Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 36: Trở Về

7:22 sáng – 29/05/2024

Bọn họ mắng hăng say, nhóm quan văn vốn thích nói, họ thay nhau mắng Đạm Đài Tẫn, mà mỗi lời mắng chửi lại không giống nhau.

Đạm Đài Tẫn ngồi trên ngai vàng, nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.

Hắn vẫn chưa khuyên can đám quan văn, cũng không hạ lệnh cho người giết bọn họ. Nhóm quan văn thấy vậy lập tức thêm tự tin, Đạm Đài Tẫn còn chưa đăng cơ, không được mọi người chấp nhận, hắn cũng chỉ là tên loạn thần tặc tử.

1

Người muốn trở thành đế vương, ai lại không cần thanh danh, Đạm Đài Tẫn chắc chắn không dám làm gì đám lão thần bọn họ.

1

Sáu tuổi làm con tin, bây giờ lại làm bạn với đám dị tộc và Yêu vật, Đạm Đài Tẫn căn bản không xứng làm Hoàng đế Chu quốc!

Lúc Dương Kỵ đi vào, nhìn thấy cục diện như vậy.

Đạm Đài Tẫn ngồi dựa vào ngai vàng, quần thần phẫn nộ mắng chửi, đã mắng đến “đoạn tử tuyệt tôn, chết không được tử tế”. Tiếng cãi cọ ồn ào, ai không biết đây là phủ của thành chủ thành Mạc Hà, còn tưởng rằng đây là cái chợ bán thức ăn nào đó.

Dương Kỵ nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, ria mép giật giật vì hoảng sợ.

Lão ta nhỏ giọng hỏi Nhập Bạch Vũ ở bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra vậy, đám lão thần này không muốn sống nữa à? Điện hạ còn chưa tức giận sao?”

Tình huống trước mắt, hai nước giao chiến, cũng không thể giết sạch văn võ cả triều, nhưng bọn họ mắng Đạm Đài Tẫn như vậy, điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhập Bạch Vũ là thủ lĩnh Dạ Ảnh vệ của Di Nguyệt tộc, hiện giờ đã chuyển tới chỗ sáng, hắn ta thấp giọng nói: “Điện hạ đã nghe bọn họ mắng một canh giờ.”

1

Một bên, Diệp Trữ Phong nhìn xuống mặt đất, không nói một lời.

Thời gian mắng lại thêm khoảng một chén trà nhỏ, có người bí từ, thanh âm trong điện dần nhỏ xuống.

Rốt cuộc, Đạm Đài Tẫn có động tĩnh.

Hắn ngáp một cái, hỏi các đại thần: “Mắng xong rồi?”

Giọng hắn bình tĩnh, không hề to hơn so với bất kỳ một người lòng đầy căm phẫn nào ở phía dưới, các đại thần lại càng thêm hăng hái: “Hôm nay chúng ta dù chết ở chỗ này, cũng sẽ không nhận cẩu tặc như ngươi làm tân quân.”

Một thần tử khác có cốt khí phụ họa: “Đúng vậy, cẩu tặc, muốn giết cứ giết, Quan mỗ ta tuyệt đối không cống hiến cho ngươi.”

Ai ngờ, nghe thấy lời này, người nọ trên ngai vàng lại đỡ trán, thấp giọng cười rộ lên.

“Các ngươi cho rằng, ta gọi các ngươi tới là muốn chiêu hàng?” Đạm Đài Tẫn cổ quái nói.

Chẳng lẽ không đúng sao?

Đạm Đài Tẫn vỗ vỗ tay: “Bưng lên.”

Đám người hầu cầm một cái thùng gỗ đi vào, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý của Đạm Đài Tẫn.

“Cẩu tặc như ta, không thích chết chóc.” Đạm Đài Tẫn nói, “Chư vị mắng lâu như vậy, chắc cũng đói bụng. Thấy các ngươi trung thành với tiên đế như thế, ta rất cảm động, liền thành toàn cho các ngươi, lấy di thể tiên đế bảo quản rồi đưa lại cho các ngươi.”

Dương Kỵ có loại dự cảm xấu, hắn nhìn về phía Nhập Bạch Vũ, Nhập Bạch Vũ nghĩ đến cái gì, cúi đầu, không nói lời nào.

Đám người hầu lấy chén nhỏ, theo thứ tự từ trong thùng gỗ, lấy ra một chén canh thịt nhỏ.

2

Đạm Đài Tẫn khẽ cười nói: “Thay tên loạn thần tặc tử là ta, khoản đãi chư vị đại nhân cho tốt.”

