1.
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm nhất đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư lúc bấy giờ.
Địa sư, cổ đại gọi là thầy phong thủy nhưng không phải thầy phong thủy nào cũng được gọi là Địa sư.
Tục ngữ có câu, nhất đẳng Địa sư xem tinh đấu, nhị đẳng Phong thủy sư tìm thủy khẩu, tam đẳng tiên sinh dò đường đi*. Hiện tại, phần lớn người hành nghề trên thế giới này đều là thầy phong thủy bình thường. Ở cổ đại, những người có thể xem thiên văn, hiểu vọng khí thuật** đều nhậm chức ở Khâm Thiên Giám, cống hiến cho gia đình Đế Vương.
*Theo mình tìm hiểu thì đây là câu nói mô tả 3 cấp bậc của địa sư thời xưa. Trước khi xây dựng, xây mồ hoặc làm gì liên quan đến tâm linh, người tôi thường sẽ cần Địa sư, thầy phong thủy hoặc tiên sinh dò đường để nhìn trời đoán dị tượng, tìm cửa sông (nơi dòng nước bắt đầu chảy vào), và cần người dò đường tìm nơi tốt. Tùy theo trường hợp mà tìm người, Địa sư là cấp bậc cao nhất, có thể cân tất cả luôn.
**Vọng khí thuật là phương pháp quan sát chiêm tinh để đoán điềm lành và điềm dữ. Người tu luyện vọng khí thuật tới một trình độ nhất định thì sẽ cảm nhận được năng lượng “may mắn của trời đất” hay còn gọi là “vận khí”, từ đó phán đoán được vận khí vượng hay suy để mà làm việc, đương nhiên họ cũng có thể xem cho người khác.
[Theo mình sưu tầm và tìm hiểu là vậy. Bạn nào có hiểu biết thêm về hai định nghĩa trên thì nhắn cho đảo nha, tụi mình sẽ bổ sung nè, xin cám ơn rất nhiều ^_^]
Tổ tiên họ Kiều nhà tôi chính là Giám Chính* Khâm Thiên Giám, cũng là môn chủ gia truyền của Phong Môn.
*Là chức quan ngũ phẩm, đứng đầu Khâm Thiên Giám. Các thứ tự lần lượt là Giám Chính (ngũ phẩm), Giám phó (lục phẩm), Ngũ quan chính (lục phẩm). Theo wiki.
Sau khi từ Tương Tây trở về, tôi đến nhà của hotboy Giang Hạo Ngôn ăn cơm. Tôi phát hiện bác cậu ấy cũng ở đó, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.
Giang Hạo Ngôn giới thiệu với tôi, cô ấy tên là Triệu Tư Tư, là chị họ của cậu. Năm trước cô ấy mới debut, bây giờ là diễn viên vô danh tiểu tốt của giới giải trí.
Lần này hẹn tôi ăn cơm là muốn nhờ tôi hỗ trợ chị họ cậu.
Thì ra là khoảng thời gian trước, đài truyền hình Giang Nam làm một show bắt ma, họ đã đưa một loạt các ngôi sao trong giới vào thăm ngôi nhà ma, chương trình đã gây tiếng vang lớn trong một đêm. Chỉ trong vòng một đêm mà đã xuất hiện đủ các thể loại show dựng lên theo phong trào, nào là nhà ma này, nghĩa trang kia. Công ty của Triệu Tư Tư cũng không chịu thua kém, họ vội vã bày ra một show thám hiểm.
Show này mời sáu minh tinh, ba nam ba nữ cùng đi đến khám phá một địa danh nổi tiếng rùng rợn. Sự khác biệt của show này với các show khác chính là tổ tiết mục mời hai vị đại sư huyền học tham gia chung.
“Ài, bọn họ trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy mạo hiểm mới thú vị. Nhưng những người từng trải như chúng ta mới biết chuyện tâm linh không đùa được đâu. Kiều đại sư, tôi chỉ có một đứa con gái là Tư Tư, chỉ có ngài đi theo thì tôi mới yên tâm được.”
Bác Giang thở dài, vừa nói lời chân thành vừa cầm tay của tôi, còn tiện thể nhét một tấm chi phiếu vào tay tôi nữa.
Tôi vốn muốn từ chối, cú điện thoại lần trước của Đồng Phúc Sinh kia vẫn còn khiến tôi như bị mắc xương cá trong cổ họng. Tôi vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc này đang theo dõi tôi, sau này nó sẽ tiếp tục gây sự cho mà xem. Nhưng mà nhìn vào phần “tình cảm” của bác Giang trong tay, tôi chỉ đành gật đầu một cách khó xử.
Cũng không phải chỉ vì tiền bạc đâu, Triệu Tư Tư là một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, tôi không đành lòng nhìn cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Kiều đại sư, nói lời phải giữ lấy lời. Bên phía trường học cứ giao cho tôi sắp xếp, tôi mua vé máy bay đi Vân Nam cho hai người.”
Tôi sửng sốt, trong lòng hiện lên cảm giác bất an.
“Dì nói địa điểm thám hiểu ở Vân Nam hả? Chỗ nào ở Vân Nam vậy dì?”
Triệu Tư Tư: “Vân Nam, núi Ai Lao.”
Lạch cạch!
Đôi đũa trong tay tôi rơi xuống bàn, tôi và Giang Hạo Ngôn đưa mắt nhìn nhau, một cảm giác vô cùng hoang đường xuất hiện từ tận đáy lòng tôi.
