không lẽ cô bé này có vị trí đặc biệt trong lòng sếp?Tí nữa phải mở to mắt nhìn thật kỹ cô gái mà sếp vừa gặp đã muốn hết hôn này mới được. Sẵn tiện tạo mối quan hệ, biết đâu sau này không liên lạc được với sếp, thì có thể thông qua phu nhân.Trợ lý xuống lầu, chuẩn bị tâm thế đi gặp một nhân vật hoành tráng. Xuống tới nơi anh ta nhìn tiếp tân như ngầm hỏi người đâu, chỉ thấy tiếp tân đảo mắt sang bàn tiếp khách ở phía xa xa.Trợ lý ngó qua chỉ thấy một cô nhóc mặt mũi non choẹt, nhìn như học sinh trung học. Cô bé đang ngồi nghiêm chỉnh, không hề ngó nghiêng chung quanh. Trông dáng ngồi có vẻ nhàn hạ nhưng nhìn hai tay đang để trên gối, các ngón tay mảnh khảnh đang co lại, thỉnh thoảng bấu nhẹ vào gối, có vẻ không quá thảnh thơi như bề ngoài đang cố thể hiện.Có điều càng đi đến gần, trợ lý càng phát hiện ra huyền cơ. Cô bé này không phải sinh trưởng trong gia đình bình thường. Nhìn cung cách của cô bé có thể đoán được xuất thân không phú cũng quý, chẳng thể coi thường được. Chả trách sếp vừa gặp đã muốn kết hôn, tại xứng đôi vừa lứa quá mà. Đây là suy nghĩ hiện tại trong lòng trợ lý.“Chào cô! Tôi là trợ lý của sếp Hoàng. Mời cô đi theo lối này.”Thụy Khanh nhìn người thanh niên lịch sự trước mặt, lòng thầm đánh giá. Người lịch sự thế này mà để làm việc chung với gã em rể trời đánh ấy. Thật là tạo hóa trớ trêu!Trợ lý đưa cô đến thang máy, bấm lên tầng cao nhất. Luôn luôn như vậy, những gã sếp ăn trên ngồi trước thường chọn tầng cao, không khí trong lành thoáng đãng nhất. Cho nên cũng dễ chết nhất! Mỗi khi có sự cố xảy ra những gã trên cao này sẽ chết trước vì không kịp thoát. Thụy Khanh lặng lẽ rủa người ta tan nát.Ra khỏi thang máy, đi dọc hết cái hành lang vẫn chưa đến được nơi cần đến. Quả là phô trương thanh thế, chả trách người ta bị mờ mắt vì sự hoành tráng của công ty này. Như ba mẹ và em gái cô đấy, chưa gì đã muốn liên hôn ngay. Thật là bị tiền tài che mờ lí trí.Qua hết một dãy hành lang nữa, đến một vị trí có quang cảnh đẹp nhất, trợ lý mới chịu dừng lại. Thụy Khanh ngước lên nhìn bảng hiệu treo trước cửa, đã biết mình đến đúng sào huyệt của hắn ta rồi.Trợ lý gõ nhẹ cửa phòng. Thụy Khanh lùi lại đứng qua một bên, nghe tiếng bên trong vọng ra: “Vào đi!”Trợ lý đẩy cửa, tay ra dấu mời cô bước vào. Thụy Khanh không có thói quen nhìn ngó lung tung nên nào hay biết Minh Hoàng ở sau bàn làm việc, đang kín đáo quan sát cô, miệng mỉm cười không mấy lương thiện.“Sếp, tôi đã dẫn cô ấy lên.”“Được rồi cậu ra ngoài đi.” Trợ lý bị anh đuổi thẳng.Thụy Khanh lúc này mới nhìn gã em rể đáng ghét đang ngồi trước mặt. Phòng của sếp lớn có khác, như một ngôi nhà thu nhỏ, đầy đủ tiện nghi. Có bàn làm việc thật to, ghế xoay 360 độ, bàn tiếp khách lớn, cách mấy bước chân lại có bàn trà nước nhỏ. Máy pha cà phê trong góc phòng. Mọi thứ hiện đại sang trọng, cách trang hoàng không hề rối mắt. Mọi thứ không hề phản cảm với Thụy Khanh, ngoại trừ cái gã đang cười tươi rói trước mặt.