Trên đường ngồi xe một mình trở về Nam Sơn Viện, Vân Chức ngồi ở hàng sau, khó có được bên người không có hơi thở áp bức của người kia, tư thế cô thả lỏng đi rất nhiều, dựa ở cửa xe, an tĩnh nhìn ánh đèn đang không ngừng trôi về phía sau, trước mắt lại hiện lên tấm ảnh được chụp ban nãy kia. Vân Chức nhịn không được nhìn kỹ chính mình.Có khả năng là vào một khoảnh khắc nào đó, cô đối với giới hạn của Tần Nghiên Bắc có chút mơ hồ.Trước kia cô là người trong cuộc, nhìn không ra, còn chưa có cảm giác gì, nhưng vừa rồi nhìn được góc nhìn của kẻ thứ ba rất rõ ràng, cho dù trong nháy mắt bị chụp lại kia cô có làm ra loại hành động thân mật ngoài ý muốn gì đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng tới động tác hòa khí của người khác.Lúc cô ở chung với Tần Nghiên Bắc, cô luôn nhắc nhở bản thân phải chú ý, anh là ân nhân cứu mạng, cô đối với anh có sự tín nhiệm hay cảm giác thân thiết một chút cũng không thành vấn đề, nhưng nó chỉ giới hạn trong việc báo ân, không thể liên lụy tới cái khác.Thân phận của cô và thái tử gia như trên trời dưới đất, cho dù cô có đứng yên bất động thì chỉ cần có anh ở bên cạnh cũng đều sẽ dễ dàng bị người khác hiểu lầm thành cô có mục đích trèo cao, huống chi hiện tại cô với anh lại thân thiết như vậy, cô nhận được sự chăm sóc của anh ngày càng nhiều, lại cùng nhau sống dưới một mái nhà, cô càng dễ dàng bởi vì nóng lòng báo đáp anh mà sẽ có chút vượt quá giới hạn.Cô hẳn là nên tỉnh táo lại, miễn tạo ra cục diện bối rối gì cho Tần Nghiên Bắc.Vân Chức cảm giác được ánh mắt của tài xế phía trước thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu dừng ở trên người cô, muốn nói cái gì đó, lại hơi xấu hổ hé miệng, cô ngồi thẳng người, lễ phép chủ động mở miệng: “Sao thế ạ?”Tài xế cười cười, lắc đầu nói: “Không có, chỉ là… cô đừng để ý nhé, tôi chỉ tò mò thôi, bên người Tần tổng chưa từng có cô gái nào, cô vẫn là người đầu tiên, bình thường tôi cũng không dám nhìn nhiều, nhân lúc hôm nay không có Tần tổng, tôi muốn nhìn xem cô là người như thế nào thôi.”Vân Chức cảm thấy lời này có ý tứ kì quái, hỏi theo: “Người thế nào?”“Tôi không tả được, dù sao cùng những đại tiểu thư bình thường tôi gặp qua không giống nhau lắm, sạch sẽ, xinh đẹp, cũng rất thanh thuần, dễ ở chung…” Tài xế dừng đèn đỏ, có chút xấu hổ cào cào tay vịn, cảm khái một câu, “Thì ra Tần tổng thích như vậy.”Lúc này Vân Chức mới ngộ ra điểm kì quái, vội vàng làm rõ: “Không phải, chú hiểu lầm rồi, tôi với Tần tổng không phải quan hệ như vậy đâu, bởi vì bên cạnh anh ấy không có ai cho nên tôi chỉ đơn thuần là tới chăm sóc bệnh tình của anh ấy thôi, chờ anh ấy khỏi hẳn rồi tôi sẽ đi, anh cứ coi như tôi… là người làm công bình thường ở Nam Sơn Viện là được rồi.”Tài xế cười càng lớn hơn, biểu tình hiểu rõ, ông hiểu hết mà, chỉ là sẽ không vạch trần thôi.Vân Chức nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cách nào giải thích nhiều hơn, những lời như báo ân, rốt cuộc cũng đề cập tới vấn đề riêng tư của Tần Nghiên Bắc, cô cũng không thể tùy tiện nói với người khác được.Bất quá những việc này đã chứng minh, sự tồn tại của cô thật sự dễ dàng bị hiểu lầm, nếu như cô không tự giác phân rõ giới hạn, vậy thì càng hết đường chối cãi.Cô không thể gây thêm phiền phức cho Tần