Vừa vào trong huyện, Biệt Lý lập tức chạy đến siêu thị mua không ít đồ dùng cho trẻ em.
Khi cảnh sát Trương còn đang do dự có nên đưa Biệt Lý đến đó lần nữa hay không thì Biệt Lý đã chạy ra ngoài tìm nơi mua chu sa và lá bùa.
Cô không quá hiểu về thứ này, mỗi lần nhìn thấy đều phải chụp mấy tấm ảnh gửi vào nhóm chat, nhưng sau khi hỏi bốn năm lần, Biệt Lý đã ghi nhớ trong lòng.
Ngày nay chu sa cũng không được sử dụng phổ biến nên Biệt Lý đã chạy tới rất nhiều ngóc ngách mới tìm được mấy miếng như vậy.
Chủ cửa hàng là một người rất trẻ tuổi, thấy Biệt Lý tiến vào lập tức cười chào đón: “Muốn mua cái gì? Nơi này của tôi còn đầy đủ đồ hơn bên ngoài, hoàng phù, kiếm gỗ đào, móng lừa đen, quả cầu trừ tà, kính bát quái và la bàn, cái gì cũng có.”
Quả thật trên tường treo không ít đồ, giá gỗ hai bên cũng bày biện rất nhiều kính bát quái và la bàn như lời anh ta nói, còn có một số ngọc thạch không biết thật hay giả, theo anh ta nói là đã thỉnh cao tăng khai quang*.
*khai quang: là lễ dâng cúng Đức Phật ( Khai Quang còn có nghĩa là Lễ Điểm Nhãn cho tượng Thần, Phật, tỳ hưu, chuông, bát quái, dĩa ngọc thất tinh…tóm lại là những vật khí trong phong thủy.
Cũng có một số quan niệm hòa đồng cùng lễ Hô Thần Nhập Tượng ).
Biệt Lý rất muốn hỏi anh ta xem cao tăng ở nơi nào, cô muốn đi thỉnh cao tăng khai quang cho mình.
“Anh có chu sa không?”
“Có có có, thứ này hiện tại không có nhiều người dùng, cô xem xem, chất lượng đều rất tốt.”
Đá chu sa thật sự có màu đỏ tươi, nắm trong tay ước lượng cũng không nhẹ.
Biệt Lý đập vỡ một miếng nhỏ bên mép, chỗ mặt vỡ cũng có màu đỏ.
Ông chủ lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt, kiêu ngạo nói: “Thế nào? Hàng của bọn tôi cho dù là chất lượng hay cảm xúc cũng đều hợp tiêu chuẩn.”
Sau khi đập vụn miếng nhỏ chu sa kia trên tấm kính dày, bên trong cũng đều là màu đỏ, cầm trong tay có chút ấm.
Mấy khối đá chu sa cùng bột chu sa của cửa hàng đều bị Biệt Lý vo tròn lại, chủ cửa hàng nhiệt tình đề cử: “Có cần móng lừa đen không? Hiện tại đều dùng thứ này để đối phó cương thi, thật sự là đạt hiệu quả cao nhất.”
Khóe miệng Biệt Lý giật giật, nhanh chóng làm sáng tỏ: “Tôi không đi trộm mộ.”
Ông chủ lộ ra vẻ mặt cô hiểu tôi hiểu, gật đầu, nói: “Phải phải phải, chúng ta đều là công dân tuân thủ pháp luật, đây không phải là cảm xúc sao? Tôi đang nói về cảm xúc.”
Nghe anh chém gió.
Biệt Lý chỉ vào một cây kiếm gỗ đào treo trên tường hỏi: “Gỗ đào này của anh có phải thật không?”
Ông chủ trừng mắt, cẩn thận gỡ xuống nói: “Chắc chắn là thật, cô xem đường vân này, ngửi thử mùi hương này.”