“Sao vợ tương lai lại đến đây? Nhớ anh sao?” Giọng nói thiếu nghiêm túc vang lên.“Nói tiếng người.” Thụy Khanh hung dữ.Minh Hoàng ngã người ra sau cười lớn. Cô nàng này có vẻ chợ trời, khác xa cô em dịu dàng, có giáo dưỡng kia.“Tới đây làm chi vậy?”“Tôi cũng không muốn tới, nhưng có việc phải hỏi anh, nên phải thân chinh đến đây.”Minh Hoàng nhìn con nhóc hung hăng như ngựa non háu đá trước mặt, thay vì giận anh lại thấy buồn cười. Tự nhiên muốn chọc cho con nhóc này nổi giận thêm nữa.“Vậy vợ nói đi anh nghe đây.”“Tôi không đùa với anh. Sao anh lại thay đổi ý định? Anh muốn mọi thứ rối lên mới chịu sao?”“Em nói gì tôi không hiểu. Tôi vẫn duy trì cuộc hôn nhân và chọn người mình thích để kết hôn. Có cái gì mà rối?” Minh Hoàng cười cười.Thụy Khanh nhìn nụ cười láu cá của anh ta mà tức muốn bể phổi. Trước giờ cô không quen cái kiểu nói cười giả tạo này, nên không bình tĩnh nổi.“Thích sao? Có thể thích một người chỉ mới gặp hai lần, còn chưa nói chuyện quá ba câu. Anh định lừa con nít sao? Nói đi anh có chủ ý gì?”“Sao lại nghĩ anh lừa con nít. Dù mặt em đúng là giống con nít, nhưng anh cũng đâu thể xem thường như vậy được.”Minh Hoàng mang bộ mặt bị thiếu đòn nhìn Thụy Khanh: “Dù mới gặp hai lần, anh vẫn có cảm tình với em nên muốn gắn bó lâu dài đó mà.”Thụy Khanh càng nghe anh nói, càng giận run. Người này thật quá đáng. Cô thừa biết anh đang quậy, nhưng không biết làm sao phản kháng, vì không hiểu anh ta đang muốn chơi trò gì. Với lại cô đâu phải là đối thủ của anh.“Tôi biết anh đang có một kế hoạch nào đó, không phải anh ưa thích gì tôi, cũng chẳng ưu ái em gái tôi.”Thụy Khanh nhìn xoáy vào anh ta một giây, rồi bất thình lình ngộ ra: “Hay là anh muốn dùng tôi làm lá chắn cho anh phản đối cuộc hôn nhân này?”Minh Hoàng có chút giật mình. Con nhóc này cũng thông minh quá rồi, vài giây đã đoán ra phương án mà anh đã nghĩ cả mấy chục phút. Khụ! Hình như thực lực có chút chênh lệch.“Em cũng thông minh lắm nhóc. Đoán được kế hoạch của anh rồi thì hợp tác với anh đi.” Minh Hoàng thừa nhận dứt khoát.“Không ngờ anh hèn như vậy. Không hài lòng với mối hôn sự này nhưng lại không mạnh dạn đấu tranh, lại kéo tôi vào cuộc chiến này. Anh có biết mình vô tình đã làm cuộc sống của tôi tăm tối hơn không?”Thụy Khanh nói mấy lời này liền liên tưởng đến những khổ sở mình đã chịu đựng mấy ngày nay, mũi cô có chút hồng, mắt cũng ươn ướt sắp khóc.“Ây em bé, đừng có nói với anh em sắp khóc nha. Anh có làm gì em đâu.”“Nếu anh không muốn kết hôn với Trúc Khanh, thì nói thẳng với người lớn hai nhà. Đâu cần phải kéo người vô tội vào cuộc chiến này.” Thụy Khanh cất giọng khổ sở, cố gắng ngăn mình không khóc.