2.
Ngày cuối cùng ở Tây Tương đó, Đồng Phúc Sinh đã gọi điện thoại cho tôi, cậu ta nói hẹn gặp lại ở núi Ai Lao. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu nên liền tìm hiểu các loại tư liệu về núi Ai Lao.
Núi Ai Lao nằm ở trung bộ vùng Vân Nam, trong lịch sử từng xảy ra sự kiện c.h.ế.t người hàng loạt vài lần.
Từ thời kì Tần và Hán, người dân tộc Thái đã thành lập chính quyền vô cùng hùng mạnh ở đây, gọi là nước Ai Lao. Thời nhà Hán, tướng quân Tống Việt thống lĩnh hơn một trăm chiến sĩ nòng cốt xâm nhập vào trong Ai Lao nhằm thảo phạt dân man di, ấy vậy mà binh lính lại đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, c.h.ế.t một cách vô cùng kỳ lạ.
Lúc người ta phát hiện ra thì trên người bọn họ không hề có vết thương nào, quần áo bị lột s@ch, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Không chỉ mỗi sự kiện đó, vào thời Khang Hi của nhà Thanh, tàn quân còn sót lại của Ngô Sơn Quế chạy trốn tới núi Ai Lao cũng bị tình trạng giống như vậy.
Mà sự kiện lớn nhất trong những năm gần đây là vào năm ngoái, có bốn nhân viên địa chất vào khảo sát trong núi Ai Lao vô tình bị mất tích, lúc người ta phát hiện ra thì họ đã t.ử v.o.ng. Trong đó, có một người c.h.ế.t rất kì lạ, quần áo của anh ta bị cởi s@ch, vùng bụng bị lộ ra, khóe miệng còn đang mỉm cười, tình huống này y hệt sự kiện đã xảy ra trong lịch sử.
“Kiều đại sư, ngài yên tâm, nơi này không có gì dị thường đâu. Nguyên nhân những nhân viên địa chất c.h.ế.t là do sốc nhiệt, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở nơi phát hiện ra bọn họ cực kỳ lớn. Bây giờ chúng ta tới vào mùa hè, thời tiết nóng nực, tổ tiết mục cũng chuẩn bị đầy đủ, không có vấn đề gì cả đâu.”
Triệu Tư Tư không quá quan trọng vấn đề, tôi miễn cưỡng gật đầu nhưng trong lòng hiểu rõ tình hình không đơn giản như vậy.
Cứ cho là Đồng Phúc Sinh mua chuộc người bên cạnh Lưu Hùng để gọi cuộc điện thoại đó cho tôi đi, thế nhưng làm sao cậu ta biết được tôi chắc chắn sẽ đến núi Ai Lao chứ?
Trừ phi, cậu ta đã điều tra bối cảnh của nhà họ Giang trước rồi. Có lẽ trong tổ tiết mục của Triệu Tư Tư cũng có người của cậu ta.
Hiển nhiên là Giang Hạo Ngôn cũng muốn đi theo chúng tôi.
“Chị, em đi cùng với mọi người, chị nói em là trợ lý của chị là được.”
Ba mẹ Giang không lay chuyển được ý định của cậu ấy nên đành đồng ý.
Nhóm người chúng tôi còn chưa xuất phát mà tổ tiết mục đã đăng bài PR trên mạng rồi.
Nhóm khách mời toàn là minh tinh hạng A hạng B, cái tên Triệu Tư Tư nằm trong số đó lại vô cùng bắt mắt. Trong lúc này, mọi người nhao nhao mắng cô ấy dùng tiền để xin vào show.
“Cô ấy có tài trợ hay không không quan trọng, quan trọng là tôi thích xem tiết mục này. Chương trình mời đại sư phong thủy Trần Trinh vô cùng nổi tiếng ở Hong Kong đó!”
“Nghe nói cát xê mời ngài ấy xuất hiện trên sóng truyền hình tới tận bảy con số lận đó, không kém ngôi sao hạng A đâu!”
“Không phải mời tới hai thầy phong thủy lận hả? Người còn lại là ai vậy?”
Mọi người nhao nhao nghị luận, trong lúc này, đại sư thần bí được Triệu Tư Tư mời vào tổ tiết mục đã lên thẳng hot search.
3.
Địa hình núi Ai Lao rất dốc, cây cối rậm rạp, khe núi ở khắp nơi, hoàn cảnh địa lý hết sức phức tạp. Sau khi tổ tiết mục đến, họ cũng bị sốc nặng. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên kiểm lâm, cuối cùng họ chỉ đành dựng trại ở ngay rìa núi.
Lúc chúng tôi đến, trại đã được dựng với quy mô lớn rồi.
Chương trình dựng trại vòng quanh chân núi, ở giữa đặt một cái bàn dài, trên bàn dài có trưng bày đồ ăn và hoa tươi, hơn chục máy ảnh gắn chân đế dài và ngắn đang quay phim, chụp hình cái bàn đó.
“Quý vị khán giả thân mến, vì để đảm bảo tính xác thực của chương trình nên tổ tiết mục đã chọn phương thức livestream, kính mời mọi người vào xem trực tiếp.”
Một người dẫn chương trình nhiệt tình giới thiệu hình thức show trước ống kính, minh tinh tham gia sẽ chia làm hai nhóm đấu với nhau, mỗi nhóm sẽ chọn một thầy phong thủy. Hai bên tách ra hành động, khán giả có thể vào kênh livestream riêng của từng nhóm để xem. Nhóm nào có số lượng người xem cao hơn sẽ được tổ tiết mục thưởng thêm phần thưởng.