Biệt Lý xem không hiểu đường vân, Biệt Lý cũng không ngửi được mùi hương, dì trong cô nhi viện không dạy cho cô những thứ này, các thầy cô ở trung học tiểu học chỉ sợ cũng không biết phân biệt gỗ khác nhau như thế nào.
Biệt Lý cầm kiếm gỗ đào trong tay múa mấy nhát, không nói cái khác, so với cành đào kia của mình thì thật sự có khí thế hơn.
Chủ cửa hàng lộ vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Kiếm gỗ đào này của tôi đã được đại sư tự mình khai quang.”
Biệt Lý múa hai nhát, hỏi anh ta: “Có thể gặp máu không?”
Ông chủ sửng sốt, từ khi mở cửa hàng này để hưởng ứng cơn sốt trộm mộ, cho tới bây giờ chưa từng có người nào hỏi loại vấn đề này, đa số mọi người đều hỏi có đẹp không?
“Cái này dùng để trừ tà, ai còn có thể sử dụng kiếm gỗ đào để đánh người chảy máu chứ?”
Biệt Lý mua một đống chu sa cùng hoàng phù, cầm kiếm gỗ đào, khi quay về nhà trọ nhất thời bị mọi người vây xem.
Lần này Biệt Lý tự mình đi gặp Phùng Xuân Lan, cô ấy có vẻ rất khẩn trương.
Biệt Lý vén tóc ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thở dài nói: “Chồng em nhờ chị chuyển cho em mấy câu, nói em đừng trở về.”
Phùng Xuân Lan nức nở muốn khóc.
Biệt Lý đau não, ôm bả vai cô ấy an ủi nói: “Em gái, con người sẽ luôn gặp đủ loại đau khổ trong đời, em chỉ cần tiến lên phía trước một chút sẽ phát hiện chút khổ ấy, ừm, em đúng là rất khổ…”
Tiếng khóc của Phùng Xuân Lan càng lớn hơn.
Biệt Lý không biết an ủi người thế nào, nhưng muốn cô mặt dày nói những lời vớ vẩn này, cô thật sự không nói nên lời, một cô gái còn chưa thực sự trưởng thành, việc này đã đủ khiến cô ấy suy sụp.
“Em đừng khóc nữa, nghĩ đến con gái em, có thể con bé sắp chết rồi.”
Biệt Lý bị nữ cảnh sát tức giận kéo ra ngoài, chính mình ở trong phòng lựa lời an ủi Phùng Xuân Lan.
Khi đi ra còn trợn mắt liếc Biệt Lý một cái, nói: “Cô nói chuyện uyển chuyển một chút, bây giờ cô ấy đang bị kíc,h thích đấy.”
Khi Biệt Lý đi vào lần nữa bị hai mắt sưng phù của Phùng Xuân Lan k,ích thích, hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng, Biệt Lý nói: “Chị lại nói nhẹ nhàng hơn một chút nhé, con gái em, hiện tại cô bé rất xui xẻo, có lẽ còn xui xẻo hơn chị…”
Biệt Lý vừa nói vừa nhìn Phùng Xuân Lan lã chã chực khóc, sợ bản thân nói sai câu nào đó sẽ khiến người trước mặt bật khóc.
“Ý chị là, làm mẹ phải mạnh mẽ, em nghĩ đến con gái em, cô bé vẫn phải sống tốt đúng không?”
Biệt Lý phát hiện phương thức an ủi người khác của mình hình như hơi sai sai, vốn dĩ còn muốn nói cho Phùng Xuân Lan biết dấu tay trên ngực con gái cô ấy là lời nguyền, sau đó hỏi lại cô ấy chuyện về bán tiên kia.
Bây giờ xem ra phải tìm một cách mở đầu khác.
Biệt Lý yên lặng thở dài.
Phùng Xuân Lan hắng giọng nói nhỏ: “Có gì muốn hỏi, chị hỏi đi.”
Biệt Lý hít vào một hơi, nhìn cô ấy nói: “Trụ Tử nói với chị, không cho chị đi tìm bán tiên kia, em có biết tại sao không?”