Nghiên Bắc, thái tử gia có bối cảnh như thế nào chứ, nếu là bởi vì cô mà bị người khác đồn đãi ác ý, không chừng sẽ có bao nhiêu hậu hoạn.Cô cũng không muốn mình có những lời đồn ái muội không rõ ràng như vậy.Tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy mặt của Thập Nhất, không tìm thấy bất cứ tin tức nào liên quan tới cậu ấy, nhưng cô biết, cô xác định đã động tâm với người đó, cho dù năm ấy còn nhỏ, ngây ngô đến cái gì cũng không hiểu, ký ức còn xót lại cũng chỉ là do cô cố chấp phác họa nên, nhưng cũng không sao cả…Nhiều năm như vậy, cô đã trưởng thành lớn lên, sớm đã rũ sạch những dấu vết chật vật gầy yếu lúc trước, nhưng vẫn như cũ yên lặng, vô thanh vô tức nhớ tới cậu trai đến thân phận, tuổi tác, diện mạo cô đều không hề biết kia.Có lẽ cả đời này cô đều sẽ không thể biết được cậu ấy là ai, cho dù không thể gặp mặt đi chăng nữa thì cô cũng không thể rũ bỏ ký ức về người đã từng mang tới ánh sáng cho cô trong căn phòng nhỏ hẹp đó được.Vân Chức trở lại Nam Sơn Viện cũng không có đi nghỉ ngay, đi tới nhà kính trồng hoa chăm rau, chuyện đồng ý với Tần Nghiên Bắc cô đương nhiên là nói được thì làm được, chỉ cần lần tới anh từ trên cửa sổ lầu trên nhìn xuống là có thể thấy được một mảnh sự sống tươi mát bên dưới, như vậy cũng đủ có giá trị rồi.Trước kia cô sinh hoạt cùng bà nội ở Đồng huyện, cũng thường xuyên cùng bà lão đi vào trong núi, cái gì có thể giúp thì đều đã từng làm, cho nên bây giờ vô cùng quen tay, hơn 9 giờ đã trồng xong một mảnh rau.Tần Nghiên Bắc gần 10 giờ tối mới về tới nhà, trợ lý đưa anh về trước khi đi còn không hiểu ra sao mà lén liếc mắt nhìn Diêm La Vương một cái, thật sự không nghĩ ra, vì cớ gì nửa đêm rồi anh lại đột nhiên cần một cái ví tiền.Ánh mắt Tần tổng quá cao, mua ví tiền cũng vậy, đặt hàng thì không kịp, mà anh lại nhất định phải có nó trong đêm nay, cho nên chỉ có thể đi chọn trong những món hàng có sẵn ở trong các cửa hàng ở thành phố, cái nào không có nơi để kẹp ảnh thì đều không cần.Cuối cùng, thái tử gia miễn cưỡng chấp nhận một cái, trợ lý cũng là trong lúc lái xe vô ý phát hiện, anh ngồi ở hàng sau, thế nhưng lại cầm một tấm ảnh chụp bằng máy ảnh lấy ngay, cắt thành một cái kích cỡ phù hợp, sau đó cẩn thận kẹp vào trong ví tiền, mang theo ở bên người.Ví tiền của Tần Nghiên Bắc vốn dĩ luôn được cất ở trong túi áo khoác trong của anh, nhưng sau khi về tới nhà, anh nhìn thấy ánh đèn nhà kính ở hậu viện đang sáng, biết Vân Chức ở đó, liền đặc biệt để ví tiền trong túi ngoài của áo khoác, sau đó liền không nhanh không chậm chuyển động xe lăn đi qua.Anh có thể dung túng cô một chút.Cô da mặt mỏng, luôn không dám thân cận với anh, anh liền miễn cưỡng cho cô thêm nhiều cơ hội chút vậy.Ví tiền có kẹp ảnh chụp của cô, đủ làm cô bất ngờ đi.Ở trong công viên trò chơi cô cứ do dự nhiều như vậy, sợ người khác nhìn thấy, xấu hổ, được, anh thử lý giải mạch não của cô gái nhỏ kia, hiện tại đã ở nhà rồi, không có ai nhìn cả, để xem cô còn do dự cái gì nữa.Muốn hẹn hò thế nhưng ngay cả cơ hội cũng không biết đường mà nắm chắc.Chờ xe lăn dừng lại ở bên ngoài nhà kính trồng hoa, mấy cây rau của Vân Chức cơ bản đều đã được trồng xong rồi, bên chân cô dính không ít bùn, ngón tay nho nhỏ ướt đẫm nước, quay đầu lại nhìn thấy Tần Nghiên Bắc, liền