Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 39: Uy Hiếp

6:54 sáng – 30/05/2024

Cẩn Ngọc nghe theo kế hoạch của Mạn Tường, khi nhìn thấy đám người đang bao vây Tử Lăng, cũng không ngại liều mạng xông ra đến bên anh. Mạn Tường có nói, dù sao đây cũng là nơi thanh thiên bạch nhật, Tư Không Tà Dương sẽ không dám làm gì quá đáng. Thêm nữa, anh ta còn nói mình sẽ hỗ trợ phía sau, nên cứ việc an tâm.

Tử Lăng nhìn thấy Cẩn Ngọc liền không giữ được bình tĩnh, không phải là vì bất ngờ, mà là không hiểu vì sao cô lại chạy đến đây, còn tự xông vào vòng vây. Chẳng phải Mạn Tường hứa với anh là sẽ giữ cho cô an toàn rồi sao?

Cẩn Ngọc cứ ngỡ Tử Lăng đang lo lắng vì sự mất tích của mình, vội trấn an: “Không sao, tôi ở đây rồi!”

Tử Lăng kéo cô sát về phía mình, lần đầu tỏ ra hung dữ như vậy: “Em ở đây mới là có sao đấy! Viên Cẩn Ngọc, em không sợ chết à?”

“Tôi…”

Cẩn Ngọc còn chưa kịp trả lời, Tư Không Tà Dương đã lớn tiếng cắt ngang: “Đủ rồi! Tôi không có thời gian ở đây nhìn hai người tình tứ. Nếu Viên Cẩn Ngọc đã xuất hiện thì tốt rồi, chúng ta mau kí giấy chuyển nhượng cổ phần thôi?”

“Cổ phần?” – Cẩn Ngọc tròn mắt. Từ trước đến nay, cô chưa từng có cổ phần riêng cho mình. Không lẽ thứ mà Tư Không Tà Dương nói chính là 10% cổ phần cỏn con đó ư?

Tử Lăng nắm chặt tay Cẩn Ngọc, lạnh lùng tuyên bố: “Tôi đã nói rồi! 10% đó là tài sản tôi giao cho vợ mình, cậu sẽ không bao giờ có tư cách động đến đâu.”

“Anh họ, trước khi nói lên điều gì thì nên nhìn vào hoàn cảnh. Anh không sợ chết là chuyện của anh, không lẽ đến mạng của người phụ nữ bên cạnh mà anh cũng không cần?”

“Đừng giở trò hù dọa! Anh không thể giết Tử Lăng được.” – Cẩn Ngọc lạnh lùng đám lời.

Tư Không Tà Dương lấy súng ra, chĩa về hướng Cẩn Ngọc: “Đúng vậy, tôi không thể giết Tử Lăng, nhưng còn cô thì có. Đừng nói là một mình cô, sau này Tử Lăng có lấy thêm một trăm người vợ nữa, tôi cũng có thể thẳng tay giết chết.”

“Cậu dám?” – Tử Lăng kéo Cẩn Ngọc ra sau lưng, đã thật sự nổi cơn phẫn nộ.

Tà Dương đắc ý: “Một cô gái vô danh trong một gia đình nhỏ bé, không đáng nhắc tới. Nếu anh muốn cô ta sống thì bảo cô ta ký giấy chuyển nhượng đi?”

Cẩn Ngọc cười khinh, còn tưởng trò hù dọa kiểu này có thể làm cô sợ chắc? Cô bước lên phía trước, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào:

“Tư Không Tà Dương, anh đừng tưởng ai cũng có thể ngu ngốc đến mức bị anh gạt. Tôi biết và chắc anh cũng biết, nếu tôi chết, tất cả tài sản của tôi sẽ được chuyển cho người chồng hợp pháp của tôi?”

Tà Dương bỏ súng xuống, cười như một gã điên. Người chồng hợp pháp, cụm từ này thật sự khiến anh ta cảm thấy chói tai gai mắt.