Đám người hầu nắm cằm thần tử, đang lúc muốn cho ăn canh thịt, có người thấy thịt trong chén, rốt cuộc phản ứng lại, kinh hãi kêu to: “Đây là thịt tiên đế!”

Đạm Đài Tẫn vậy mà lại nấu Đạm Đài Minh Lãng để các thần tử chia nhau ăn.

15

Mọi người sắc mặt tái mét, liều mạng giãy giụa, nhưng mà một đám quan văn làm sao chống lại được thích khách Di Nguyệt, rất nhanh, trong điện vang lên tiếng nôn khan liên tiếp.

Đạm Đài Tẫn nghi hoặc nói: “Người các ngươi ủng hộ, bây giờ đang ở trong thân thể các ngươi, các ngươi có thể vĩnh viễn nguyện trung thành vì hắn ta, tại sao không ai vui thế?”

Dương Kỵ nghe thấy giọng nói ôn nhu của Đạm Đài Tẫn, da gà đều nổi lên.

Đạm Đài Tẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, bừng tỉnh nói: “A, vậy đi, chư vị không vui, có lẽ chắc vẫn chưa tận hứng. Thêm một chén canh thịt cho những đại nhân không vui đi.”

Lời này vừa nói ra, không ai ngồi đây dám hé răng.

Lại thấy có người trong mắt lộ ra hoảng sợ, nhưng vẫn nở một nụ cười tươi: “Vui chứ, lão thần vui chứ. Điện… Không, đa tạ bệ hạ ban ân.”

Hắn ta té ngã lộn nhào, gượng cười: “Có bệ hạ thủ Đại Chu ta, Đại Chu ta nhất định lưu danh muôn đời, phúc trạch kéo dài.”

Đạm Đài Tẫn cười ha ha.

Có một người mở đầu, đám thần tử mặt như màu đất, cười rộ lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, quân cười, thần cũng cười.

3

Lúc trước Quan đại nhân mắng Đạm Đài Tẫn lợi hại nhất, khó có thể tiếp thu sự thật bản thân ăn thịt tiên đế, đứng dậy, vọt tới cây cột.

Đạm Đài Tẫn rất có hứng thú nhìn xem, chờ Quan đại nhân vỡ đầu chảy máu ngã xuống.

Đạm Đài Tẫn thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên tối tăm.

Lúc này không một người dám mắng hắn, nơm nớp lo sợ quỳ xuống, Đạm Đài Tẫn nhìn Quan đại nhân hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Đem di thể của lão ta đưa về cho người nhà lão đi.”

Mọi người sắc mặt trắng bệch.

Ai cũng đều hiểu hắn có ý gì, đây tuyệt đối không phải ban ân. Quan đại nhân vừa chết, người nhà của lão cũng sẽ gặp tai họa.

Mấy thần tử có cốt khí, sống lưng dần dần còng xuống.

Đối với bọn họ, chém giết cũng tốt hơn nhiều so với tình huống trước mắt. Ăn thịt của Đạm tiên đế, thanh danh của họ đã sớm dơ bẩn. Mặc kệ có nguyện ý hay không, hôm nay ra khỏi đại điện, bọn họ và Đạm Đài Tẫn đã là cá mè một lứa.

Lại không có ai phản kháng, từng người cúi người đi xuống.

Chờ các đại thần hàng phục bị kéo ra ngoài, Dương Kỵ đối mặt với Đạm Đài Tẫn, chân trở nên mềm nhũn.

Bọn họ còn cho rằng mình có thể toàn thân lui ra, hiện tại xem ra, đi theo Đạm Đài Tẫn, coi như nát thành một bãi thịt thối, sinh giòi bọ, tâm cũng không dám sinh ra nửa phần phản bội.

Lão ta lắp bắp hội báo: “Tiểu nhân thống kê qua, lương thảo Mạc, Mạc Hà, đại quân có thể ăn trong ba tháng, không không, đủ để đại quân ăn trong ba tháng…Yêu quái Đạm Đài Minh Lãng để lại…Yêu quái…”

1

Đạm Đài Tẫn liếc mắt nhìn lão ta một cái.

Dương Kỵ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, Nhập Bạch Vũ mặt không cảm xúc đỡ lão ta dậy.

Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu, nói: “Ngươi sợ ta?”

Dương Kỵ nói: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.”

Đạm Đài Tẫn tươi cười thẹn thùng: “Dương Kỵ tiên sinh chớ sợ, thịt bọn họ ăn không phải là Đạm Đài Minh Lãng, chỉ là thịt heo biến chất thôi.”

2

“Thịt heo?” Dương Kỵ theo bản năng nhìn về phía Nhập Bạch Vũ và Diệp Trữ Phong.