cười lên một cái.Cô ôn thanh nói: “Nghiên Bắc, anh lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi sắp xong rồi, hạt giống rau cần phải một đoạn thời gian nữa mới có thể nảy mầm, có mấy cây rau vài ngày nữa là có thể thu hoạch rồi, đến lúc đó bảo dì Trịnh nấu cho anh ăn thử nhé.”Tần Nghiên Bắc bất động thanh sắc chậm rãi đi vào, thấy Vân Chức không chú ý tới sự khác thường trong túi áo khoác của anh, anh nhíu mày, ngay sau đó lúc lấy điện thoại ra có cố tình phát ra tiếng động, lôi kéo luôn vật kia rơi trên mặt đất.Vân Chức theo tiếng nhìn qua.Là một cái ví tiền bằng da màu đen, đang hơi mở ra, bên trong dường như có kẹp một bức ảnh, cụ thể là gì thì không thấy rõ.Loại đồ vật tư mật như ví tiền thế này, Vân Chức sao có thể tùy tiện xem, liền rất tri kỉ mà lùi lại một bước để tránh tị hiềm: “Trên tay tôi bẩn, không thể giúp, Nghiên Bắc, anh tự nhặt có được không.”Thái tử gia không vui nhìn cô: “… Ngồi xe lăn không tiện, không cúi người được, em tới nhặt đi.”Vân Chức không còn cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua, cô lau khô tay, thời khắc khom lưng nhặt lấy cái ví tiền liền mơ hồ cảm giác được hô hấp của người đàn ông hơi hơi thay đổi.Anh không muốn bị người khác nhìn thấy bên trong?Vân Chức vốn dĩ cũng không tính nhìn lén, đem ví tiền gập chặt lại, không hề ngó qua một chút nào, quyết đoán đưa qua cho anh.Kết quả thái tử gia tựa hồ càng không hài lòng?!Một cái liếc mắt vọng qua, lông mi đen như mực của anh như sắp sửa kết băng đến nơi.Vân Chức không đoán được tính tình của anh, liền đưa ví tiền lên phía trước một chút.Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn nhỏ xinh của cô, trong cổ họng có cỗ buồn bực đang cuồn cuộn, cô rốt cuộc muốn làm gì?! Lấy lui làm tiến có phải hay không cũng phải có mức độ chứ! Anh đã làm tới mức này rồi, còn muốn bắt anh phải thế nào nữa?“Nghiên Bắc?”Cổ tay kia vừa nhỏ vừa yếu ớt, cứ đung đưa qua lại trước mắt Tần Nghiên Bắc, anh không thể nhịn được nữa nắm lấy, năm ngón tay siết chặt, ngay lúc nghe được tiếng hít sâu nho nhỏ của Vân Chức lại đột nhiên buông ra, lòng bàn tay lưu luyến, vuốt qua một vệt bùn dính ở trên xương cổ tay cô, thay cô lau sạch.Loại tiếp xúc này nếu như là trước kia thì Vân Chức còn có thể bình tĩnh.Nhưng tối nay cô vừa mới suy nghĩ cẩn thận mặt lợi hại của mối quan hệ này, lúc này cảm giác vẫn còn đang đắn đo ở biên giới lại đến phi thường chính xác.Cô nhanh chóng rút tay ra, rời xa Tần Nghiên Bắc, đặt ở sau lưng, nhìn thấy đầu ngón tay anh dính bùn liền vội vàng đi tìm khăn ướt đưa qua đây, nhẹ giọng nói rất nhiều điều, quan tâm có thừa, nhưng rõ ràng không đủ thân mật.Ngón tay Tần Nghiên Bắc giống như bị đốt cháy trong vô hình, cùng với cái phản ứng phân rõ giới hạn của Vân Chức, bỏng cháy khó nhịn.