Phùng Xuân Lan né tránh ánh mắt, nhìn trái nhìn phải, ngón tay cầm lấy ra giường dưới thân ngập ngừng nói: “Em, không biết.”
Hai người này, thoạt nhìn đều đang giấu giếm một bí mật, mặc dù bọn họ áy náy, nhưng bọn họ không dám nói.
Xem ra cần một liều thuốc mạnh.
Biệt Lý bỗng nhiên sửa miệng hỏi: “Vậy em có biết trên ngực con gái em có một dấu tay đen không?”
Sắc mặt Phùng Xuân Lan trắng bệch, gật gật đầu.
“Đó không phải vết bớt.”
Phùng Xuân Lan cắn môi, hiển nhiên cũng biết.
Biệt Lý nói: “Biết tại sao vừa rồi chị nói con gái em sắp chết không?”
Phùng Xuân Lan ngẩng đầu nôn nóng nhìn cô một cách hoảng sợ.
Biệt Lý thở dài: “Bởi vì thật ra dấu tay đen kia là lời nguyền, chị phải tìm được người hạ chú, mới có thể cứu cô bé.”
Phùng Xuân Lan trợn to hai mắt, hỏi: “Lời nguyền gì?”
Biệt Lý nhanh chóng nói: “Đừng hoảng loạn, đừng hoảng loạn, không phải như lời người trong thôn em nói đâu, con gái em không phải sao chổi, cũng không phải ác ma, là người khác, người khác hạ lời nguyền trên người con bé, em nghe có hiểu không?”
Phùng Xuân Lan kinh hoảng nói: “Làm thế nào mà? Lời nguyền…!Lời nguyền, sao chị biết được? Chị giải được sao?”
Biệt Lý làm màu gật đầu, lừa gạt cô ấy: “Bán tiên kia…”
Phùng Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn là do bán tiên kia hạ!”
“Sao em biết được?” Biệt Lý hỏi lại cô ấy: “Trước kia em cũng không biết đó là lời nguyền, sao lại biết đó là do bán tiên hạ?”
“Chắc chắn là ông ta! Trong thôn bọn em trở thành hiện tại, tất cả đều do ông ta giở trò quỷ!” Phùng Xuân Lan vừa hận vừa sợ, nghĩ đến dấu tay kia trên ngực con gái lại đau lòng, nói lại tất cả những gì cô ấy biết cho cô một cách đơn giản.
“Mấy năm trước, mặc dù thôn bọn em trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không đến mức vừa sinh con gái đã ném đi, lúc ấy cũng không nhiều chuyện tà môn như vậy, nhưng từ khi bán tiên kia đến, ông ta nói ông ta tên Dương Bách Liễu, xem phong thuỷ của thôn bọn em còn nói phong thuỷ không tốt.”
Biệt Lý kéo một cái ghế qua ngồi, phong thuỷ không tốt thì phong thuỷ không tốt, sao lại đẩy mấy chuyện này lên người đứa nhỏ mới sinh?
Phùng Xuân Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Ban đầu, là cháu lớn nhà trưởng thôn, vợ anh ta đã sinh bốn con gái, mang thai đứa thứ năm thì đi tìm thầy tướng số Dương bán tiên, Dương bán tiên nói đứa thứ năm vẫn là con gái, tất cả đều do thôn này âm thịnh dương suy, chỉ đẻ con gái không đẻ con trai.”
Biệt Lý thật sự rất muốn nói với cô ấy, muốn sinh nam hay sinh nữ chủ yếu phải xem nòng nọc nhỏ thành công mang thuộc tính gì…
Nhưng cô chỉ há miệng thở dốc rồi lại nuốt trở vào, thay đổi câu nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bán tiên kia làm lễ cúng bái, nói nhà anh ta quá nhiều con gái, âm khí quá thịnh, sợ là sau này không sinh được con trai, không có con trai thì còn có thể làm gì? Anh ta đến cầu xin trưởng thôn, trưởng thôn dẫn dắt người trong thôn sửa phong thuỷ theo lời bán tiên kia, dù sao em cũng không biết có thay đổi được không, nhưng sau khi sửa xong vẫn không được, ông ta nói nhà anh ta có nhiều con gái như vậy, khả năng lớn vẫn không sinh được con trai.”
