Cả ngày hôm đó, ngoài việc gặp mặt gia đình chồng, đối với Cẩn Ngọc cũng không có gì đặc sắc. Đến tối, cô mới có cơ hội ngồi ăn cơm cùng Tử Lăng. Tuy trong nhà ăn rộng lớn chỉ có hai người, nhưng so với việc ăn cùng nhà chồng, thà hiu quạnh thế này vẫn tốt hơn nhiều. Cẩn Ngọc cắn một miếng bò bít tết, sau đó liền đưa mắt nhìn những người hầu trong phòng, hỏi nhỏ: “Tôi có thể hỏi một câu không? Người hầu luôn răn dạy tôi từ đầu đến giờ, sao tôi không thấy đâu nữa?” “Ừ. Tôi cũng không thấy.” “Đương nhiên là anh không thấy rồi!” Tử Lăng khẽ nhếch môi, cũng không hẳn là cười, nhưng không hiểu sao Cẩn Ngọc lại thấy cuốn hút bởi điệu bộ này vô cùng. “Đùa thôi. Nếu cô ta không có ở đây, thì chắc là bị cô tư xử lý rồi.” “Xử lý là sao? Không có gì nghiêm trọng chứ. Cô ta…” Tử Lăng ăn thêm một muỗng súp rồi mới nói: “Có phải cô nghĩ nhiều rồi không? Tư Không gia đúng là có nhiều quyền thế, cũng không rảnh rỗi đi hãm hại một người hầu bình thường. Nếu có cũng…” “Cũng thế nào?” – Cẩn Ngọc nghiêng đầu. “Không có gì. Cô nhiều lời quá!” – Tử Lăng vờ lờ đi. Cẩn Ngọc bĩu môi, loại giận dỗi thế này đúng là có chút không giống cô của thường ngày: “Thôi được, thôi được. Tôi không nhiều lời nữa.” Tử Lăng im lặng một hồi, rồi lại đáp lại kiểu ấp úng: “Thật ra… nếu cô thích nhiều lời thì cứ việc nhiều lời.” “Hả?” – Cẩn Ngọc nghe rõ, nhưng cố tình hỏi lại. Một người luôn nói những lời khó nghe như Tử Lăng cũng có ngày thốt ra được những câu thế này? Tử Lăng dừng ăn, bần thần hết mấy giây như đang chiêm nghiệm lại những gì mình vừa nói. Giọng anh xìu đi hẳn, như thể đang muốn chữa cháy cho sai lầm vừa rồi: “Lời tôi nói quý như ngọc như vàng, nếu cô không kịp nghe thấy thì thôi. Tôi không có thời gian để nói lại.” Cẩn Ngọc nghe xong, lập tức bĩu môi: “Anh cũng có việc bận?” Câu hỏi này rõ ràng chỉ là để trêu chọc, nhưng đối với Tử Lăng mà nói, chẳng khác nào người mang danh vợ mình đang cho rằng mình vô dụng. Anh lấy khăn giấy chùi miệng, động tác cầm gậy dò đường và đứng dậy vô cùng nhanh chóng: “Chắc tôi phải nhắc cho cô nhớ, tôi dù sao cũng là người thừa kế của nhà họ Tư Không. Việc cần làm chất chồng như núi đã không nói, nếu cô không giúp được gì, thì cũng đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy.” Cẩn Ngọc chớp chớp mắt, đột nhiên nhận ra lỗi lầm của mình. Môi cô run run như muốn nói điều gì đó, đại loại như một lời xin lỗi với đối phương, nhưng lại không đủ can đảm. Thấy Cẩn Ngọc im lặng không nói, Tử Lăng liền tiếp lời: “Tối nay cô ngủ sớm đi, cũng không cần sợ tôi sẽ làm gì đó với cô.” “Vậy… anh sẽ ngủ ở đâu?” Tử Lăng thở dài một hơi, không ngại nói thật: “Sáng mai ở Điền Thành có một cuộc họp quan trọng của công ty, tôi phải đi bây giờ để kịp đến đó. Yên tâm, tôi sẽ không làm điều gì có lỗi với cô đâu.” Nghe câu này, Cẩn Ngọc càng cảm thấy có lỗi hơn. Cô đã không giúp gì được cho anh, cả ngày hôm nay lại còn phiền anh ở cạnh cô mà không đi công tác được. Từ Kinh Long đến Điền Thành đúng là không quá xa, nhưng đi ô tô cũng phải mất đến bốn-năm tiếng. Lại đang lúc trời tối, chỉ nghe thôi đã thấy cực nhọc vô cùng. Nghĩ xong, cũng không biết động lực ở đâu thôi thúc Cẩn Ngọc đứng phắc dậy. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói bằng giọng hết sức chân thành: “Anh… cho tôi đi với. Tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh nhiều nhất có thể!” “Cô có thể làm được gì cho tôi?” Cẩn Ngọc nuốt nước bọt: “Uhm… làm mọi thứ anh muốn, pha cà phê, xách quần áo,… cái gì cũng được.” Khóe môi Tử Lăng hơi nhếch lên, định bụng cô gái này đúng thật là nắng mưa thất thường. “Không cần cầu kì như vậy, tôi cưới vợ không phải để vợ làm những việc của người hầu. Nếu cô thích thì cứ đi cùng tôi là được.” “À… được.” Cẩn Ngọc ậm ừ cho qua, trong đầu lại rối tung rối mù: Thế này là thế nào? – Trống ngực Cẩn Ngọc đập thình thịch – Đây là loại lời nói ngoài lạnh trong nóng của tổng tài trong truyền thuyết? Mẹ ơi! Ngất ngây luôn!