Được, làm không tệ.Cô nhóc này đã hoàn toàn vô pháp vô thiên rồi.Anh hẹn hò với cô, cô liền báo đáp anh như vậy đây, đến tột cùng là muốn làm chuyện gì khó khăn với anh mà phải kiên trì lạt mềm buộc chặt như vậy!Buổi tối, Phương Giản như thường lệ gọi điện thoại tới hỏi thăm tình trạng tâm lý của Tần Nghiên Bắc, không nghĩ tới sau khi hắn liến thoáng nói hơn mười phút thì thái tử gia lại chẳng đáp lại một lời, chỉ có tiếng hô hấp trầm thấp cùng với tiếng sàn sạt của ngòi bút, ẩn ẩn khiếp người.Phương Giản thấp thỏm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Là bởi vì gia yến tuần sau của Tần gia sao? Gia yến kia không phải là tập tục nhà cậu à, cậu cũng lười phải đối mặt với đám thân thích hư tình giả ý kia thì cứ không đi là được, không tới mức bị ảnh hưởng như thế đi.”Gia yến Tần gia là thói quen đã có từ lâu, mặc kệ là con cháu ở bên ngoài hô mưa gọi gió như thế nào đi nữa thì đến ngày này cũng phải trờ về trạch viện để ăn một bữa cơm, rốt cuộc thì hiện tại lão gia tử Tần Giang Xuyên của Tần gia vẫn còn đang tại vị, chưởng quyền to.Bên kia ngừng hồi lâu, lúc Phương Giản cho rằng anh sẽ không đáp lại mình, thanh âm trầm thấp từ tính của Tần Nghiên Bắc mới truyền tới: “… Cậu từng yêu đương chưa.”“Chưa.” Phương Giản nói xong mới phản ứng lại, hóa ra Tần tổng làm việc tàn nhẫn lại độc ác lúc này là đang gặp khó khăn trong chuyện tình cảm sao, “Bất quá tôi có nhiều kiến thức phong phú lắm, cậu có vấn đề gì thì có thể tìm tôi, tôi tư vấn cho.”Lại là một thời gian dài trầm mặc.Tần Nghiên Bắc rốt cuộc cũng mở miệng, có chút khàn: “Lúc nóng lúc lạnh là có ý tứ gì, vào lúc hẳn là nên tiến thêm một bước thì lại lui trở về.”Phương Giản không thể tin được loại vấn đề này sẽ có một ngày được thốt ra từ miệng thái tử gia, mà không phải là cô gái đang yêu đương với anh.Hắn phân tích hợp tình hợp lý: “Loại tình huống giống như thế này, chỉ cần là hai người bình thường yêu đương thì hẳn là đối phương đang có nhu cầu giấu kín gì đó mà cậu chưa cho người ta được, nếu bỏ qua vấn đề tiền bạc thì thường gặp nhất hẳn là việc thông báo thừa nhận yêu đương?”Hắn càng nói càng cảm thấy đáng tin cậy: “Cậu cũng nói đó, hiện tại hẳn là phải càng tiến thêm một bước mới đúng, vậy thì hẳn là cô ấy muốn được cậu coi trọng rồi, rốt cuộc thì thân phận của cậu đặc thù, cô ấy lại chỉ là một cô gái nhỏ còn đang đi học, ở trong mắt người ngoài thì bản thân cô ấy đã kém xa cậu rất nhiều, cô ấy muốn được thừa nhận cũng là chuyện bình thường mà.”“Nói thẳng ra là…” Phương Giản cười nói, “Người ta chưa có được cảm giác an toàn từ trên người Tần tổng đây.”Hắn không nhìn thấy cảm xúc của Tần Nghiên Bắc, nhưng tiết tấu hô hấp của anh hiển nhiên đã vững vàng hơn so với trước rất nhiều.Tần Nghiên Bắc nhàn nhạt đánh giá một câu: “Làm ra vẻ.”Sau đó liền cúp máy.Tần Nghiên Bắc ký tên lên tờ xét duyệt số lượng máy móc mà đoàn đội kỹ sư đưa tới xong, lại đem những văn kiện mà ban ngày chưa có thời gian xử lý ra xem xong một lượt, sau đó tầm mắt mới một lần nữa quay trở lại trên màn hình điện thoại đen xì.Cô nhóc này, thêm được WeChat của anh rồi thì ngay cả câu chúc ngủ ngon hay một cái nhãn dán cũng không thèm gửi nữa.Thủ đoạn đúng là tàn nhẫn.Vì muốn đả động tới cảm xúc của anh, muốn xoay anh như chong chóng nên thủ đoạn nào cô cũng đều đã dùng hết rồi.Tần Nghiên Bắc cầm điện thoại lên, như bị bức ép mà nhíu mày lại, mở công cụ tìm kiếm ra, gõ chữ vào trong đó: [Bạn gái ra vẻ lãnh đạm thì phải làm sao?]Lướt thấy đủ các kiểu câu trả lời, có tổng cộng hơn 99 trang.Trong đó có một câu trả lời được nhiều lượt thích nhất: [Nếu cậu không thích cô ấy quá nhiều thì cùng lắm là chia tay đi, nếu như cậu phi thường thích người ta, vậy thì chủ động nhiệt tình một chút, tặng quà, đưa cô ấy