Tống Yếm vốn dĩ đã bị tay áo vụn vặt phức tạp này làm cho bực bội, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy người nào đó đang vén mành, trắng trợn rình trộm, mặt không cảm xúc hỏi: “Muốn chết à?” Hạ Chi Dã biết nghe lời phải: “Tôi chỉ nhìn thử.” Tống Yếm: “Nhìn cái rắm.” Một câu rất táo bạo. Sau đó Hạ Chi Dã bị đá ra ngoài. Đau đớn rất chân thật, xem ra bản thân không có vô ý hít phải chất gây ảo giác gì hết, Tống Yếm cũng không bị yêu tinh nào bám vào người cả. Dù sao tính tình của yêu tinh hình như không có kém như vậy đâu. Hơn nữa cảm giác đau đớn chân thật này khiến Hạ Chi Dã giữa lúc hoảng hốt bỗng thấy mình thẳng tưng trở lại. Hẳn là đã thẳng lại. Vừa rồi chỉ là việc bỗng nhìn thấy thứ lạ khiến adrenaline tăng lên làm cho dopamine phân bố bình thường mà thôi. Hạ Chi Dã đứng trước cửa phòng thử đồ, xách cổ áo quạt gió, dùng lý trí phân tích khoa học. Chỉ là ông chủ cửa hàng có phải keo kiệt quá không hả? Cửa hàng lớn như vậy, tiết trời cuối thu nắng gắt, phòng thử đồ thế mà không có điều hòa, làm người ta vừa bực vừa nóng, miệng lưỡi khô khốc. Bức mành phía sau được kéo ra. Hạ Chi Dã quay đầu lại, thấy Tống Yếm đã thay áo đen quần jean lúc trước, cũng chẳng phát hiện bản thân bỗng có chút thất vọng. Tống Yếm không thể hiểu nổi: “Vẻ mặt của cậu như thế là sao.” “Không có gì.” Hạ Chi Dã một lần nữa xách cổ áo, “Sao cậu lại thay quần áo rồi.” “Quá phiền, mặc không được.” “Nhưng cậu mặc đồ nữ nhìn rất xinh.” “…” “Áu — Nhẹ chút, đau.” Lúc Khổng Hiểu Hiểu nghe được động tĩnh chạy tới đây cũng chẳng thèm quản bọn họ đường đường là giáo bá mà vì sao lại bị đánh, chỉ hỏi Tống Yếm: “Quần áo không hợp?” Tống Yếm buông Hạ Chi Dã ra: “Quá phức tạp.” “Vậy à… Tôi đi tìm bộ đơn giản chút, bằng không đến lúc đó thay đồ không kịp nữa.” Khổng Hiểu Hiểu cũng không rối rắm chuyện này, “Dù sao với nhan sắc cỡ này của Yếm cưa chúng ta, tùy tiện lấy sắc đè người là được, trang phục chỉ là vật ngoài thân, vốn không quan trọng.” Kỹ xảo nịnh nọt thượng thừa. Nhưng Tống Yếm cũng chẳng vui vẻ chút nào vì lời khen ngợi này, trở tay hất bay móng vuốt đang muốn đưa tới của Hạ Chi Dã. Hạ Chi Dã chậc một tiếng, tính tình người nào đó nếu mềm giống lỗ tai của bản thân thì tốt rồi. Chọn quần áo xong xuôi, trả tiền đặt cọc, hẹn trước sẽ sử dụng hai ngày 29/9 và 30/9, tạm thời không còn chuyện gì khác. Khoảng ba bốn giờ chiều, tiết trời oi bức muốn chết. Khổng Hiểu Hiểu thở dài: “Đã vào thu rồi, khi nào thời tiết mới có thể mát mẻ chút đây trời.” Triệu Duệ Văn đẩy mắt kính: “Tôi bấm tay tính toán, tuần sau sẽ bắt đầu có mưa, sau đó liên tục hạ nhiệt độ.” “Đến lúc đó bố đây đã chết vì nóng rồi.” Khổng Hiểu Hiểu lăn lộn với đám tai to mặt lớn của lớp một lâu rồi, há mồm là nói tục, chờ xe buýt đến bực bội, nhìn một vòng, “Ê, đằng kia có tiệm đồ ngọt kìa, chúng đi uống nước cho mát đi.” Tiểu Béo chỉ cần là ăn thì sẽ đồng ý, còn Triệu Duệ Văn chỉ cần Khổng Hiểu Hiểu nói thì sẽ đồng ý. Hạ Chi Dã liếc mắt nhìn bạn học nào