Bản kiểm điểm của Tống Yếm cũng chẳng khá hơn là bao. “Nói tóm lại, bạn học Hạ Chi Dã trường chúng ta xuất phát từ bản tính thiện lương đoàn kết hữu ái thích giúp giúp đỡ mọi người mới vô tình đến trễ rồi không cẩn thận làm mất bài tập Toán học, ngày mai nhất định sẽ làm lại tất cả. Nhưng thầy La Vĩ lớp chúng em lại không chịu nghe nguyên do, không tin tưởng học sinh, không màn tới thương thế của người khác, trước mặt mọi người dùng cách xử phạt thể chất, không có phẩm chất và tu dưỡng mà một nhà giáo nhân dân ưu tú cần có trong bối cảnh giáo ɖu͙ƈ đương thời. Vì vậy nên xin lớp kiến nghị phản hồi, mong thầy La Vĩ biết sửa lỗi, cố gắng làm tấm gương đi trước. Người phản hồi Tống Yếm, kiểm điểm đã xong.” Nghe xong bản kiểm điểm này, trong phòng học lặng ngắt như tờ. Thầy giáo già đã hơn nửa trăm tuổi tức giận đến run người, dùng tay chỉ vào Tống Yếm, run run nửa ngày cũng chẳng run được một câu nguyên vẹn. Vẫn là Hạ Chi Dã săn sóc lên tiếng thay ông thuận khí: “Lão La, đừng nóng vội, cứ từ từ, xin lỗi cũng đâu cần phải làm ngay bây giờ.” Lão La thiếu chút nữa bị hắn thuận khí đến tức điên. Cuối cùng vẫn là đại biểu môn học và lớp trưởng cùng nhau mạnh mẽ khuyên ông về văn phòng mới tránh xảy ra thảm kịch. Dư lại phòng học như một mới hỗn độn. “Cậu bạn mới này trâu bò vãi!” “Có thể khiến lão La giận thành như vậy ngoại trừ Hạ gia cũng chỉ có cậu thôi, từ này về sau xin gọi cậu một tiếng anh Yếm.” “Bản kiểm điểm này tui muốn in ra rồi đọc đi đọc lại lắm á.” “Anh Yếm của tao cũng coi như là mỹ nhân cứu anh hùng nhỉ?” Tống Yếm cảm thấy mạch não của nhóm người này có chút tưng tưng. Hạ Chi Dã không nghĩ tới bản kiểm điểm cực kỳ duy mĩ tinh tế đến cực hạn của mình lại có thể trở nên bình thường dưới tác phẩm của Tống Yếm, xem ra địa vị như ngôi sao sáng của hắn trong giới văn học kiểm điểm sắp khó giữ được. Ghế dựa ngã về đằng sau, hắn nghiêng đầu nhìn Tống Yếm, mặt mày hơi cong: “Thế nào, Yếm cưa của chúng ta là đang đau lòng cho tôi hửm?” Tiếng nói rời rạc khàn khàn, hàm chứa ý cười, nghe vào rất giống như trai đểu đi tán gái. Tống Yếm thờ ơ vùi đầu làm bài: “Nghĩ nhiều rồi, đơn thuần đề cao chính nghĩa mà thôi.” Hạ Chi Dã ‘chậc’ một tiếng: “Tôi còn tưởng rằng cậu tức sùi bọt mép vì hồng nhan cơ.” “Cậu soi gương thử xem, cậu mà tính là hồng nhan gì chứ” “Tôi không phải hả?” Hạ Chi Dã thật đúng là không biết móc một cái gương ra từ chỗ nào, đặt ở trước mặt, vuốt ngược tóc ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng cùng với ngũ quan góc cạnh tinh xảo, nhìn trái nhìn phải. “Tôi cảm thấy rất đỉnh mà, nhìn khuôn mặt nho nhỏ này xem, nhìn đôi mắt to này đi, nhìn cái mũi cao này nữa. Cậu nói xem nếu tôi đi tìm phú bà thì lương tháng ít nhất…” Rầm — Một quyển sổ bìa cứng dày cộp bị dùng sức đập trước mặt Hạ Chi Dã, cắt ngang mấy lời phía sau. “Đây là cái gì?” Hạ Chi Dã ném gương xuống bàn, cầm lấy quyến sổ lật lật. Tống Yếm thần sắc lãnh đạm: “Tóm tắt tri thức trọng điểm do chính thủ khoa thi đại học tại Bắc Kinh năm trước lưu lại.” “Đưa tôi làm gì?” “Trong một tháng phải học thuộc 40 trang đầu tiên.” “Thuộc nó làm gì?” “Bởi vì tri thức thay đổi vận mệnh.” “Thay đổi vận mệnh gì cơ?” “Thay đổi vận mệnh cậu khởi nghiệp treo biển hành nghề bán mình làm vịt.” *Vịt: Thường hay ám chỉ trai bao. “Xem đi, cậu còn nói cậu không đau lòng cho tôi.” “…” Rầm — Tống Yếm rốt cuộc không nhịn được, lấy quyển sổ vỗ lên đầu Hạ Chi Dã. Trời trung học, ngoài trừ đáp án bài kiểm tra và bút ký của học bá thì thứ truyền đi nhanh nhất chính là lời đồn. Chờ đến giờ cơm trưa, toàn bộ khối 11 đều nghe nói đến sự tích quang vinh của tên phú nhị đại siêu cấp đẹp trai mới chuyển đến lớp một mới ngày đầu khai giảng đã kéo bè kéo lũ đánh nhau bị thương, còn vì bảo vệ giáo bá mà khiến giáo viên tức suýt chết. Chu Tử Thu giơ ngón cái: “Không hổ là người trung gian của Hạ gia, lộ trình này đúng là được di truyền, viết bản kiểm điểm mà thấy quá nhiều nguy hiểm.” *Người trung gian: Raw là ‘中人’, dùng để chỉ những cận thần quyền lực. Khúc này tui tra ra thì khá là hoang mang. Nó có giống trung thần của vua không ta. Hạ Chi Dã ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn hắn ta: “Lời này nếu để Tống Yếm nghe thấy thì mày không thể sống đến ngày mai đâu.” Nói xong rồi đưa hộp cơm cho dì múc cơm: “Một phần thịt chua ngọt loại lớn, một phần bia đao xương sườn loại lớn, một phân giò heo loại lớn, một phần đùi gà loại lớn.” Thương Hoài nhịn không được mở miệng: “Hạ gia, mày là lấy cho Tống Yếm ăn hay là lấy cho heo ăn vậy?” Hạ Chi Dã: “Mày gặp con heo nào gầy như thế chưa?” Thương Hoài: “Thế thì chưa có.” “Vậy không phải rõ rồi à, cái này gọi là ăn gì bổ nấy.” Hạ Chi Dã nhận lấy hộp cơm, “Được rồi, mau ăn phần của tụi bây đi. Nghỉ trưa tao có việc phải ra ngoài một chuyến, tụi bây không bận gì thì tới lớp một nhìn xem Tống Yếm có gì không tiện không thì giúp một phen.” “Được, không thành vấn đề, nhưng mà mày không ăn chung với tụi tao hả?” Thương Hoài hỏi. Hạ Chi Dã: “Ăn với tụi bây làm quái gì, Tống Yếm còn ở trong lớp chờ tao kia kìa.” Nói xong liền cầm hộp cơm rời đi chẳng thèm ngoảnh lại. Dư lại Thương Hoài ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Chu Tử Thu: “Lão Chu, sao tao cảm thấy tao giống như bị thất sủng vậy.” Chu Tử Thu trìu mến sờ sờ đầu cậu ta: “Yên tâm đi Thương tài tử, cưng lo lắng nhiều rồi, cưng vốn dĩ chưa từng được sủng ái, cho nên đừng mưu toan tranh sủng với Tống mỹ nhân.” “Chỉ là cậu ta mới quen lão đại có một ngày!” “Ai bảo người ta lớn lên xinh đẹp lại còn ngang tàng làm chi.” “…” “Mày nhìn lại mày xem, người trừ chơi game hay tặng đầu người thì có cái gì?” “Mày nói đúng, tao quả thật không so lại tiểu yêu tinh kia.” Thương Hoài u oán nhét một mồm cơm. Mà Tống tiểu yêu tinh -đang ở trong học chờ được cho