Những người này coi trọng con trai, không có con trai sẽ không có người kế thừa hương khói, thanh minh viếng mồ mả cũng không ai đắp thêm đất, về sau không thể nối dõi tông đường, như vậy sẽ khiến dòng tộc của họ bị chặt đứt.
Nói tóm lại, chính là tự coi mình thành một củ hành, tổ tông cũng đã đầu thai tám trăm lần biến thành con cháu nhà khác rồi, vẫn còn cảm thấy mình mang trọng trách gia tộc.
Biệt Lý không nhịn được hỏi cô ấy: “Mấy bé gái kia…”
“Muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, muốn bán thì bán.”
Toàn thân Biệt Lý đổ mồ hôi lạnh.
Từ đó về sau, nhà ai sinh con gái sẽ làm theo ví dụ trước đó, chỉ cần vứt ra khu rừng phía sau núi là xong.
Biệt Lý nắm chặt tay, quả thực không thể tưởng tượng.
Cô từng bị Nguyên Vĩnh Phương bỏ đi, may mắn là ở nơi nhiều người, cũng may mắn được người của cô nhi viện nhặt đi.
Nếu không…!Cô sẽ giống không biết bao nhiêu đứa nhỏ chết trên núi kia.
Biệt Lý bình tĩnh một chút, nói: “Chỉ vậy thôi? Đây đều là chuyện người trong thôn bọn em tự làm, Dương Bách Liễu này nhiều nhất cũng chỉ châm ngòi thổi gió, tại sao em và Trụ Tử lại sợ ông ta như vậy?”
“Nào có đơn giản như vậy?” Phùng Xuân Lan cười khổ một tiếng, nhăn mặt, còn hơi run rẩy.
“Có một lần em cùng Trụ Tử đi lên núi lấy hà thủ ô, khi trở về đã nửa đêm, đúng lúc gặp phải đứa nhỏ bọn họ vứt bỏ trong rừng, lòng em sợ hãi, lôi kéo Trụ Tử muốn đi đường vòng, tối hôm đó trời rất tối, nghe thấy bên trong có động tĩnh tụi em đều sợ hãi, trốn dưới chân dốc cỏ nhìn lên trên, ai ngờ lại thấy Dương bán tiên đi ra từ trong khu rừng kia, còn ôm một đứa nhỏ trong tay.”
“Em chắc chắn đó là Dương Bách Liễu? Tối như vậy, em khẳng định?”
Phùng Xuân Lan gật đầu một cách chắc chắn, nói: “Em chắc chắn, chính là ông ta! Trên tay ông ta có một chuỗi chuông, trong thôn bọn em không ai có!”
Biệt Lý bật dậy, khiếp sợ nhìn Phùng Xuân Lan, hỏi: “Chuông?!”
“Đúng, trên tay Dương Bách Liễu có một chuỗi chuông, có thể là bên trong không có hạt châu nên chuông kia không kêu.”
Không đúng! Lông trên người Biệt Lý dựng hết lên, không đúng! Chuông kia sẽ kêu, cô đã từng nghe! Chính là tối hôm đó, cô đã nghe thấy! Khi hôn mê đã nghe được tiếng chuông, giống như đúc tiếng chuông mà Lý Tú Anh nói!
Người giế.t chết Giả Thành Nhân! Ông già, trên tay có chuông màu vàng.
Biệt Lý không ngồi nổi nữa, hỏi: “Em nói Dương bán tiên kia ôm đứa nhỏ đi, là thật?”
Phùng Xuân Lan cúi đầu, nói: “Em cảm thấy là thật, em và Trụ Tử đều thấy.