Phần mở đầu là tiết mục khách mời tự giới thiệu bản thân.
Nhóm minh tinh ngồi xung quanh bàn, lúc đến phiên tôi, tất cả mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò lẫn kinh ngạc, họ cứ tưởng tôi là trợ lý của Triệu Tư Tư.
“Chào mọi người, tôi là Kiều Mặc Vũ, là một đại sư phong thủy.”
Khung chat lập tức bùng nổ.
“Cái gì? Cô ta là đại sư phong thủy thần bí đó hả, giỡn hả má? Nhìn như mới mười tám tuổi thôi á?”
“Tui là tui nghi chương trình không phải do Triệu Tư Tư tài trợ đâu, là con bé đó mới đúng! Thiết lập nhân vật của bé này quá trâu bò luôn, đại sư phong thủy trẻ trung xinh đẹp mượn cơ hội này để debut, PR đỉnh dữ trời.”
Lượt xem livestream bỗng nhiên tăng vọt, vẻ mặt của đạo diễn vô cùng kinh ngạc và vui mừng, vị đại sư phong thủy trẻ tuổi này, ông mời đúng người rồi, sau này chỉ cần tập trung chủ đề xung quanh cô bé là được.
Trong số các vị khách mời là người nổi tiếng, có một diễn viên lớn tuổi gọi là chị Bạch, tính tình chị ta nổi tiếng đó giờ là thẳng thắng và bộc trực, chị ta đánh giá tôi với vẻ khinh thường rồi cười lạnh một tiếng.
“Đạo diễn, lát nữa tôi không muốn chung nhóm với con bé này đâu, loại người mạo nhận mình là đại sư phong thủy này dễ gây chuyện lắm, nhiều khi hại người ta c.h.ế.t hồi nào cũng không hay.”
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều ngại ngùng mà nhìn tôi, tôi cũng chỉ cười cười. Lúc tôi đang tính nói chuyện, bên cạnh bỗng vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
“Vị khách mời cuối cùng của chúng ta đây, chính là đại sư phong thủy đến từ Hong Kong – Trần Tinh.”
“Rất nhiều khán giả không biết vị Trần đại sư này nhưng chị Bạch thì không hề xa lạ. Biệt thự của chị Bạch ở Hong Kong lúc trước chính là do Trần đại sư thiết kế phong thủy. Chị Bạch, chi bằng chị giới thiệu Trần đại sư cho quý vị khán giả biết một chút nha?”
4.
Trần Trinh mặc một bộ đồ thời Đường, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, ông ta chắp tay sau lưng rồi từ từ đi tới, tạo hình nhìn rất tiên phong đạo cốt. Chị Bạch đứng lên, nhiệt tình ôm xã giao ông ta một cái.
“Trần đại sư, đã lâu không gặp. Lần trước tôi đã nghe nói chuyện của Lưu Hùng, cuối cùng là do ngài và Từ hội trưởng bắt tay giải quyết. Sau này, nếu có cơ hội mời ngài uống rượu, mong ngài kể rõ chi tiết cho tôi nghe nha.”
Trần Trinh gật đầu, mỉm cười vẫy vẫy tay với mọi người, lúc ánh mắt ông ta quét tới mặt của tôi thì nụ cười trên miệng cứng đờ, ánh mắt trừng lớn rồi hít vào một hơi thật sâu.
“Môn… môn chủ?”
Tôi hừ lạnh một tiếng.
“Chuyện của Lưu Hùng là ông giải quyết hả? Trần đại sư đúng là lợi hại quá ha, kể tôi nghe chút chơi?”
Trần Trinh lập tức dùng vẻ mặt chân chó mà cười cười, chạy tới ôm cánh tay của tôi.
“Hây da, môn chủ, lần này có ngài là tôi an tâm rồi, nếu không thì tôi cũng thấy hơi sợ sợ á.”
Mọi người thấy dáng vẻ nịnh nọt của Trần Trinh thì vô cùng chấn động, khung chat lập tức bùng nổ.
“À, nhớ rồi mấy bà ơi, hèn gì tui thấy Kiều Mặc Vũ này quen quá trời quen, chị đẹp là vợ chưa cưới của nhà giàu số một Hong Kong đó!”
“Tôi cũng biết chuyện Lưu Hùng nè, nghe nói là bia mộ trong phần mộ tổ tiên bị rạn nứt gì gì đó, xong rồi mời đại sư phong thủy tới, cuối cùng là cầu hôn đại sư phong thủy luôn.”
“Tui còn coi mấy cái video clip khác nè, ngay cả Từ hội trưởng cũng gọi Kiều Mặc Vũ này là môn chủ. Lưu Hùng đỉnh dữ dị trời, thì ra tô tô vẽ vẽ nhiều như vậy là để chuẩn bị cho vợ chưa cưới của mình debut, ảnh dàn dựng cho mấy vị đại sư Hong Kong làm nền cho vợ ảnh hết luôn.”
“Chuẩn nha bà, đầu tiên là tạo bàn đạp ở Hong Kong, bây giờ là debut ở cái show này, bộ nghĩ tụi tui dễ bị lừa như người Hong Kong mấy người hả?”
Bình luận nhảy lên với tốc độ 99 cái trên một giây, trong lúc đó lại có một ID điên cuồng nhảy tới nhảy lui trên khung chat.