Diệp Trữ Phong không có phản ứng gì, Nhập Bạch Vũ lại gật đầu nhẹ đến không thể phát hiện, Dương Kỵ nhẹ nhàng thở ra, cảm giác gợn sóng trong lòng cuối cùng cũng phai nhạt đi một chút.

Đạm Đài Tẫn nhẹ giọng nói: “Ngươi xem, không đánh mà thắng, cũng không cần giết người, đời này của bọn chúng đều không thể lấy tên tuổi Đạm Đài Minh Lãng quay lại đối phó ta.”

Dương Kỵ tưởng tượng, vậy cũng đúng!

Dù là thịt heo cũng không thể khiến bóng ma tâm lý của Dương Kỵ với Đạm Đài Tẫn vơi đi nửa phần. Lão ta miễn cưỡng khôi phục cảm xúc, trôi chảy hội báo tình hình quân doanh.

Đạm Đài Tẫn hững hờ nghe, hắn rũ mắt nhìn ngón tay trắng nõn như ngọc của mình.

Nghĩ thầm, Kinh Lan An nói không sai, mặc dù trong lòng không cho là đúng, nhưng hắn cần phải ngụy trang giống mọi người.

Hắn nghiền ngẫm từng chút một, học cử chỉ của người khác, ít nhất khi nhìn lại, hắn học được không tồi.

*

Năm ngày sau khi tiên đế Chu quốc chết, văn võ cả triều đều sẵn sàng góp sức cho tân quân.

Tô Tô ngồi ở trong tửu lâu, lúc nghe thấy tin tức này, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Hắn đã làm gì?”

Không ai lại thuận lợi như vậy!

Thay đổi triều đại, mưu triều soán vị, sao có thể thuận buồm xuôi gió như thế.

Chuyện này chưa hề truyền ra ngoài, Tô Tô nghĩ trăm lần cũng không ra, một đôi phu thê trung niên ngồi đối diện nàng, nhắc nhở nàng: “Cô nương…”

Tô Tô ngẩng đầu, phản ứng lại, nói: “Đại thúc, đại nương, hy vọng hai người chăm sóc tốt cho Tiểu Sơn.”

Đôi phu thê thành thật ở trước mặt vội vàng gật đầu, hiền từ nói: “Cô nương yên tâm, chúng ta không có con, sẽ đối xử với Tiểu Sơn như con trai ruột, sẽ không làm khổ nó.” Nam nhân phụ họa: “Chúng ta sẽ mang Tiểu Sơn rời xa nơi này, Mạc Hà và Vũ Châu cũng không an toàn, mấy năm nay ta và phu nhân tiết kiệm được chút của cải, rời khỏi Vũ Châu cũng có thể sống tốt.”

1

Tô Tô gật đầu: “Ta có thể nói với Tiểu Sơn mấy câu chứ?”

Hai vợ chồng hiền lành hiểu ý đi ra ngoài, người phụ nữ liên tục quay đầu lại nhìn Tiểu Sơn, có thể nhìn ra, bà rất thích Tiểu Sơn.

Tô Tô nói: “Đệ thích bọn họ không?”

Tròng mắt Tiểu Sơn thanh triệt nhìn Tô Tô, gật đầu nói: “Thích.”

Tô Tô thở dài, xoa đầu cậu: “Phải làm gì thì mới tốt cho đệ đây.”

Ngoan như vậy, rõ ràng không muốn đi, nhưng cũng không biểu hiện ra nửa phần.

Tô Tô thật sự thương tiếc cậu, đã rất lâu rồi nàng không thương tiếc một người như thế. Nhưng nàng thật sự phải đi, đôi phu thê kia là người tốt, gia cảnh giàu có, Tiểu Sơn đi theo bọn họ thì tốt hơn nhiều so với đi theo nàng.

Tô Tô nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Sơn.

Mạch đập của cậu nhóc suy yếu, gần như không giống người sống. Đôi phu thê kia dù có tốt, cũng không thể giúp Tiểu Sơn kéo dài sự sống.

Nàng vạch một đường trên cổ tay mình, đưa tới bên môi Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn liếc nhìn nàng một cái, giống hai ngày trước, nhẹ nhàng m.út lấy máu nàng. Khuynh Thế hoa cải tạo thân thể thiếu nữ, máu cũng không có mùi tanh, ngược lại mang theo mùi hoa nhàn nhạt với Thần lực vô thượng, Tiểu Sơn biết, nàng muốn cậu có thể sống lâu hơn mấy năm.

Cậu không dám dùng sức, cánh môi như có như không chạm gần cổ tay nàng.