Ngày hôm sau tụi em còn lén chạy tới khu rừng kia xem, bên trong sạch sẽ, trong thôn vứt bỏ nhiều bé gái như vậy, trong núi cũng không có động vật dữ gì, chị nói không phải ông ta ôm đi thì còn có ai?”
Trước đó giết Giả Thành Nhân, lấy đi hồn phách của Giả Thành Nhân, bây giờ lại ôm nhiều bé gái đi như vậy, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Còn có quỷ áo choàng kia, gã có quan hệ gì với Dương bán tiên?
Phùng Xuân Lan vẫn đang nói: “Tất cả mọi người trong thôn đều đi tìm Dương bán tiên, trong căn nhà kia của ông ta, từ trước tới nay không hề có đứa nhỏ nào, thế nhưng buổi tối ôm đứa nhỏ đi, ông ta có thể giấu đứa nhỏ ở chỗ nào? Ông ta chưa từng mua sữa bột, không có tã lót…!Em càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, nên lén đi tìm trưởng thôn…!Nhưng em nhìn thấy trưởng thôn cho Dương Bách Liễu rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, em cũng không dám đi tìm ông ta nữa, thế nhưng những người khác trong thôn căn bản không tin em, cho dù bọn họ đều đến khu rừng đó để xem nhưng cũng không ai cảm thấy Dương bán tiên có chỗ nào sai, bọn họ đều tin tưởng Dương bán tiên, tin tưởng con gái do mình sinh ra là sao chổi, là ác quỷ tới lấy mạng.”
Nếu ngay từ đầu Phùng Xuân Lan phát hiện những hành vi quỷ dị này của Dương Bách Liễu, sớm bàn bạc với thôn dân, nói không chừng bọn họ thật sự có thể phát hiện điều bất thường, nhưng trải qua thời gian hai năm, cái gì cũng không còn kịp nữa.
Có một số tư tưởng gieo xuống, đã nảy mầm, hiện tại muốn loại bỏ, chỉ sợ cần rất nhiều công sức.
Phùng Xuân Lan không biết Dương bán tiên mang những đứa nhỏ đó đi đâu nhưng cô ấy bắt đầu sợ hãi, nhất là sau khi cô ấy mang thai.
Mỗi ngày cô ấy đều cầu nguyện bản thân sinh được một bé trai.
Cha mẹ chồng và cha mẹ đẻ gần như mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm bụng cô ấy, không ngừng nói cô ấy phải cố gắng, nhỡ đâu sinh ra sao chổi thì người một nhà đều không sống được.
Lúc sau lại ba ngày hai lần cầm đồ chạy đến nhà Dương bán tiên.
Phùng Xuân Lan có chuyện kìm nén trong lòng, thấy cha mẹ hai bên đều như vậy, lại không dám mở miệng, mỗi ngày luôn nơm nớp lo sợ, khi đến trạm y tế trên trấn sinh con, vừa nhìn thấy là con gái, cô ấy đã nghĩ đến việc ôm đứa nhỏ bỏ trốn ngay lúc đó.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có chỗ cho cô ấy dung thân.
Thế nhưng không đợi cô ấy đứng dậy, bác sĩ cùng hộ sĩ đỡ đẻ đã tuyên bố trước một bước, là con gái.
Sắc mặt cha mẹ chồng nháy mắt tối xuống, cũng không muốn liếc mắt nhìn cháu gái mới sinh một cái, ra lệnh cho Trụ Tử ôm đi, dẫn Phùng Xuân Lan về nhà tìm Dương bán tiên.
“Sinh ra một thứ như vậy, cô là muốn để nhà họ Trần chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn sao!”
Sắc mặt Phùng Xuân Lan trắng bệch, bị ép trở về.
Kết quả bàn bạc vẫn là ném đứa nhỏ tới khu rừng phía sau núi.
Phùng Xuân Lan liều chết không chịu, mấy người vây quanh cũng không thể cướp đi đứa nhỏ mới sinh đi.
