Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 13: C13: Tây bắc

2:02 sáng – 27/05/2024

Biệt Lý truy hỏi: “Có phải chậu hoa kia không bình thường không?” Hơn nữa sao trong nhà lại trùng hợp có một cô gái hôn mê không rõ nguyên nhân, trùng hợp quá thì chắc chắn không phải trùng hợp.

Văn Khúc nhướn mày, vừa đi vừa nói chuyện: “Đi thôi, không phải nói muốn bồi thường cho người ta một chậu hoa sao?”

Đúng đúng đúng, vừa mới kiếm được 15000 nhân dân tệ, hiện tại cô đã là một cô gái giàu có rồi, hoàn toàn có khả năng bỏ ra mấy chục đồng mua một chậu hoa.

Biệt Lý vừa mới vui vẻ được hai phút lại uể oải cúi đầu: “Vốn đang muốn hỏi bà ấy chậu hoa kia mua ở đâu, có thể dính mùi của xác sống, hoa cũng đã chết mà mùi còn chưa bay hết, chứng tỏ chắc chắn xác sống đã chạm vào?”

Biệt Lý vừa đi vừa cân nhắc, nhà này có vẻ cũng không phải người có nhiều tâm trạng dư thừa để yêu thích hoa cỏ, chậu hoa này hoặc là mua ở tiểu khu này, tình cờ thấy trước cửa nhà, giá cả lại không đắt, như vậy cũng coi như bình thường.

“Vừa rồi thời điểm bà ấy mở cửa anh có thấy được gì không?” Biệt Lý hỏi: “Trong nhà bà ấy có hoa cỏ gì khác không?”

Văn Khúc lắc đầu: “Không có, trên tủ ti vi đặt hai chậu hoa nhựa giả, trong phòng còn có một cây xương rồng nhỏ, có thể là đặt ở bên cạnh máy tính, hiện tại máy tính đã được thu dọn nên chỉ còn lại cây xương rồng.”

“Còn quan sát rất cẩn thận, có thấy cô gái hôn mê kia không?”

Biệt Lý loạng choạng, tinh thần của người phụ nữ ở nhà đối diện hiển nhiên cũng không ở chỗ này, sau khi nói với Biệt Lý hai câu thì khoát tay đi vào nhà, dường như bà ấy đã nhận ra thân phận kẻ lừa đảo của Biệt Lý.

Kẻ lừa đảo Biệt Lý đau lòng đi xuống lầu.

“Anh có phát hiện điều gì bất thường trong nhà kia không?”

Hai người đi chậm rãi, tốc độ chậm đến mức có thể giẫm chết một hàng kiến nhỏ.

Sắc mặt Văn Khúc không tốt lắm, mặc dù sắc mặt anh vẫn luôn không tốt nhưng lần này không giống trước kia, không chỉ cau mày mà còn mím chặt môi, rõ ràng là dáng vẻ tức giận.

Rất không bình thường: “Làm sao anh biết được nhà đối diện có người hôn mê bất tỉnh?”


Quá kỳ lạ rồi? Tuy Biệt Lý biết anh là cao nhân, nhưng cao nhân cũng không thể cách một bức tường đã biết người trong nhà nằm trên giường không tỉnh? Đây không phải cao nhân nữa mà phải là thần tiên!

Thần tiên nói: “Bởi vì chậu hoa bên ngoài không quá thích hợp, trên hoa kia giống như đã bị bố trí trận pháp bắt hồn, hoa và cây cảnh vốn là sinh linh thuần khiết, nếu mang theo những thứ này lâu ngày sẽ bị bào mòn rồi thối rữa, xem mức độ kia, có thể hồn phách người trong nhà gần như đã tan biến hết.”

Biệt Lý hít vào một ngụm khí lạnh, chuẩn bị về nhà chỉnh sửa tất cả hoa cỏ trong sân một lần.