ăn không biết gì về việc này cả- vô tội hắt xì một tiếng. Hạ Chi Dã cùng Tống Yếm ăn cơm trưa xong liền một mình ra khỏi trường. “Ông chủ, chọn một chiếc xe đạp tiện cho việc chở người.” Đầu năm nay việc buôn bán xe đẹp không quá khởi sắc, ngay giữa trưa bỗng nhiên có khách đến, ông chủ cũng chẳng thèm lo ăn cơm. Vừa ra khỏi cửa, phát hiện là một cậu cao ráo đẹp trai mặc đồng phục học sinh, vội cười hì hì chào đón: “Mua chở bạn gái đi à?” Hạ Chi Dã cảm thấy khá phiền phức để giải thích nếu nói một thằng con trai như hắn đến mua xe đạp là vì chở một thằng con trai khác Hắn không trả lời, chỉ nói là: “Chọn một cái ổn chút, ghế sau thoải mái một chút, giá cả không thành vấn đề.” “Được, không thành vấn đề, chuyện này cứ để chú lo.” Ông chủ nói xong thì vào cửa hàng, rất nhanh đã đẩy ra một chiếc xe đạp mới tinh, “Nhóc xem cái này thế nào?” Hạ Chi Dã liếc nhìn khung xe đen nhánh cũ kỹ: “Quá bình thường.” Ông chủ lại đẩy một chiếc xe màu xám đi ra: “Cái này thì sao?” “Vẫn quá bình thường.” Ông chủ không thể nghĩ được một chiếc xe đạp có thể không bình thường như thế nào. Tầm mắt Hạ Chi Dã quét một vòng trong cửa tiệm, chỉ vào góc: “Cái này bán ra sao?” “Ai da, nhóc đẹp trai, ánh mắt tốt lắm, hiện tại mấy cô gái thích nhất loại này. Giá gốc 1200, nếu như nhóc thành tâm muốn mua thì chú lấy 980 thôi, miễn phí cho nhóc đệm lót, ngồi bao ổn bao mềm bao thoải mái, thế nào?” “Được.” Hạ Chi Dã nghĩ nghĩ, cường điệu nói, “Muốn đệm cùng màu.” “Được rồi! Không thành vấn đề! Quét mã QR là trước cửa là được.” Hạ Chi Dã mở Alipay. Lướt qua lướt lại, mở giao diện ra. Thanh toán thất bại. Tựa hồ đoán được gì đó, cúi đầu mở ngân hàng di động ra, sau khi thấy ba chữ ‘đã báo mất’, không chút ngoài ý muốn. Hắn biết việc làm La Vĩ tức giận sẽ không dễ dàng cho qua mà. Mười phần thì có tám chín phần là Lưu Đức Thanh tố cáo với ông lão. Quả nhiên, vừa rời khỏi app, ông lão vừa lúc gọi điện thoại tới đây, Hạ Chi Dã bất đắc dĩ bắt máy: “Alo, ông nội.” “Đừng, chuyện này là vấn đề của con, không có liên quan đến Tống Yếm.” “Con nói con không xuất ngoại, ông kêu con trở về cũng vô dụng.” “Ông muốn báo mất giấy tờ thì chưa báo mất giấy tờ đi, dù sao cũng không phải lần một lần hai.” “Cứ vậy nhé, cúp, ông chú ý thân thể.” Cúp điện thoại, ông chủ đã gắn đệm lót xong xuôi. Hạ Chi Dã tùy tay lấy một xấp tiền mặt từ trong túi đồng phục, đếm đếm, không nhiều không ít vừa lúc đủ mười tờ hồng nhạt, đưa cho ông chủ: “Tiền mặt, được không?” “Được, tới đây, tìm tờ hai mươi đã. Nhìn xem cái đệm này thế nào.” “Khá được, cảm ơn ông chủ.” Hạ Chi Dã nhấc đôi chân dài sải bước lên xe đạp. Vừa lúc có thú bông phát tờ rơi đi ngang qua: “Chào ngài, tìm hiểu một chút về nghiệp vụ quản lý tài sản nhé?” Trời nắng oi bức như vậy còn phải mặc đồng phục thú bông dày như thế cũng chẳng mấy dễ dàng, Hạ Chi Dã nghĩ, thuận tay nhận lấy, nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp nhét vào túi quần, sau đó cưỡi xe đạp về trường học. Từ trước đến này Tống Yếm luôn là người ‘có thể không lo chuyện bao đồng bao nhiêu thì không lo chuyện bao đồng bấy nhiêu’, đối với việc Hạ Chi Dã giữa trưa đi ra ngoài làm gì, từ đầu đến cuối chẳng thèm quan tâm. Buổi chiều tan học, vừa lấy điện thoại chuẩn bị kêu xe, đã nghe trong phòng học cãi cọ ầm ĩ một trận. Liếc mắt nhìn thì thấy một đám nam sinh mặc đồng phục bóng rổ đang từ bên ngoài trở về phòng học. Tên cầm đầu vóc dáng cao lớn, cơ bắp trêи cánh tay như được bơm khí. Đám người bên cạnh mỗi một tiếng đều kêu ‘anh Việt’, nhìn qua hẳn là tên thủ lĩnh ngốc nghếch trong một tổ chức ngu ngốc của học sinh cấp hai giống như kiểu ‘bảy con sói trường Lục trung’. Đàn em số một bên cạnh tên dẫn đầu khen ngợi: “Đôi giày mới của anh Việt không tồi, kết hợp giữa AJ và DIOR.” Người được gọi là ‘anh Việt’ khoe khoang nâng chân lên: “Cũng được, Trung Quốc cũng có đôi hip-hop giống vậy, mẹ tao mới từ nước ngoài mang về cho tao.” “Đù má, vậy cái này tốn không ít tiền nhỉ.” “Vô nghĩa, bốn năm vạn đó, đừng sờ loạn, sờ hỏng rồi mày đền nhé?” Nghe được lời này, Hạ Chi Dã -bị Tống Yếm ấn vào chỗ ngồi và không được đi nếu không làm xong một xấp bài tập- đột nhiên bật cười. Lưu Việt nhìn qua nơi phát ra tiếng cười, bất mãn nhăn mi lại: “Hạ Chi Dã, mày cười cái gì.” “Không cười gì cả.” Hạ Chi Dã tiếp tục tính tác dụng lực của từ trường, “Chỉ là cảm thấy có hơi giả.” Những lời này tựa hồ chạm vào điểm thần kinh nào đó của Lưu Việt, lập tức cao giọng hỏi lại: “Mày nói cho rõ ràng, cái gì giả?” “Đề ứng dụng giả đó, nếu không thì còn cái gì giả nữa?” Hạ Chi Dã đầu cũng chẳng thèm nâng, ngữ khí cười như không cười làm người khác đoán không ra có ý gì. Lưu Việt trong lòng mắng một câu đen đủi, quay người lại, vừa lúc đụng phải con trai bà chủ quán mì, thuận thế giận chó đánh mèo: “Trương Diện Diện, sao mày còn chưa nộp tiền?” Trương Diện Diện run bần bật: “Tôi, tôi nộp…” “Tiền hôm nay mày nộp là tiền lớp, chưa nộp chính là tiền phôtô tư liệu học kỳ trước. Kéo dài nguyên kỳ nghỉ hè mà còn kiếm không ra 30 đồng à?” “Tôi, tôi quên đem theo, ngày mai…” “Ngày mai, lại là ngày mai, có lúc nào mày nói ngày mai thì thật sự là ngày mai không? Nhín bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của mày rồi nhìn lại cái thành tích rách nát của mày xem, đi làm công sớm chút thì thôi chứ học hành gì.” Rầm — Bút đập trêи mặt bàn. Hạ Chi Dã nằm ngã lưng dựa vào ghế: “Ồn cái gì mà ồn, tôi giúp cậu ấy nộp là…” Đúng rồi. Nói đến một nửa mới nhớ đến toàn bộ tài sản trêи người mình chỉ còn 20 đồng, tiếng nói hơi dừng, đang nghĩ xem nên giải quyết như thế nào thì một ví tiền đã đập trêи cái bàn trước mặt. Gương mặt xinh đẹp của hủ nhân ví tiền đen lại: “Con mẹ nó lần sau đừng có vứt đồ ở chỗ của tôi được không hả?” “Được, lần sau chú ý.” Hạ Chi Dã cười một chút, ngầm