đi gặp bạn bè, người thân của mình, cho cô nhận được sự tán thành từ người bên mình là được. Dù sao thì con gái giận dỗi phần lớn đều là vì thiếu cảm giác an toàn thôi.]Tần Nghiên Bắc vô cùng có kiên nhẫn mà đọc xong mấy cái bình luận này, chán ghét cười lạnh.Thích thì chưa tới.Nhiều nhất chỉ có chút động tâm mà thôi.Anh nhắm mắt lại, mi mắt hơi mỏng đè thấp, ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên lông mi dần dần tối xuống, rất nhanh anh đã chạm một cái để nó sáng lên, gọi một cuộc điện thoại, sau vài tiếng tút tút, người đối diện đã nghe máy, ngữ khí anh nghe như không chút để ý, lười nhác nhàn nhạt nói: “Ông nội, gia yến tuần sau, cháu mang một người về.”***Vân Chức không muốn phân rõ giới hạn quá khắt khe khiến Tần Nghiên Bắc hiểu lầm cái gì, ở góc nhìn của cô, trừ bỏ tận lực tránh không tiếp xúc tứ chi không cần thiết ra thì hết thảy vẫn giống như trước. Tần Nghiên Bắc bận rộn như vậy, có thể rảnh rỗi chú ý tới cô một chút đã không tệ rồi, hẳn là không phát hiện ra có gì thay đổi đâu.Nhưng đối với Tần Nghiên Bắc mà nói, mỗi giây mỗi phút Vân Chức đều đang cố ý tìm đường chết trước mặt anh.Cùng nhau ăn cơm sáng, anh đặt cái ly ở bên cạnh cái ly của cô, hai vị trí chạm môi quay mặt vào nhau, cô lại giống như chạm vào cái gì tối kỵ, giả vờ thần không biết quỷ không hay nhưng kỳ thật lại trắng trợn táo bạo dịch cái ly của mình ra chỗ khác, chỉ hận không thể đặt nó cách xa anh vạn dặm.Anh tiện đường đưa cô tới trường, cô vừa ngồi lên xe đã dính sát vào cửa xe, chỉ sợ một chút không cẩn thận đụng phải thân thể anh khiến người ta thấy được, a, không phải lúc trước lột quần áo anh, đưa anh trang phục tình thú hở hang kia, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực tế thì đã thích muốn điên rồi đi.Anh gọi điện thoại cho cô, báo cho cô biết tối nay anh có buổi xã giao sẽ về muộn, cô ở bên kia lại có ngữ khí kinh sợ, khách khí đến mức e sợ bọn họ quá thân mật sẽ bị người bên phía cô hoặc là bên phía anh nghe được thì sẽ gây ra những hiểu lầm không đâu. Nếu có thể, cô chỉ hận không thể treo một cái thẻ “không thân” ở trên ngực.Ngoài miệng nói báo ân, chiếu cố bệnh của anh, chấp nhận điều trị tâm lý cho anh, nhưng trên thực tế mấy ngày nay cô đã sắp coi anh như tấm bài vị mà thắp hương thờ cúng, bưng trà rót nước như một người hầu, đây là cách cô đối xử với bạn trai? Nói là đối xử với thần tiên cũng không quá.Có yêu cầu gì không thể nói trực tiếp với anh chứ. Muốn quà, muốn được thừa nhận thì cứ nói, có khó như vậy sao? Sao phải làm mấy cái không đâu này chứ.Không chọc anh mất kiên nhẫn, không chà đạp cảm xúc của anh, cả người cô liền khó chịu đúng không.Hôm nay Vân Chức ở trong lớp lại được coi như mục tiêu trọng điểm trong tiết dạy, từ sau khi thân phận của Sin được bày ra ngoài ánh sáng, giá trị con người của cô trong một đêm liền tăng cao, ở trường học cô cơ bản đều có được đãi ngộ rất lớn.Tuy rằng không ngại, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, Vân Chức kiên trì tới khi tan học, nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng vẽ tranh, điện thoại lại nhận được một số tiền lớn từ thù lao vẽ bản thảo, còn có những cuộc điện thoại đặt trước tranh của Sin, cô đều tạm thời đẩy ra phía sau, nhưng càng là bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió thì càng không thể chỉ vì cái trước mắt.Cho dù thời điểm Tần Nghiên Bắc mua tranh đấu giá của cô không có lộ diện ra mặt, cũng không để thân phận bại lộ, nhưng cô cảm thấy, những bức tranh sơn dầu tiếp theo cô vẽ cũng có liên quan tới thể diện của anh, không thể tùy ý.Trên hành lang nhiều người, Vân Chức nhanh chân đi ra ngoài, lúc đi qua chỗ rẽ hành lang thì thoáng thấy Giang Thời Nhất đang đứng bên cửa sổ nói chuyện với thầy giáo, thầy giáo đó chính là người phụ trách của hoạt động giao lưu.Cô không khỏi dừng lại một chút, thầy giáo liếc mắt một cái liền thấy cô, vẫy tay đón: “Vân Chức, vừa lúc muốn tìm em.”Chờ cô đi qua, thầy giáo mới nói: “Lần trước em đề xuất ý kiến để cho hai em tham gia hai sự kiện khác nhau, bên phía Giang Thời Nhất có ý kiến bất đồng, hay là các em thống nhất với nhau trước, xác định được phương án rồi thì nói lại cho bọn thầy biết nhé.”Vân Chức nếu đã nói ra thì sẽ không sợ Giang Thời Nhất biết, sau khi thầy giáo rời đi, cô nhất thời không nói chuyện, tin tưởng Giang Thời Nhất có thể hiểu được ý tứ của cô, Giang Thời Nhất lại nói: “Chức Chức, từ lúc hoạt động lần trước kết thúc tới nay đã hơn mười ngày, anh chưa hề tới trường học lần nào, em có biết là vì sao không?”Vân Chức ngẩn ra, cô đúng là không rõ lắm, cũng không phát hiện Giang Thời Nhất gần đây không có ở trường.Giang Thời Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt thanh tuấn ôn nhu, cười khổ thấp giọng nói: “Đại khái là ở hiện trường hoạt động làm cộng sự của em tương đối ổn cho nên đã khiến thái tử gia của Tần gia tức giận, kỳ thật anh cũng không phải hoàn toàn không nghĩ tới, anh ta thấy được sẽ không vui, hơn phân nửa sẽ xuống tay với anh, sự thật chứng minh, quả nhiên là đoán không sai.”Vân Chức sửng sốt: “… Anh nói cái gì? Tần Nghiên Bắc làm gì anh?”Hoạt động giao lưu kia cũng chính là hôm đi chơi công viên trò chơi, đã qua rất lâu rồi, cô cơ hồ đã sắp quên, không nghĩ tới ở nơi cô không hề biết đã phát sinh ra chuyện gì đó.Nhưng sao có thể.Tần Nghiên Bắc vì muốn để tâm tới việc làm ăn của Tần gia cho nên mới tới viện thiết kế nghiên cứu phát minh phi cơ kia mỗi ngày, ngay cả cơm cũng không ăn, làm sao có thời gian xuống tay với một người chẳng liên quan gì chứ.Vân Chức nhíu mày: “Học trưởng, có phải anh suy nghĩ nhiều rồi không, Tần Nghiên Bắc sẽ không làm ra loại chuyện này, anh ấy căn bản là không có lý do gì, trừ phi giữa hai người còn có những ân oán khác, bằng không đó chỉ đơn giản là một hoạt động giao lưu mà thôi, thật sự không có vấn đề gì hết.”Giang Thời Nhất nhìn chằm chằm vào cô, lộ ra bất đắc dĩ: “Chức Chức, sao lại không có lý do? Em hoàn toàn không nhận ra sao, Tần Nghiên Bắc đối xử với em rất đặc biệt.”Ngón tay Vân Chức siết chặt, biểu tình càng phai nhạt hơn: “Vậy thì càng không thể, anh ấy biết em chỉ là đi báo ân.”Giang Thời Nhất thở dài, thả chậm ngữ tốc: “Anh nói đặc biệt không phải là tình cảm nam nữ binh thường như em nghĩ, đó là thói quen quyền cao chức trọng của anh ta, coi người phụ nữ ở bên cạnh mình thuộc quyền sở hữu của mình, có thể để anh ta tùy ý sắp xếp và khống chế… coi như đồ vật hoặc thú bông, cũng có thể là sủng vật gì gì đó.”