“Nói vậy dường như có chút giống Giả Thành Nhân, nhưng cũng không giống, Giả Thành Nhân không hôn mê, có khi nào trước khi anh ta bị giết đã gặp phải xác sống, hồn phách rời khỏi thân thể trước, sau đó hôn mê rồi mới bị người giết?”

Văn Khúc không hề đắn đo mà lập tức gật đầu, trình tự rõ ràng như vậy, anh nghĩ Biệt Lý đã sớm biết.

Biệt Lý hưng phấn trừng lớn mắt, tản ra khát vọng của ánh sáng tri thức, sau đó hào quang lập tức tiêu tán, mày cũng nhăn lại, không biết cô có chú ý tới không, động tác nhíu mày này của cô có phong thái rất giống Văn Khúc.

Lúc trước không nghĩ tới, Biệt Lý cắn cắn môi: “Vậy anh nói xem, cô gái trong nhà đối diện kia có phải cũng sắp chết không?”

Trước kia cô chưa từng nghe nói đến việc hồn phách rời khỏi thân thể, nhưng Văn Khúc và chị gái ngực to đều nói hồn phách của cô không ổn định, nghe nói người có ba hồn bảy vía, thiếu cái nào cũng không sống được, cô không chỉ hồn phách không ổn định mà còn có tử kiếp, nếu thiếu hồn phách thì chẳng phải sẽ lập tức chết sao?

Vẻ mặt khó coi của Văn Khúc lúc trước hình như cũng có thể giải thích.

“Ừm.” Văn Khúc nhìn phía trước, nói: “Sinh hồn rời khỏi thân thể ba ngày còn chưa về sẽ gặp nguy hiểm, hồn phách còn lại của cô cũng có thể tiêu tán, không tìm thấy sinh hồn rời khỏi thân thể, cô sẽ chết.”

Trong lòng Biệt Lý lộp bộp một tiếng, lần đầu tiên có một loại cảm giác tham dự sinh tử của người khác, kích động tới lúng túng tay chân, chuyện này rất nghiêm trọng.

“Thế nhưng rốt cuộc xác sống kia ở đâu chứ! Nam Kinh nhiều chợ hoa như vậy nên đi đâu tìm một kẻ không phải người cũng chẳng phải ma đây!” Biệt Lý xoay vòng vòng. Vô cùng lo lắng.

Văn Khúc lôi kéo cô ra khỏi tiểu khu, tìm một tiệm hoa tươi ở gần đó, mua một bó hoa bách hợp và một chậu lô hội nhỏ. Trong cửa tiệm này rất sạch sẽ, mùa này không nhiều hoa nở lắm, mùi hoa cũng không nồng.

Thời điểm Biệt Lý cầm hoa tới cửa, người phụ nữ ở đối diện mở cửa nói cự tuyệt thêm một lần, cuối cùng cũng mở cửa để hai người bọn họ đi vào.


“Hai người thật sự quá khách khí rồi, chậu hoa bên ngoài vốn cũng sẽ chết, chuẩn bị vứt bỏ, các người như này, như này thật là, thật ngại quá.”

Cuộc sống dường như giáng vận rủi xuống người bà ấy nhiều hơn người khác một chút, cho nên tóc mai của bà ấy đã có tóc bạc, nếp nhăn trên trán rất sâu, vừa nhìn đã biết là mệnh khổ, khóe mắt đuôi mày cũng trùng xuống, vẻ mặt sầu khổ khiến người ta nhìn thấy sẽ có chút thương xót.

Biệt Lý đặt lô hội lên cửa sổ: “Cái này dễ chăm, một tuần tưới nước một lần là được, chỉ cần có ánh nắng là có thể sống, mùa đông cũng không có việc gì.”

Cô bận tâm đến tâm trạng của người phụ nữ, tận lực không nói đến từ “chết”.

“Cám ơn, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ, cô xem nhà chúng tôi bừa bộn như vậy, vốn cũng sắp chuyển đi rồi.”