Lo lắng của cô ấy biến thành sự thật, những đứa nhỏ biến mất khỏi khu rừng phía sau núi kia, đến nay cô vẫn không biết bị Dương bán tiên mang đến chỗ nào.
Phùng Xuân Lan điên rồi: “Nếu thật sự là sao chổi, muốn khắc ai muốn hại chết ai, tôi là mẹ ruột con bé! Con bé sẽ tìm tôi! Một khi tôi còn chưa chết thì không cho phép các người động vào con bé dù chỉ một chút!”
Phùng Xuân Lan bảo vệ con gái cô ấy giữa trời đông giá rét, bảo vệ tới năm sau, hai bên đều không có cách nào với đối phương.
Nhưng cha mẹ Trụ Tử bắt đầu lần lượt sinh bệnh, cảm lạnh không lớn không nhỏ, lúc sau thì chuồng heo trong nhà bị cháy, cha Trụ Tử ngã gãy xương.
Vận rủi liên tiếp.
Lời đồn vô căn cứ ùn ùn kéo đến.
Thôn dân ngày càng tín nhiệm và kính sợ Dương bán tiên, nhưng chỉ có Phùng Xuân Lan và Trụ Tử lại càng ngày càng sợ hãi.
Hai người càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng những việc này chính là do Dương bán tiên làm để ép cô ấy ném đứa nhỏ vào trong rừng.
Nhất là có một ngày, Phùng Xuân Lan phát hiện trước ngực con gái xuất hiện một dấu tay màu đen, bị mẹ chồng cô ấy đẩy tới trước mặt mọi người, thiếu chút nữa giơ tay bóp ch.ết đứa nhỏ.
Phùng Xuân Lan bỗng nhiên hiểu được, nơi này, không phải cô ấy nghĩ có thể giữ đứa nhỏ lại hay không, mà là, cô ấy có bỏ được hay không.
Người trong thôn đều nói Phùng Xuân Lan sinh ra một ác quỷ, ngực ác quỷ có một dấu tay màu đen! Dương bán tiên là thần tiên thật!
Phùng Xuân Lan và Trụ Tử suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng Trụ Tử giả vờ sinh bệnh, hai người ôm đứa nhỏ đi lên trấn, đặt đứa nhỏ kia ở ghế dài ven đường, nhìn thấy người ôm đi thì khóc lớn một hồi.
“Em vốn không muốn trở về đó, nhưng Trụ Tử là con một, anh ấy không thể bỏ đi để cha mẹ ở lại, em cũng không biết nên đi nơi nào nên đã trở về cùng anh ấy.”
Nói cho cùng dù sao Phùng Xuân Lan mới mười bảy tuổi, cho dù đã kết hôn sinh con, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, chưa trải đời, trong hoàn cảnh như vậy đã sớm bị dọa đến nơm nớp lo sợ như bước đi trên lớp băng mỏng.
Cô ấy tràn ngập mong đợi nhìn Biệt Lý, hỏi: “Chị, chị có thể giải lời nguyền của con gái em đúng không?”
Biệt Lý còn chưa mở miệng, Phùng Xuân Lan đã quỳ xuống trước mặt Biệt Lý, Biệt Lý sợ tới mức vội vàng kéo cô ấy dậy.
“Em xin chị, em, em đập nồi bán sắt báo đáp chị.”
Biệt Lý kéo người đứng dậy ấn lên giường, tay gần như có thể đụng đến xương cốt rõ ràng của Phùng Xuân Lan.
“Đừng, hiện tại sắt cũng không đáng giá.”
Chủ yếu là Dương Bách Liễu kia, vừa nghe đã biết cô không có khả năng đối phó, tối hôm đó Quỷ áo choàng còn chưa ra tay, chỉ hai tiểu quỷ cùng tiếng chuông của Dương Bách Liễu đã quật ngã cô.
Biệt Lý thở dài, nói: “Chị đi về chuẩn bị trước.”.