Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 54

10:37 chiều – 29/05/2024

Đại học Diên Lan.

Trong đầu Hàng Tuyên chỉ còn lại bốn chữ này.

Thư Ưu làm người đi cùng, Trương Tấn Viễn làm hướng dẫn viên, hai người dắt Hàng Tuyên đi tham quan hết mọi nơi trong đại học Diên Lan.

Trương Tấn Viễn vẫn còn một lớp phải dạy, Thư Ưu kéo Hàng Tuyên vào ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ, thể nghiệm lại lần nữa cảm giác làm sinh viên.

Tối đến, trên đường lái xe về nhà, Trì Uyên không hề lên tiếng, để mặc Hàng Tuyên thả hồn ra bên ngoài cửa sổ.

Cơm tối cũng là Trì Uyên nấu, mì xào hải sản.

Hắn ấn Hàng Tuyên ngồi vào sofa, lại nhét một cái gối cho cậu, “Tối nay sang bển dạy lúc mấy giờ?”

Hàng Tuyên lấy điện thoại ra, lật xem lịch sử tin nhắn, “Hẹn lúc chín giờ, mười giờ rưỡi kết thúc.”

Trì Uyên xoa tóc mái của cậu, “Được. Không phải muốn ăn mì xào sao, đợi một chút.”

Vốn dĩ Hàng Tuyên đã ôm lấy quyết tâm “dở cỡ nào cũng phải chừa lại mặt mũi”, kết quả đợi khi Trì Uyên bưng hai dĩa mì xào sắc hương vị đầy đủ đưa cho cậu, Hàng Tuyên ăn đến một sợi cũng không còn.

Cậu xoa xoa bụng, mang dép bông bước vào nhà bếp.

Trưa nay ôm Trì Uyên như thế nào, bây giờ cũng đang dùng tư thế đó ôm hắn.

Hàng Tuyên chôn mặt vào lưng Trì Uyên, “Sao anh lại tốt như vậy? Làm cơm cho em ăn, ăn xong lại còn rửa chén.”

Trì Uyên cười nói, “Mới có nhiêu đây thôi đã là tốt rồi sao? Vậy sau này ngoại trừ rửa chén anh phải nấu thêm nhiều bữa nữa mới được.”

Hàng Tuyên hạnh phúc đến không chịu nổi, ôm lấy Trì Uyên cà rồi lại cà.

“Không phải năm nay vừa đến Tết là em đã qua nhà anh rồi sao, Thần Thần nói với em, sau khi em đi rồi, rất nhiều khách đến thăm nhà đều nói “Tuyên Tử* nhà mấy người đi rồi còn ai chạy bàn tiệc nữa?””

*: gốc là 宣子.

“Ai quan tâm họ chứ! Em mới không thèm.” Hàng Tuyên lầm bầm, “Sau này em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn thôi.”

Trì Uyên nhẹ nhàng mỉm cười, rửa sạch tay, còn chưa lau khô, tay ướt nhẹp quay người lại ôm lấy mặt Hàng Tuyên.

“Tuyên Tử?” Nói xong thì lắc đầu, “Không hay bằng “Tuyên ngốc” của anh, cũng không hay bằng “bảo bối”, đúng không, bảo bối Tuyên ngốc?”

Hàng Tuyên nhón chân lên muốn hôn hắn, hai người ôm lấy nhau, quyến luyến dằn vặt.

Sắp đến chín giờ rồi, dựa vào khoảng cách trên bản đồ, tám giờ bốn mươi là phải xuất phát rồi.

Hai người nắm tay nhau đi bộ qua đó.

Hôm qua mưa một trận lớn, nhiệt độ hôm nay lại trực tiếp tăng lên năm độ, cả ngày đều nắng chói chang.

Bầu trời đêm có những ngôi sao đặc biệt chói sáng, đôi lúc còn có một chiếc máy bay rạch ngang bầu trời.

Còn có một chiếc diều được lắp đèn ngũ sắc không biết do cao thủ nào đang chơi.

Hàng Tuyên vẫn là có chút căng thẳng, đã bước vào thang máy rồi lại chạy ra tìm Trì Uyên đòi ôm.

Một tiếng rưỡi đối với học tập mà nói, có thể chỉ là trong chớp mắt.

Đối với người đi mua sắm cũng vậy.

Trì Uyên đi bộ hết một vòng quảng trường nằm ở phụ cận, mua cho mỗi người một chiếc áo sơ mi thoải mái, là đồ đôi, một chiếc màu đen, một chiếc màu lam nhạt, nơi khuỷu tay được vá bởi một miếng vải lớn theo style Trung Quốc.

Canh giờ trở lại, trên tay lại mang theo một ly latte khoai môn, lần này không đợi dưới nhà nữa mà đứng ngay trước cửa nhà người luôn.