Tốc độ nói chuyện của bà ấy chậm rãi, hình thành đối lập rõ ràng với Nguyên Vĩnh Phương, dịu dàng nhưng không có một chút sức sống.

Biệt Lý đang cầm hoa bách hợp trong tay, ấp a ấp úng nói: “Nhà đối diện với nhà của dì là nhà cô tôi, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây, nghe cô tôi nói đến việc này. Nói như vậy có thể có chút mạo muội, tôi biết có chút đường đột, nhưng dì xem, tôi có thể đi xem con gái dì không?”

Người phụ nữ cảnh giác nhìn cô.

Biệt Lý nhanh chóng xua tay: “Dì đừng hiểu lầm, tôi không ý gì khác. Ai, không nói dối dì, trước kia tôi sống ở cô nhi viện, trong viện chúng tôi có một em gái nhỏ hơn tôi bốn năm tuổi, mấy năm trước cũng mắc một loại bệnh kỳ lạ, bác sĩ nói cô bé không có việc gì nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại, nhìn cũng giống người bình thường, nhưng bỗng nhiên có một ngày hôn mê, giống như đang ngủ.”

Người phụ nữ nghe được có chút sốt ruột, đôi mắt trông mong hỏi: “Sau đó thì sao? Có chữa được không?”

Biệt Lý cảm thấy mình lợi dụng tâm trạng lo lắng của một người mẹ hiền như vậy có chút quá đáng, nhưng cô thật sự không có biện pháp khác.

Biệt Lý cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn tiếp tục bịa chuyện xưa: “Sau đó gặp được một người vân du bốn phương, dùng phương thuốc cổ truyền, không biết làm cách nào mà người lập tức tỉnh lại, sau khi tỉnh lại hỏi cô bé có biết mình bị sao không? Cô bé nói biết, nói mình ở một nơi nào đó, nghe thấy có người gọi mình mới tìm được đường về nhà.”

Người phụ nữ vừa nghe vậy lập tức bắt lấy cổ tay Biệt Lý, nôn nóng hoảng sợ hỏi: “Cô có biết người nọ ở đâu không? Phương thuốc cổ truyền gì?”

Điều này giống như được ăn cả ngã về không, nói cách khác thì như thái độ nhìn ngựa chết thành ngựa sống của bác sĩ, giống như mặc kệ Biệt Lý nói cái gì bà ấy cũng sẽ tin tưởng. Nhưng phía sau là vấn đề về chuyên môn, Biệt Lý không trả lời được, việc này cần người có chuyên môn phụ trách.


Văn Khúc tiếp nhận tín hiệu, ở bên cạnh trầm giọng nói: “Để bọn tôi nhìn người trước đi.”

Người nằm trong phòng ngủ, thật sự giống như Biệt Lý nói, nhìn qua chỉ thấy như đang ngủ, cô ấy được chăm sóc rất tốt, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt nhưng mặt và tóc đều rất sạch sẽ, hô hấp cũng rất ổn định.

Biệt Lý đặt hoa lên tủ đầu giường. Ngoại hình cô gái nhỏ rất thanh tú, mặt mày tinh tế, ngũ quan khéo léo tinh xảo, cho dù đang nhắm mắt thì cũng có thể nhìn ra là một người đẹp.

Văn Khúc xem xong thì gật đầu.

Nước mắt của mẹ cô gái thoắt cái ào ào chảy xuống, giống như chạm vào chốt mở, vừa mở ra đã không thu lại được.

“Cậu nói đây là làm sao vậy? Ban ngày còn nói với tôi muốn đi ra ngoài tìm bạn bè chơi, vừa ngủ một giấc đã không tỉnh lại nữa.”

Mặt bà ấy nhăn như vỏ cây, dùng ngón tay cẩn thận vuốt ve mặt cô gái, giống như đang cầm miếng thịt trong ngực mình, mạnh một chút sợ làm cô ấy đau, nhẹ một chút thì sợ không cảm nhận được cô ấy.