đó đeo khẩu trang không nói một lời đứng bên cạnh, phát hiện làn da lộ ra ngoài cổ áo của cậu đã hơi phiếm hồng. Nhưng mà giờ này dù xe buýt có đến trạm, ngồi trêи đó cũng phải tiếp tục phơi nắng, không bằng đi nghỉ ngơi một lát trước đã. Vì thế thuận tay câu cổ Tống Yếm: “Đi, mời các cậu ăn đồ ngọt.” Hạ Chi Dã nói mời thì chính là mười thật, tư thế tính tiền rất quen thuộc, những người khác cũng hi hi ha ha không để trong lòng. Tống Yếm vốn dĩ muốn mua riêng, nhưng lại cảm thấy hành vi mua riêng này cực kỳ có cảm giác ngớ ngẩn của những người trung niên, nên cũng không nói gì. Chỉ là suy nghĩ rốt cuộc người này suốt ngày giả hào phóng làm gì? Là do cảm thấy kêu vài tiếng chị gái rất sướиɠ à? Hạ Chi Dã cũng không biết trong đầu đại thiếu gia đang suy nghĩ cái gì, đặt ly nước chanh đá trước mặt cậu: “Cậu xác định là chọn cái này?” Năm đồng một ly siêu to khổng lồ, nhìn thế nào cũng chẳng giống phẩm vị của đại thiếu gia. Tống Yếm không có biểu tình gì: “Không thích ngọt.” Được rồi. Bản ghi nhớ của Hạ Chi Dã lại nhiều thêm một dòng ghi chú. Nhóm người tìm trong quán một cái bàn lớn tít trong góc ngồi xuống. Triệu Duệ Văn móc ra một chồng giấy A4 đã đóng dấu: “Kịch bản sửa xong rồi. Nếu không bây giờ đọc thử mấy lời kịch mới tôi thêm vào chút nhé, nhìn xem có muốn sửa chỗ nào nữa không. Như vậy tuần sau Lưu Việt trở lại là có thể trực tiếp luyện tập chính thức rồi, đến tuần sau nữa chắc sẽ hoàn thành việc diễn tập chuẩn bị cho biểu diễn.” Trong tiệm ngoại trừ bọn họ thì không có khách hàng nào khác, hai nhân viên cũng mơ màng sắp ngủ. Tuy rằng Tống Yếm không mấy hứng thú với chuyện này, nhưng tính tình thuộc kiểu làm cái gì cũng không muốn kéo chân sau: “Được.” Cả vở kịch gần như đều là hài kịch, lời thoại thoại nhẹ nhàng hài hước châm biếm nhiều chỗ, đối đáp gần như đều rất thông thuận. Dư lại vài ba cảnh diễn đứng đắn trong khong nhiều lắm trong cả vở hài kịch. Triệu Duệ Văn lật sang trang khác: “Nào nào, tôi thích nhất cái đoạn này nè.” Hạ Chi Dã liếc mắt một cái: “Cậu đừng dùng nhiều lời kịch Hoàng Mai của người ta như vậy, người ta không kiện cậu vi phạm bản quyền à?” “Lời này của cậu, lớp cách vách copy hắn kịch bản dông tố luôn kìa, cái này gọi là bản quyền công cộng có hiểu không. Hơn nữa tôi còn vô cùng chuyên nghiệp đánh dấu cả nguồn luôn cơ, làm thế khiến lớp chúng ta có vẻ rất có tu dưỡng nghệ thuật.” Triệu Duệ Văn đúng lý hợp tình. Hạ Chi Dã: “Được rồi.” Uống một miếng nước giải khát, thong thả ung dung đọc thoại: “Anh Đài không phải thân nữ nhi, vì sao trêи tai lại có vết khuyên tai.” “Vết khuyên tai này là có nguyên nhân, Lương huynh hà tất phải nghi vấn, trong thôn thờ thần nhiều hội chùa, hàng năm ta phải giả Quan Âm…” “Anh Yếm, không đúng.” Triệu Duệ Văn cắt đứt giọng điệu đọc diễn cảm giống hệt AI của Tống Yếm, “Lúc này cậu phải khẩn trương, thấp thỏm, vừa mang theo chút ngượng ngùng lại vừa mạnh mẽ trấn định, che giấu tâm tình thiếu nữ hoài xuân…” Tống Yếm bình tĩnh chăm chú nhìn vào