Tiểu Giang Kiều môn: “Mấy người xàm điên! Kiều Mặc Vũ không phải là vợ chưa cưới của Lưu Hùng.”
“Bớt xàm, bớt đồn! Kiều Mặc Vũ là môn chủ của Phong Môn, biết Phong Môn không? Giang hồ có tám đại tông môn, Phong Môn chuyên nghiên cứu về phong thủy sông núi, tất cả thầy phong thủy đều từ Phong Môn mà ra.”
“Lầu trên là thủy quân của Lưu Hùng hả mấy chế? Vẽ mấy cái nét đẹp quá trời kìa.”
Tiểu Giang Kiều môn: “Vẽ con m.ẹ mày, mày mới là thủy quân của Lưu Hùng! Kiều Mặc Vũ hoàn toàn không có quan hệ gì với Lưu Hùng hết trơn!!!”
Trần Trinh ngồi vào chỗ của mình, chị Bạch nhìn ông ta với vẻ thắc mắc vài lần. Sau khi quay phần giới thiệu xong, chị ta mở điện thoại ra xem, vừa xem đã hiểu ngay, ánh mắt nhìn tôi càng thêm vẻ khinh bỉ.
5.
“Tiếp theo sẽ bắt đầu chia đội, sáu người sẽ oẳn tù xì theo cặp, người thắng sẽ được chọn trước.”
Cặp đầu tiên oẳn tù xì là chị Bạch và Triệu Tư Tư, chị Bạch thắng, chị ta đi đến bên cạnh Trần Trinh.
“Tôi chọn Trần đại sư.”
Triệu Tư Tư lập tức vô cùng xấu hổ mà nhào tới ôm lấy tay tôi: “Tôi chọn Kiều Mặc Vũ.”
Hai người cùng liếc nhau một cái rồi thầm mắng nhau một tiếng đần độn.
Chia đội xong, vẻ mặt Trần Trinh rất bất mãn.
“Tại sao tôi không được chọn vậy? Tôi cũng muốn chọn Kiều đại sư!”
Người dẫn chương trình: “Ha ha, Trần đại sư vui tính ghê. Chia nhóm xong rồi, tiếp theo tôi sẽ công bố nhiệm vụ đầu tiên.”
Người dẫn chương trình lấy một tấm ảnh đặt ngay camera.
“Đây là loại nấm mọc rất nhiều ở núi Ai Lao, tên là nấm cửu yêu.”
“Nghe nói ở gần t.h.i t.h.ể của nhân viên địa chất lúc trước đã mọc đầy nấm cửu yêu. Tiếp theo, mời hai nhóm bắt đầu xuất phát, nhóm nào tìm được nấm cửu yêu về trước thì sẽ là người chiến thắng!”
Người dẫn chương trình ra hiệu một tiếng, nhóm bên kia lập tức kéo Trần Trinh xuất phát. Bên chúng tôi có ba người nổi tiếng, ngoại trừ Triệu Tư Tư thì còn có một nam một nữ.
Nam tên là Lâm Tân, cao 1m86, mày kiếm mắt sáng là một tiểu sinh* đang nổi tiếng.
*Tiểu sinh: Chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.
Nữ tên là Chu Tuyết, sở hữu gương mặt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, được xưng là nữ hoàng mặt đơ, cũng không nổi tiếng lắm, ngoại hình là kiểu hoàn toàn khác Triệu Tư Tư.
“Đi thôi, đừng kéo dài dây dưa nữa.”
Chu Tuyết vác một cái túi vải trên vai, vẻ mặt không kiên nhẫn mà thúc giục.
Tôi gật đầu, bỏ đồ vào túi rồi thúc giục Giang Hạo Ngôn. Không biết tên này bị gì nữa, lúc trước chính cậu ấy mặt dày mày dạn chạy theo qua đây, bây giờ ngồi chồm hổm cầm điện thoại, lại còn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt hung dữ, chả biết đang làm gì nữa.
“Tiểu Giang, nhanh tay nhanh chân lên.”
Thân phận hiện tại của Giang Hạo Ngôn là trợ lý chụp ảnh của nhóm chúng tôi, là sinh viên làm việc part-time, Chu Tuyết vô cùng khách khí với cậu ấy.
“Nói mới thấy, ngoại hình của trợ lý này đẹp trai ghê, không thua gì Lâm Tân luôn.”
“Đúng đúng đúng, giá trị nhan sắc của nhóm này cao ghê trời. Lượt xem trực tiếp cũng nhiều hơn bên nhóm kia nữa!”
Khung chat không ngừng có bình luận mới nhảy lên, đột nhiên tốc độ bình luận tăng nhanh vô cùng.
“Má ơi, mau qua phòng livestream kế bên coi kìa! Trần đại sư bắt đầu thi pháp rồi!”
“Chu choa mạ ơi! Thần kỳ lắm mấy má ơi, qua đó coi lẹ đi!”
6.
Nhóm của Trần Trinh, ngoại trừ chị Bạch thì còn hai nam minh tinh khác. Trong đó có một người là diễn viên hài Vương Cường, anh ta ngoài ba mươi nhưng đã tham gia rất nhiều bộ phim hài, người còn lại là ca sĩ thần tượng Chu Chu bước ra từ một chương trình tài năng.
Diễn viên hài Vương Cương có tinh thần hơn thua rất cao nên khi tổ đạo diễn ra hiệu một tiếng là anh ta lập tức kéo chị Bạch đang đeo túi trên lưng, cả hai chạy một cái vèo.