Biệt Lý thấy vậy trong lòng cũng có chút ê ẩm.

Văn Khúc cũng không không biết an ủi người thế nào, để bà ấy khóc trong chốc lát mới hỏi: “Tôi có thể lấy một chút máu đầu ngón tay của cô ấy hay không? Một chút là được.”

“Cậu muốn làm gì?”

Biệt Lý nhanh chóng ngắt lời: “Anh ấy chỉ muốn thử xem có thể gọi hồn hay không, nông thôn rất nhiều người đều cảm thấy loại chuyện này là do hồn đứa nhỏ bị dọa mất, gọi nhiều chút là có thể trở về, dùng một chút máu ở đầu ngón tay tìm phương hướng để gọi, không nhiều lắm, chỉ cần đâm kim một chút là được.”

“Gọi hồn sao, tôi đã từng thử nhưng không có tác dụng.” Bà ấy vừa nói vừa lau nước mắt: “Tôi cũng nghe người ta nói gọi hồn có thể gọi trở về, đã thử nửa tháng rồi nhưng không hề có tác dụng.”

Biệt Lý thở dài: “Cho nên mới muốn dùng máu đầu ngón tay để suy đoán phương hướng, không thể tùy tiện gọi, nếu không cô ấy sẽ không nghe thấy.”

“Phải không?”

Biệt Lý thành khẩn gật đầu.

Người mẹ khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử mang kim khâu quần áo tới, đưa cho Văn Khúc.


Văn Khúc đâm lên ngón trỏ tay phải của cô ấy, lấy hai giọt máu lên ngón tay mình.

Biệt Lý nhìn thấy anh xé một tờ giấy từ quyển sổ ghi chép trên đầu giường, vẽ một bức tranh lên trên, hai giọt máu kia thật sự không nhiều, may mắn bức tranh gì đó của Văn Khúc cũng không lớn, quanh co khúc khuỷu một vòng nhỏ, dù sao Biệt Lý xem cũng không hiểu. Khi kết thúc một nét cuối cùng, vừa vặn dùng hết vết máu.

Văn Khúc nhanh chóng gấp tờ giấy lại, cũng không biết anh làm thế nào, tờ giấy kia đã bùng cháy, tro tàn rơi trên mặt đất.

Biệt Lý khiếp sợ nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, làm bộ cao thâm khó dò.

“Hướng Tây Bắc.”

Hai mắt bà mẹ sáng lên, giống như thật sự tìm được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy không buông tay.

Thời điểm trước khi ra ngoài, Biệt Lý lại hỏi: “Tôi cũng không biết hình dạng ban đầu của chậu hoa kia như thế nào, dì có thể nói cho tôi biết dì mua ở đâu không?”

“Không phải tôi mua, là con gái tôi mang về, nói là bạn đưa cho con bé, tôi cũng không biết người bạn kia là ai.”

Người mẹ cũng lo lắng, không có tâm trạng giới thiệu bạn học của con gái cho Biệt Lý, sau khi đóng cửa lại lập tức vội vã chui vào phòng ngủ của con gái, chuẩn bị thử phương pháp mới này.

Biệt Lý lôi kéo Văn Khúc chạy xuống lầu.

Văn Khúc bị túm đột nhiên lảo đảo một cái: “Cô có biết đi đâu không?”

Biệt Lý chạy vù vù phía trước, ra khỏi tiểu khu thì ngăn một chiếc xe lại, cũng không ngại giá đắt: “Biết, cấp ba thực nghiệm, vừa đúng ở hướng Tây Bắc, tôi thấy quyển sách để trên đầu giường của cô ấy.”

Biệt Lý lấy điện thoại mở chỉ dẫn, thuận tiện tìm tiệm bán hoa ở gần đó.

– ————–

Tác giả có lời muốn nói:

Nào nào, thủ tục thanh toán ~ ~ ~ ~ ~ Thêm một bịch dịch dinh dưỡng.