“Có gì mà em phải khổ sở? Nếu ông nội tôi không mang bệnh tật ra hành hạ, tôi đã không dùng hạ sách này. Nếu em gái em cũng như em, không thừa nhận cuộc hôn nhân này thì tôi dễ xử rồi. Chỉ tại cô bé đó cứ cố tình cắn chặt không buông, tôi buộc phải kéo em vào. Vì tôi cũng nhìn ra em chẳng ưa gì tôi, cũng như tôi chẳng có cảm tình gì với hai chị em nhà em.”Thụy Khanh cảm nhận được đối phương không thích mình, nhưng nghe hắn nói thẳng ra đúng là có chút không thoải mái.“Tôi không cần biết anh dùng cách gì. Nếu là đàn ông thì nên cư xử cho ra dáng. Anh mượn tôi làm bình phong để phản đối cuộc hôn nhân, là đang gây khó cho tôi. Tôi xin anh hãy cư xử đúng mực. Một là hãy từ hôn nếu anh không thích. Hai thì hãy kết hôn với Trúc Khanh, hoặc nói thẳng với con bé, đừng lôi tôi vào giữa mấy người nữa. Tôi rất mệt mỏi!”Mình Hoàng nhìn cô bé trước mặt như đang van nài khiến anh có chút thương cảm. Mới từng tuổi này, được sống trong nhung lụa, ba mẹ bao bọc, mà sao cô bé cứ như rơi vào cảnh khốn khó, thương tâm. Và rồi trong một phút động lòng trắc ẩn, anh rất muốn dừng trò đùa này lại. Thế nhưng nghĩ đến ông nội manh động ở nhà, nếu anh từ tâm, cuộc đời anh sẽ bế tắc. Thôi thì anh phải tàn nhẫn, người không vì mình trời tru đất diệt.“Rất tiếc, tôi không thể thu tay lại, trừ khi nhà bên cô từ hôn trước. Ông nội tôi vô cùng khó đối phó, lại là một người giữ chữ tín. Nếu cô không từ hôn, tôi chẳng còn cách nào.”“Vậy thì anh hãy nói Trúc Khanh, sao lại kéo tôi vào? Anh không thấy quá đáng sao?” Thụy Khanh vô cùng bất mãn với thái độ vô tâm vô phế của anh ta.“Nếu cô bé đó có cách nghĩ giống em, chẳng mặn mà gì với cuộc hôn nhân này thì tốt rồi. Rất tiếc cô bé đó không có ý định phản đối.”“Vậy thì anh hãy nói với ba mẹ của tôi rằng anh không có ý định kết hôn, đừng có lôi tôi vào. Tôi đã bị anh làm liên lụy. Anh có biết tôi khổ sở thế nào không?”Giọng của cô nghẹn lại như tủi thân khiến Minh Hoàng khó hiểu. Một cô nàng được sinh ra trong chốn giàu sang, vậy mà cứ làm ra vẻ như cuộc sống mỗi ngày trôi qua không hề hạnh phúc. Thật lạ lùng!“Tôi cũng chẳng hơn gì cô. Vị trí của tôi không thể lên tiếng. Cô hãy về nói với ba mẹ mình.” Minh Hoàng không hợp tác.Thụy Khanh nhìn khuôn mặt lưu manh của anh mà tức bầm gan, xem như cô đã mất công đi đến đây. Người đàn ông này có trái tim sỏi đá. Tiếp tục nói chuyện với anh ta chẳng có kết quả. Thụy Khanh đứng dậy nhìn anh ta không thèm che giấu nỗi ác cảm:“Anh là người lớn mà cư xử chẳng ra gì. Tôi thấy khinh thường.”Cô quay đầu ra cửa, giọng Minh Hoàng vang lên phía sau: “Này, chúng ta vẫn còn chưa nói xong mà, sao vợ tương lai lại bỏ về?”Nghe giọng điệu thiếu nghiêm túc của Minh Hoàng vang lên phía sau, Thụy Khanh rất muốn ném đồ vào anh nhưng ráng kìm lại. Cô quay đầu ra cửa thang máy, giận đến hai chân muốn phát run. Sao trên đời lại có người đàn ông hèn hạ như vậy chứ?(Còn tiếp)