Ca sĩ Chu Chu cũng kéo Trần Trinh chạy như bay, không hổ là ca sĩ trẻ, dung tích phổi đã đạt tiêu chuẩn nhất định, Trần Trinh bị cậu ta kéo tới mức muốn bay lên trên cao, người không biết còn tưởng cậu ta đang chơi thả diều ấy chứ.
Mấy người bọn họ nhanh chóng xông vào trong núi rừng, tốc độ vượt xa nhóm còn lại.
Bọn họ vừa vào trong rừng đã lập tức cảm giác được sự quỷ dị của núi Ai Lao.
Chỉ thấy chân núi quanh quẩn một tầng sương trắng, doanh trại bên ngoài vốn nhìn rất rõ, bây giờ đã mờ mờ ảo ảo, lại còn nhìn không rõ nữa.
Mọi người kìm lòng không được mà dừng bước lại, đồng loạt quay sang nhìn Trần Trinh.
“Trần đại sư, đi đâu bây giờ?”
Trần Trinh đặt tay lên cây rồi thở hồng hộc, nghe vậy thì lấy la bàn trong túi ra, đặt ở trước mặt rồi nhìn chăm chú.
Ông thở tới mức bên trong phổi đau ơi là đau, tầm nhìn trước mắt tựa như bị một cái màn đen che kín, con mẹ nó chứ, thằng nhóc con này chạy giỏi vậy trời!
Trần Trinh trợn mắt, không nhìn vô la bàn nổi nữa, đành giả bộ giơ tay làm màu giống tôi rồi tiện tay chỉ một phương hướng nào đó.
“Ngũ Hành nấm ma thuộc Ất Mộc, Ất Mộc ở cung Tốn, nằm ở phía Đông, đi hướng bên kia đi.”
Phương hướng ông ấy chỉ là đám bụi cây rậm rạp, ngay cả đường mòn cũng không có.
Mọi người nhìn nhau một cái, vẻ mặt xấu hổ, chị Bạch cho Trần Trinh mặt mũi, chị ta đeo túi trên lưng bước về phía đó.
“Tôi tin Trần Trinh đại sư.”
Chị Bạch cầm gậy lên, đẩy bụi cây ra, bỗng nhiên trừng to mắt rồi hét lên: “Trời đất ơi, mọi người tới đây coi nè!”
Camera vội vàng đi tới bên cạnh chị ta, màn ảnh cũng chuyển về hướng chị ta chỉ, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một con đường nhỏ rõ ràng, còn hai bên đường thì mọc chi chít nấm Cửu Yêu.
“Má ơi, Trần đại sư đỉnh ghê, dùng la bàn cũng có thể tìm được nấm ma hả? Mị sẽ là người đầu tiên xem hái nấm trên livestream nè.”
“Chời đất ơi! Vậy mà cũng được nữa hả? Tui nghĩ tổ tiết mục sắp xếp hết rồi!!!”
“Má tức, la bàn đỉnh vậy mà không chịu giúp cảnh sát tìm mấy đứa trẻ bị mất tích.”
“Ý tưởng của lầu trên cũng hay ha, tôi nghĩ cảnh sát sẽ liên hệ nhờ Trần đại sư hỗ trợ một phen đó.”
“Giúp cái gì mà giúp, nói chuyện khoa học tí đi, đây là sự sắp xếp của tổ tiết mục đó, kỹ thuật diễn xuất của mấy người này cũng hay ghê ha.”
Khung chat nổ mạnh, đạo diễn ở trước ống kính vui như tết.
Vẻ mặt của phó đạo diễn lại đầy hoang mang, nhiệm vụ tìm nấm Cửu Yêu là do tổ tiết mục dày công sắp xếp. Nấm Cửu Yêu không hề dễ kiếm ở núi Ai Lao, vốn là phải leo lên độ cao hai trăm mét so với mực nước thì mới tìm được. Nếu mà tùy ý nhặt được ở ven đường, nhiệm vụ vừa giao đã hoàn thành thì còn cái quái gì là hấp dẫn nữa?
Phó đạo diễn vẫy vẫy tay, kêu người dẫn đường địa phương đến rồi chỉ vào màn hình cho ông ta xem.
“Không phải lúc đầu ông nói là đã tìm khắp chân núi rồi, không có một cây nấm Cửu Yêu nào sao, sao giờ ven đường đầy nấm vậy?”
Người dẫn đường nhức đầu: “Lạ vậy ta, sao chỗ này lại có nấm Cửu Yêu chứ?”
Phó đạo diễn tức giận mà trừng mắt với ông ta, hết cách rồi, tổ tiết mục vừa mới livestream, đâu thể nào kết thúc liền được. Phó đạo diễn cầm bộ đàm lên, bắt đầu thông báo lại nhiệm vụ cho hai nhóm, ông nói lúc nãy thông báo không rõ ràng, bây giờ nâng cấp nhiệm vụ lên, họ phải tìm nấm Cửu Yêu cao trên 20cm mới tính là hoàn thành.
7.
Chị Bạch buông bộ đàm xuống một cách tức giận.
“Cái này không phải chơi xấu à, 20cm còn lớn hơn cả bàn tay, loại nấm nhỏ này làm sao cao vậy được?”
Vương Cường an ủi: “Không sao đâu chị, chúng ta cứ men theo con đường này, nhất định có thể tìm được cây to nhất. Có Trần đại sư ở đây rồi, tới lúc đó cứ nhờ ngài ấy mở la bàn chỉ phương hướng là được. Trận này chúng ta thắng chắc rồi!”
Tất cả mọi người cười rộ lên, vẻ mặt thoải mái. Mà nhóm nhỏ của chúng tôi thì không được vui như vậy.
Chúng tôi còn chưa ra khỏi phạm vi doanh trại mà đối phương đã tìm được nấm Cửu Yêu, Lâm Tân cầm điện thoại và nhìn khung chat, sắc mặt cậu ấy thay đổi hoàn toàn.
“Bọn họ phát hiện ra con đường toàn là nấm Cửu Yêu, chúng ta mau dí theo họ, đừng có lề mề ở đây nữa!”
Nhóm chúng tôi gia tăng tốc độ, đi theo hướng nhóm Trần Trinh vừa rời khỏi. Mọi người vừa vào trong rừng, ánh mặt trời ấm áp trên cao đã bị che phủ hoàn toàn, ánh nắng xuyên qua từng hàng cây kẽ lá thành những tia sáng nhỏ vụn, con người ở trong hoàn cảnh này rất dễ đánh mất phương hướng.
“À thì… Kiều Mặc Vũ, cô thử dùng la bàn xem xem bọn họ đi về phía nào.”
Tất cả mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ, tôi gật đầu, lấy la bàn trong bao ra, nhìn lướt qua rồi bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
Chỉ thấy kim la bàn xoay vòng vòng không hề có tí quy luật nào, nơi này có từ trường quấy nhiễu kim đồng hồ.
Tôi vội ho một tiếng rồi cất la bàn vô.
“Không cần xem nữa, tôi có biện pháp tốt hơn.”
Nói xong thì dồn khí vào đan điền, ngửa cổ hét to một tiếng: “Trần Trinh… các người ở đâu vậy…”
Mọi người:…
Kênh chát: “Ha ha ha ha ha, cô gái này hài hước quá trời ơi, cười xỉu.”
“Còn nói mình là đại sư, ngay cả la bàn cũng không xem được, mắc cỡ quá hai ơi!”
“Rốt cuộc là Lưu Hùng ưng bà này ở điểm nào vậy trời?”
Chỉ chốc lát sau, phía Tây Nam xa xa truyền tới tiếng đáp lời của Trần Trinh: “Môn chủ… tôi ở đây nèèèèèèèèèèèè…”
Tôi gật đầu: “Ở bên kia kìa, đi thôi.”
Mọi người đi theo tôi, dọc đường đi, bầu không khí vô cùng trầm mặc, Triệu Tư Tư cố gắng nói mấy câu hài hài gây cười nhưng không ai hưởng ứng với cô ấy cả.
Toàn bộ thời gian này, Lâm Tân thì xụ mặt một đống còn Chu Tuyết thì châm chọc tôi một cách kỳ quái.
“Kiều Mặc Vũ, thật ra thiếu hiểu biết cũng không sao đâu nhưng đáng sợ nhất là loại người không biết lại giả bộ là biết, rồi chỉ đạo bậy bạ. Lát nữa cô nói ít lại một chút, có thua thì tụi tôi cũng không trách cô.”
Tôi không quan tâm cô ta, mọi người nhanh chóng đi đến con đường nhỏ mà nhóm Trần Trinh đang đi.
Nhìn nấm Cửu Yêu chi chít trước mắt, tất cả mọi người thét lên một tiếng kinh hãi.
Chu Tuyết: “Chính là nơi này, cứ đi vào trong, nhất định sẽ tìm được cây nấm lớn nhất.”
Lâm Tân: “Vậy còn chờ gì nữa, nhanh cái chân lên, đừng để cho nhóm chị Bạch giành trước chứ.”
Tôi đi qua đó, ngồi xổm xuống, rồi hái một cây nấm Cửu Yêu một cách run rẩy, nấm nhỏ trắng tinh rơi vào trong lòng bàn tay tôi, tôi lập tức cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
“Nguy rồi, đây không phải là nấm Cửu Yêu…”
8.
Tôi cầm nấm Cửu Yêu đi đến trước camera, kéo mũ nấm ngược lên, chỉ vào những điểm đen nhỏ nhỏ trên đó rồi nói: “Đây là nấm U Linh, trên thân nấm Cửu Yêu không có chấm đen. Trong truyền thuyết, nấm U Linh thích ăn x.á.c thối, sẽ nở rộ ở những nơi ngọn núi nhiều x.á.c c.h.ế.t.”
Lâm Tân bật cười.
“Nấm U Linh, ha ha ha, lại còn ngọn núi x.á.c c.h.ế.t, sao nào, chỗ này có x.á.c c.h.ế.t hả? Bịa chuyện gì mà như thật vậy.”
Trước màn ảnh, đạo diễn cũng gật đầu một cách thỏa mãn.
“Hay, quá hay, Kiều Mặc Vũ biết cách xử lý mọi chuyện ghê. Nhìn xem, số người xem trực tiếp lại tăng rồi.”
Quả nhiên, khung chat nổ bung bét luôn, tất cả đều là bình luận mắng chửi.
“Tôi đi tra google, đúng là trong game World of Warcraft có nấm U Linh, nhóm chị gái này đang chơi trò chơi hả?”
“Vì tỉ lệ người xem trực tiếp mà tổ tiết mục bày trò lố tới dị luôn.”
