Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Đi Về Phía Chân Trời Chương 6: Vạch Ra Kế Hoạch

Chương 6: Vạch Ra Kế Hoạch

4:08 sáng – 29/05/2024

Vài ngày sau, Tiêu Sĩ Quân đến tìm gặp cha mình để xin ông về việc đưa cậu và anh trai đi chơi, thực hiện những gì mà cậu đã nói khi trước. Vốn rất cưng chiều con cho nên Tiêu lão gia không chút do dự mà gật đầu đồng ý. Dù sao nhìn thấy tình cảm của hai đứa trẻ ngày một tốt khiến ông vô cùng hài lòng. Có điều, cuộc nói chuyện giữa hai người đều đã bị Chương Khã nghe thấy, cô ta tỏ ra ngờ hoặc, lẩm bẩm nói:

– “Khi không thằng nhãi con đó lại muốn đi chơi cùng với Sĩ Trung, chắc chắn đã có ý đồ gì đây.”

Bỗng nhiên trong đầu Chương Khã lúc này nảy sinh ra một kế hoạch, cô ta nhếch môi cười đắc ý:

– “Đúng rồi. Cơ hội ngàn năm có một, nếu như mày đã muốn được đi ra ngoài như thế, vậy thì tao sẽ cho mày ra đi mãi mãi.”

Ngày hôm sau, Tiêu lão gia đưa cả hai người vợ cùng với các con đi vào rừng cắm trại. Đột nhiên ông lại có công việc đột xuất buộc phải rời khỏi cho nên đã căn dặn vệ sĩ bảo vệ cho vợ con ông, Chương Khã vẻ mặt đầy phấn khởi mà tự tin nói:

– “Lão gia yên tâm, nơi này cứ giao lại cho em. Đợi khi nào hai đứa nhỏ chơi xong, em sẽ đưa cả hai trở về nhà an toàn.”

Tiêu lão gia gật đầu hài lòng liền bảo tài xế lái xe rời đi. Trước khi rời khỏi, ông đến trước mặt cả Tiêu Sĩ Trung và Tiêu Sĩ Quân khẽ xoa xoa đầu, giọng cưng chiều nói:

– “Hai con trai cưng của cha ở lại chơi vui vẻ nhé. Cha hứa lần sau, cha sẽ cùng chơi với các con.”

Dứt lời, ông lên xe rời khỏi nhưng nào hay biết rằng có một ánh mắt đầy mưu tính nhắm thẳng vào đứa con trai thứ Tiêu Sĩ Quân.

– “Tặng anh, con robot này.”

Tiêu Sĩ Quân mĩm cười mà đưa về phía anh trai con robot bằng giấy mà cậu đã làm trước một ngày đi cắm trại. Người đối diện ngay khi nhận lấy món quà này mà sắc mặt tươi hẳn lên liền nhanh chóng cất giấu vào bên trong túi áo trước khi mẹ cậu phát hiện.

– “Sĩ Quân, cảm ơn em. Anh nhất định sẽ giữ gìn nó thật kĩ.”

Đang ngồi chơi vui vẻ thì bên tai Tiêu Sĩ Quân bỗng nghe một âm thanh kì lạ. Có thể là thú dữ ở trong rừng. Hiện tại sức khỏe của Sĩ Trung chỉ mới hồi phục, không may gặp phải chuyện này e là không tốt. Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân bước chầm chậm về phía trước để dò xem tình hình như thế nào.

– “Sĩ Quân, nơi đó là lối vào sâu trong rừng, nguy hiểm lắm.”

Tiêu Sĩ Trung chậm rãi lê đôi chân yếu ớt của mình đuổi theo thì đụng phải người trước mặt. Hóa ra là A Phương, bà ta nhìn cậu mĩm cười sau đó trầm giọng nói:

– “Đại thiếu gia, đã đến giờ phải uống thuốc rồi.”

Tiêu Sĩ Trung đưa tay nhận lấy chén thuốc sắc, vẻ mặt hướng về lối vào rừng mà gấp gáp nói:

– “Làm ơn hãy sai người đến ngăn Sĩ Quân đi sâu vào rừng.”

Trái ngược với vẻ mặt lo lắng của Tiêu Sĩ Trung, A Phương lại vô cùng điềm tĩnh mà gỏn gọn nói:

– “Có lẽ nhị thiếu gia đến lấy món quà bí mật gì đó tặng cho cậu. Ai nấy trong chúng ta đều biết, nhị thiếu gia vốn rất thông minh, cậu ấy nhất định sẽ không tự ý đi vào rừng mà không suy nghĩ đâu.”

Chưa đầy vài phút, Tiêu Sĩ Trung cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Hai mắt không tài nào mở được mà nhanh chóng thiếp dần đi. A Phương vội vàng đặt cậu nằm xuống mà trầm giọng nói:

– “Xin lỗi đại thiếu gia, tôi buộc lòng phải làm vì tương lai sau này của cậu.”

Về phía bên này, hiện tại, Tiêu Sĩ Quân cũng đã đi gần sâu trong lòng rừng. Âm thanh khi nãy bỗng chốc biến mất khiến cậu cảm nhận có điều gì đó bất thường. Ngay khi cậu vừa xoay người toang trở ra ngoài liền xuất hiện bóng người áo đen dùng một cây gỗ to đập mạnh vào đầu khiến cậu nằm lăn ra đất.

Thuộc hạ được Chương Khã cử đến trước để chờ thời cơ tiêu diệt Sĩ Quân đã sớm đào một cái hố sâu ở bên trong rừng. Ngay khi nhận được tin cậu bị đánh đến bất tỉnh, đầu chảy khá nhiều máu liền lập tức đi đến bế cậu đến nơi cái hố đã đào sẵn mà chôn sống.

Ở ngoài này, Chương Khã tỏ ra cuống cuồng ngay khi thấy con trai mình ngủ thiếp đến giờ chưa tỉnh mà kêu la khắp nơi nhằm thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người để thuộc hạ của cô ta ở bên trong rừng tiện bề hành động. Một trong số đó có cả Lý Lệ Xuân. Mặc dù chẳng ưa gì Chương Khã, nhưng suy đi tính lại thì Sĩ Trung cũng chỉ là một đứa trẻ. Cô không thể làm ngơ, trong phút chốc đã quên mất đi sự có mặt của con mình mà vội vàng đến giúp đỡ.

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN