Cẩn Ngọc ngây người, chưa hiểu ngụ ý trong lời nói vừa rồi của Tử Lăng. Tử Lăng hiểu ý, liền ra lệnh cho Dương Thần lấy hồ sơ xin việc của Bạch Mộ Chỉ, giao cho Cẩn Ngọc. “Em xem thử đi, có gì bất ổn không?” Cẩn Ngọc chau mày, cẩn trọng xem từng trang một trong tập hồ sơ dày cộm. Một lúc sau mới căng thẳng lên tiếng: “Dãy số đầu của mã số nhà rất quen, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi?” Dương Thần tiếp lời: “Thiếu phu nhân nói không sai. Dãy số này là quy ước của chung cư Hoa Thiên, mỗi căn nhà ở đó, bèo lắm cũng phải hơn hai mươi tỷ.” Cẩn Ngọc nhếch mép cười khinh, kiểm tra lại hồ sơ một lần nữa: “Hoàn cảnh khó khăn, được nhận học bổng lên đại học mà lại có thể sống trong căn chung cư hai mươi tỷ?” “Không chỉ vậy, cả những vật dụng cô ta dùng đều là hàng hiệu cả thôi.” Cẩn Ngọc gật gật đầu, nhưng vẫn không phát hiện điều gì bí hiểm: “Vậy cũng không có gì quá bất thường. Dù sao Bạch Mộ Chỉ cũng xinh đẹp như vậy, nương tựa được một người đàn ông giàu có, sẵn sàng chu cấp mọi thứ cho cô ta cũng là chuyện hiển nhiên.” Tử Lăng im lặng từ nãy đến giờ, đến lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “Vậy em nghĩ thế nào về một người được lo lắng chu toàn nhưng mỗi ngày vẫn làm việc ở công ty đến quá giờ tăng ca? Đây là yêu nghề thái quá, hay muốn đứng trên đôi chân của mình? Hay còn lý do nào khác?” Cẩn Ngọc cầm chặt xấp hồ sơ trên tay, gật gật đầu: “Hiểu rồi. Người như Bạch Mộ Chỉ, nếu không bán thông tin công ty, cũng là gián điệp của phe đối thủ.” “Thiếu phu nhân, ý của tôi và giám đốc cũng là như vậy đấy!” – Dương Thần mừng rỡ. Đến anh cũng phải công nhận, bộ não của Cẩn Ngọc thật sự rất phi thường. “Vậy tại sao hai người không bắt cô ta? Không có bằng chứng à?” Tử Lăng gật đầu: “Đúng là như vậy. Bạch Mộ Chỉ làm ở đây được một năm, sau đó nghỉ phép khoảng hai tuần, đến lúc trở lại thì lại làm những chuyện đáng ngờ thế này. Chỗ cô ta lại là góc chết, camera không thể ghi lại được.”“Cũng có lần tôi cho người theo dõi, nhưng lần nào cũng bị Bạch Mộ Chỉ phát hiện rồi lẳng lặng về trước, hoàn toàn không có dấu vết gì. Bạch Mộ Chỉ cũng thường mua chuộc những người trong công ty bằng việc mua quà hay bao bọn họ đi ăn tối. Nên cũng không thể khai thác bất cứ thứ gì từ chỗ nhân viên làm việc chung được. Bây giờ thiếu phu nhân không để lộ thân phận, lại còn là phụ nữ, điều tra chuyện này sẽ có phần đơn giản hơn.” – Dương Thần nói tiếp. Cẩn Ngọc thở một hơi đầy căng thẳng: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử điều tra chuyện này. Phải hành động sớm trước khi cô ta kịp làm gì đó có hại cho công ty.” Tử Lăng tỏ vẻ hài lòng, đến giọng điệu cũng ôn nhu hơn bình thường rất nhiều. Dù vốn định sẵn sẽ nhờ Cẩn Ngọc làm chuyện này, nhưng trong tâm vẫn lo sợ cô cảm thấy mệt mỏi: “Nếu cảm thấy quá khó, em có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.” Cẩn Ngọc gật gật đầu, nhưng trong lòng không hề có ý định từ bỏ. Nếu Bạch Mộ Chỉ là mối nguy hại lớn, đương nhiên phải mau chóng trừ hại. Hơn nữa, cô ta dường như đâu chỉ có ý với công ty, mà cả Tử Lăng… dù thế nào, Cẩn Ngọc cũng quyết không để cô ta đạt được mong muốn xấu xa của mình! – —————— Ở tầng dưới, trong nhà vệ sinh của nhân viên nữ. Bạch Mộ Chỉ một mình một góc, nhấc máy gọi cho ai đó, còn liếc tới liếc lui vì sợ bị phát hiện. Hồi nhạc chờ ngân lên một lúc lâu, đầu dây bên kia mới chịu bắt máy: “Có chuyện gì? Có biết tôi bận lắm không?” “Tôi biết! Ông chủ, tôi xin lỗi. Nhưng mà ở trong công ty mới xuất hiện một người quấy rối tôi.” “Một người cũng không đối phó được?” – Đầu dây bên kia vừa lạnh nhạt, vừa khinh thường. Bạch Mộ Chỉ cắn môi, tay cầm điện thoại siết chặt hơn bao giờ hết: “Là lỗi của tôi. Nhưng để xử lý cô ta, tôi có thể xin điều người qua được không?” Bên kia suy nghĩ một hồi lâu: “Được, nhưng phải nhanh gọn. Dụ cô ta đến chỗ không người, tôi sẽ cho khoảng hai mươi đàn em sang đó. Nhớ bật định vị điện thoại của cô.” “Vâng! Cảm ơn ông chủ.” Bạch Mộ Chỉ mừng rốt rít, vừa cảm ơn xong thì người kia cũng vội cúp máy ngay. Cô ta bước ra khỏi nhà vệ sinh nhỏ, nhìn ngắm bộ mặt xinh đẹp của mình trong gương, lạnh giọng: “Viên Cẩn Ngọc, rồi cô sẽ phải trả giá cho sự không biết điều của mình. Ai bảo cô… xinh đẹp hơn tôi?”