hiểu, vô cùng tự nhiên nhận lấy ví tiền của Tống Yếm, lấy ra 30 đồng rồi đẩy đến trước mặt Lưu Việt, “Đây, thu cho kỹ, đừng để rớt.” Lưu Việt tìm không ra cớ để phát hỏa, chỉ có thể nắm chặt tiền chạy lấy người. Lúc xoay người đi ngang qua Trương Diện Diện, cười lạnh một tiếng: “Được rồi, mẹ nó đừng trưng ra bộ dáng tội nghiệp, tao cũng là vì tốt cho mày, loại người đã nghèo thành tích còn thấp như mày thì đi học có ích lợi gì?” Cảm giác vượt trội không thể giải thích đến từ đâu. Hạ Chi Dã chuyển đầu ngón táy cầm cán bút trêи bàn, đang chuẩn bị mở miệng, Tống Yếm bên cạnh đã lãnh đạm lên tiếng trước: “Mạo muội hỏi một chút, đôi giày trêи chân của cậu mua bao nhiêu tiền?” Lưu Việt quay đầu lại: “Bốn vạn tám, làm sao vậy?” “Không sao cả.” Tống Yếm không hề cảm xúc, “Chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, mẹ cậu có khả năng bị lừa.” “?” “Trình độ của loại hàng giả trêи chân cậu ở trêи Taobao nhiều lắm là 300.” “…” Trong phòng học, mọi âm thanh nhất thời đều im bặt. Lưu Việt nện trái bóng rỗ trong tay xuống mặt mặt đất: “Tống Yếm mẹ nó mày có ý gì? Cơm có thể ăn bật, lời không thể nói bậy, hiểu không?” Mấy tên đàn em bên cạnh hắn ta cũng sôi nổi bắt đầu phụ họa. “Đúng vậy, mày dựa vào cái gì mà nói giày anh Việt là giả?” “Mẹ anh Việt của tụi tao làm trong lĩnh vực quốc tế mậu dịch, chẳng lẽ lại mua giày giả?” “Đúng đó, mày nói cứ như mày thật sự từng nhìn thấy rồi ấy.” Tống đại thiếu gia không thích vô nghĩa cùng lũ ngốc, lấy điện thoại ra chọt chọt vài cái xong ném về phía bọn họ. Trêи màn hình không phải cái gì khác mà là giao diện giao dịch đơn đặt hàng giày chơi bóng chính quy. Người đặt hàng: Tống Yếm. Số tiền thanh toán: 49899. Thời gian thanh toán: 8:00 ngày 17 tháng 1 năm 2020. Người ta đã sớm mua hàng real vào nửa năm trước, có đơn đặt hàng làm chứng cứ, khẳng định giả không được. Hơn nữa nhìn đồ thật rồi nhìn giày trêи chân Lưu Việt, tuy rằng nhìn giống nhau như đúc nhưng cảm giác có chỗ không thích hợp, mà muốn nói ra không đúng chỗ nào thì bọn họ lại nói không nên lời. Thẳng đến lúc Tống Yếm lấy bốn lạng đẩy nửa cân nói ra một câu: “Chất liệu vải dệt ở mặt bên.” *Vải dệt: Vải jacquard là loại vải dệt trực tiếp lên vải chứ không áp dụng các công nghệ thêu, in nổi như nhiều sản phẩm khác. Mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế…” Thì ra là thế con mẹ mày, tụi bây nhìn ra được cái rắm. Sắc mặt Lưu Việt khó coi đến cực điểm. Tống Yếm lấy điện thoại về, ngữ khí hờ hững: “Nếu mẹ cậu mua qua web chính quy, khi mua trúng hàng giả thì có thể bảo vệ quyền lợi bằng biên lai. Nếu không rành về quy trình, tôi có thể giúp cậu.” Nghe thì có vẻ như giúp Lưu Việt nói chuyện, cho thấy hắn ta không nhất định là cố ý mua hàng giả, có khi chỉ là bị lừa. Nhưng đây là một món hàng trêи Taobao, Lưu Việt đi đâu tìm biên lai chính thức? Hơn nữa tốt xấu gì cũng tốn hơn một ngàn để mua, sao