y. Y co rụt về phía sau, vươn tay: “Ngài tiếp tục.” Hạ Chi Dã cười nhẹ một tiếng: “Thêm lần nữa nhé?” Tống Yếm cũng cảm thấy đọc lời kịch như vừa rồi không có ý nghĩa, kéo cổ áo quạt quạt hai lần: “Ừm.” Cậu gầy hơn so với phần lớn nam sinh tuổi này, cổ áo thun vốn dĩ có chút rộng, bỗng kéo như vậy, từ góc độ Hạ Chi Dã vừa lúc có thể nhìn trọn đầu vai và xương quai xanh đơn bạc lạnh lẽo không sót chút gì, đột nhiên hắn lại nghĩ đến hình ảnh được nhìn thấy ở phòng thử đồ lúc trước. Chờ Tống Yếm đọc xong lời kịch lại đợi nửa ngày vẫn không nghe hắn đáp lời, đến khi nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn mới phục hồi tinh thần. Sau đó vừa lúc liếc nhìn thấy lỗ khuyên nho nhỏ trêи tai phải của Tống Yếm, ma xui quỷ khiến trả lời một câu: “Ta từ đây không dám nhìn Quan Âm.” Tống Yếm không phát hiện khác thường: “Tại sao không dám nhìn Quan Âm.” Hạ Chi Dã không nói tiếp. Tống Yếm mất kiên nhẫn gõ hai lần lên mặt bàn: “Nghĩ cái gì đó?” “Không có gì.” Hạ Chi Dã lấy lại tinh thần, dưa vào lưng ghế phía sau, tiện cho việc đánh giá cả người Tống Yếm hơn, “Chỉ đang nghĩ xem có khi nào cậu cũng là nữ giả nam hay không thôi.” “?” “Nếu không vì sao chưa bao giờ cậu thay quần áo trước mặt tôi vậy?” “…” Tiếp đó lại tiến vào phân đoạn quen thuộc Tống Yếm đánh người, Hạ Chi Dã dỗ dành. Nhưng đánh cũng chẳng phải đánh thật, nắm đấm xuất chiêu cứng như đá, lúc rơi xuống lại mềm như bông, ngưa ngứa giống như bị mèo nhỏ cào vậy. Dỗ thì là dỗ thật, người dỗ mặt mày cong cong, vẻ mặt đều chứa ý cười tốt tính cảm thấy đối phương thật đáng yêu. Khổng Hiểu Hiểu mặt không cảm xúc quay đầu nhìn về phía Triệu Duệ Văn: “Tình cảnh này quen thuộc không?” Triệu Duệ Văn ngầm hiểu gật đầu: “Mỗi lần tôi lỡ chọc mèo nhà chúng tôi đều như vậy hết á.” Quả nhiên là thế. Khổng Hiểu Hiểu chết lặng cúi đầu, gửi tin nhắn cho Hạ Chi Dã: Hạ gia, không phải nữ giả nam cũng chẳng sao hết, giới tính không phải vấn đề. Lúc Hạ Chi Dã nhìn thấy tin này đã là buổi tối tắm rửa lên giường. Đầu ngón tay gõ hai lần lên bên cạnh mấy chữ ‘giới tính không phải vấn đề’, sau đó mới hiểu được Khổng Hiểu Hiểu đang nói cái gì. Không nói thì thôi, vừa nhắc đến thì giống như lại quay về khoảnh khắc vén rèm cửa phòng thử đồ lúc chiều. Phảng phất cứ như trúng cổ, mỗi một chi tiết, mỗi một hình dáng của hình ảnh kia, hắn đều có thể miêu tả không sót chút nào. Hơn nữa đại khái là do có mang lự kính hồi ức nào đó, chỉ nhớ tới hình ảnh kia một hồi, mà cảm giác kỳ quái ban chiều cứ như trò tan bừng cháy. Nhưng bản thân mình không đến mức cong đâu nhỉ. Dù sao mười sáu mười bảy năm, chưa từng có ý thức kỳ quái nào thức tỉnh cả. Hơn nữa bộ dáng nhân mô cẩu dạng của Thương Hoài và Chu Tử Thu lúc lớn nhìn khá vừa mắt, bản thân hắn đã sớm lăn lộn với bọn họ từ lớp sáu, cùng đánh nhau, cùng ngủ chung, cùng tắm rửa, còn cùng nhau tham gia tiết sinh lý vệ sinh. Sớm chiều ở chung, chuyện gì cũng đã trải qua, nếu mình thật sự có khuynh hướng kia thì sao ngay cả chút