Chu Tuyết lại trực tiếp trợn trừng mắt, chỉ có Triệu Tư Tư và Giang Hạo Ngôn đi tới gần, một trái một phải đứng bên cạnh tôi.
“Kiều Mặc Vũ, nấm U Linh này có nguy hiểm gì hả?”
Tôi gật đầu.
“Thứ này độc lắm, ăn xong sẽ sản sinh ảo giác. Hơn nữa, nơi nấm U Linh mọc đầy như vậy chắc chắn sẽ có sơn tiêu lui tới.”
“Thứ kia rất nguy hiểm, còn ghê gớm hơn cả cương thi, tới lúc đó các cậu cứ theo sát tôi.”
Sơn tiêu là một con quái vật một chân được ghi lại trong Sơn Hải Kinh, có khuôn mặt người và cánh tay dài, khắp người đầy lông đen, gặp người là cười. Nó do tà khí trong núi biến thành, uy lực vô biên, nếu thực sự đụng phải bọn nó thì đúng là phiền quá phiền.
Kênh chat cười nhạo bọn họ một trận.
“Tôi lại mới vừa tra google tiếp, sơn tiêu là một loài khỉ đầu chó, đây là giống khỉ chỉ có ở phía Tây Châu Phi, Trung Quốc vốn không có loài đó.”
“Lầu trên khoan khẳng định lại đi, không chừng tổ tiết mục thật sự bắt khỉ đầu chó tới dọa nhóm khách mời, cũng không phải là không có khả năng.”
“Cuốn quá trời, lòng hiếu kỳ của tôi thật sự bị Kiều Mặc Vũ gợi lên rồi, tôi muốn nhìn một chút xem cô gái này có thể nói thêm mấy lời vô lý nào nữa.”
Khung chat nhảy bình luận mới lên một cách điên cuồng, Lâm Tân đen mặt, hừ lạnh một tiếng.
“Xàm!”
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, núi càng ngày càng dốc, Triệu Tư Tư theo không kịp. Chúng tôi đi một đoạn rồi nghỉ một đoạn, đi được khoảng nửa tiếng thì phía trước xuất hiện một ngã rẽ.
Con đường bên trái vô cùng bằng phẳng, hai bên mọc đầy nấm U Linh. Con đường bên phải nằm ở giữa những khe núi đá khổng lồ, ở bên cạnh còn có một đống bụi gai.
Tôi đi đến trước bụi gai và thấy phía trên có một vài điểm màu đỏ, bay phấp phới trong gió. Tôi vươn tay bắt lấy, thì ra là tua rua của mặt xâu chuỗi được treo trên ba lô của Trần Trinh.
Tôi chần chừ mà ngồi xổm người xuống, cố gắng nhìn kỹ, quả thật có lộ ra dấu chân.
9.
“Nhóm Trần Trinh đi vào trong này, chúng ta cũng vào.”
Tôi chỉ huy mọi người đi vào trong khe núi đá, Lâm Tân lập tức nổi điên.
“Kiều Mặc Vũ, ai có mắt cũng nhìn thấy nhóm Trần Trinh đi dọc theo đường có nấm Cửu Yêu đó.”
Nói xong thì lấy điện thoại ra, mở phòng livestream bên cạnh cho tôi xem.
“Nhìn thấy dưới chân bọn họ là gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Cái thứ nấm U Linh quỷ quái này có thể tùy ý sinh trưởng, trong nháy mắt là đã sinh ra một đống rồi. Rõ ràng là nó mới mọc trên con đường này để dụ chúng ta đi, không thể để nó lừa được.”
Nói xong, bản thân tôi tới sát khe đá rồi chui qua, ý bảo bọn Giang Hạo Ngôn đi theo tôi.
Lâm Tân sụp đổ luôn rồi.
“Kiều Mặc Vũ, cô có thể nói chuyện có khoa học một tý được không, loại nấm này có thể sinh trưởng chỉ trong một giây? Lại còn cố ý dẫn đường chúng ta, vậy chẳng lẽ nó mọc ra thêm cái não trong đó nữa hả?”
“Vậy thì tôi nói chuyện khoa học với cậu nhé, cậu có biết sinh vật lớn nhất trên thế giới này chính là nấm hay không? Nấm mật ong* của Mĩ dài năm đến sáu km, có nghĩa là dài hơn cả một ngọn núi.”
*Có nhiều tên gọi, tên quốc tế là Armillaria mellea, các bạn có thể lên google tìm hiểu thêm nhen.
“Nấm U Linh cũng giống vậy, bề ngoài nó nhỏ như vậy nhưng thật ra tụi nó có sự liên kết với nhau dưới nền đất, nghĩa là cơ thể mẹ của nó vô cùng vô cùng vĩ đại. Tất cả nấm nhỏ lộ ra trên bề mặt này chỉ là một phần của nó, vì lẽ đó mà nó muốn nấm con chui ra ở đâu thì mấy cây nấm chui ra ở đó.”
Bình luận mới nhảy liên tục trên kênh chat.
“Tôi tra Baidu rồi nha, cô ấy nói đúng thật đó, sinh vật lớn nhất thế giới là nấm.”
“Cô này âm mưu lợi dụng khoa học để bịa một câu chuyện vô lý nào đó đó, còn bày đặt nói kiểu trừu tượng nữa.”
“Cô gái, em thành công gợi lên sự hứng thú của tôi rồi đó.”