người này liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu được vậy? Lưu Việt cắn răng, trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải. Đang bối rối, Tống Yếm lại nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung: “Nhưng mà đôi giày này không dễ phối đồ, tôi cũng chưa từng mang. Nếu thích thì tôi sẽ đưa cho cậu, dù sao cũng chẳng phải thứ hiếm lạ gì.” Đúng là giỏi diễn tuồng. Nhưng Tống Yếm lãnh đạm ngồi xuống chỗ đó, mặt không biểu tình nói như vậy, có vẻ như là chuyện đương nhiên. Có vẻ cũng chỉ có bộ dáng Lưu Việt coi đôi giày của mình như bảo bối lúc trước càng thêm buồn cười. Những người ngày thường chướng mắt Lưu Việt đã bắt đầu che miệng khẽ nói nhỏ, thường thường còn phát ra mấy câu châm biếm. Lưu Việt yêu nhất là thể diện, đã khi nào mất mặt như bây giờ, cố tình hắn ta không phải người chiếm lý, muốn mắng người cũng mắng không được. Chỉ có thể nghiến răng cười lạnh một tiếng: “Không cần, mày nói đúng, dù sao cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì, bị lừa mấy vạn cũng đã bị lừa, không có gì ghê gớm.” Nói xong dùng sức đá trái bóng rổ bên chân ra ngoài, xông cửa rời đi. Mấy tên đàn em vội vàng đuổi theo, dư lại phòng học đầy tiếng xì xầm bàn tán. Hạ Chi Dã từ trước tới nay đều thay người khác ra mặt, khó được một lần có người ra mặt giúp hắn, cảm giác thật sự không tồi, hắn nghiêng người, chống đầu cười nói: “Bạn học Tống Đại Hỉ, cậu quả nhiên rất đau lòng cho tôi.” Ban học Tống Đại Hỉ lười phản ứng hắn: “Chỉ đơn giản là không quen nhìn chó sủa.” “Ồ, thế à.” Hạ Chi Dã gật đầu, “Vậy cho tôi mượn ví tiền là vì cái gì thế?” “…” Tống Yếm đeo cặp sách, đứng lên, lập tức đi ngang qua Hạ Chi Dã. Nhìn dáng vẻ như là không định trả lời vấn đề này, hơn nữa còn tính dùng một chân nhảy về ký túc xá. Chí khí rất tốt, chỉ là hiện thực tàn khốc. Mới nhảy hai bước đã thiếu chút nữa lảo đảo té ngã. Hạ Chi Dã vội vàng duỗi tay ôm eo, bắt nhóc què về: “Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, cậu dễ cáu như thế làm gì.” Tống Yếm lạnh mắt, ý đồ bẻ tay hắn ra. Hạ Chi Dã sợ cậu ngã, chỉ có thể siết chặt tay, thuận tiện cười cười dỗ dành: “Được được được, cậu không đau lòng tôi, là tôi đau lòng cậu, tôi còn chuẩn bị cho cậu một bất ngờ đó.” Tống Yếm nhướng mắt. Hạ Chi Dã nhẹ nhàng chớp mắt: “Bất ngờ lớn.” Mắt hắn thuộc loại hình bên trong câu vào bên ngoài vểnh lên, đuôi mắt hơi nhọn, lông mi dài rậm, lúc nhẹ nhàng chớp mắt cười cười luôn vô cùng mê hoặc lòng người, hạ thấp trí lực. Vì thế ba phút sau, tại nhà để xe đạp. Tống Yếm nhìn chiếc xe đạp phản quang màu hồng phấn lấp la lấp lánh vừa được tặng: “…” Cút mẹ đi chứ bất ngờ lớn. Nếu tin Hạ Chi Dã một lần nữa, cậu chính là tên siêu ngốc thuần chủng. Hết chương 5. Tác giả có lời muốn nói: Mãnh nam thích màu hồng. Lời của tui: Mai mình sẽ bù cho mọi người hai hoặc ba chương vì hôm qua ngủ sớm quên đăng chương mới.