Da thịt thiếu nữ mềm mại, mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi, làm cậu có mấy phần luống cuống tay chân.

Môi cậu vừa khô, nhịn không cho mặt đỏ tai hồng.

Vẫn không nhịn được lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng nhẹ nhàng cười nhìn cậu: “Sao thế?”

Tiểu Sơn vội vàng buông nàng ra.

“Đa tạ.”

Cậu không chịu gọi Tô Tô là tỷ tỷ, Tô Tô cũng không thèm để ý, đứa nhỏ này vừa ngoan ngoãn lại trưởng thành sớm, trong lòng có suy nghĩ của mình.

“Sau này hãy sống thoải mái, nếu có cơ duyên, nhất định phải nắm lấy. Tiểu Sơn, làm người phải kiên cường, hy vọng có một ngày chúng ta sẽ gặp lại.”

Tiểu Sơn trầm trầm nói: “Được, ta hiểu rồi.”

Ta đồng ý với ngươi.

Tô Tô gật gật đầu, dự định rời đi, Tiểu Sơn nhấp môi, ngón tay nhẹ nhàng níu lấy tay áo Tô Tô.

Cậu bỏ một hộp ngọc lớn bằng ngón cái vào trong tay Tô Tô.

Tô Tô rũ mắt nhìn, một tiểu trùng màu trắng ngủ trong hộp ngọc.

1

Tiểu Sơn nói: “Ta, ta chỉ có cái này, tặng cho ngươi, ngươi không cần sợ nó, cũng không cần ghét bỏ nó. Ngươi mang theo nó, sẽ không trúng độc.”

2

Cậu sợ Tô Tô không cần, hốt hoảng lui về phía sau vài bước: “Ta đi tìm bọn họ đây.”

Còn không đợi Tô Tô nói chuyện, cậu đã chạy ra bên ngoài, cầm tay đôi phu thê.

Nữ nhân mừng đến mặt mày hớn hở, Tô Tô tâm tình phức tạp cất kỹ hộp ngọc, nhìn bọn họ đưa Tiểu Sơn ngồi lên xe ngựa rời đi.

Trên xe ngựa.

Người phụ nữ nói: “Đừng nhìn nữa, tỷ tỷ con đã đi xa.”

Tiểu Sơn thấp giọng nói: “Nàng không phải tỷ tỷ của ta.”

Nữ nhân không nghe rõ cậu nói gì: “Con chim trên vai con, là gì thế?”

Nói xong, bà muốn bắt lấy.

Tiểu Sơn bảo vệ chim nhỏ vào lòng bàn tay, nhấp môi nói: “Xin, xin đừng chạm vào nó.”

Người phụ nữ che miệng cười rồi nói: “Đứa nhỏ này, nương không giành với con.”

Tiểu Sơn trầm mặc.

Cậu rất muốn nói, cậu không phải trẻ con, tuy rằng thân thể nhìn qua là sáu, bảy tuổi, nhưng cậu đã mười hai tuổi.

Cậu là một thiếu niên, cậu cũng nhớ rõ mẫu thân mình, mẫu thân tên Kinh Lan An.

4

Cậu là thiếu chủ Di Nguyệt tộc, Nguyệt Phù Nhai.

18

*

Tô Tô đeo kiếm nhỏ trên lưng, bôn ba mấy ngày, đi thuyền đến Mạc Hà.

Mạc Hà đã là giữa hè chói chang, Tô Tô thay váy nữ tử nhẹ nhàng, ở trong thành quan sát tình huống.

Trên thực tế, nàng cũng không biết cụ thể nên làm gì. Tắc Trạch nói Ma Thần không có tơ tình, vậy chắc hẳn là kẻ lòng dạ lạnh lùng.

Sử sách ghi lại, không có tơ tình, sau này có thể mọc ra, nhưng quá trình gian khổ, cần phải dạy một người biết yêu với hận, đau với ngọt.

Tình cảm con người là chuyện phức tạp nhất trên đời.

Theo hiểu biết của Tô Tô về tình hình trước mắt, Đạm Đài Tẫn chỉ có cảm giác với Diệp Băng Thường, nhớ mãi không quên, có lẽ nếu cần chọn người, Diệp Băng Thường là thích hợp nhất.

Nhưng Diệp Băng Thường đã gả cho Tiêu Lẫm, phu thê người ta đang hòa hợp.

Tách ra nghiễm nhiên biến thành địa ngục khó khăn, khó trách Tắc Trạch chỉ cười bao dung, không cổ vũ nàng, cũng không đả kích nàng. Đây chính là một việc không có hy vọng.

Nàng còn đang nghĩ biện pháp, đường đi bỗng loạn một trận, mọi người chạy vội lên.