Lâm Tân giận tới mức bật cười, cậu ta mang tiếng là tốt nghiệp ở Mĩ, là “con nhà người ta” hiếm có của showbiz, cậu hoàn toàn không thể chịu đựng được những việc phản khoa học như vậy
“Được, các người đi bên đó đi. Chu Tuyết, chúng ta qua bên kia, bên kia mới có nhiều nấm Cửu Yêu.
Lâm Tân xoay người đi một cách dứt khoát, sao tôi có thể để câu ta toại nguyện được chứ. Không nói đến vấn đề mẹ Triệu Tư Tư đưa tiền cho tôi, nhưng mà tổ tiết mục đã thanh toán cát xê cho tôi tới 20 vạn, tôi phải phụ trách an toàn cho nhóm của mình.
Tôi tiến lên giật ba lô của Lâm Tân một cái, rồi quay đầu chạy lên núi.
“Lêu lêu lêu, đố cậu bắt được tui.”
Kênh chat:
“Kiều Mặc Vũ thật đáng ghét nha!”
“Tức ghê, tui không muốn thấy cô ta ức hiếp Tân Tân của tui chút nào.”
“Đoạn đường này làm gì có nấm Cửu Yêu chứ, nếu mà tìm được nhóm chị Bạch thì chắc có người giở trò rồi. Thôi, chẳng muốn xem nữa, tôi qua phòng livestream nhóm kia xem đây, xin là xin vĩnh biệt.”
10.
Ống kính chuyển cảnh, hình ảnh được chuyển qua nhóm Trần Trinh.
Vài người ngồi trên chiếu, lấy đồ ăn vặt và nước trong túi trên lưng ra, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Dưới chân bọn họ mọc đầy nấm U Linh, diễn viên hài Vương Cường hái một cây nấm U Linh, cảm thấy lạ lạ nên nhét vào miệng nhai hai cái, sau đó phun ra với vẻ mặt vô cùng đau khổ.
“Quý vị khán giả ơi, nấm này không thể ăn được đâu, có mùi thối vô cùng, ọe…”
Kênh chat: “Ha ha, nhóm bên kia nói nấm Cửu Yêu này có độc đó, ăn vào sẽ sinh ra ảo giác…”
“Tôi là người thành phố Sở Hùng thuộc tỉnh Vân Nam đây, nấm Cửu Yêu không có độc đâu nha, hương vị kém hơn nấm Thủ Thanh*. Nhưng mà tôi nhớ rõ ràng nấm này không có mùi thúi đâu, nó cũng tựa tựa như nấm Kim Châm vậy á, không có mùi gì hết trơn.”
* tên tiếng anh là Suillellus luridus. Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên google nha.
“Cười c.h.ế.t tui, thật sự muốn kêu Kiều Mặc Vũ phòng bên cạnh đến xem, để cô ta biết cái gì gọi là vả mặt.”
Bình luận vẫn nhảy lên đều đều như thường, Vương Cường đang cười cười thì đột nhiên gục đầu xuống, sau đó bất động luôn.
Anh ta cúi đầu xuống một giây, sau đó bỗng nhiên ngẩng cao đầu, gương mặt hung dữ rồi nhào tới bóp chặt cổ ca sĩ Chu Chu.
Chị Bạch sợ tới mức hét ầm lên, chị ta vội lui sang một bên.
Kênh chat:
“Không lẽ Vương Cường giả bộ bị ảo giác hả? Má ơi diễn như thật luôn, làm tôi sợ tới mức nhảy dựng lên rồi nè.”
“Không hổ danh diễn viên hài kỳ cựu, kỹ thuật biểu diễn xuất sắc quá trời quá đất.”
Chu Chu bị bóp cổ tới mức trợn trắng mắt, cảm thấy tình huống không đúng lắm, cameraman dựng đế camera xuống đất cho chuẩn rồi nhào tới giúp Chu Chu kéo Vương Cương ra.
Vương Cường xoay người, rồi vật lộn tại chỗ với cameraman.
Chu Chu nằm trên mặt đất thở hổn hển, chị Bạch đi qua đó kéo cậu ta lên nhưng vừa mới chuẩn bị kéo thì cậu ta đã nhào lên bóp cổ chị Bạch.
Chị Bạch thét chói tai, bị bóp cổ tới mức trợn trắng mắt, Trần Trinh lập tức đi tới hỗ trợ, khung cảnh lúc này đã rối thành một nùi.
Kênh chat hiếm khi trở nên yên tĩnh như vậy.
Thật lâu sau mới có một người thử bình luận thăm dò:
“Hình như… không giống diễn lắm ha?”
“Bà mẹ nó, Chu Chu cầm tảng đá tính đập đầu chị Bạch kìa, hành động này là muốn lấy mạng người đó, ai đó mau tới đi!”
“Trời đất ơi! Nhóm Lâm Tân đâu rồi, mau tới cứu người đi!”
“Lầu trên à, bạn có gấp cũng vô dụng thôi. Tôi thấy nhóm Lâm Tân đã rẽ lối khác, vốn không thể nào gặp nhóm chị Bạch được đâu. Tiêu con mẹ nó rồi, lớn chuyện rồi tổ tiết mục ơi, mau gọi người qua cứu đi.”
Trên màn hình, một tay Chu Chu ôm chặt chị Bạch, tay khác thì giơ một tảng đá hình tam giác sắc nhọn lên, cậu ta nhắm góc nhọn đó vào thẳng huyệt thái dương của chị Bạch.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, lấy tay che miệng, không dám đánh chữ nữa, cũng không dám chớp mắt.