“Sự khác nhau trong đó em hiểu rõ chứ?” Anh ta lo lắng nhìn Vân Chức, “Anh đã thấy qua quá nhiều người đứng trên đỉnh núi đều là như thế này, anh ta đương nhiên sẽ không dễ dàng động tâm có tình cảm, điểm này em đoán không sai, nhưng đó không đại biểu cho việc anh ta đối với em không có dục vọng khống chế. Em ở bên cạnh anh ta, anh ta liền tự động cho rằng em là vật sở hữu của anh ta, có thể khống chế, có thể điều khiển, không thể bị người khác xâm phạm.”Giữa mày tú khí của Vân Chức nhíu càng chặt.Giang Thời Nhất nói tiếp: “Anh thật sự không muốn nói mấy chuyện này với em, nhưng anh không nói, sẽ không có ai có thể nhắc nhở em. Em không cảm thấy Tần Nghiên Bắc hỉ nộ vô thường sao? Gần đây anh ta có thái độ gì với em? Hẳn là càng ngày càng nghiêm trọng đi. Bình thường có ai sẽ đối với một người không ổn định như vậy, em ngẫm lại xem, thật sự không giống với nuôi một con sủng vật ở bên cạnh sao, vui vẻ thì cho nó một nụ cười, không vui vẻ thì nói lời lạnh nhạt đẩy nó ra?”Anh ta rũ mắt: “Chức Chức, năng lực của anh có hạn, ở trước mặt Tần Nghiên Bắc ngay cả tự bảo vệ mình cũng không thể, rất sợ sẽ không thể bảo vệ được em, nói nhiều như vậy chính là hy vọng em có thể bảo trì thanh tỉnh, đừng để mình chịu ủy khuất.”“Ngay cả chuyện hoạt động…” Anh ta cúi đầu, “Nếu như em không muốn chung nhóm với anh, vậy anh xin phía viện rút ra cũng được, đổi cho em một cộng sự mới, em không cần phiền toái như vậy, còn chuẩn bị một mình đi làm, không sợ mệt sao?”Nói xong, Giang Thời Nhất không ở lại lâu, chỉ chỉ phía dưới ý bảo phải đi, sau đó liền xoay người rời khỏi, khóe mắt có chút đỏ lên, nhìn bóng dáng so với trước kia thì gầy hơn rất nhiều, thật giống như chịu phải đả kích gì đó lớn lắm.Vân Chức không gọi anh ta lại, cũng không nói những lời dư thừa.Nếu cô tin hết mấy lời đồn đãi của người khác về Tần Nghiên Bắc thì hẳn là anh đã sớm trở thành hồng thủy mãnh thú có thể uống máu ăn thịt người mất rồi.Cô không tin mấy lời này, chưa bao giờ tin, trừ phi Tần Nghiên Bắc tự mình làm, chính miệng nói ra, còn không thì cô sẽ không quan tâm.Cho dù gần đây thái độ của Tần Nghiên Bắc đúng là không quá tốt, hỉ nộ vô thường, luôn âm u nhìn cô, nhưng anh chiếu cố cô tất cả đều không phải giả, những sự trợ giúp mặt lạnh tâm nóng đó, cô đều có thể tự mình nhận ra, nếu như dễ dàng bị người ta đả động, vậy tâm cô cũng không quá đáng tiền.Điện thoại Vân Chức rung lên, là một tin nhắn WeChat.Mèo lớn ngạo kiều họ Tần: [Về sớm một chút, đi thử lễ phục, ngày mai cùng tôi về Tần gia ăn bữa cơm.]Xương cổ tay của Vân Chức run lên, điện thoại thiếu chút nữa là ném xuống đất.Tới Tần gia ăn cơm?!Vân Chức trả lời lại: [Cho dù là việc công hay việc tư, tôi đều không thích hợp xuất hiện ở Tần gia đi. Nghiên Bắc, anh bảo tôi lấy thân phận gì đi?]Trợ lý? Bảo mẫu? Tài xế? Công cụ?Vài giây sau, bên kia trả lời hai chữ chém đinh chặt sắt: “Bạn gái.”