“Nếu vậy thì, tôi cho các người một trận thừa sống thiếu chết! Người đâu!”

Tư Không Tà Dương vừa ra lệnh, đám người bao vây bọn họ liền từng bước đến gần, mặt người nào người nấy đều bặm trợn vô cùng. Tử Lăng vẫn nắm chặt tay Cẩn Ngọc không rời, còn cô thì đang không ngừng tìm kiếm Mạn Tường.

/Chết tiệt! Miệng anh nói sẽ hỗ trợ tôi, nhưng lúc cần nhất lại biến đi đâu rồi hả?/

Cẩn Ngọc thấy tình thế không ổn, cũng không thể chạy được, đành chọn cách ôm lấy Tử Lăng, định dùng thân hình bé nhỏ của mình để che chắn cho anh, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng khoảnh khắc cô vừa áp mặt vào lồng ngực anh – cùng lúc một tên áo đen xông tới, Cẩn Ngọc nghe tiếng đánh nhau, nhưng tuyệt nhiên cô lại không thấy đau ở chỗ nào cả.

Cẩn Ngọc mở mắt, ngước mặt lên nhìn Tử Lăng đang trân trân đôi mắt đầy phẫn nộ với bọn chúng, cô vội lắc đầu: “Anh… anh sẽ bị lộ mất!”

Tử Lăng đưa mắt nhìn Cẩn Ngọc, lại kéo cô ra sau lưng mình, không thèm nói với cô một tiếng, chỉ lạnh lùng khiêu khích bọn người không biết tốt xấu:

“Có giỏi thì vào đây!”

Bọn thuộc hạ của Tà Dương ngơ ngác hết mấy giây, nhưng cũng theo lệnh chủ mà xông đến. Bọn chúng chơi tay không, hết đòn này đến đòn khác muốn đánh vào điểm yếu của Tử Lăng, nhưng anh lại né tránh một cách linh hoạt, còn tung đòn chí mạng. Mắt thường cũng có thể thấy, Tử Lăng rõ ràng không thể khỏe hơn bọn họ, nhưng trận chiến không cân sức này, chỉ có thể chiến thắng bằng cách dùng mưu.

Tư Không Tà Dương đứng ngoài vòng vây để quan sát, tuy rất bất ngờ khi Tử Lăng có thể nhìn thấy, nhưng sau đó lại suy tư về khả năng của anh. Một người chỉ tập trung vào việc kinh doanh như anh, cũng có thời gian tôi luyện đến mức độ này? Không chỉ vậy, rốt cuộc anh đã chữa khỏi mắt được bao lâu rồi, tại sao lại luôn che giấu những người xung quanh như vậy?

Tà Dương hừ một tiếng: “Tư Không Tử Lăng, anh đúng là kẻ xảo nguyệt nhất mà tôi từng gặp!”

Trong vòng chiến, Tử Lăng vẫn đang trên đà chiến thắng, đột nhiên đằng sau lại có một tên lên tiếng cảnh cáo:

“Này, xem sau lưng mày có gì?”

Tử Lăng quay đầu lại, phát hiện Cẩn Ngọc ban nãy còn đứng nấp sau lưng mình, bây giờ đang bị hai tên áo đen bắt lấy.

“Đồ hèn hạ! Mau thả cô ấy ra!”

Tử Lăng quát lớn, không những không khiến bọn chúng lung lay, còn tăng sự hài lòng cho chúng:

“Muốn bọn tao không làm hại cô ta, thì mày phải đồng ý với điều kiện của thiếu gia.”

“Đừng có mơ!” – Cẩn Ngọc dù bị bắt nhưng vẫn rất mạnh miệng.

Một trong hai tên cười nhếch mép, móc ra con dao bấm, dí sát lưỡi dao nhọn hoắt vào mặt Cẩn Ngọc: “Thế nào? Mày nghĩ sao nếu gương mặt xinh đẹp này sẽ để lại một vết sẹo?”