cảm giác cũng không có, mà chỉ cảm thấy hai thằng con ngu ngốc kia sao có thể ngu như vậy được. Cho nên bản thân hẳn là vẫn còn thẳng nhỉ. Hạ Chi Dã có tự tin về phương diện này, nhưng cảm giác buổi chiều lại có hơi vượt khỏi điểm mù tri thức của hắn. Nằm ở trêи giường, một tay gối đầu, một tay như có như không gõ gõ bên cạnh tin nhắn mà Khổng Hiểu Hiểu gửi tới, tự hỏi ngã rẽ nhân sinh mà mình sắp đến. Tự hỏi một hồi, chợt nhớ đến gì đó. Ngón tay kéo xuống, bắt đầu tìm kiếm lịch sử trò chuyện mấy ngày trước. Chưa lướt hai lần đã thấy tư liệu tham khảo ‘những thay đổi và khả năng của phương thức sinh sản tương lai của con người trong sinh học’ trong truyền thuyết. Do dự ba giây, nhấn vào. Mười phút sau, lui ra. Hắn quả nhiên vẫn không thể hiểu được vì sao tên Vương gia cao lãnh kiệm lời cấm ɖu͙ƈ phóng khoáng cực kỳ chán ghét nam sắc trong nháy mắt nhìn thấy nam thê cởi quần áo lại lập tức biến thành tên con cháu Ngôn hoàng kiểu play gì cũng biết. Cũng không thể hiểu được tại sao giáo thảo với giáo bá đánh nhau một trận chỉ vì một thứ có hương thơm giống nước hoa, cổ của giáo thảo lại bị giáo bá cắn một cái, sau đó giáo thảo thân là một sinh vật giống đực lại mang thai một cách rất thần kỳ. Thế giới này không phải lĩnh vực hắn có thể hiểu nổi. Cho nên hắn hẳn là vẫn rất thẳng, Tống Yếm chỉ là anh em tốt của hắn thôi. Hạ Chi Dã có được đáp án, ném điện thoại, tắt đèn, yên tâm lớn mật đi ngủ. Đái khái là do ban ngày nghĩ gì thì ban đem sẽ mơ thấy cái đó. Hạ Chi Dã giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh hình như nghe thấy có người gọi mình một tiếng Vương gia. Quay đầu lại, cơn gió thổi tung màn lụa màu trắng, ánh sáng chiếu xuống như một dòng suối, có người một thân hồng y, đứng trước cửa sổ, tay áo nửa rời, từ đầu vai chậm rãi từng chút từng chút trượt xuống. Cái cổ thon dài, bả vai đơn bạc, xương bướm lạnh thấu, vòng eo thon gọn, da thịt trắng lạnh như sương cùng với hồng bào sáng quắc như lửa. Hạ Chi Dã nhớ rõ đây là cảnh động phòng hoa chúc trong chương một truyện <Vợ kế là nam của Vương gia bá đạo>, lý trí nói cho hắn biết tình tiếp tiếp theo tạm thời không thích hợp để trẻ vị thành niên như hắn nhìn, chỉ là trong mơ không chịu khống chế, nỗ lực thế nào cũng không thể dời tầm mắt. Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ từ từ nghiêng người, khuôn mặt lồng trong ánh trăng cực kỳ mờ ảo, nhìn không rõ, duy chỉ có lỗ khuyên nho nhỏ tựa như nốt chu sa trêи dái tai lại vô cùng bắt mắt. Chờ đến khi Hạ Chi Dã tỉnh lại, mồ hôi đã hoàn toàn làm áo ngủ ướt sũng nước, người cũng trướng đến khó chịu. Hai chân hắn tách ra, uốn gối ngồi dậy, khuỷu tay chống đầu gối, cúi đầu bực bội bức tóc. Đệt. Sao hắn có thể làm chuyện có lỗi với anh em trong mơ như thế được. Hết chương 16. Tác giả có lời muốn nói: Đừng kêu tôi biến mơ thành thật, cũng đừng đòi tôi truyện <Vợ kế là nam của Vương gia bá đạo>, không tồn tại (lạnh mặt). Lời của tui: Chương hôm nay ngắn ơi là ngắn nên mới đăng sớm nè.