***Chạng vạng cùng ngày, Vân Chức ở trước cổng trường được đón đi, lập tức đưa tới phòng làm việc tạo hình cách một con phố với Nam Sơn Viện. Lúc cô đi vào, Tần tiên sinh đang ngồi trên xe lăn, thần sắc không mấy kiên nhẫn mà nhìn đồng hồ, thấy cô tới rồi, anh mới buông cánh tay, nâng cằm với cô: “Qua kia ngồi, tôi nhìn xem.”Sau đó là một buổi tối ly kỳ, Vân Chức bị vây quanh bởi một đám người.Cô bị bắt làm tạo hình, trước mặt đặt một loạt các loại mỹ phẩm dưỡng da cùng đủ các chai lọ cao cấp, những bộ váy lễ phục từ dài đến ngắn đều có đủ, nửa mặt tường bên cạnh là các đồ trang sức phối kèm, còn có cả một hộp quà bằng nhung tơ đựng đầy châu báu, giày cao gót lấp lánh đầy đất, còn có cả những cái túi xách chưa kịp xé mác đựng đầy trong hòm…Vân Chức ngồi ở trên ghế, bị nhà tạo mẫu nhẹ nhàng xoay qua xoay lại, cô khiếp sợ nhìn Tần Nghiên Bắc qua tấm gương trước mặt, người đàn ông với đôi mắt đen sâu thẳm không có chút gợn sóng, lẳng lặng đối diện với cô qua gương, nhàn nhạt nói: “Quà.”… Quà?!Cho cô?!Vân Chức nghĩ tới đây, lại bị ép xuống, lời muốn nói cũng không thể nói ra, môi bị người tạo mẫu ôn nhu lau son, bôi lên một màu son khác.“Hoặc là nói…” Thái tử gia ở phía sau cô thần sắc đạm nhiên, giống như tùy tiện bổ sung thêm một câu, làm rõ ý tứ cùng tâm tư đang mơ hồ của anh: “Coi như là thù lao em tới Tần gia cùng tôi.”Vân Chức càng không nghĩ tới, cho nên Tần gia là cái đầm rồng hang hổ gì, đi một lần mà phải tốn nhiều tiền như vậy sao? Này nếu mà ở lại đó mấy ngày thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ! Anh thật sự là quá lãng phí rồi!Cô lo sợ hỏi: “Nghiên Bắc, vậy anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi tới Tần gia để làm gì vậy?”Bạn gái, cụ thể là nhiệm vụ gì.Tầm mắt Tần Nghiên Bắc bọc băng lạnh, như có thể nhìn xuyên thấu cô.Đến mức độ này rồi còn hỏi?! Không phải cô thích quà sao, thời gian của anh có hạn, chỉ có thể tạm thời chuẩn bị như vậy, cô không phải muốn được thừa nhận sao, bạn bè của anh, Phương Giản cũng đều đã biết rồi, vậy kế tiếp còn không phải là muốn gặp mặt người nhà anh à?!Hiện tại yêu cầu của cô anh đều đã thỏa mãn hết, còn giả ngu, làm bộ ngây thơ vô tội, là muốn tiếp tục ở trước mặt anh duy trì cái vẻ không nóng không lạnh đó?! Tần Nghiên Bắc lười phải nhìn cô, ngữ khí ác liệt: “Đưa em đi đẩy xe lăn, được chưa?”Lúc này Vân Chức mới buông tâm.Nói mà.“Đẩy xe lăn không cần thù lao nhiều như vậy đâu…” Lòng Vân Chức tràn đầy thành ý nói, “Tôi sẽ làm miễn phí cho anh mà.”Dư quang Tần Nghiên Bắc quét mạnh qua cô.Trên mặt cô gái được đánh lên một lớp trang điểm, hai má hơi hồng, có hơi ánh lên chút sáng trong, thuần tịnh lộ ra minh diễm.Anh cười lạnh.Miễn phí?Nếu như miễn phí, vậy vì cái gì mà có ý định chọc giận anh nhiều ngày như vậy.Vì cái gì mà không thể ngay lập tức, đi tới không màng tới suy nghĩ của anh, mặc kệ cho anh có khả năng tức giận, trực tiếp hôn anh đi?Vân Chức suy xét một lát, cảm thấy dùng từ không đúng lắm, lại tiếp tục nói: “Cũng không thể tính là miễn phí, kỳ thật tôi cũng muốn chút hồi báo, tỷ như quan hệ với tình cảm bình đẳng một chút, anh cứu tôi, tôi báo đáp, anh chiếu cố tôi, tôi cũng sẽ vượt lửa qua sông để giúp anh.”Nói xong từ cuối cùng này, Vân Chức cảm thấy có chút hối hận, tựa hồ có chút ái muội, sau đó lại cười cười, không giải thích nữa.Kia chính là ân cứu mạng, vượt lửa qua sông thì tính là cái gì chứ.Tần Nghiên Bắc rõ ràng nghe thấy thanh âm trái tim trong ngực mình đang kịch liệt chấn động.Cô không cần anh hồi báo bằng vật chất, cô muốn tình cảm bình đẳng.Thứ Vân Chức chân chính muốn.Là tình yêu của anh.Bình thường không đủ, cô còn muốn anh phải vượt lửa qua sông để yêu cô.Cô gái này.Tâm tư cũng thật lớn.