Hàng Tuyên vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Trì Uyên.

Gia đình bước ra để tiễn cậu kia cũng nhìn thấy luôn.

Hàng Tuyên có chút xấu hổ, ngược lại Trì Uyên cực kỳ tự nhiên mà đưa ly sữa tươi cho cậu, lại nói cám ơn với gia đình kia.

“Hôm nay người yêu của tôi đã làm phiền mọi người rồi.”

Trên đường về nhà, Hàng Tuyên có thể nói là dùng nhảy nhót để thay cho đi bộ.

“Em biết hết! Trì Uyên, em còn sợ sẽ không biết làm câu nào đó, nhưng em đều biết giải hết!” Hàng Tuyên hận không thể ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Đợi đến khi vui đủ rồi, lại hỏi, “Anh làm gì thế, sao phải cố ý làm vậy, anh không biết đỏ mặt sao?”

Trì Uyên đút cậu uống sữa, nói, “Sợ tiểu ca ca của anh đẹp như vậy, bị con gái nhà người ta mới tập tành biết yêu nhìn trúng.”

Hàng Tuyên lại muốn ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Trì Uyên thấy cậu vui vẻ đến không kiềm được, tâm trạng cũng trở nên đẹp đẽ.

“Thích đại học Diên Lan không?”

“Thích chứ, đương nhiên là thích rồi! Lớn như vậy, đẹp như vậy, trong sân trường có có một cái hồ nhân tạo lớn thiệt lớn, bên hồ còn có một dãy cây dương liễu, đến đến mùa xuân chắc chắn sẽ rất đẹp, còn có đi đâu cũng là những mái đình nhỏ nữa.”

“Bọn em còn đi nghe Trương Tấn Viễn giảng bài, những gì anh ấy dạy em đều hiểu hết đó, nhưng em vẫn cực kì kích động, ngồi trên ghế còn không ngừng run rẩy.”

“Thư Ưu còn lén lút hỏi em, “Cậu xem bộ dáng của bạn trai anh lúc đứng lớp có đẹp trai không?”, em nói “đẹp trai”, rồi hỏi lại anh ấy, “Thế bộ dáng lúc bạn trai em làm ông chủ anh có đẹp trai không?””

Trì Uyên bật cười, lại tưởng tượng đến phản ứng đặc sắc của Thư Ưu, lại càng cười không ngừng.

Đứng trên ngã tư đường đợi đèn xanh.

Trì Uyên được đút cho một miếng khoai môn, lại nhìn Hàng Tuyên đang nhai đến bên má phồng cả lên, sự yêu thích trong lòng ngày càng dâng cao, cả người đều vì cậu mà trở nên ôn hòa.

“Bảo bối.”

“Vâng?”

“Đi tham gia kì thi đại học cho người lớn đi, thi đậu Diên đại*, đến Diên đại học tập.”

*: Diên đại = đại học Diên Lan.

Hàng Tuyên ngơ ngác, mơ màng nhìn Trì Uyên.

Hàng Tuyên gấp gáp nuốt khoai môn xuống, mới lắp bắp nói, “Em, em đã hai mươi hai tuổi rồi, còn có thể, còn có thể thi đại học sao?”

Trì Uyên lau đi bọt sữa dính bên mép cậu, cho cậu một câu trả lời khẳng định.

Mãi đến khi về đến nhà, Hàng Tuyên mới phản ứng lại được.

Lúc này cậu mới đột nhiên hiểu ra, chuyến tham quan Diên đại chiều nay, căn bản không phải như lời Trì Uyên nói “Để Thư Ưu dẫn em ra ngoài chơi”, đó là Trì Uyên vốn đã lên kế hoạch từ trước.

Là để mở đường cho đoạn hội thoại này.

Hàng Tuyên ngũ vị tạp trần, chôn mình trong sofa nhìn Trì Uyên sấy tóc.

Phải làm gì đó mới được, phải phát ti.ết một chút, nếu không nhất định cậu sẽ chết chìm trong tình nồng mật ý che trời lấp đất này mất.

Hàng Tuyên nhảy dựng lên, đến dép cũng không thèm mang, chạy vào phòng ngủ lại chạy ra lại, nhào vào trong lòng Trì Uyên.

“Anh ôm em đi, anh ôm em đi.”

Tóc Trì Uyên vẫn còn ướt, cũng không sấy nữa, ôm lấy bảo bối đặc biệt dính người sau khi yêu đương.

“Sao thế?”

Trì Uyên nhấc Hàng Tuyên lên, để cậu đứng trên mu bàn chân mình, lắc lắc lư lư đi về phía sofa, sau đó cùng nhau ngã lên ghế.

Hàng Tuyên một tay ôm lấy cổ Trì Uyên, một tay mò vào túi áo, lấy ra một cái bao.

“Trì Uyên, em muốn thân mật.”