Một cô gái bị đám người chen ngã, ngã xuống bên chân Tô Tô, Tô Tô vội vàng nâng nàng dậy: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cô gái kia vội vàng nói: “Chiến hổ mà tiên đế Chu quốc nuôi cứ cách vài ngày là đi chọn nữ tử phụng dưỡng, đây chính là yêu quái, không ai còn sống trở về! Cô nương, ngươi mau chạy đi.”

1

Quả nhiên, cách đó không xa, một hàng binh sĩ ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám người.

Tô Tô lúc trước nghe thợ săn nói qua, Đạm Đài Minh Lãng có một con hổ Yêu cao như ngọn núi nhỏ, có thể giúp hắn ta đánh giặc.

Đạm Đài Tẫn giết Đạm Đài Minh Lãng, có lẽ hắn không nỡ giết con hổ Yêu này, vì vậy tiếp tục nuôi, để hổ Yêu đánh giặc cho hắn.

Dù sao người thường cũng không đánh thắng được yêu quái lợi hại, Tô Tô nghiến răng, cũng không thể trông cậy vào Đạm Đài Tẫn có cái nhìn khác.

Mắt thấy binh lính càng ngày càng gần, Tô Tô cũng không định trốn, hổ Yêu ăn nữ tử đúng không? Nhìn nàng đánh bạo đầu của nó đây!

1

Hổ Yêu vốn là uy hiếp của Diệp lão gia, nàng muốn đến chỗ Đạm Đài Tẫn, thuận tiện giải quyết hổ Yêu.

Theo Tô Tô thấy, dù Đạm Đài Tẫn muốn làm Hoàng đế, cục diện như trước mắt là tốt nhất, nếu hắn thật sự diệt Hạ quốc, nhất định là tên bạo quân vô pháp vô thiên.

Nàng vừa tự nhắc nhở mình cũng là lúc binh lính bắt được nàng, nàng làm bộ giãy giụa vài cái đã bị mang đi.

Sau khi Tô Tô bị bắt đi, cũng không trực tiếp bị đưa đến bên hổ Yêu, ma ma híp mắt đánh giá nàng một phen, cuối cùng Tô Tô bị nhốt ở một phòng.

Trong phòng, còn có năm cô gái nữa.

Các cô sắc mặt tái nhợt, còn có hai người rơi lệ. Thấy Tô Tô bị đẩy mạnh vào, các nàng nhìn thoáng qua, lại tuyệt vọng cúi đầu.

Một cô gái sắc mặt khó coi, nói: “Vân Nhi, không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nếu không nghĩ ra cách chúng ta nhất định sẽ chết.”

Triệu Vân Nhi khuôn mặt tiều tụy, nói: “Còn còn cách nào nữa, Đạm Đài Minh Lãng giữ chúng ta lại còn không phải vì đêm nay. Trước đây ta nghe cha nói, hắn ta tìm được một con đại Yêu ngủ say, đang chờ đánh thức.”

Yến Uyển nói: “Nhưng mà Đạm Đài Minh Lãng đã chết, Mạc Hà bây giờ do đệ đệ hắn làm chủ, chúng ta… nói không chừng còn có cơ hội.”

3

Yến Uyển nhìn khuôn mặt mỹ lệ kiều diễm của Triệu Vân Nhi: “Đúng! Vân Nhi, ngươi xinh đẹp như vậy, đêm nay chúng ta còn một cơ hội, trước khi nghi thức bắt đầu, tân đế sẽ triệu kiến chúng ta, chỉ cần hắn… hắn coi trọng ngươi, chúng ta sẽ không cần đi đánh thức đại Yêu.”

Triệu Vân Nhi ngẩn ra, trong mắt toát ra vài phần mong đợi.

Tô Tô không ngờ rằng, ngoài hổ Yêu, Đạm Đài Minh Lãng còn muốn đánh thức đại Yêu khác.

So với Đạm Đài Minh Lãng, Đạm Đài Tẫn càng khát vọng xây dựng lực lượng, đã có cơ hội này, hắn nhất định muốn đánh thức Yêu vật, mặc kệ là móc ra nội đan tự mình nuốt, hay là dùng Yêu vật để đánh giặc, đều là việc Đạm Đài Tẫn sẽ làm ra được.

Hoàng thất Đạm Đài đều là kẻ điên.

Nhưng mấy vị cô nương trước mắt, hiển nhiên không biết gì về tân đế. Bởi vậy nên nhóm cô nương này mới dũng cảm, quyết định đi câu dẫn Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô:…

———————–HẾT CHƯƠNG 36———————–