Trì Uyên ôm người ta mất một lúc cũng không hề động đậy, hai người chỉ yên tĩnh ôm lấy nhau như vậy, nhịp đập của trái tim cũng hòa vào một chỗ.Tâm sự vừa được tỏ bày, Hàng Tuyên đã thoải mái đến mức sắp ngủ gật luôn rồi, nếu như không phải tám giờ rưỡi phải đi dạy, chắc chắn đã gục đầu xuống ngủ đến mơ hồ rồi.Trì Uyên đang nghĩ, có nên gọi một cuộc điện thoại cho ba mình không nhỉ.Nhẹ nhàng nở nụ cười, Trì Uyên vỗ vỗ lưng cậu, “Bảo bối.”Hàng Tuyên ừm ừ.Trì Uyên nói, “Em có phải ngốc hay không vậy? Tuyên ngốc của chúng ta sao lại ngốc như vậy chứ?”Hàng Tuyên cũng lười mở miệng, phát âm không rõ ràng mà lẩm nhẩm, “Ừ ừ, có anh là không ngốc thôi.”Trì Uyên bật cười, lật người lại áp lên người Hàng Tuyên, ôn nhu sủng nịch mà dùng môi ma sát, dùng lưỡi chơi đùa.“Tỉnh táo hơn chút nào chưa?”Hàng Tuyên nhắm mắt cảm thán, “Thoải mái quá mà.” Lại mềm mại nhu mì bám lấy góc áo Trì Uyên, “Muốn nữa.”Trì Uyên không cho, một tay nâng lấy mặt cậu, xoa xoa đôi môi đỏ đang chu lên.“Muốn nhiều phết nhỉ, hửm? Sao em không hỏi xem anh muốn gì?”Hàng Tuyên lập tức sợ hãi, ôm lấy tim tranh đấu một lúc lại vẫn là mở mắt ra, “Anh muốn gì ạ?”“Muốn em.”“Em, em là của anh mà.”“Sổ hộ khẩu đâu?”“Ở nhà ạ, mẹ em đang giữ.”Trì Uyên cúi đầu cắn lên vành môi kia, cực kỳ mềm mại, cực kì đàn hồi, Trì Uyên lại cắn thêm mấy lần nữa mới chịu.“Tết năm sau về đó lấy nó đi, hết Tết rồi chúng ta đi đăng kí sổ đỏ.”Hàng Tuyên triệt để tỉnh táo lại rồi, trong đôi mắt ngập nước đều là không tin được.“Thật sao ạ? Không cần đổi với thư trúng tuyển sao? Là thật sao?”Trì Uyên ngồi dậy, múc một muỗng bánh crepe đút cho Hàng Tuyên.“Giả đó, giỡn cho em vui thôi. Mau ăn đi, ăn xong phải đi dạy rồi.”Hàng Tuyên mặc kệ tất cả nắm chặt cổ áo Trì Uyên, lần đầu tiên cậu dùng lực nhiều đến như vậy, bánh kem trong lúc hoảng loạn rớt xuống nền nhà.Thành quả sau những buổi học gia sư rất tốt, cô bé cũng rất cố gắng, môn Toán đã có thể miễn cưỡng đủ điểm rồi.Đường về nhà thì có chút phiền muộn, phải nói tiếng Anh.Bắt đầu từ lúc Trì Uyên đứng trước cửa đón người, đưa một ly trà trái cây vào tay cậu, lúc nào cũng nói tiếng Anh.Mặc dù Hàng Tuyên có thể học thuộc hết tất cả các từ vựng, nhưng giao tiếp lại không thành thục lắm, còn kém rất xa Trì Uyên.Hàng Tuyên lắp bắp mấy lần cũng không trả lời được một câu, bắt đầu thất thần, trong lòng lách cách lách cách gảy bàn tính.Trì Uyên cảm thấy buồn cười, “Tuyên ngốc?”Đôi mắt của Hàng Tuyên phát sáng, “Kết xong lương tuần này là em đã hết nợ nhẹ cả người rồi nữa rồi!”Trì Uyên hoàn toàn không quan tâm, nhẹ nhàng nói, “Nói thêm một câu tiếng Hoa thử xem.”Hàng Tuyên tức giận lắm luôn, nhưng nhớ đến hình phạt nơi đó bị nắm chặt không cho xuất ra, cực kỳ tủi thân.“Anh giỏi rồi! Anh dịch “hết nợ nhẹ cả người” ra tiếng Anh cho em nghe xem?”Trì Uyên cười cười, nói bậy bạ, “I love you.”Hàng Tuyên lắc hắn, “Anh thiệt sự xem em là đứa ngốc à?”Trì Uyên còn cảm thấy chưa đủ, “I love you sooooooooo much.”Hàng Tuyên đã có chút không chịu nổi nữa, run động không thôi.“Là ai nói đợi đến khi trả hết nợ rồi sẽ tỏ tình với anh thế nhỉ?”Hàng Tuyên ậm ừ, cắn ống hút không lên tiếng, bị Trì Uyên ôm lấy từ phía sau.Tắm mình dưới ánh trăng ánh sao, bóng của hai người hòa vào làm một.Chậm rãi lắc lư bước về nhà, đi đến Sơn Hải Quan rồi, Hàng Tuyên mới nhỏ giọng nói.“Tối nay có trừng phạt em không?”Trì Uyên không tỏ thái độ mà hừ một cái.Hàng Tuyên xấu hổ muốn chết, “Cho anh… cho anh trừng phạt mà… Em sẽ không xin tha đâu…”Trì Uyên cười ra tiếng, “Một câu tỏ tình thôi cũng đã khiến em cam tâm bị bắt nạt rồi à?”Hàng Tuyên gật gật đầu, “Cam tâm chứ, nhưng chỉ cam tâm như vậy với mình anh thôi.”Tâm Trì Uyên mềm nhũn như độn đầy bông gòn, lại muốn gọi điện thoại cho ba rồi.Hàng Tuyên lại đột nhiên thay đổi đề tài, “Em nhớ anh có nói Thư Ưu có hai người bạn trai?”Trì Uyên “ừm” một tiếng, “Trương Tấn Viễn và Hoằng Khởi. Sao thế?”Hàng Tuyên thở ngắn than dài, liên tục lắc đầu.“Một người em đã chịu không nổi rồi, Thư Ưu lợi hại quá đi, sao anh ấy có thể chịu được nhỉ?”Trì Uyên bị chọc cười, xoa tóc cậu bù xù cả lên.“Vẫn là nên nghĩ trước xem lát về nhà muốn bị trừng phạt như thế nào đi.”